Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 218 : Hợp Quân
Sau c·ái c·hết của Neg, dù không ai nói ra…Nhưng cả đội quân đều đã mất đi một phần nhuệ khí. Ry sẽ lợi dụng điều này, biến nỗi đau thành động lực nâng sĩ khí lên cao nhất trước khi trận chiến tiếp theo diễn ra.
Khiến đội hình của chúng bị chia cắt. Đây chính là cách mà Tel sẽ phát huy chiến thuật đánh nhỏ lẻ.
Tel quỳ một chân xuống, bàn tay lướt nhẹ trên lớp đất cứng. Hắn quan sát địa hình.
…
Sau trận chiến, Ry hỏi một số binh lính của Neg, cuối cùng cũng biết được sự thật. Hắn lập tức nóng ruột. Ry đã hiểu ánh mắt của Neg trước khi rời đi. Hắn vội vã hối thúc toàn quân lên đường.
Trên cơ thể hắn, v·ết t·hương chằng chịt. Nếu không có giáp sắt, hắn đ·ã c·hết từ lâu.
Ry đứng lặng, nhìn thân thể trước mặt. Không nói nên lời.
“G·i·ế·t!! G·i·ế·t hết bọn chúng!!”
Sự im lặng bao trùm. Hai cánh quân chẳng ai nói gì, chỉ có những tiếng sụt sịt vang lên.
Ry dùng chút lực nhẹ, thanh thương rơi xuống đất, phát ra một tiếng “keng” nhỏ.
Neg.
Nơi này không phải địa hình lý tưởng để chiến đấu, nhưng lại là nơi hoàn hảo để kẻ thù tự mắc kẹt.
Nhưng dù chạy nhanh thế nào, dù cố gắng ra sao.
Quyết định này của Neg sớm muộn cũng xảy ra.
Thay vì để sau này dằn vặt, day dứt, Neg đã tự mình lựa chọn. Hắn đánh đổi mạng sống, để đổi lại một tương lai.
Ở giữa bãi chiến trường nhuốm đỏ, một bóng người đứng sừng sững.
Tiền đồn.
Hắn vẫn đứng đó. Vẫn là một chiến binh dũng mãnh. Chỉ là đã quá trễ.
…
Tel đứng bên cạnh, ánh mắt đanh lại, giọng hắn lạnh lùng:
Chương 218 : Hợp Quân
Đông khủng kh·iếp.
Ry nhìn Tel suy tư, rồi quay người bỏ ra ngoài. Hắn không phải người giỏi bàn chiến thuật như Tel.
Chiến cuộc chưa kết thúc.
Nhưng phía sau hắn…toán quân của hắn đã rút lui.
Từ bộ lạc kẻ thù hướng về phía Ry, địa hình khá rộng, cây cối thưa thớt, gần như không có nơi ẩn nấp. Nếu kẻ thù hành quân với số lượng lớn, bất cứ ai cũng có thể phát hiện ra chúng ngay lập tức.
“Sát!”
“TẤN CÔNG!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ry ngạc nhiên trước những suy đoán của Tel và Dio. Tel chỉ mỉm cười:
Dứt lời, hắn vỗ nhẹ lên vai Ry, rồi quay lưng rời khỏi lều chỉ huy.
Ry khẽ cau mày, không hiểu tại sao Neg lại kiên quyết như vậy.
Nhưng ở hướng ngược lại là một bức tường tự nhiên. Cây cối mọc dày đặc, đá núi lởm chởm, những hố sâu rải rác khắp nơi. Những hàng rào tự nhiên được dựng lên bởi các chiến sĩ trong nhóm xây dựng.
Hắn cần phải bóp nghẹt số lượng của chúng. Tel ra lệnh cho quân lính thu hẹp đường đi của kẻ thù. Chặn những con đường rộng, ép chúng phải di chuyển theo từng nhóm nhỏ.
Chiến binh ấy đã ra đi. Nhưng ý chí của Neg sẽ không bao giờ biến mất. Nó sẽ trở thành bài học thành tinh thần chiến đấu. Thành biểu tượng vĩnh cửu cho những thế hệ tương lai của Lạc Việt.
Neg bước tới, ghé sát tai Ry, giọng nói hạ thấp, chỉ đủ hai người nghe thấy:
Sự chênh lệch lực lượng là không thể phủ nhận. 200 kẻ cầm giáo, hơn 40 cung thủ. Gần gấp bốn lần số quân của Neg.
…
Khi đi được nửa đường, tiếng hò hét vọng tới. Ry lập tức ra hiệu bày trận. Hắn siết chặt rìu hợp kim, ánh mắt sắc lạnh.
“Tôi biết cậu sẽ làm vậy. Nhưng không ngờ cậu còn nhờ cả bốn người cố vấn.”
Kẻ thù đã quá xem nhẹ Lạc Việt. Chúng không thể ngờ rằng trang bị bằng sắt lại mang đến sức mạnh kinh hoàng đến vậy.
Mục tiêu đã hoàn thành – hắn bọc hậu, giữ chân kẻ thù, để toán quân của mình rút đi an toàn. Chỉ tiếc rằng…bốn chiến binh đã ngã xuống.
…
Ry lập tức ra hiệu ẩn nấp, chờ kẻ thù tới gần. Ngay khi chúng lao vào truy kích, hai cánh quân đồng loạt xuất hiện, đánh úp từ hai phía.
“Ry, cậu phải sống. Sống vì bộ lạc. Cậu không thể c·hết ở đây.”
Trận chiến đã kết thúc.
Ry vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu.
Một mình đấu với cả toán quân còn lại. Neg lao vào chém g·iết.
150 kẻ địch đã bỏ mạng, nhưng vẫn còn hàng chục tên sống sót.
Neg vẫn sống.
“Cậu thấy chứ?”
Tel khẽ nheo mắt.
Mười phút sau, họ biến mất vào trong những bụi cây. Và màn đêm nuốt chửng họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có Ry, lặng lẽ thở dài. Nó hiểu.
Hàng trăm chiến binh địch đồng loạt gầm lên, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm lách cách, cung nỏ giương lên, giáo đá chĩa thẳng về phía Neg. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ry vẫn đứng lặng, trong lòng khó hiểu. Ánh mắt của Neg khi rời đi…Có chút tiếc nuối. Có chút kỳ vọng.
Một sai lầm chí mạng. Bởi vì…Neg không phải người có thể dễ dàng bị tiêu diệt.
Ry sững người khi nhận ra Tel và cánh quân của hắn. Hai người đối mặt, rồi nhanh chóng trao đổi tình hình.
Một giờ giao tranh.
Tiếng hô vang dội của Neg phá vỡ không gian tĩnh lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tel trở lại lều chỉ huy, lập tức tập trung vào kế hoạch tác chiến. Hắn cần thắng nhanh, chỉ có như vậy mới có thể giải phóng các cánh quân khác.
Không chần chừ, hai cánh quân hợp lực, lập tức quay lại tiền đồn, mục tiêu là tiếp ứng toán quân của Neg.
Cuối cùng hắn chiến thắng. Nhưng cái giá quá lớn.
Nhưng khi họ trở lại…Chỉ thấy toán quân Neg đang tháo chạy.
Bị thứ gì đó truy đuổi. Chúng là địch, thì chẳng có lý do gì để tha mạng.
Bàn tay hắn, vẫn nắm chặt cây thương.
Phần còn lại của q·uân đ·ội lập tức lên đường, tiến đánh căn cứ kẻ thù – nơi mà Ry đã được chỉ định từ đầu.
Bộ lạc Tê Giác khi đó cũng gấp mười lần nhưng họ vẫn chiến thắng mà không mất quá nhiều đấy thôi. Hôm nay cũng sẽ không ngoại lệ.
Sự chênh lệch giữa Lạc Việt và kẻ thù đã quá rõ ràng. Tổng số quân của Ry và Tel cộng lại chỉ có 397 người.
Ry bước tới. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai Neg, cơ thể nghiêng xuống, Ry vội vàng đỡ lấy. Ôm lấy thân thể lạnh lẽo ấy, ngón tay chậm rãi khép lại đôi mắt Neg.
Chúng la hét, phản kháng, nhưng từng đợt, từng đợt một gục xuống trước mũi thương của hắn.
Nhưng còn có một điều gì đó…Ry không thể gọi tên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía sau hắn, hơn 50 lính cận chiến và 10 xạ thủ xông lên – một lực lượng không nhỏ, nhưng khi không có chỉ huy phụ trợ, sức mạnh của họ lại bị hạn chế.
Không chỉ gồm những bộ lạc lớn, mà còn có vô số bộ lạc nhỏ liên kết lại với nhau. Chúng đang tập trung dưới những cột lửa, nhảy múa ăn mừng, không hề hay biết 240 quân của chúng đã bị tiêu diệt.
Ry và Tel nhanh chóng cử người đưa t·hi t·hể và trang bị của Neg về bộ lạc.
Bởi vì dưới trướng hắn có 15 chiến binh thuộc nhóm Chấp Pháp. Những chỉ huy nhỏ lẻ tài giỏi, những người đã được tôi luyện từ trận chiến hai năm trước.
Máu đã đổ. Xác người nằm la liệt trên chiến trường.
Nhưng kẻ đứng lại sau cùng, đã không còn là một con người nguyên vẹn.
Hắn ra lệnh cho toán quân rút lui, còn mình ở lại bọc hậu.
Lần này, đã đến lúc họ thể hiện lần nữa.
tấu chương xong
Thứ hắn có thể làm tốt hơn là nâng cao sĩ khí q·uân đ·ội.
Hắn khoác giáp sắt, cầm thương thép, đầu đội mũ sắt, chân mang giày vải đanh. Gương mặt hắn lạnh lùng, vô cảm. Mũi thương nhỏ từng giọt máu xuống nền đất, đỏ thẫm.
Không ai đợi lâu. Hai bên lao vào nhau như s·óng t·hần ập bờ, chém g·iết dữ dội.
Cùng lúc đó, Ry cũng dẫn quân đi theo hướng ngược lại, mục tiêu là mở đường cho viện quân đến.
Gió nhẹ thổi qua chiến trường đẫm máu. Mùi tanh nồng bao trùm không gian, lan xa đến mức không loài thú nào dám bén mảng tới.
“Tôi thấy.”
Phía kẻ thù cười lạnh, nhìn toán quân nhỏ bé của Neg như con mồi tự đưa đầu vào miệng sói.
Ban đầu, toán quân Neg đã tiêu diệt hàng chục kẻ địch, khiến một số tên gần đó sợ hãi dao động.
Có người cắn răng nén khóc. Có người buông tiếng nấc nghẹn ngào.
…
Sau khi toán quân của Neg chạy đi, số kẻ thù đuổi theo nhanh chóng lọt vào bẫy của cánh quân Ry. Chỉ trong vài phút, chúng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Neg vẫn không thoát khỏi số phận.
…
Tel nhìn chăm chú vào tấm bản đồ, đôi mày nhíu lại. Rõ ràng địa thế nơi này vẫn có lợi. Nhưng với sự chênh lệch quân số khổng lồ, bọn họ cần thêm yếu tố khác để xoay chuyển cục diện: chiến thuật, cái bẫy, sự bất ngờ.
“Việc dẫn kẻ thù đi là tôi làm.”
Bọn chúng nhìn thấy toán quân của Neg tháo chạy, lại thấy chỉ còn một mình hắn ở lại – liền khinh thường, chỉ để lại một đội nhỏ để xử lý hắn, còn phần lớn quân lực đuổi theo những người rút chạy.
Ry nheo mắt, đôi mắt của một con thú săn mồi. Tel im lặng, ánh mắt lạnh như băng.
Hắn nhíu mày. Số lượng quân địch…đúng như dự đoán của Dio.
Bva, Mae, Lyk đều nhìn theo với vẻ bất ngờ – Neg vừa mới lớn tiếng phản đối quyết định này, vậy mà giờ lại chủ động xung phong.
Hắn đã suy nghĩ rất kỹ, thà mạo hiểm còn hơn bị động. Nếu chỉ ngồi chờ, họ chẳng khác gì con mồi đợi bị săn.
Hắn vẫn đứng. Nhưng chỉ vì…ý chí không cho phép hắn gục ngã.
Từ xa, Ry đứng trên một mỏm đá, quan sát bộ lạc địch.
Chỉ là…hắn không ngờ đến biến số.
…
(tui biết vài độc giả sẽ khó hiểu khi một nv như Neg lại có cái kết nhanh như vậy, chính tui khi viết về nv này cũng hào hứng bởi hắn có quá nhiều điều để khai thác. Nhưng nếu Neg không c·hết lúc này thì sẽ có kẻ c·hết thay, có thể là Ry, là Ain, là Dio, một nv nào đó. Và Neg đã tự quyết định, hắn chọn c·hết thay để cho Lạc Việt tiếp tục phát triển.)
Địa hình bằng phẳng có lợi cho chiến thuật. Nhưng với số lượng áp đảo của quân địch, nếu đối đầu trực diện sẽ là t·ự s·át.
Nếu là Ain, có lẽ hắn sẽ chọn một cách tiếp cận cẩn trọng hơn. Nhưng với những người lính của Lạc Việt – bọn họ đã từng chiến đấu với kẻ địch cũng đông gấp mười lần như thế này.
Kẻ địch bị tiêu diệt toàn bộ.
Nhưng càng lúc âm thanh càng gần, trước mắt họ…Lại là một toán kẻ thù nhỏ đang chạy trốn.
Neg không thể thay đổi quyết định của Ry, vì dù sao Ry là chỉ huy, là người nắm quyền tối cao của cánh quân này. Nhưng hắn vẫn cố đưa ra một điều kiện:
Neg đã không thể chờ họ kịp trở về.
Cánh quân Ry nhanh chóng xông lên, hạ sát tất cả. Và ngay sau đó – một đoàn quân khác xuất hiện.
Thương thép xoáy qua không khí, cắt vào thịt, xuyên qua xương, đánh gục từng kẻ một.
Trong khi quân địch có ít nhất bốn ngàn. Một tỷ lệ 1 chọi 10.
Cả hai không nói thêm lời nào.
Neg nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Nếu tình trạng này tiếp diễn, kẻ thù sẽ sớm tan rã mà bỏ chạy, khiến kế hoạch thất bại. Hắn không thể để điều đó xảy ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.