Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 219 : Màn Đêm Buông Xuống (1)
Ban đầu, hành trình của họ khá suôn sẻ. Dấu chân trên mặt đất vẫn còn mới, chứng tỏ kẻ thù không đi quá xa. Những tán cây cao không che phủ hoàn toàn ánh sáng, cho phép họ quan sát xung quanh tương đối rõ ràng. Mọi người đều tin rằng với quân số áp đảo, họ có thể nghiền nát bất kỳ sự phản kháng nào.
Đã có rất nhiều nghiên cứu mà hắn tự mình tìm ra, giúp ích không nhỏ cho công tác trị liệu của Rin và nhiều người khác. Lần này, hắn muốn thử nghiệm cảm giác bị lao đá phóng vào khi mặc giáp sắt. Đây là điều mà không ai trong bộ lạc dám thử, kể cả nhóm đi săn số 1 của Ry.
Đến nửa đêm, khu rừng trở nên im lặng hoàn toàn. Không một tiếng hét, không một dấu vết của đội quân truy đuổi. Tất cả đã bị nuốt chửng trong bóng tối.
Âm thanh vang lên như kim loại v·a c·hạm. Mũi lao bắn ngược ra, rơi xuống đất. Bốn người vẫn chạy, không ai b·ị t·hương.
Nhưng hôm nay lại khác.
Tên cầm đầu cau mày, hắn cúi xuống nhặt mũi lao lên. Trên đó xuất hiện những vết nứt nhỏ điều này đã chọc giận bọn họ.
Dù điên rồ, nhưng bộ lạc Lạc Việt vẫn có luật bảo vệ tính mạng nghiêm ngặt.
Mấy tên thuộc hạ đứng phía sau thì nhoi nhoi hỏi thủ lĩnh chuyện gì, làm cho tên kia đang suy ngẫm cũng phải bực tức quay lại mấp máy môi, vừa định lên tiếng.
Sáng nay, bọn họ gặp khiêu khích từ đối phương, lập tức cử ra một ngàn quân đuổi theo, họ sợ bị phục kích như chiến thuật đánh úp của họ.
Ông ta nhìn xuống dưới, ba ngàn tộc nhân đang đợi lệnh, ông hít một hơi sâu rồi nói to :
“G·i·ế·t! G·i·ế·t! G·i·ế·t!”
Mũi tên xé gió, cắm thẳng vào bụng hắn. Cả nhóm sững sờ. Hắn loạng choạng. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, máu chảy xuống ướt đẫm tay hắn.
Dưới tác động của lực hấp dẫn, sự chuyển đổi năng lượng và gia tăng vận tốc, một mũi lao đá thông thường có thể xuyên một cơ thể người bình thường.
“Chậc, may là có giáp sắt nếu không mũi lao có thể xuyên qua rồi. Trình phóng lao mấy tên này tốt thật.”
Tiếng hô vang vọng của 3000 người làm rung chuyển một góc trời, may là giờ đang là ban đêm không thì trước khí thế này, cánh quân của Ry và Tel phải sợ hãi mà chạy trốn mất.
Ngay khi bước vào, họ bị lún xuống, càng giãy giụa càng chìm sâu hơn. Những kẻ cố gắng trèo lên bờ thì bị những chiến binh Lạc Việt xuất hiện bất ngờ dùng giáo đâm xuống, kết thúc nhanh gọn.
Nếu trận chiến này thành công, nhóm Chế Tác sẽ tiếp tục cải tiến, tăng số lượng mũi tên và độ dài thân tên. Mục tiêu là tạo ra một v·ũ k·hí tầm xa với khả năng t·ấn c·ông diện rộng. Khi đó, Lạc Việt sẽ có thể áp chế kẻ thù ngay từ loạt t·ấn c·ông đầu tiên, giành lợi thế tuyệt đối trên chiến trường.
"Phập! Phập! Phập!"
“HUÚÚÚ!!!”
“BANG!!”
“Đã rõ.”
Ông ta càng nghĩ thì càng ân hận vì đã không nghe lời của người kia :
Mũi lao bay v·út lên trời, phần mũi bằng đá được đẽo sắc nhọn, tuy nhiên nó sẽ nguy hiểm khi kết hợp với trọng lực của Trái Đất hạ xuống dưới.
Những nghiên cứu có nguy cơ n·gộ s·át cao phải được Dio chấp thuận, có ít nhất ba thành viên Chấp Pháp, hai thành viên Trị Liệu và một đội trưởng quan sát. Lần này, tình huống quá phù hợp để hắn lợi dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
tấu chương xong.
Một tên dừng bước, cau mày nhìn xung quanh, hắn ra hiệu cho mọi người, đám người dừng lại. Phía trước mắt họ là một vài bụi cây nhỏ, đây là loại thực vật tương đối quen thuộc với họ.
Tên thân cận đi xuống nói với mấy tên tộc nhân, chỉ thấy đám đó gật đầu rồi rời đi.
Hắn không chỉ liều lĩnh trên chiến trường mà còn tự biến cơ thể mình thành vật thí nghiệm sống. Với hắn, mọi cơn đau đều là dữ liệu quý báu.
Nhưng tên này lại chủ động đón nhận.
…
“Vút!”
…
“Mong là an toàn đến sáng.”
Tiếng hét thất thanh vang lên, nhưng những người phía sau không thể tiến lên cứu đồng đội vì con đường đã bị bịt kín bởi những dây leo đột ngột rơi xuống từ trên cao.
Ban đầu, Ain định thiết kế nhiều rãnh để đặt mũi tên, nhưng nhược điểm của nó giống với nỏ ba rãnh thông thường. Vì vậy, hắn chuyển sang ý tưởng ống phóng – giống như cơ chế phóng t·ên l·ửa trong phim viễn tưởng kiếp trước.
Hắn nhìn xuống bụng mình, máu đỏ chảy ra như suối, hắn chạm vào phần mũi tên, một cảm giác lạnh lẽo truyền tới. Hắn mỉm cười, khóe miệng rỉ một dòng máu đỏ.
Bốn người từ trên cây nhảy xuống. Họ bước qua những t·hi t·hể, ánh mắt không một chút cảm xúc. Một tên khịt mũi rồi cúi xuống rút từng mũi tên ra.
“Chẳng phải ngươi tự nguyện dụ kẻ địch sao? Giờ nhăn nhó cái gì?”
Thân nỏ làm từ gỗ lim cứng chắc, phần cánh nỏ có thêm một lớp sắt để móc dây cung, cò và chốt nỏ làm hoàn toàn bằng sắt. Ain còn thiết kế thêm một thước ngắm nhô lên, giúp tăng độ chính xác.
Khi bóp cò, ống phóng giúp mũi tên bay xa hơn 50 mét với độ chính xác gần như tuyệt đối. Ain còn gợi ý nghiên cứu nhiều loại đầu mũi tên để tăng sát thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi lệnh truy đuổi được ban ra, một ngàn quân chia thành nhiều nhóm nhỏ tiến về phía rừng rậm, nơi những kẻ khiêu khích vừa biến mất. Họ không dám tập trung lại quá đông, tránh bị phục kích hàng loạt, nhưng cũng không thể tản ra quá xa vì lo sợ mất liên lạc.
Hắn cau mày, lầm bầm:
Nhưng thứ đặc biệt nhất là ống phóng tên.
Mặt đất bên dưới chân họ trở nên mềm lún một cách bất thường, giống như có ai đó đã cố tình làm xáo trộn kết cấu đất. Một số binh sĩ đi trước đột nhiên lún xuống hố ngầm, những cây chông nhọn hoắt phía dưới xuyên qua người họ.
Cây cối ở hai bên họ vốn đã rậm rạp, um tùm như vậy à? Đường đi đá, sỏi nhiều như thế sao? Những thân cây to lớn đã nằm đó từ bao giờ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Những toán quân di chuyển chậm hơn cũng không khá hơn. Họ bị dẫn vào một con đường hẹp, nơi mặt đất trông có vẻ bình thường nhưng thực ra lại là bãi lầy nhân tạo.
“G·i·ế·t c·hết bọn chúng!!!"
Hắn nhìn lại đội hình của mình: một tên điên, một xạ thủ, một cận chiến trẻ. Đây đúng là đội hình mặc định của Lạc Việt – sự kết hợp giữa chiến thuật, sức mạnh và trí tuệ.
Một ngày đen tối với bộ lạc hơn 4000 tên kia.
Tiếng gào rú vang vọng khắp rừng cây, như bầy sói săn mồi. Bọn chúng kích động khi nhìn thấy những kẻ bỏ chạy hoảng loạn, ánh mắt hằn lên tia khát máu.
Đám người đuổi theo dấu vết, họ cảm thấy mơ hồ có gì đó rất lạ nhưng không thể lý giải được nó.
Cuối cùng, họ tạo ra ống phóng hình dạng giống một quả t·ên l·ửa lớn, bên trong chứa nhiều tên nhỏ hơn. Để tăng tốc độ, một rãnh bán cầu được khắc dưới thân nỏ và bôi một lớp mỡ động vật giúp ống phóng trượt đi mượt mà nhất.
Sau lưng họ có hơn ba chục tên địch, khoác áo lông thú, tay cầm lao đá, điên cuồng đuổi theo.
Một nhóm khác thì gặp phải những tảng đá lớn lăn từ trên cao xuống. Được sắp đặt cẩn thận từ trước, những tảng đá này lao xuống với tốc độ kinh hoàng, nghiền nát hàng chục chiến binh ngay lập tức. Những kẻ may mắn tránh được thì bị những mũi tên từ trên cao bắn xuống, không kịp phản ứng.
Đám người phía sau thẫn thờ, giảm tốc đột ngột, bọn họ vừa chứng kiến thứ gì vậy? Vũ khí mà họ tự hào nhất, lại không thể xuyên thủng đám người kia?
“Khụ khụ…B…ẫ…y…”
“Thường loại cây này sẽ nằm ở phần đất mấy tên kia, ấy vậy sao nó nằm ở đây?”
Năm mũi lao bay đi, mục tiêu của chúng chắc chắn là cơ thể mập mạp ở phía trước.
Bốn người kia không ai khác là nhóm tộc nhân Lạc Việt. Thủ lĩnh không ai khác ngoài một thành viên Chấp Pháp.
“Sáng mai ta san bằng bộ lạc kia!!!”
Máu chảy lan ra một vùng đất nhỏ, mùi máu nồng nặc một vùng nhỏ.
“Rút lui!!!”
Còn tên dụ địch là một thành viên nhóm Nghiên Cứu, kẻ điên nổi tiếng trong bộ lạc. Hắn từng thuộc nhóm đi săn, nhưng từ khi chuyển qua nhóm Nghiên Cứu, sự điên rồ của hắn lại càng bùng phát mạnh hơn.
Nhưng điều thú vị nhất lại nằm ở v·ũ k·hí của xạ thủ – một cây nỏ đặc biệt. Đó là nỏ thần, v·ũ k·hí Ain đã ấp ủ từ lâu, đặc biệt là sau khi gặp lão Qy lần đầu, lấy cảm hứng từ truyền thuyết An Dương Vương.
Hắn ngã xuống đất, họ vài cái rồi khó khăn nói một từ duy nhất sau đó tắt lịm. Chỉ là cố gắng của hắn là tốn công vô ích, ngay khi mũi tên chạm vào hắn thì đã có mưa tên từ trên cao trút xuống.
Tiếng hét xé toạc màn đêm, một nhóm bốn người bỏ chạy.
Kết quả? Hắn bị bầm tím, cảm thấy đau nhói và hơi khó thở khi lao đá v·a c·hạm. Nhưng hắn lại thấy thỏa mãn, liếm môi như thể đã tìm ra một kho báu. Hắn còn muốn thử xem nếu lao đá chạm vào phần rìa tấm giáp thì cảm giác sẽ như thế nào.
Để lại một nơi có 34 cái xác nằm đó, chúng chẳng mất quá nhiều thời gian để biến mất bởi thú rừng, một bữa tiệc buffet quá hời cho những loài ở đây từ thực vật tới động vật đều có lợi riêng.
“Tăng cường trực đêm nay, ta sợ bọn chúng đánh lén.”
Tuy nhiên, dần dần, họ nhận ra có điều gì đó không ổn. Họ bị tách ra thành nhiều nhóm nhỏ khác.
Những âm thanh lạnh lẽo vang lên liên tục. Từng cơ thể đổ rạp xuống đất. Chẳng ai kịp hét lên, chẳng ai kịp chạy trốn. Tất cả những gì còn lại là xác c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tộc trưởng nói xong, mỉm cười nhìn toàn tộc nhân hừng hực ý chí, ông ta quay sang nói với tên thân cận của mình :
Những tiếng rút lạnh lẽo truyền tới, một tên khác xoa tấm lưng của mình, trên đó hiện ra một vết lõm nhỏ, hẳn là do vết mũi lao đá kia gây ra.
Nay nó đã được hoàn thiện và đây chính là cơ hội để thử nghiệm trên chiến trường.
“Phựt! Phựt! Phựt!”
“Húúúú!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên thủ lĩnh liếc qua, thấy hắn cười khoái trá thì chỉ lắc đầu.
Tên nhặt mũi tên gật đầu. Bốn người biến mất.
Tộc trưởng chỉ thấy hắn cười trả lời, nụ cười đó càng làm ông ta bất an nhưng nhìn lại số tộc nhân, ông ta thở ra một hơi.
Không chỉ tổ đội này cũng tên thủ lĩnh có v·ũ k·hí này, chúng đã được triển khai khắp chiến trường, chỉ là cơ chế bắn bằng tay có chút lâu mà thôi.
“G·i·ế·t!!”
…
Một tên giọng sát lạnh nói, đám phía sau liền hò hét phụ trợ. Cơn giận dữ bùng lên. Bọn chúng lao theo mà không hề do dự. Chúng không biết mình đang đuổi theo c·ái c·hết.
Những tên còn sống sót hoảng loạn tìm cách rút lui. Nhưng khi quay đầu, họ nhận ra con đường cũ đã biến mất. Những cây bụi được sắp xếp khéo léo khiến họ mất phương hướng, trong khi những kẻ sống sót còn lại dần bị tách ra bởi những tiếng động giả từ mọi hướng. Khi hoàng hôn buông xuống, không ai trong số họ còn có thể tìm thấy lối về.
Tên thủ lĩnh quay lại, nhướng mày :
"Phập!!"”
Lao đá xuyên người, máu tung tóe. Hình ảnh đó hiện lên trong đầu bọn chúng, điều này khiến chúng sướng run người. Nhưng
Chương 219 : Màn Đêm Buông Xuống (1)
Những người từng đối mặt với tử thần đều hiểu nỗi ám ảnh của v·ũ k·hí thời xưa. Dù hiện tại đã có trang bị bằng sắt, ký ức về những mũi lao xuyên qua cơ thể vẫn còn đó, khiến họ bản năng mà né tránh.
…
“Đối đầu với bộ lạc đó, người đừng đem quân số ra là niềm tự hào. Bởi họ sẽ cho ngươi thấy sự hủy diệt.”
Mọi thứ cho họ cảm giác sự sắp đặt nhưng cũng cho họ cảm thấy đó là tự nhiên, một cảm giác rất khó chịu.
“Vút!! Vút!! Vút!!”
Việc chế tạo ống phóng tốn gần một năm. Ban đầu, khi bắn, cả ống phóng bay theo mũi tên, gây mất thăng bằng. Để khắc phục, nhóm Chế Tác đã thêm dây da giữ cố định ống phóng, xuyên qua giữa ống và được cố định bằng hai chốt hãm.
Bởi vì hoa của chúng tương đối thơm, quả ăn cũng ngọt, đặc biệt là chúng chỉ mọc ở điều kiện đất thoáng.
Nhưng khi đó, mũi tên lại không thể phóng đi. Họ tiếp tục cải tiến, thay đổi thiết kế mũi tên, bỏ phần đuôi lông vũ, làm cho nó thon dài và phẳng. Nhược điểm là mũi tên khó rút lại, nhưng lợi thế là tăng tốc độ và tầm bắn.
“Xong chưa?”
Tên kia nhe răng cười, không nói gì, Tên thủ lĩnh quay người, hỏi kẻ đang nhặt tên :
Những toán quân nhỏ lẻ rải rác trong rừng thì lại trở thành con mồi của những chiến binh ẩn nấp. Một số bị dây thừng kéo lên cao rồi treo lơ lửng trên cây, không thể kêu cứu. Một số bị đầu độc qua các vết cắt nhỏ, chỉ vài phút sau đã co giật rồi gục ngã.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.