Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 220 : Màn Đêm Buông Xuống (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 220 : Màn Đêm Buông Xuống (2)


Nhưng c·hiến t·ranh là thứ rất khó đoán, đặc biệt bộ lạc kia lại có Ain – một người đến từ thời hiện đại, tuy hắn không có nhiều kiến thức nhưng cũng đủ dùng cho thời đại này.

Nhưng rồi sao? Hắn giờ cũng chẳng còn trên trần thế để ân hận và tạ lỗi với các tộc nhân.

Không mất nhiều thời gian, những kẻ còn sống được đưa đến trước mặt Ry và Tel.

Một giờ trước, bộ lạc này còn đang say giấc. Họ ngủ với những giấc mơ đẹp, nghĩ rằng ngày mai sẽ là một cuộc chiến vinh quang.

Tiếng bước chân lụp cụp, xào xạc trên nền lá khô. Mùi tro tàn vẫn còn vương trên áo giáp.

Ry đứng đó, khuôn mặt sắc lạnh, không chút dao động, nhìn ngọn lửa dần hạ nhiệt.

“Dập lửa mau! Mau!!!”

Nhưng c·hiến t·ranh không đợi đến sáng.

Từng đoàn người cứ nối đuôi nhau tới một nơi mà không ai biết, họ chẳng còn hy vọng, họ hiện muốn được sống, họ cũng chẳng còn nơi nào để đi. Nhóm Ry đưa họ tới đâu họ tới đó, còn chuyện sau đó do số phận định đoạt, không tiếng kêu, không phản kháng, không phát ra tiếng động.

“Lửa! Lửa cháy rồi!!!”

Một bàn tay thô ráp bịt chặt miệng. Một nhát dao ngọt lịm cắt qua cuống họng. Không có tiếng hét, không có tiếng giãy giụa.

Ry phất tay. Mưa tên đã kéo dài 13 đợt. Phía trước không còn gì nữa, ngoài biển lửa. Sức nóng đã phả đến tận chỗ Ry.

Ry nhìn ánh mắt của Tel thay đổi, nó quay lại nhìn về bộ lạc phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mãi đến gần chiều, công việc dọn dẹp mới hoàn tất. Họ phải thu thập v·ũ k·hí, kiểm tra thương binh, chuẩn bị mũi tên cho trận đánh đêm. Trước khi xuất phát, ai cũng phải tranh thủ tẩy sạch mùi máu để tránh thu hút thú dữ.

Tel ban đầu nghĩ đây là cách kết thúc nhanh nhất. Nhưng hắn không ngờ, nó lại tàn khốc đến vậy.

Chỉ có mùi máu lan ra trong màn đêm.

Vì vậy mà đối đầu chiến thuật biển người này thì Ain cho quân mình sử dụng phần lớn chiến thuật du kích, p·há h·oại. Tới hiện nay, Lạc Việt đã thấm nhuần tư tưởng này rồi.

Đêm nay, lời phán quyết đã được ban xuống.

Nơi này đã không việc của Ry, số lương thực bộ lạc này có phần lớn đã cháy thành than, số còn lại chỉ có thể tạm mang về bộ lạc chờ Eny xem xét sau.

Mỗi khi một tên lính gác đứng tách biệt, hắn sẽ biến mất trong sự im lặng tuyệt đối.

Chiến tranh là vậy, không có sự thương xót nào cả, chẳng có sự nhân từ, chỉ có kẻ thắng người thua, đã bắt đầu cuộc chiến ngươi đã đánh cược cả bộ lạc vào đấy, ngươi phải chấp nhận nó dù cho kết quả như thế nào.

Và bây giờ, họ đang trở về.

Bẫy rập của bộ lạc đã bị xuyên thủng. Cái c·hết đã tràn vào mà không ai hay biết.

“Vút! Vút! Vút!”

Còn bộ lạc họ thì v·ũ k·hí có ít mạnh mẽ hơn nhưng thì sao? Họ hiện có 3000 chiến binh đây, mỗi người phun một bãi nước bọt cũng đủ bộ lạc kia ngập trong nước rồi.

Ry cùng đoàn quân vội vã xuyên qua màn sương, hành quân trở về bộ lạc Lạc Việt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự sai lầm của một cá nhân đã khiến cho bộ lạc hùng mạnh giờ đây còn 1300 người đang thoi thóp trong tro tàn, số còn lại đều đã thành than bổ sung dưỡng chất cho đất đai nơi đây.

Bởi vì tâm lý luôn là yếu điểm của Tel, Ain đã dặn Ry phải tìm mọi cách để giúp hắn, cho hắn được trưởng thành nếu không Tel sẽ bị loại như Mit về sau.

Từ trong rừng, những cái bóng trườn ra như những con dã thú săn mồi. Họ không bước đi – họ lướt qua màn đêm. Những chiếc áo choàng đen che phủ cơ thể, hòa vào sắc tối, chỉ có ánh thép lạnh lẽo phản chiếu nhàn nhạt trong đêm.

Mà Ry không muốn mất Tel bởi đóng góp của hắn cho bộ lạc rất lớn, mất đi một người như này quả thật tổn thất lớn nhưng lời nói của Ain lại là thứ Ry chưa từng nghi ngờ.

Bầu trời không còn là màn đêm tĩnh mịch. Thay vào đó, một biển lửa đang ập xuống.


“Giúp chỉ huy Tel đi.”

Sau đó, t·ấn c·ông trại địch. Hạ sát những tên ẩn nấp trong bẫy rập. Phá bẫy, sắp xếp nhân sự bao vây kẻ thù. Chờ đợi đến khuya. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúng đã tự đào hố chôn mình. Lều trại san sát nhau như bùi nhùi, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể lan nhanh, huống hồ là một cơn mưa hủy diệt.

Nhựa thông trên mũi tên bắt lửa dai dẳng, t·hiêu r·ụi bất cứ thứ gì chạm vào. Còn bộ lạc này?

Nhưng Ry không cho phép.

Tiếng khóc, tiếng hét, tiếng trẻ con gào thét vì bỏng rát hòa lẫn vào nhau. Khói bốc lên ngùn ngụt, thiêu đốt không khí, nhuộm bầu trời thành một màu cam c·hết chóc.

Sau ba mươi phút, bộ lạc đã mù lòa. Không một tên lính gác nào còn sống.

Ngay khoảnh khắc hắn nhận ra, đã quá muộn.

“Đúng rồi…là c·hiến t·ranh mà.”

Nếu tên canh gác nào còn sống để chứng kiến, hẳn hắn sẽ kh·iếp đảm đến tột cùng. Bởi vì lửa không nên xuất hiện ở đó.

(Tui biết sẽ có một số độc giả không hiểu lắm, tại sao mà Tel lại khác ở chương này, nhưng tui đã viết rất ẩn ý cho chuyện này từ đầu rồi đó. Quy mô c·hiến t·ranh, sự khắc nghiệt khác nhau sẽ ảnh hưởng tới người lính khác nhau.)

Tel bước đi giữa đống tàn tích rộng 1500m². Hắn không muốn nhìn. Nhưng ánh mắt vẫn bị kéo về những cảnh tượng trước mặt.

Phía sau Ry, 60 xạ thủ được gộp từ hai cánh quân đang liên tục bắn nỏ thần. Mỗi lần siết cò, 240 mũi t·ên l·ửa lao v·út ra, phủ trùm bộ lạc.

Những người chiến binh thân cận với Tel cũng chỉ thở dài nhìn theo, họ không thể giúp thủ lĩnh của mình, bởi dù là chỉ huy như nhau nhưng thật sự quyền lực Ry còn cao hơn là Dio - người đang được xem phó tộc trưởng - thì làm sao họ dám bỏ chỗ chạy lại giúp đỡ.

Tel nhìn qua, thấy ánh mắt sắc như dao của Ry. Hắn buông lỏng tay, thở dài.

“A!!! Nóng quá!!! Cứu ta!!!”

Còn bây giờ thì Ain chưa chắc có bộ lạc nào có thể làm như vậy, nhưng Ain vẫn coi trọng nó, hắn hiểu không được coi thường bất cứ thứ gì trong c·hiến t·ranh.

Nghe lời này, một số thành viên cúi chào Ry rồi chạy lại chỗ Tel. Ry quay lại, nhìn những tù binh quỳ trước mặt rồi lạnh giọng nói :

tấu chương xong.

Một thành viên Phán Quyết hướng về khu rừng phát ra một tiếng kêu lạ :

Chúng không biết rằng bóng tối đang di chuyển.

Tất cả tộc nhân dần chìm vào giấc ngủ, ai cũng háo hức mong đến sáng nhanh để còn đánh bộ lạc kia, họ nghe phong phanh rằng bộ lạc kia có v·ũ k·hí mạnh mẽ nhưng nhân lực lại ít ỏi.

Những người canh tù binh thì cực nhọc hơn, họ phải liên tục kiểm tra lộ trình, đảm bảo đoàn quân đi đúng hướng. Họ phân phát chút lương khô cho tù binh, vừa đủ để họ không gục ngã dọc đường.

Tro tàn bám chặt trên da, phủ lên những bộ xương cháy đen. Mùi thịt người khét lẹt trộn lẫn với mùi than, mùi máu cháy, mùi của c·ái c·hết.

Những gương mặt hồng hào tràn ngập trong bộ lạc rộng lớn, ai cũng nghĩ đến chiến thắng đã nằm trong tay. Có kẻ đã ngủ say đến mức miệng còn nở nụ cười – một nụ cười ngây thơ trước cơn ác mộng sắp ập tới.

Bên này đông hơn thì nắm tỉ lệ thắng cao hơn, và Ain cũng chỉ biết thông qua lịch sử, chỉ có một quốc gia sử dụng chiến thuật như này được coi là tốt nhất, nước T – quốc gia hàng xóm của nước Việt.

Mỗi bước chân Tel đi, như có một tảng đá đè xuống ngực hắn.

Một bộ lạc lớn cứ như vậy bị tàn diệt.

Những tiếng rít xé gió vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh. Một vài tộc nhân mơ màng tỉnh giấc, một kẻ dụi mắt, lảo đảo bước ra khỏi lều.

“Trở về.”

Bây giờ, họ đã trở thành tro bụi.

Chương 220 : Màn Đêm Buông Xuống (2)

Những mũi t·ên l·ửa bay theo đường cong tuyệt đẹp, như những vệt sao băng rực cháy trên bầu trời. Nhưng đây không phải là cảnh đẹp – mà là đại họa.

Từ trong rừng, Tel nắm chặt tay. Ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, một màn địa ngục trần gian. Hắn muốn dừng lại.

Ry và Tel cũng không ngoại lệ.

Nhưng khi trời còn chưa sáng, khi ánh nắng vẫn chưa kịp len qua tán cây, những chiến binh đi đầu đoàn người đã thấy khu rừng quen thuộc.

Mỗi xạ thủ cách nhau 10 mét, tạo thành vòng vây hoàn hảo. Đội hỗ trợ đứng bên cạnh, nạp tên, châm lửa, chuyển nỏ. Mọi thao tác được thực hiện không chút chậm trễ.

Không ai nói gì. Mệt mỏi. Kiệt sức.

Trận chiến hôm nay đã bào mòn thể lực của tất cả mọi người.

Đêm đen vẫn phủ khắp núi rừng.

Sáng sớm, hơn 100 chiến binh đã tách ra để dụ kẻ địch vào bẫy. Sau đó, cả đoàn quân tiêu diệt 1000 tên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự mệt mỏi bao trùm đoàn quân. Nhiều người không còn đủ sức đi tiếp. Vì vậy, cứ hai người khiêng một người đang ngủ trên võng, sau mỗi hai giờ lại thay phiên nhau.

“Ruru.”

Tiếng khóc. Tiếng rên rỉ. Tiếng sụt sịt của những kẻ may mắn sống sót nhưng lại ước gì mình c·hết đi.

Đêm đen bao trùm bộ lạc, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ những ngọn lửa leo lét. Những tên lính gác đứng tựa vào v·ũ k·hí, mắt mơ màng, có kẻ thậm chí còn ngủ gật.

“Tel, đây là c·hiến t·ranh!” Giọng Ry lạnh lùng như băng.

Hàng trăm tộc nhân lao ra, cố dập tắt ngọn lửa đang t·hiêu r·ụi tất cả. Nhưng không có gì ngăn cản được địa ngục này.

Ry biết việc này, nó mệt mỏi nói :

Nhìn những ánh mắt căm phẫn, cay nghiệt, nguyền rủa,...Tel không chịu nổi. Hắn quay mặt đi, cố tránh ánh nhìn của họ, nhưng Ry không cho phép, với nó phải cho Tel trải qua như vầy mới là giúp hắn.

Và thành quả đã ập tới bộ lạc 3000 người kia.

Một số tù binh bị bỏng không thể đi tiếp. Họ được đặt lên xe kéo, đẩy về phía trước dù chẳng ai biết số phận họ rồi sẽ ra sao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt Ry chùng xuống khi thấy Tel bụm miệng, chạy vào góc, n·ôn m·ửa.

Từ trong rừng tối, những đốm lửa đồng loạt bùng lên.

Nhận định của tên tộc trưởng là đúng, nhưng người thân cận thì không, với hắn thì chẳng đáng sợ lắm, tại sao tộc trưởng lại nghe lời của một tên xa lạ chứ.

Bộ lạc Lạc Việt đã ở ngay trước mắt.

Một thành viên khác lặng lẽ áp sát, bàn tay đeo găng da che kín miệng tên lính gác, trong khi lưỡi dao sắc lạnh cắt qua cổ hắn. Không một tiếng kêu, chỉ còn hơi thở hắt ra yếu ớt trước khi cơ thể đổ sập xuống nền đất lạnh.

Hắn ngẩng đầu. Hai mắt trợn to, miệng há hốc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 220 : Màn Đêm Buông Xuống (2)