Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 221 : Kẻ Thắng Người Thua
Khi đoàn quân trở về, trời vẫn còn nhập nhoạng sáng.
Người đầu tiên đón họ không phải là những tiếng reo hò, cũng không phải là khung cảnh yên bình của bộ lạc mà là Eny ở bìa khu rừng.
Cô bé được giao nhiệm vụ kiểm tra mọi thứ trước khi đoàn quân tiến vào.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua hàng tù binh, Eny khẽ cắn môi. Những vết bỏng loang lổ trên da thịt họ, những đứa trẻ ôm nhau run rẩy trong góc tối.
Không cha, không mẹ.
Eny cảm nhận được nỗi đau của chúng. Vì cô cũng từng như vậy. Nếu ngày đó không gặp Ain, có lẽ bây giờ cô cũng chỉ là một cái xác bị vùi trong c·hiến t·ranh mà thôi.
Nghĩ đến đây, Eny không thể đứng yên.
Cô bé quay người chạy đi, định lấy thảo dược trị bỏng thì bỗng cảm thấy một bàn tay rắn chắc nắm lấy cánh tay nhỏ bé của mình.
Ry.
Eny giật mình, toan phản kháng, nhưng khi ngước lên cô bắt gặp ánh mắt xa xăm của Ry.
Ry lắc đầu. Một động tác nhỏ, nhưng như một ngọn núi đè xuống tim Eny.
Cô cắn môi. Cô hiểu ý của Ry. Nhưng hiểu không có nghĩa là cô chấp nhận.
Ry cũng đang lo lắng. Nó biết Eny không phải người dễ kiềm chế. Cô bé bộc phát mạnh mẽ, ngay cả Ain còn không thể kiểm soát hoàn toàn được, thì Ry cũng không thể. Nếu bây giờ cô nổi giận, hậu quả sẽ rất khó lường.
May thay, Eny không tiếp tục tranh cãi.
Cô hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc, rồi quay lại tiếp tục nhiệm vụ ghi chép. Không có chuyện gì xảy ra.
Nhóm tù binh được tra khảo sơ bộ, sau đó bị dẫn đến khu nhà tạm.
Những chiến binh đã quá kiệt sức. Ry vươn vai, thở dài đầy mệt mỏi, nhìn sang Eny rồi hỏi:
"Sao em dậy sớm thế? Mới chập sáng mà đã có mặt ở đây rồi?"
Eny nhìn Ry, giọng chán nản:
"Thay ca thôi anh Ry. À, hôm qua cánh quân của anh Garu đã về sớm nhất á. Ảnh nghỉ nửa ngày rồi lại dẫn quân tiếp viện mấy cánh quân khác. Bộ ở chiến trường mọi người gặp khó khăn hả?"
Ry khựng lại. Garu về sớm nhất? Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, nghỉ ngơi, rồi tiếp tục xuất quân?
Ry siết tay. Rõ ràng...hắn đã thua một mặt.
Nếu trận chiến này kết thúc mà hắn vẫn chưa lập được chiến công xứng đáng, thì sẽ có chuyện rất lớn xảy ra.
Từ trước đến nay, Ry chưa từng chấp nhận đứng thứ hai. Chỉ cúi đầu trước Ain. Nhưng bây giờ, có một kẻ xa lạ đang vượt lên trước hắn.
Làm sao Ry có thể chấp nhận được?
Không nói thêm lời nào, Ry quay đầu bước đi. Hắn sẽ không dừng lại, hắn cần tìm thêm chiến công.
Eny nhìn theo bóng lưng vạm vỡ của Ry, rồi nhún vai bất lực. Cô quá hiểu hắn. Một người như Ry làm sao có thể chịu thua người khác?
Nhóm của Eny nhanh chóng ẩn đi sau khu rừng, đợi chờ cánh quân khác trở về.
…
Tiếng ồn ào bên ngoài xé toạc sự yên tĩnh. Ry giật mình tỉnh dậy. Nó đứng bật dậy, tiến về phía cửa. Cánh cửa rít lên khe khẽ khi được đẩy ra.
Ánh sáng tràn vào, chói lóa. Ry khẽ nhíu mắt, đưa tay lên che đi ánh sáng đột ngột. Khi đôi mắt thích nghi dần, khung cảnh bên trong bộ lạc dần hiện rõ trước mặt nó.
Nhưng...Không có tiếng reo hò, không có sự vui mừng. Thay vào đó là sự hỗn loạn.
Mọi người chạy ngược chạy xuôi. Tiếng la hét, tiếng gọi nhau đầy hốt hoảng. Những khuôn mặt hoang mang, lo sợ.
Ry khựng lại. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Bộ lạc có bị t·ấn c·ông không? Có cháy ở đâu sao?
Ry đưa mắt quét qua xung quanh.
Không có một ngọn lửa nào. Không có bóng dáng kẻ thù.
Nó vuốt ngực, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng tại sao mọi người lại hoảng loạn như vậy? Một cảm giác bất an trào lên trong lòng Ry.
Nó vươn tay giữ lấy một chiến binh vẫn còn mặc giáp, chặn lại giữa dòng người đang chạy tán loạn.
"Bộ lạc có chuyện gì à?"
Người kia giật mình, nhìn Ry, sau đó đứng thẳng lưng, giơ tay chào rồi nhanh chóng báo cáo:
"Chỉ huy Ry, báo cáo! Chỉ huy Ska b·ị t·hương nghiêm trọng! Vô số chiến sĩ cũng b·ị t·hương nặng! Hiện mọi người đang dốc sức cứu chữa!"
Nói xong, hắn không chờ phản ứng của Ry, lập tức chạy đi. Ry c·hết lặng.
Ska...Bạn thân của nó. Bị thương nghiêm trọng? Làm...sao có thể? Vậy tại sao nó còn ở đây?
Cơ thể Ry lạnh toát. Bước chân nó vô thức tiến về phía trạm xá. Con đường không xa nhưng Ry cảm thấy nó kéo dài vô tận.
Nó ngã. Nhưng không quan tâm, nó đứng dậy rồi lại ngã.
Những ánh mắt đổ dồn về phía nó. Họ kinh ngạc, họ muốn hỏi gì đó.
Nhưng Ry mặc kệ. Nó tiến thẳng tới giường bệnh.
Trên đó là Ska. Cơ thể to lớn, mạnh mẽ ngày nào giờ đây chằng chịt băng vải. Những dải băng trắng đẫm máu, hơi thở yếu ớt, gần như sắp lụi tàn.
Ry đứng lặng.
Các thành viên Trị liệu đưa mắt nhìn nhau. Một người bước tới, đặt tay lên vai Ry, định đẩy nó ra ngoài.
Nhưng...Làm sao họ có thể đẩy nổi Ry?
Sự khó chịu bùng lên trong lòng Ry. Nó vùng vẫy. Và Ry mất kiểm soát.
"ĐỂ TÔI XEM BẠN TÔI!!"
Giọng Ry vỡ ra: "Ska ơi...tỉnh dậy đi...Huhuhu!"
Bàn tay run rẩy của Ry vươn về phía Ska. Bỗng từ trong căn phòng kín, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Eny, cho cậu ta ngất đi."
Ry khựng lại. Rin bước ra, mắt lạnh băng, liếc nhìn Ry đang quơ tay chân loạn xạ. Một số thành viên bị hất văng ra, trầy xước.
Eny chần chừ. Nhưng khi nhìn thấy sự đau đớn của Ry, cô bé nghiến răng. Không còn cách nào khác, Eny bước tới, đứng sau lưng Ry, Eny kéo Ry quay lại đối diện mình.
Dùng toàn bộ sức lực.
“BỐP!”
Một cú đấm thẳng vào bụng Ry. Cơ thể Ry giật mạnh, miệng nó phát ra một âm thanh ú ớ. Rồi nó ngã xuống nhưng Eny không đỡ nổi, Ry nặng như một tảng đá.
Nhưng ngay lập tức, một số chiến binh nhào tới, họ đỡ lấy chỉ huy của mình, dìu Ry về nhà.
Trong phòng trị thương, Ska vẫn nằm đó. Bên ngoài, mọi người lặng lẽ nhìn theo. Không ai nói gì, vì tất cả đều hiểu cảm xúc của Ry.
Trong bộ lạc, ai mà không biết tình cảm thắm thiết của nhóm Ain?
Mỗi người trong số họ – Ain, Ry, Ska, Zua – đều đã cùng nhau bước qua sinh tử. Họ như những cột trụ, họ sống vì nhau.
Bởi vậy, khi tin Ska b·ị t·hương lan ra, bộ lạc đều lo sợ. Lo cho Ska?
Không chỉ vậy. Họ lo cho Ry, Ry từ trước đến nay quá mãnh liệt.
Sự giận dữ của nó...không ai có thể ngăn cản.
Nhưng không ai biết rằng việc Ska b·ị t·hương đối với Ry còn nghiêm trọng hơn cả, nhóm nó năm xưa có 7 người nhưng c·hiến t·ranh đã c·ướp lấy một người bạn. Ry lúc đó quá yếu, nó chỉ có thể nhìn kẻ thù h·ành h·ạ bạn mình tới c·hết, và điều đó ám ảnh Ry cho đến tận bây giờ.
Ain vì bộ lạc mà nhiều lần đối mặt sinh tử, Ry bất lực.
Bây giờ, Ska đang đứng giữa lằn ranh sinh tử. Ry làm sao chịu được? Nếu Ska cũng rời đi...Thì mọi nỗ lực suốt bao năm qua còn có ý nghĩa gì? Còn lại gì?
Nhóm Trị liệu không ai trách Ry. Họ chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình. Chữa trị.
Bên trong, Rin vẫn đang căng thẳng, trạm xá chật ních thương binh. Hơn hai trăm chiến binh cánh quân số 5 của Ska – đều trọng thương. Mồ hôi ướt đẫm lưng Rin, cô chưa có giây phút nào được thở.
Nhưng chuyện thực sự đáng lo ngại hiện vẫn chưa ai biết. Trong căn phòng kín là Zua, cơ thể Zua nằm bất động.
Chỉ mới hơn một tuần mà hắn đã thay đổi quá nhiều.
Nếu Ry biết chuyện này, Rin không biết điều gì sẽ xảy ra nữa.
…
Một giờ trước.
Eny ngồi dưới bóng cây, mắt dán vào bảng ghi chép. Hai ngày nay, bộ lạc chỉ mới đón được hai cánh quân : Cánh số 8, tổ hợp 7 và 2.
Tất cả đều kiệt sức. Không ai nghĩ rằng hôm nay sẽ có thêm ai trở về, nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ.
Eny vẫn phải chờ, phải ghi nhận danh sách tù binh, lương thực, v·ũ k·hí...Tất cả đều do cô thống kê, vì các đội trưởng và nhóm trưởng đều ra trận nên Eny phải gánh hết. Cô chẳng than phiền, chỉ lặng lẽ cắm mặt vào công việc.
Bỗng.
“Cứu với!!!”
Tiếng kêu thất thanh xé toang bầu không khí im lặng. Eny giật bắn, mấy thành viên bên cạnh cũng ngẩng đầu.
Họ nhìn nhau, rồi đồng loạt quay về hướng âm thanh phát ra.
Sau những tán cây rậm rạp, bóng người dần hiện ra. Một đoàn quân rách rưới, chật vật đang lao ra khỏi khu rừng.
Những bộ giáp tả tơi, những bước chân loạng choạng, những v·ết t·hương vẫn đang rỉ máu.
Nhưng dù có thê thảm thế nào, họ vẫn đang chạy. Họ vẫn đang sống.
Lạc Việt đã ở trước mắt Không thể nhầm lẫn được.
Nhưng tại sao trông họ thê thảm như vậy?
Eny nheo mắt, cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó. Quay sang nhóm của mình, Eny ra lệnh:
“Mở cổng! Nhưng kiểm tra kỹ! Cẩn thận có kẻ trà trộn!”
Mọi người gật đầu, kẻ đi vô hiệu hóa bẫy, kẻ chạy đi báo Rin, kẻ lao ra giúp đỡ những chiến binh gục ngã.
Mùi máu tanh xộc vào mũi, dưới mặt đất, cỏ đã nhuốm đỏ.
Một chiến binh có mũi tên xuyên thẳng qua vai nhưng hắn không bận tâm. Vì trong tay hắn là một cơ thể khác, thậm chí còn thảm hơn.
Eny lướt nhìn qua rồi tim cô hẫng một nhịp.
Là Zua và Ska, cả hai bầm dập, máu me, cận kề c·ái c·hết.
Cổng bộ lạc đóng sầm lại. Những chiếc bẫy được kích hoạt trở lại. Chỉ khi đó, Eny mới dám thở phào.
Nhưng cô không có thời gian đứng lại.
“Binh!” Tiếng kim loại rơi xuống đất.
Một chiến binh quỵ xuống, kẻ bên cạnh lập tức lao đến đỡ.
"Chạy tiếp đi! Gần tới rồi!"
Eny cắn răng, cô chạy theo đoàn người.
Dọc đường, vệt máu trải dài trên nền đất. Những bước chân kéo lê đầy mệt mỏi.
Tới trung tâm bộ lạc, cảnh tượng càng hỗn loạn hơn.
Bộ lạc xôn xao.
Nhóm Trị liệu của Rin – ít ỏi, kiệt sức – đang chật vật dựng trạm xá. Mấy tộc nhân nghỉ ngơi gần đó nghe tiếng động. Nhìn thấy Rin loay hoay với đống thảo dược, dụng cụ y tế. Họ không do dự.
“Nhanh lên! Cần thêm tay đây!”
Không ai chờ đợi, họ nhào vào giúp đỡ. Lều trại được dựng lên cấp tốc.
Đám thương binh nằm rải rác trên nền đất, Rin đưa mắt nhìn quanh. Hơn hai trăm chiến binh b·ị t·hương. Làm sao đủ người chữa đây?
Mồ hôi thấm đẫm trán cô. Nhưng Rin không có thời gian lo lắng, cô bắt tay vào việc ngay lập tức.
Giữa đám đông, hai cơ thể nằm bất động. Rin sững người. Cô nhìn trân trân vào họ. Tim đập mạnh trong lồng ngực.
Cô hít sâu một hơi : “Tình trạng của họ tệ quá, Không được phải bình tĩnh.”
Cô giao những chiến binh khác cho nhóm Trị liệu. Bản thân lao đến Ska trước.
Vết thương của Ska rất sâu, rất nặng. Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Tốt rồi.”
Rin nhanh chóng làm việc như một cỗ máy. Tay băng bó, khâu v·ết t·hương, nghe tiếng rên rỉ của Ska. Rin nhét hẳn một nắm thảo dược gây mệ, áp lực đè nặng lên vai nhưng cô không dừng lại.
Chưa được, cô vẫn còn Zua đợi mình, mỗi giây đều quý giá.
Rin bước vào phòng kín, không khí lạnh lẽo tràn tới. Cô hạ mắt nhìn cơ thể trên giường - Zua tàn tạ hơn bất cứ ai.
Rin cắn môi. Nếu không cứu kịp, hắn sẽ không qua khỏi. Không được. Cô không cho phép chuyện đó xảy ra.
Bàn tay đưa lên, lập tức bắt đầu điều trị. Thảo dược được nghiền nát, thuốc được đắp lên v·ết t·hương.
Gây mê, cầm máu, giảm đau, bổ huyết. Tất cả, không thể để Zua đau đớn quá mức.
Nếu không có thuốc gây mê…Chắc chắn trạm xá sẽ đầy tiếng hét của hắn rồi.
Thời gian trôi chậm chạp. Từng v·ết t·hương được xử lý, mồ hôi nhỏ xuống vạt áo.
Cuối cùng, nhịp tim Zua dần ổn định.
Rin dựa người vào tường. Cô thở hắt.
Xong rồi. Nhưng chuyện này chưa kết thúc. Chuyện gì đã xảy ra ngoài chiến trường? Zua và Ska đã trải qua điều gì? Và nếu Ry biết chuyện, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Sự ồn ào bên ngoài đánh thức Rin khỏi dòng suy nghĩ, rồi cô thấy Ry đang gây loạn ở chỗ Ska.
tấu chương xong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.