Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 226 : Bí Mật Không Được Bật Mí

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226 : Bí Mật Không Được Bật Mí


Cánh cửa lại mở ra.

“Vậy những chỉ huy khác thì sao?”

Bộ lạc lúc này không vắng vẻ như tưởng tượng của cô, bộ lạc giờ rất đông người.

“Lúc đó, tộc trưởng nói như này ~”

Lea nhìn Ry. Cô muốn hỏi điều gì đó, nhưng không thể thốt lên thành lời.

Tù binh?

“Cô thấy bộ lạc ta đối xử với tù binh…có quá dễ dãi không?”

Chương 226 : Bí Mật Không Được Bật Mí

Chưa vào căn phòng, Lea đã nghe tiếng ồn ào truyền ra, cô hiểu bên trong đã chật ních người b·ị t·hương rồi. Nhưng khi bước vào, Lea mới choáng ngợp trước số người ở bên trong, có ít nhất 300 người đang nằm, ngồi, dựa bất cứ chỗ trống nào trong căn phòng.

+ Người gia nhập đầu tiên: gương mặt sáng sủa hơn nhờ trải qua hai lần thanh tẩy cơ thể.

Lea chậm rãi suy ngẫm, rồi hỏi:

Chúng không gầm gừ, không động đậy, chỉ dán ánh mắt chặt vào cả hai.

Giọng hắn thấp xuống, mô phỏng từng lời Ain khi xưa:

Ry gãi đầu, liếc nhìn Lea:

Mãi sau, cô mới bước vào đúng phòng nữ, để một nữ thành viên Trị liệu kiểm tra v·ết t·hương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lea nheo mắt. Tại sao?

Nhưng trong lòng cô…dâng lên một nỗi suy ngẫm.

Đây chỉ mới là lần thứ năm hay thứ sáu cô tới đây…và bầy sói vẫn đáng sợ như lần đầu tiên.

Lea không dám nhìn vào mắt chúng. Cô nhìn thẳng vào trong nhà…Và mắt cô mở to, miệng mấp máy. Cô không tin được những gì mình thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lea chớp mắt, ngay lập tức nhíu mày. Ry chỉ nghe lệnh của hai người – Dio và tộc trưởng. Nhưng còn có một điểm khó hiểu hơn, Dio…tại sao phải tử thủ đến mức b·ị t·hương?

Lea lắc đầu nguầy nguậy.

Nếu như không có cuộc chiến này thì Lea không biết rằng xung quanh bộ lạc của mình có nhiều bộ lạc chứa lượng lớn tộc nhân như vậy.

Người kia tiếp tục kể, nhưng một giọng nói trầm khàn bất ngờ cắt ngang.

Lea lắc đầu. Ry phì cười, nhưng đôi mắt hắn ánh lên nét gì đó rất khó đoán:

Thấy Lea mặt đỏ bừng, người đó khó hiểu hỏi:

Giữa khung cảnh ấy, Ry bỗng buông một câu hỏi bâng quơ:

Lea liếc mắt về phía cây cầu gỗ, cô chạy đi nhưng cơn nhói ở hông lại truyền tới khiến Lea nhăn nhó, cô vuốt đi những giọt mồ hôi vừa hình thành.

Vô vàn câu hỏi ngập tràn trong đầu Lea, nhưng cô vội trấn tĩnh mình lại, cô quan sát lại những người đi trên đường.

“Có chuyện gì sao?”

Tiếng cọt kẹt của cây cầu gỗ vang lên trong bóng chiều chạng vạng.

Pu – nở một nụ cười đầy ý nghĩa.

Nhưng bộ lạc ta không sợ. Vì sao?

Quá nhiều khuất mắt mà cô cần giải đáp ngay.

Những cặp mắt vàng rực rỡ trong bóng tối dõi theo từng chuyển động của cô.

Lea chẳng hiểu gì cả.

Những gương mặt mới khẽ cúi chào, họ đáp lễ theo thói quen.

Bóng tối bao phủ cả bộ lạc.

Lea lắc đầu, nhanh chóng rảo bước, cố gắng xua tan sự bất an.

Tel – hai tay khoanh lại, mắt nhìn xuống đất đầy đăm chiêu.

Nhưng những người Lea đang thấy không thuộc bất kỳ nhóm nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên trong căn nhà ấy, bóng tối vẫn chưa tan.

Lea im lặng. Cô biết rõ nhóm bạn thân của Ry ra sao. Nhưng nếu ngay cả hắn cũng nói Pu có điều bất thường, thì mọi chuyện không đơn giản. Càng lúc càng kỳ lạ.

Ska – chống nạng, từng bước khó khăn rời khỏi nhà.

Cảnh vệ. Chiến sĩ mặc giáp. Và những gương mặt lạ lẫm.

Trên đường đi, họ phát hiện cánh quân của Dio bị t·ấn c·ông ác liệt. Đến mức khi họ tới tiếp ứng vẫn b·ị đ·ánh bật.”

Cánh cửa nhà Ain khép lại.

Có người quá thấp bé, có kẻ lại cao vượt trội, chênh lệch đến gần 30cm – một sự khác biệt bất thường.

Nhưng tại sao hôm nay hắn lại kể cho cô nghe? Lea thắc mắc.

Ry nhận ra sự im lặng khác lạ, quay đầu lại nhìn cô:

Vì chúng ta nắm giữ cốt lõi – kỹ thuật, cây trồng, những tri thức quan trọng nhất. Họ có học cả đời cũng không nắm được hết.

Cả hai quay đầu nhìn – Ry đang dựa vào cánh cửa, cơ thể quấn đầy băng.

“Ở bộ lạc có chuyện gì sao?”

Lea níu chặt hai tay, rồi vội vã chạy ra.

Hai bên nhìn nhau.

Lea nhìn nữ thành viên Trị liệu đang nghiền thảo dược, cất giọng hỏi:

Ry mỉm cười. Hắn đặt một bàn tay lên vai cô, giọng điềm tĩnh nhưng lại mang theo một ý nghĩa sâu xa:

Không đợi nữ thành viên Trị liệu phản ứng, Lea lập tức đứng dậy, theo bước Ry.

Cuối cùng, cô bước tới.

Mà họ còn chẳng màn ái ngại, người cởi áo, người k·hỏa t·hân,...Nói chung là đủ loại tình cảnh khó đỡ, bởi vì trời hôm nay tương đối oi bức mà chẳng ai nghĩ Lea bước vào.

tấu chương xong.

“Không lẽ có biến động gì trong cao tầng sao? Không được phải đi hỏi Rin cho ra lẽ.”

Tự do ư? Không. Tù binh chưa bao giờ thực sự tự do cả. Những gì mắt thấy…chưa chắc là sự thật.

Người kia ngẩng đầu lên, thoáng thở dài:

Ry xoa cằm, thong thả trả lời:

Cả hai bước đi, từng bước nặng nề giữa bộ lạc.

Dù cảm thán nhưng những người lính tuần tra, canh gác vẫn khiến Lea lo lắng.

“Vào thôi.”

Mọi người rời đi nhưng Lea vẫn còn đứng đó. Cô ngoái đầu nhìn vào trong ngôi nhà, cô lắc đầu rồi bước đi.

Sống ở bộ lạc chỉ có 2000 người thì Lea không mất quá lâu để ghi nhớ từng khuôn mặt, mỗi nhóm người đều có nét riêng như :

Ry ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)

+ Người từ bộ lạc Huyết Sắc: rất đa dạng. Một số có làn da đỏ khi ra nắng, số khác lại trắng bệch do từng sống gần núi tuyết.

Dòng người đi đi lại lại, rất nhiều nhóm nhỏ ba bốn người trò chuyện, những thành viên Cảnh vệ đi tuần, một số tộc nhân mặc những bộ giáp như còn chiến đấu canh gác dọc đường đi.

Lea đặt chân tới đài phun nước, miệng cô hoắc ra vì bất ngờ.

Ain đã hành động từ rất lâu. Không ai thực sự hiểu hết những quyết định của hắn.

Cánh cửa mở toang, bên ngoài bầy sói đang nằm lặng lẽ.

Dio tử thủ nhưng cũng không chịu được, nó đành mở đường máu chạy về. Hậu quả bỏ lại một phần ba số quân nằm lại trên chiến trường.”

“Khi xưa tôi cũng từng hỏi tộc trưởng câu này. Cô biết tộc trưởng trả lời sao không?”

Lời Ry nói khi nãy – “Tel rời đi.” Chẳng phải Dio và Tel chỉ huy hai cánh quân khác nhau sao? Tại sao Tel lại rời đi?

Lea nuốt khan.

Thay vì vậy, ta cho họ một sự tự do có giới hạn – một thứ tự do vừa đủ để họ không biết mình nên làm gì. Và tới một lúc nào đó…Chính họ sẽ tự nguyện gia nhập bộ lạc ta.”

“Rồi tất cả đành trở về, sau đó để Dio nghỉ ngơi một ngày nó kể lại: sau khi Tel rời đi thì dường như kẻ thù phát hiện ra bất thường, chúng điên cuồng t·ấn c·ông.

Ở Lạc Việt, chỉ có người lớn và thiếu niên mới có sự chênh lệch đó. Nhưng những người này rõ ràng đã trưởng thành.

Bước ra đầu tiên là Ry – hắn vặn vặn người, ể oải như vừa trải qua một cuộc họp dài mệt mỏi.

Lea cố gắng đi ngược lại hướng với ý định của mình, cô phải đi tới phòng Trị liệu trước để xem xét v·ết t·hương.


“Nói sao nhỉ? Kai và Mit đều thắng, nhưng hơn phân nửa quân số của họ không thể tái chiến. Còn Pu…”

Mà số lượng này…quá nhiều.

Còn phản bội? Họ dám sao?

+ Người từ bộ lạc Tê Giác: tóc xoăn nhẹ, da sẫm màu hơn bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Garu – thoải mái hơn cả, hắn húyt sáo, bước từng bước thong dong từ nhà Ain tới cây cầu gỗ.

Nằm trên giường bệnh, Lea nhìn lại căn phòng, ở bên này cũng có gần trăm người đang được kiểm tra, tất cả đều là lính của cô.

Ry không chậm lại, cứ thế bước qua, còn Lea cảm thấy hơi rùng mình.

Một thứ gì đó ở phía trước. Cô không rõ…nhưng nó không bình thường.

Lea cau mày.


“Tù binh...để họ như vậy đúng là có thể hại bộ lạc ta. Họ được tiếp xúc, được học hỏi, được tự do…Sẽ có lúc nào đó họ phản bội.

Lea thở dài, điều an ủi là cánh quân của cô đã thắng, tốt hơn nhiều việc thất bại.

Ngay cả Ry, có lẽ hắn đã hiểu rõ điều này từ lâu.

“À…Ừm…Tôi biết tôi đang b·ị t·hương, nhưng tôi có lệnh phải đưa cô đi đến một nơi.”

Dio – trán băng bó, tay không ngừng vỗ nhẹ lên trán như đang cố gắng xua đi suy nghĩ nào đó.

Gấp hai, gấp ba lần dân số Lạc Việt!

Phải nhìn. Phải chạm vào. Phải nghe thấy.

Những lỗ mũi khổng lồ hít vào – thở ra – hít vào – thở ra…Chúng đang đánh giá. Xác định xem cô là bạn hay là kẻ x·âm p·hạm.

Lea nhíu mày. Dio bị t·ấn c·ông ác liệt?

Ry vừa nói, vừa cố gắng bắt chước Ain – giọng nói, điệu bộ, cử chỉ. Lea bật cười. Hắn làm quá lố, chẳng giống Ain chút nào.

“Sao vậy?”

“Pu hòa. Không, đúng hơn là đối phương chủ động rút lui.”

Không gian im lìm.

Kai – cười cười, thì thầm nói gì đó với Dio.

“Trở về bộ lạc, sắc mặt của Pu rất lạ. Tôi không rõ chuyện gì, nhưng có gì đó…không ổn.”

Lea im lặng. Ry tự trả lời, giọng hắn khẽ vang trong không khí oi bức:

Ry vẫn bước tiếp. Nhưng Lea dừng lại, một cảm giác mơ hồ dâng lên trong lòng cô.

Mit – mắt tràn đầy quyết tâm.

Thời gian trôi qua.

Cánh quân của cô thắng và thu lại 1972 tù binh, vậy nếu như cộng với bãi xác ở chiến trường kia có lẽ bộ lạc ấy đã có ít nhất bốn hoặc năm ngàn người.

Đi ngang qua những công trình biểu tượng, nơi khắc ghi mấy năm sinh tử – Nhà kho tổng, đài phun nước, khu vườn thực vật…

Những ánh mắt trầm trồ, những đứa trẻ tươi cười, bàn tay bé nhỏ chạm vào từng vật lạ lẫm. Người mới và người cũ trò chuyện, như thể họ chưa từng là kẻ thù.

“Đúng rồi, cô vừa trở về nên chưa biết gì. Chuyện này bắt nguồn từ Ska và Zua b·ị t·hương nặng. Chỉ huy Ry vừa về đến bộ lạc thì nhận được tin, ngay lập tức dẫn quân đánh trả.

Bởi phòng trị liệu có hai phòng: một nam, một nữ nhưng do Lea nhìn nhầm nên vào nhầm.

Kế hoạch đã thành công rồi sao? Từ bao giờ? Tại sao tên kia nói tập hợp cuộc chiến lớn? Cô đã bỏ lỡ gì sao?

Ta đã tiêu diệt người thân của họ, nay lại bắt họ làm tù binh – họ đã chịu đủ thiệt thòi. Nếu còn đối xử tệ với họ, một ngày nào đó, ta sẽ phải trả giá.

Trước mặt họ…là nhà của Ain.

Lea sững người. Lần đầu tiên cô thấy Ry b·ị t·hương đến mức này. Bên trong bộ lạc, rất ít người có thể khiến hắn b·ị t·hương nặng đến vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226 : Bí Mật Không Được Bật Mí