Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 227 : 1.500 Vs 25.000 (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 227 : 1.500 Vs 25.000 (1)


Ban đầu, chúng phản đối, nhưng rồi…Hắn dụ dỗ chúng. Hắn cho chúng thấy lợi ích. Và từng chút một…Chúng gật đầu.

Chỉ là lần này, Ain đã có một. À không mà là bốn món v·ũ k·hí thần thoại, mỗi v·ũ k·hí đủ sức diệt cả một đội quân.

Hắn cảm thấy mình không nên ở đây, hắn muốn một thứ gì đó quyền lực hơn.

Con số quá chênh lệch, cho dù Ain có v·ũ k·hí nào vượt thời đại cũng chẳng khỏa lấp chúng.

Rồi Zua lơ là đi sự kiểm soát, hắn muốn t·ham ô· một chút, lấy đi vài phần thịt rồi trao đổi cũng chẳng ai biết, nhưng rồi sau vài lần t·ham ô· nhỏ hắn tham hơn.

Ngay cả tin tức Kai và Mit chiến thắng trở về cũng không thể xoa dịu nỗi đau.

Tuy là không tiêu diệt được Dio và Ska, nhưng tên phản bội lại hạnh phúc khi mà hay tin Ry cũng b·ị t·hương, vì vậy mà hắn tạm tha cho Pu trở về.

Và Pu thất thần trở về.

Ain…Là mối nguy hiểm lớn nhất đối với hắn.

Rin lặng lẽ lau cơ thể cho Ain, như bao ngày qua.

Hắn không lập tức tìm đến những kẻ mạnh. Hắn bắt đầu từ những bộ lạc nhỏ, những kẻ yếu ớt cần sự bảo vệ.

Bộ lạc chìm trong sự mất mát và tuyệt vọng. Và rồi…Rin mang tin tức đến.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Hắn đang tìm kiếm điểm yếu. Và khi hắn tìm thấy, hắn sẽ hủy diệt bộ lạc này.

Trên bãi đất trống, những chiến binh b·ị t·hương đứng thành từng nhóm nhỏ. Những đội trưởng đi lại giữa họ, khuyến khích những người còn có thể chiến đấu quay trở lại.

Cô không biết mình nên làm gì, cô quá bất ngờ, quá hạnh phúc.

Nhưng hôm nay có gì đó khác lạ, cô bỗng khựng lại. Tim của Ain, đập khác thường.

Rin rùng mình, cô xoa lấy khuôn mặt ấy, như muốn chắc chắn rằng đây không phải là mơ, rồi cô bật khóc.

Rin sững sờ, toàn thân cô run rẩy. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt Ain đang nhìn cô, hắn đang mỉm cười.

Vì vậy mà Tel rời đi mới không có sự phản ứng quá mạnh từ kẻ địch, chúng nhìn Dio gắt gao, chúng điên cuồng nướng quân với Dio, chỉ một mục đích duy nhất - phá bỏ cánh tay phải của Ain.

Lạc Việt nguy hiểm. Lạc Việt không đáng tin. Lạc Việt sẽ nuốt chửng tất cả.

Chỉ một số ít gật đầu đồng ý, số còn lại vẫn đứng yên, ánh mắt hoài nghi.

Nhưng giờ đây...Chỉ còn lại đau thương.

Sáng hôm sau.

Hắn cần một cách để trói buộc chúng chặt hơn.

1.500 quân đối đầu 25.000.

Vậy nên…Hắn tự tạo ra nó.

Ban đầu, chúng chỉ nghi ngờ. Nhưng theo thời gian…niềm tin của chúng vào Lạc Việt bắt đầu lung lay.

Nhưng rồi bước ngoặt xảy ra.

Chúng chỉ vì lợi ích, nếu hắn mất giá trị, chúng sẽ đá đít hắn không thương tiếc.

Rồi thời điểm quyết định đến.

39.000 quân…Vẫn chưa đủ.

Hắn ấm. Hắn đang sống.

Hắn cần một nơi có thể bảo vệ hắn hoặc ít nhất, một nơi mà hắn có thể kiểm soát.

Một số gật đầu. Một số khác thì không. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên phản bội…Hắn đang huấn luyện quân tinh nhuệ.

Một giờ trước.

Hắn tưởng rằng mình đã xong đời. Nhưng không. Những kẻ chất vấn hắn…Chúng cũng có tham vọng. Hắn cảm nhận được điều đó trong lời nói chất vấn hắn của chúng.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

Khi thành viên Phán Quyết tới nơi, chỉ còn lại mảnh đất trống trãi.

Hắn từ nhỏ đã là người đơn độc, dựa vào sự cúi đầu trước mọi việc, hắn lớn lên, trưởng thành hơn hắn càng căm ghét bộ lạc.

Nhưng cái giá là gì? 400 tộc nhân đã nằm xuống. Hơn một nửa trong số đó, không thể mang xác trở về.

Nhưng thứ mà hắn mong chờ nhất là những bài giảng của Ain - tộc trưởng.

Dio đứng trước 6.000 tù binh. Hắn không đe dọa, không ép buộc. Hắn chỉ nói, bằng một giọng nói đầy sức nặng.

Một năm kiên trì.

Zua đã gieo những ‘vệ tinh’ trong các bộ lạc lân cận. Hắn nhận ra điều đó và hắn âm thầm thay đổi mệnh lệnh.

Làm ở tổ đội Dao, hắn biết học viện Sát ra sao, tuy thông tin có chút ít ỏi nhưng hắn vẫn để những bộ lạc phản đối hắn bị tiêu diệt bởi học viên Sát.

Trở lại vào hai ngày trước.

Dần dần, Dơi không còn như trước, Duyên cải tổ. Hắn được chuyển qua tổ đội Dao, nhưng công việc mới cũng chẳng giúp được gì hắn.

Cái giá của sự chậm trễ là diệt vong. Những kẻ sống sót bắt đầu tin hắn, chúng sẵn sàng phục tùng. Và hắn chính thức trở thành thống lĩnh của chúng.

Hắn có một lực lượng sau lưng. Nhưng hắn không ngu ngốc, hắn biết chúng không trung thành với hắn.

Ban đầu chỉ là một vài bộ lạc nhỏ, rồi đến những bộ lạc trung bình, rồi đến những bộ lạc lớn hơn.

Chừng nào Ain còn sống…Hắn sẽ không bao giờ được an toàn.

Nhưng sau cùng, hơn phân nửa số thương binh đã bị thuyết phục. Số chiến sĩ Lạc Việt một lần nữa nâng lên 1.500 người.

Hắn cảm thấy gì lúc đó? Khoái cảm. Sự kiểm soát. Sự khuất phục của kẻ khác. Cảm giác này…Quá vi diệu.

Hắn cười lạnh. Hắn không từ chối. Hắn vui vẻ tiếp nhận.

tấu chương xong

Ain phát hiện ra hắn.

Những bộ lạc lớn bắt đầu tìm đến hắn. Chúng muốn hắn bảo vệ.

Từ một kẻ phản bội bị săn đuổi…Hắn trở thành một kẻ đứng đầu.

Hắn không chỉ muốn chiến thắng Ain, hắn muốn xóa sổ Ain. Hắn muốn hủy diệt Lạc Việt một cách triệt để.

Một tin tức giữa những người đơn độc, có kẻ tuyển mộ họ làm gì đó, phần thưởng phải nói là phong phú.

Hắn chọn những nơi mà bộ lạc ít chú ý tới.

Nhưng công việc này thật sự quá khó, người được tuyển chọn rất ít, và hắn lại thành công bước vào.

“Anh tỉnh rồi. Không sao đâu. Cứ khóc đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng điều quan trọng nhất – điều khiến Dio chắc chắn hơn bao giờ hết

Công việc của họ là thu thập tình báo từ những bộ lạc xung quanh, sau đó đổi thành thu thập thông tin từ những tộc nhân bộ lạc Lạc Việt.

Việc này không dễ. Nhưng hắn không bỏ cuộc, đây là con đường sống duy nhất của hắn.

Hắn biết mình cần một thứ gì đó để dập tắt sự hoài nghi này.

Hắn bỏ chạy ngay lập tức, không quay đầu lại.

Hắn cần một nơi an toàn. Nhưng đi khắp nơi, không đâu đạt yêu cầu. Bộ lạc nào cũng hoặc quá yếu đuối, hoặc quá bảo thủ.

Vậy nên, hắn không hoảng sợ nữa. Hắn t·ấn c·ông ngược lại, hắn bẻ cong sự thật. Hắn biến kẻ chất vấn thành kẻ đồng lõa.

“Em nghe xong chưa?”

Nhưng đổi lại là lực lượng lớn tập trung vào những chỉ huy thân cận với Ain, nên ở các cánh quân khác đều thất bại thảm hại, một số chạy trốn được nhưng số còn lại đều nằm lại trên chiến trường.

Hắn cần họ tham chiến. Nhưng đáp lại hắn là gì? Im lặng.

Tên phản bội ngồi trên cái ghế bằng xương thú nhìn xuống đám người đang quỳ rạp phía dưới, hắn cười như được mùa, cảm giác này thật tuyệt.

Họ nói rằng hắn đang tập hợp q·uân đ·ội ở phía tây bắc. Những bộ lạc lân cận…cũng đi theo hắn. Họ dỡ bỏ cả bộ lạc, rời đi trong đêm.

Cô cúi xuống, áp tai vào ngực hắn. Chờ đợi.

Cô không tin vào mắt mình.

Hắn biết hậu quả việc này, hắn đã chuẩn bị đường lùi cho mình.

Họ đã bị bỏ lại trên chiến trường, nơi đất đỏ nhuốm máu, nơi hơi thở cuối cùng đã tắt lịm.

Những gì xảy ra ở các cánh quân…Những gì Zua khai báo…Tất cả xâu chuỗi lại và trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.


Họ đã từng vô cùng tự hào khi người thân được vào cánh quân này.

Công việc cực khổ có, sung sướng cũng có.



Hắn đang câu kéo thời gian – để lính của hắn dần quen với những v·ũ k·hí vượt trội, với chiến thuật của Lạc Việt.

Tất cả đều bị tên phản bội tập trung t·ấn c·ông gắt gao, bởi vì sự ảnh hưởng của đám người này đến bộ lạc lớn hơn những chỉ huy khác.

Ain vươn tay ra, kéo cô vào lòng. Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa lưng cô, vỗ về.

Hắn bắt đầu vận dụng những kiến thức mình học được ở bộ lạc này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một năm trôi qua, Lạc Việt không hề t·ấn c·ông chúng. Những tộc trưởng bắt đầu dao động.

Hắn không ra lệnh cho chúng phản bội ngay lập tức, hắn chỉ thay đổi nhận thức của chúng từng chút một.

Dio biết câu trả lời, hắn đã nhìn thấy bức tranh toàn cảnh.

Tộc trưởng đã tỉnh dậy. Ain đã tỉnh giấc…sau cơn ngủ dài.

“Đây là cảm giác kẻ đứng đầu sao? Ha ha.”

Từ khoảnh khắc bị phát hiện…Hắn đã biết mình không còn đường lui. Nhưng hắn không hoảng loạn, hắn đã chuẩn bị từ lâu.

Sau khi Ry và Dio trở về trong tình trạng thảm hại, bộ lạc lại một lần nữa dậy sóng.

Hắn cũng như mọi người, bất chấp làm chỉ cần có thịt là bảo hắn làm gì cũng được.

Hắn tập hợp những bộ lạc lại. Nhưng…vẫn có kẻ nghi ngờ.

Hắn chỉ cần g·iết hoặc b·ị t·hương đám người này thôi cũng đã là thành công. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giờ đây…Hắn có hơn 25.000 quân dưới trướng. Nếu hắn không tập trung vào việc hủy diệt những chỉ huy thân cận của Ain, thì con số đó đã là 39.000.

Từng chút một, hắn dệt nên một mạng lưới.

Chương 227 : 1.500 Vs 25.000 (1)

Khoảng thời gian mà Dio trở về bộ lạc trong tình trạng thoi thóp, Ry mang đầy v·ết t·hương, Zua còn đang mê man chưa tỉnh lại. Ska người băng bó như xác ướp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng muốn khởi động nó cần phải mất một thời gian và cái giá không hề nhẹ.

Những cuộc t·ham ô· lớn hơn, nhưng làm cái gì cũng sẽ có người biết, đặc biệt là làm trong một tổ đội như Dao.

Tên phản bội có chút buồn phiền nhưng hắn chẳng đồng cảm, bởi vì hắn đã dặn dò kỹ rồi nhưng những tên tộc trưởng bộ lạc lại cổ hũ, không tin lời của hắn.

Họ im lặng, ánh mắt vẫn bị bóng tối ám ảnh. Ký ức về những đồng đội gục ngã trên chiến trường vẫn còn hằn sâu trong tâm trí họ.

Sau một thời gian dài…


Hắn mặc kệ, hắn cứ tiếp tục.

Nhưng rồi tộc trưởng lại đi tuần ở đó, hắn sợ hãi, hắn bỏ chạy.


Rin càng khóc to hơn.

Tham ô ngày càng nhiều hơn. Hắn không chọn những nơi dễ bị phát hiện.

Một số đồng ý theo hắn. Một số từ chối.

Những báo cáo tình báo liên tục được thành viên Phán Quyết đưa về.

Nhưng tại sao? Dio cảm thấy có gì đó rất khác. Rất khác…

Cánh quân mạnh nhất của họ...đã thất bại. Những người thân của các chiến binh nằm xuống bật khóc khi hay tin.

Bàn tay Ain chộp lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên má hắn.

Họ không hiểu. Tại sao bộ lạc này lại sục sôi cho cuộc chiến sắp tới? Tại sao họ lại cầu xin tù binh như chúng ta? Rốt cuộc…điều gì đang chờ đợi ở phía trước?

Bầu không khí trong bộ lạc trầm lặng một cách kỳ lạ.

Hậu quả là diệt tộc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 227 : 1.500 Vs 25.000 (1)