Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 236 : 1.500 Vs 25.000 (10)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 236 : 1.500 Vs 25.000 (10)


X nắm chặt tay.

Hắn cười khinh.

tấu chương xong.

Nếu là trước kia, hắn hẳn đã chùn bước khi thấy đội quân X ngày càng hung hãn. Nhưng hiện tại, hắn đã có thứ có thể khỏa lấp mọi nỗi lo.

Sáng Hôm Sau

Không có chướng ngại vật. Không có cung thủ ẩn mình.Không có mũi tên bay tới.

Từng người lính bước vào khu rừng theo lệnh của X.

Bên hông hắn, Thanh kiếm Thuận Thiên lặng lẽ nằm trong bao, như một con rồng ngủ đông.

Hắn không sợ tổn thất. Mỗi cuộc tập kích của Lạc Việt chỉ khiến quân lính của hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Quen với cách đánh. Quen với mùi máu. Quen với chiến trận.

Hai đội quân. Hai vị tướng. Hai lý tưởng. Hai số phận.


Tất cả hòa vào nhau trong một trận chiến không khoan nhượng.

Ban đầu, bọn lính chỉ hơi lo lắng. Nhưng rồi, có những kẻ bắt đầu run rẩy.

Hai tên hét toáng lên, đám người gần đó bật dậy, mất một lúc hai tên mới kể lại được đầu đuôi nhưng không ai tin bảo họ hoa mắt.

“Xuất phát!”

“Chia cho mọi người đi.”

Có kẻ từng là cấp trên. Có kẻ từng là đồng đội. Có kẻ hắn từng chia nhau từng miếng thịt, từng hớp rượu.

Một chiếc mũ kỳ lạ. Một biểu tượng. Kẻ thống lĩnh của Lạc Việt.

Nhưng điều kỳ lạ là Lạc Việt không t·ấn c·ông. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoàn quân X dừng lại.

Những kẻ b·ị đ·âm thủng bụng, cố ôm lấy ruột mình, lết đi trong tuyệt vọng. Những kẻ b·ị c·hém bay đầu, máu tuôn thành suối, thân thể đổ rạp xuống như bù nhìn rơm. Những kẻ bị giẫm nát, tiếng xương gãy vang lên giòn rụm.

Chúng hiểu người cưỡi, chúng chiến đấu như những chiến binh. Bộ đôi Kỵ Binh – Tê Giác trở thành cơn ác mộng.

Tên lính vui mừng, cảm tạ rồi chạy đi chia phần.

Không ai dừng lại. Không ai quay đầu. Chỉ có sự điên loạn của chiến trường.

Một tên canh gác khều đồng bạn mình nói, tên kia nhìn theo liền sợ hãi. Họ thấy được một đôi mắt đỏ ngầu, lượn lờ trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào họ sau vài giây liền biến mất.

Đất đá tung tóe.

“Lũ nhát c·hết.”

X còn một chút muối cuối cùng, nhưng hắn đã dùng gần hết để liên kết các bộ lạc. Húp chén canh loãng nhạt thếch, X nhăn mặt.

X ra lệnh. Dù gì đi nữa, bọn Lạc Việt cũng chỉ muốn mài mòn quân số của hắn, muốn kéo dài thời gian. Hắn cười lạnh:

Tất cả hòa vào nhau thành một bản nhạc của địa ngục.

Giờ đây, tất cả đều đứng bên kia chiến tuyến.

Hắn không có lựa chọn, hắn chỉ có cuộc chiến này. Dù là giả tạo, dù là dối trá, hắn vẫn sẽ chiến thắng.

Không kèn. Không trống. Không hiệu lệnh.

100 con bò rừng – cơn địa chấn di động. Mỗi cú húc, một hàng lính địch bị hất tung, những kẻ không c·hết ngay lập tức thì cũng bị trọng thương, dẫm đạp đến bẹp nát.

Nhưng rồi…

Chương 236 : 1.500 Vs 25.000 (10) (đọc tại Qidian-VP.com)

“Khốn kiếp...”

“Khốn kiếp!” X nghiến răng, nhưng hắn chẳng có cách nào ngoài việc ra lệnh cho quân lính dọn dẹp.

"RỐNG!!!!"

Nhưng suốt 5 mét đầu tiên, chẳng có gì ngoài những mũi tên rơi rụng, mũi tên của chính quân X bắn ra.

X cảm nhận được một nguồn áp lực vô hình từ Ain.

Bộ giáp của Ain sáng bóng dưới ánh mặt trời, mũ đội đầu từ lông chim đầy uy nghi, những chiếc lông đan xen giữa hai màu trắng – đen, trong đó một chiếc lông lớn nhất, cao gần 20 cm, chễm chệ ở trung tâm.


Chỉ có một tiếng ra lệnh sắc lạnh của Ain.

Hắn ngồi xuống, cắn một miếng thịt khô cứng ngắt, nhăn mặt.

“Chẳng có nếu như nào cả.”

15 phút.

“G·I·Ế·T!”

“Không thể nào...”

Cả đêm, họ run rẩy trong bóng tối.

Hôm nay, chỉ có một cách đánh duy nhất, bọn họ sẽ đánh trực diện.

Những cặp mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào kẻ địch.

Hắn chọn cách đi bộ, ẩn mình giữa đội quân, để hòa vào đám đông như một kẻ vô danh.

Lá bài tẩy của hắn đã sẵn sàng.

Bởi vì…Trận chiến thực sự, chỉ bắt đầu khi Ain mở mắt.

Lương khô, canh cá loãng. Bữa sáng chỉ có thế, không có thịt, không có cơm, không có muối.

Tiếng sói hú, tiếng cú kêu, tiếng hổ rít lên trong màn đêm.

“Sống là tốt rồi.”

Mà chẳng phải cả cuộc đời hắn đều là giả tạo sao?

Tất cả đều xuất hiện.

X cau mày, nhặt một mũi tên lên. Hơn 2.000 mũi tên đã được bắn ra, nhưng không một vệt máu, không một dấu vết nào của kẻ thù.

Hắn biết tập kích đêm là chiến thuật ưa thích của Lạc Việt, nên hắn tăng gấp đôi lính canh gác, tự mình tuần tra suốt đêm.

Quân X hành quân thêm 1km nữa mà không gặp cuộc tập kích nào. Cuối cùng, họ thoát khỏi khu rừng rậm rạp và đến một con suối nhỏ.

Sau khi nghỉ trưa khoảng 30 phút, X hô to:

Hắn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, như thể đã chờ sẵn từ lâu. Ánh mắt hắn cao ngạo, nhìn chằm chằm vào đoàn quân X như thể chúng chỉ là một đám ô hợp vô dụng.

Nhìn những khuôn mặt vui vẻ, hắn cười chua chát:

Không còn bực tức. Không còn do dự. Không còn sợ hãi.

Và họ sẽ g·iết hắn.

X ra lệnh dựng trại.

Chỉ có một điều duy nhất: G·I·Ế·T HOẶC BỊ G·I·Ế·T.

Lần này, X không để ai khiêng kiệu. Hắn không muốn mình trở thành cái bia sống. Nếu quân Lạc Việt phục kích, hắn sẽ là mục tiêu đầu tiên.

X nhìn họ, trầm mặc, hắn đã đi đến bước này rồi. Hắn không thể quay đầu, dù cho hắn có thấy mệt mỏi, có thấy nghi ngờ, có thấy sợ hãi…

X cũng không khá hơn. Cả đêm hắn không ngủ yên, cứ một hai giờ lại thức dậy tuần tra.

“Xuất phát.”

Giọng X vang lên, lạnh lẽo.

Và...Chiến kỵ của họ – TÊ GIÁC.

Thú kỵ binh. Những con quái vật trên chiến trường. Đội quân của thần c·hết.

Cây đổ chắn ngang lối đi. Đá tảng chắn đường. Dây gai giăng kín như một hàng rào. Hào sâu gần 5 mét cắt ngang lối đi.

Hơn 2/3 quân số tỉnh dậy thoải mái, nhưng những kẻ gác đêm thì mệt mỏi rã rời.

X nhìn đàn cá bơi tung tăng, cảm thấy tạm yên tâm. Cá còn sống, nghĩa là không có độc. Nhưng cẩn thận vẫn hơn, hắn ra lệnh đun nước sôi trước khi uống.

Người bị hất văng. Người bị cắt lìa tay chân. Người b·ị c·hém sâu đến tận xương tủy.


X nhìn thoáng qua, rồi phất tay:

“G·I·Ế·T!” X cũng gầm lên.

Càng chiến đấu, họ càng cứng rắn, càng trở nên những con thú săn mồi. Đến khi đối mặt với Lạc Việt, Ain cũng chẳng có cách nào cản nổi hắn.

Một thứ đã lưu giữ qua ngàn năm. Một thứ đã theo suốt lịch sử nước Việt. Một thứ là minh chứng cho sự đoàn kết của dân tộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đội quân hắn lại tiếp tục hành quân. Hôm nay, họ sẽ đối mặt với điều gì? Phục kích? Chướng ngại vật? Bẫy rập?

200 con dê – 300 con cừu – những kẻ tưởng như hiền lành nhưng đã bị huấn luyện thành chiến binh. Sừng bọc thép, những cú húc cắt ngang cổ họng kẻ địch. Những cú nhảy đập vỡ xương sườn.

Thì cũng không quan trọng, bởi hắn là X Và hắn sẽ chiến thắng cuộc chiến này.

Hắn có cảm giác như mình đang đối đầu với một kẻ địch vô hình như thể chiến trường này không thuộc về hắn, mà là sân nhà của Lạc Việt.

Bầu trời rung chuyển. Đất đai run rẩy.

“Khó nuốt thật.”

Có những chướng ngại vật khiến họ mất hơn 2 giờ mới xử lý xong.

Ain đứng đó. Lặng nhìn. Ánh mắt vô cảm. Hắn đưa tay phất nhẹ.

Sáng hôm sau, hắn cảm thấy cả cơ thể mình nặng trĩu, rệu rã. Nhưng hắn vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, vẫn đứng thẳng người, vẫn nhìn q·uân đ·ội bằng ánh mắt cứng rắn.

X đúng.

Ain không giấu lực lượng của mình nữa.

X không phải là kẻ tốt bụng. Hắn ghét mùi vị những trái cây ấy, nên đẩy cho người khác chẳng phải là cách vừa lấy lòng quân, vừa tránh ăn thứ mình ghét hay sao?

Hắn nhìn lướt qua những khuôn mặt quen thuộc dần bước ra khỏi ánh sáng.

Ain vẫn đứng yên. Hắn chỉ nhìn X đúng một lần duy nhất. Ánh mắt hắn không còn hướng về cuộc chiến này nữa.

Nhưng ít ra hắn còn có muối. Cả đội quân của hắn ăn uống ngon lành, dù không có gia vị, dù bữa sáng quá đơn sơ. Họ không phàn nàn.

Họ di chuyển chưa được trăm mét đã gặp.

Hắn không thể tiến xa hơn. Không phải vì sợ hãi mà bởi q·uân đ·ội của hắn đã kiệt sức.

"RẦM!"

Binh sĩ của hắn lập tức lao lên. Không ai do dự. Không ai chùn bước.

Gió lặng. Không gian tĩnh mịch.

Ain.

“Ai biết được ngày mai ai sống ai c·hết?”

Vậy thì...Lạc Việt đang làm gì?

Chỉ có bóng tối và tiếng động vật hoang dã.

Hắn không tin rằng Lạc Việt lại sử dụng v·ũ k·hí từ ngọn đồi xa kia. Quá xa, quá bất khả thi. Dù có là thứ v·ũ k·hí nào đi nữa, mũi tên cũng phải có giới hạn của nó.

1.500 chống lại 20.000.

X không quan tâm nữa.

Và rồi, những kẻ lính gác ấy không dám ngủ, họ sợ hãi, nhưng không thể bỏ vị trí canh gác.

Lực lượng tiên phong của hắn dần rệu rã.

Nếu hắn được sinh ra ở Lạc Việt, liệu có khác không? Nếu hắn có xuất thân tốt hơn, liệu hắn có phải đi con đường này? Nếu hắn là Ain, liệu cuộc sống có dễ dàng hơn không?

Một bóng tối khổng lồ lao ra từ phía sau chiến tuyến của Ain.

Tiếng gầm điên cuồng. Tiếng la hét thảm thiết. Tiếng thép v·a c·hạm. Tiếng rên rỉ.


“Giả tạo thật...”

Không có sự thương xót. Không có sự tha thứ.

Chỉ có một người.

Hắn đã quen với những trò mèo của Lạc Việt. hắn sẵn sàng nghiền nát mọi thứ trên con đường này.

250 kỵ binh – những chiến thần bất khả chiến bại. Mỗi kỵ binh thân mặc giáp sắt. Tay cầm quan đao (Yển Nguyệt Đao) mỗi nhát vung đao, một cái đầu rơi xuống.

Họ không ngủ. Không dám ngủ, bởi chỉ cần nhắm mắt, bóng đêm lại bao trùm lấy họ.

“Tiếp tục đi.”

Học viên Sát. Đội Phán Quyết.

5.000 con lợn rừng – như những mũi tên sống, điên cuồng lao về phía quân X. Cặp nanh dài như dao găm, những cú húc xé nát lồng ngực kẻ địch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những con quái vật bằng thép, mang trên mình giáp sắt. Cặp sừng được bọc thép nhọn hoắt, mỗi cú húc có thể nghiền nát cả một đội hình.

Mỗi lần xông qua, là một con đường xác c·hết. Không ai có thể ngăn cản. Không ai có thể chống đỡ.

Không có lý do. Không có thiện ác. Không có kẻ đúng người sai.

Người g·iết ta. Ta g·iết người.

Tiếng kim loại đập vào xương thịt. Tiếng xương vỡ nát. Tiếng máu bắn tung tóe lên những bộ giáp lạnh lẽo.

Đám lính lục đục đứng dậy. Vài kẻ còn ngái ngủ bị đồng đội lay dậy, mắt mờ mịt, vội xoa mặt, lê bước theo đoàn quân.

"RẦM! RẦM! RẦM!"

Mỗi trận đánh chỉ khiến quân của hắn mạnh hơn, gan lỳ hơn. Nhưng Ain không lo lắng.

Hơn 20.000 quân của hắn cũng gào lên như dã thú, ào ạt xông lên như cơn s·óng t·hần.

“Này. Có ai đó đang nhìn chúng ta kìa.”

Họ chỉ cười, đùa nhau:

30 phút.

Nhưng ai quan tâm chứ?

1 tiếng...

Một cuộc chiến không cân sức. Một cuộc chiến một mất một còn.

Bọn họ đã sẵn sàng c·hết. Tất cả họ mang theo là niềm tin chiến thắng, là hy vọng, là quyết tâm chống giặc.

Ai nấy đều cẩn trọng, bước đi chậm rãi, dùng mũi lao chọc về phía trước, chọc xuống đất, chọc vào cây, chọc vào những dây leo rậm rạp. Họ chọc lao vào mọi thứ, sẵn sàng san phẳng khu rừng này nếu có rìu đá trong tay, bởi nơi đây quá nguy hiểm, quá đáng sợ.

Không còn lén lút. Không còn thăm dò. Không còn chơi trò du kích.

Hắn nhớ lại thời còn làm cho tổ đội Dao, khi ấy hắn không bao giờ phải ăn uống khổ cực thế này. Nhưng chỉ cần chiếm được Lạc Việt, hắn sẽ có tất cả. Thức ăn. Đất đai. Sự giàu có.

Khi trời sập tối, quân X vẫn còn cách Lạc Việt đến 6 km. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn sinh ra đã phải dối trá để sống sót. Phải vờ mạnh mẽ để không bị chà đạp. Phải giẫm lên kẻ khác để tồn tại.

Hắn không thể thua. Hắn không được thua. Hắn không có đường lui.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 236 : 1.500 Vs 25.000 (10)