Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 243 : Sau Chiến Tranh Có Gì?
Dùng Thần Khí không phải là một chuyện dễ dàng. Cái giá của nó không chỉ là sự kiệt quệ về thể chất, mà còn là một sự hao mòn tinh thần đáng sợ.
Chỉ có sự tập trung tuyệt đối.
“Đồ cà chua.”
“Sopa, chân tôi tê rồi, bóp chút đi.”
Hắn đợi lúc cô đang cúi xuống nhặt đồ thì gõ nhẹ lên đầu, rồi giả vờ như không có gì.
Sopa tức giận, rõ ràng cô không có sức mạnh như hắn, vậy mà nói cô như vậy. Cô không chịu bóp chân cho hắn nữa, nhưng ngay khi cô quay đi, Ain bỗng thở dài một hơi, trông yếu ớt đến lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng đó có đủ cho những gì mà anh gánh chịu không?”
Giọng nói của Sopa vang lên, kéo Ain trở lại với thực tại.
Cô định sẽ đập một cái lên đầu hắn rồi đi ngay, nhưng khi bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại.
Sopa tức giận quăng một quyển sách về phía Ain. Hắn dễ dàng chụp lấy, không chút khó khăn.
Liệu cô có thể gánh vác một phần nào đó cho hắn không?
Hai ngày.
Có lẽ là do số phận của cả hai có phần tương đồng, hoặc là do cả hai đều là Vu.
Sopa giận đến mức suýt đập hắn một trận.
Nhưng nay có Sopa, Ain mới dám để lộ một phần bản thân trước mặt cô.
“Tôi đùa đấy.”
Những tộc nhân đã bắt đầu hoạt động. Một nhóm thợ săn đang kiểm tra v·ũ k·hí trước khi lên đường, trong khi nhóm trị liệu bận rộn phân loại thảo dược vừa thu hoạch. Những phụ nữ trong bộ lạc cùng nhau nhóm bếp, mùi thịt khô và rau rừng tỏa ra khắp nơi, hòa quyện với hương khói bếp.
Sopa không thấy tình trạng của mình như đang yêu, nhưng tại sao cô lại buồn, lại lo lắng, lại đau đớn, lại khóc mỗi khoảnh khắc mà Ain trải qua trên chiến trường.
“Thôi được rồi, để tôi.”
Bên trong ngôi nhà, Ain chậm rãi mở mắt, cơn đau từ đầu lan xuống tận cột sống. Hắn cảm thấy cơ thể mình như bị rút cạn sinh lực, hơi thở nặng nề, tay chân có chút tê dại.
Sopa bất giác lùi ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ain chẳng hiểu vì sao mà mình lại nói ra bí mật như vậy.
Rin thì bận rộn trị thương cho tù binh, đâu phải rảnh rỗi mà Ain cho lão Quy hồi sinh đám này nguyên vẹn, với lại Ain cũng muốn cho nhóm Trị liệu có thêm nhiều cơ hội luyện tay nghề.
Rok vội vàng trở về nhà nung bắt đầu sửa chữa v·ũ k·hí hư hại, trong trận chiến cây thương của Dio bị hất văng đi, sau đó bị những người trong cuộc chiến dẫm đạp liên tục.
Trên bãi đất rộng gần khu vực luyện tập, nhóm chiến binh trẻ đang rèn luyện dưới sự hướng dẫn của các Ry và Garu từng nhát đao chém xuống, mũi lao đâm tới, không khí đầy quyết tâm.
Sopa đứng dậy, cô đi xuống bếp, lấy phần ăn sáng đã làm từ sớm đưa vào cho Ain, bởi vì hắn vẫn chưa khỏe mạnh hoàn toàn.
…
…
Vì Ain còn chưa nói là sau khi tra khảo thì số tù binh này sẽ giải quyết ra sao? Mà công việc trong bộ lạc đang cần Dio xử lý.
Xa hơn nữa, đàn bò rừng đang được nhóm Nuôi thú chăm sóc, những con non dường như đã quen với con người và không còn quá sợ hãi khi được lại gần.
Hắn chưa bao giờ coi ai đủ quan trọng để có thể san sẻ gánh nặng cùng hắn.
Dio thì ngồi chán nản, nãy giờ nó vừa tra thông tin đám tù binh, thật sự dù đã mang một mớ qua chỗ phòng Trị liệu rồi nhưng số người còn lại cũng là gần 10.000 người.
Cả hai người đã tự thiết lập một sợi dây liên kết, Sopa có thể cảm nhận Ain đang gặp gì nhưng cô chẳng thể tiếp nhận một phần gánh nặng của hắn.
Hóa ra, tất cả những trò đùa vừa rồi chỉ là cách Ain tự giải tỏa áp lực.
“Dùng Thần Khí không hề dễ chịu đúng không?”
Ain cầm xấp giấy báo cáo, mắt dán chặt vào từng dòng chữ. Vầng trán hắn nhíu lại, bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Sopa, đưa tôi ly nước.”
Sopa ngắm nhìn Ain ăn sáng mà đầy suy tư, cả hai nói chuyện với nhau chưa đầy 3 tuần nhưng cả hai đều thấy dường như đã cùng nhau trôi qua 20 năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Càng nghĩ đến chuyện đó, mặt Sopa càng đỏ bừng. Cô ngồi trong góc phòng ngủ, trừng mắt nhìn hắn.
Cô quay vào bếp, ngồi xuống ghế, lòng trống rỗng.
Cô tức tối bỏ ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt Ain lúc này hoàn toàn khác biệt. Không còn vẻ trêu chọc, không còn nụ cười lười biếng.
Ở một góc khác của bộ lạc, những người già ngồi quây quần quanh đống lửa, trò chuyện về những ngày xưa cũ, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng ngôi nhà của Ain.
Cô chưa kịp nói hết câu, Ain đã cười khẩy:
Dio nhìn 5 hàng người dài không thấy điểm dừng mà buồn chán, nó không biết bao lâu nữa mới xong công việc này.
“Anh…!!”
Tra khảo có nhanh và số người thực hiện tra khảo có nhiều, cũng mất quá nhiều thời gian.
Chỉ hai ngày thôi mà Sopa cảm thấy nên thủ tiêu tên lười biếng này đi mới được.
“Sopa, chỗ này đau quá, xoa bóp cho tôi đi.”
…
Eny phải thống kê lại thực phẩm chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, cô còn đợi một nhóm quân mà Ain cử ra ngoài nữa.
Ain thở ra một hơi dài, chống tay lên trán như muốn xóa đi cảm giác khó chịu này. Hắn đã quen với đau đớn, nhưng vẫn không thể quen với cảm giác mất kiểm soát sau mỗi lần sử dụng ngoại lực.
…
Sopa nhìn theo ánh mắt của Ain, cô thở dài, người đàn ông này đã quyết thì không ai cản nổi, đó vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu.
Cô đã tưởng rằng việc chăm sóc Ain sẽ là một công việc nhẹ nhàng như đút cơm, thay quần áo, giúp hắn hồi phục. Nhưng hóa ra, Ain đã biến cô thành một…giúp việc chính hiệu.
…
“Hay mình giao cho tên này nhỉ?”
Sopa không biết bốn cô vợ của Ain ra sao, nhưng cô biết chỉ có mình mới hiểu những gì mà Ain đang nhận lấy, những gì Ain gánh chịu cho bộ lạc.
…
Sopa siết chặt tay.
Không chỉ sai vặt, Ain còn trêu chọc cô mọi lúc mọi nơi.
Nhưng cô đâu biết rằng, bốn cô vợ của Ain đang tất bật sau c·hiến t·ranh.
Ain nhìn thấy biểu cảm ấy thì nhếch môi cười:
Cô đã quan sát, tự hỏi cả bốn cô vợ của Ain, đọc những quyển nhật ký bí mật của Ain.
Còn có nhiều v·ũ k·hí cá nhân của những người nổi bật cũng hư hại, nhưng lò nung hiện tại chỉ còn một mình Rok là người đội trưởng, những thành viên tay nghề cao thì đang nghỉ dưỡng sau cuộc chiến.
Sopa nghe xong liền thở dài, cô nói :
Ain ngoài mặt nói bình thường nhưng Sopa hiểu có những ẩn ý mà ngay chính hắn còn chưa hiểu hết, cô chỉ cảm nhận được rằng hắn đang nói dối nhưng chẳng bóc trần được hắn.
Sopa cảm thấy nếu như mình đỡ cho Ain một phần thì hắn có thể giúp bộ lạc nhiều hơn nữa.
Sopa đi đến bàn làm việc của Ain, cầm xấp giấy báo cáo đem vào phòng hắn.
Ain lắc đầu, mọi chuyện đã nói rồi thì hắn chẳng quản nửa, dù gì cô nàng này chẳng dám nói cho ai biết, bởi hắn biết được bí mật của cô mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng bên trong căn phòng, chỉ có hai con người đang lặng lẽ đối diện nhau, mang trên vai những gánh nặng vô hình mà không ai khác có thể hiểu được.
tấu chương xong.
Sopa canh hơn một giờ nhưng vẫn chưa thấy ai về nhà, cô đành lủi thủi vào bếp nấu cơm.
Nhưng rồi mọi chuyện dần trở nên quá quắt:
Dù cả hai cách nhau cả mấy chục km nhưng cô vẫn cảm nhận được, cô ở nhà chỉ có thể đau đớn nhưng chẳng giúp được cho Ain thứ gì.
“Tên khốn này!”
Bất giác nước mắt Sopa rơi. Ain nhìn thấy nhưng cũng hành động gì.
Nó quay qua nhìn Rac đang mỉm cười, tự hỏi trong lòng :
Nghe vậy, Sopa bỗng thấy chột dạ. Dù biết hắn đang giả vờ nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó chua xót trong giọng nói ấy.
“Sopa, pha trà đi, tôi muốn uống nóng.”
Ain không trả lời, hắn nhìn qua khe cửa sổ, ở phía xa là những tộc nhân đang thức dậy buổi sớm, tất bật chuẩn bị cho ngày mới.
Đó có phải là yêu? Không. Sopa cảm giác gì đó rất mơ hồ.
Những đôi tay tất bật thu hoạch, ba người trợ lý mà hai đội trưởng đề xuất cũng bị tạm gác lại, đợi Ain thống nhất lại cấp bậc sau cuộc chiến này.
Thậm chí, mỗi khi cô ngủ gật bên cạnh hắn, Ain lại lén dùng một chiếc lông chim vẽ nghịch lên mặt cô, khiến cô giật mình tỉnh dậy mà không hiểu vì sao Ain cứ nhìn mình cười cười.
Tiếng chim rừng hót vang trong bầu không khí ẩm ướt của buổi sớm mai. Mặt trời vừa ló dạng, phủ lên những mái nhà tranh một lớp ánh sáng dịu nhẹ, hơi nước từ sông suối vẫn còn vương trên tán lá. Xa xa, tiếng gà rừng gáy báo hiệu một ngày mới đã đến.
Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô. Ain mỉm cười, có lẽ Sopa là người duy nhất mà hắn có thể thành thật chia sẻ bí mật của mình.
“Ơ kìa, sao cô không hỏi tôi trước?”
Chương 243 : Sau Chiến Tranh Có Gì?
Làm cho phần mũi hợp kim biến dạng khá lớn, anh cần chỉnh sửa lại. Cây rìu của Ry cũng gặp tình trạng nứt do Ry trong trạng thái ‘điên’ băm thẳng vào xương kẻ thù, khi rút lưỡi rìu ra thì vết nứt sâu mới hiện ra.
“Không dễ nhưng công dụng lại rất lớn, không dùng không được.”
Duyên thì quay lại với đội Phán Quyết cùng với Zua thanh lọc lại các thành viên, cô còn phải đi thanh tra lại chỗ học viện Sát, cũng như sẵn sàng bàn giao lại công việc cho Sopa.
Dù có nhận định sáng suốt nhưng Sopa chẳng thể ngăn quyết định của Ain.
Một ngày trôi qua.
Kể cả không có cô ở đây, Ain vẫn sẽ hành động như thế, vẫn sẽ tìm cách xua đi những căng thẳng trong lòng một mình.
Nhưng điều quá đáng nhất là…Hắn đã lén hôn cô khi cô ngủ!
Sopa nghiến răng, mắt giật giật khi nghe hắn nói câu cuối cùng. “Aiz, bóp mạnh lên coi, làm gì yếu vậy?”
Bên ngoài, bộ lạc vẫn tiếp tục hoạt động hối hả. Tiếng người gọi nhau, tiếng dụng cụ v·a c·hạm, tiếng trẻ con chạy chơi đùa. Bộ lạc này vẫn đang sống, vẫn đang phát triển, vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.
Tại sao bộ lạc này lại cuốn hút cô? Chẳng phải lý do chính là người trước mặt cô sao?
Ska cùng Simo và những thành viên trồng trọt thì vội thu hoạch mùa vụ trước khi mùa đông ập tới.
Lúc đầu, Ain chỉ nhờ vả những việc nhỏ nhặt:
“Sopa, lấy giúp tôi quyển sách kia.”
Hắn giấu đi mấy món đồ của cô do bốn cô vợ tặng, để rồi sau khi cô tìm mệt muốn c·hết, hắn mới lôi ra và nói:
Opf thì vội đi tìm hiểu bầy thú mới, cũng như là kiểm tra kỹ càng hơn về tình trạng của những con vật tham chiến.
Sopa còn chẳng hiểu mình, cô ở đây mới một tháng, nhưng cô đã coi bộ lạc này là nơi mình cống hiến hết mình, muốn giúp đỡ Ain - người luôn trêu chọc cô mỗi khi rảnh.
“Haiz…không ai thương tôi cả…Cũng phải, người như tôi thì làm gì có ai quan tâm chứ…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.