Số Phận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 244 : Kịch Hay Thật? (1)
…
Garu sững người.
Một lúc sau, chính Garu là người phá vỡ sự im lặng:
“Tham lam xấu hay tốt là do cậu thể hiện ra trước mọi người. Cậu tham lam muốn bộ lạc mạnh mẽ, cậu được khen. Cậu tham lam quyền lực, cậu là người xấu.”
Một khung cảnh kỳ lạ.
Ain nhướng mày, như thể đang nghe một câu hỏi ngớ ngẩn. Hắn đưa chén trà lên, uống một ngụm, rồi hạ xuống, nói gọn:
Trái tim cô vẫn đập mạnh.
Chỉ có bây giờ...khi Ain chủ động nhắc tới, Garu mới rùng mình nhớ lại.
“Tôi thấy cô phiền nên cho ra ngoài đó, tôi muốn ở một mình.”
Chương 244 : Kịch Hay Thật? (1)
“Vậy anh có sợ...một tên X nữa xuất hiện không?”
Ain thấy vẻ mặt cô thay đổi thì chau mày, cáu kỉnh hỏi:
Garu tròn mắt. Đúng kiểu Ain, luôn hỏi ngược lại một câu khiến người khác mắc kẹt.
Ain không nói gì thêm, chỉ nghiêng người tựa lưng vào ghế, giọng chậm rãi vang lên:
Nói rồi, Ain vạch cẳng tay trái của mình ra.
Một đường vằn màu tím đen, rộng khoảng hai centimet, chạy từ khuỷu tay đến mu bàn tay. Nó không giống một v·ết t·hương, mà giống một lời nguyền đang sống bám trong cơ thể.
“Câu hỏi không phải là ‘tham lam có xấu không’ mà là ‘cậu kiểm soát được nó tới đâu’. Một người càng quyền lực, càng có nhiều thứ trong tay…thì sự tham lam trong họ càng mạnh.”
Garu không tránh né ánh nhìn ấy. Ngược lại, anh trừng mắt, như muốn chứng minh rằng bản thân đã đủ trưởng thành để đối diện.
Đàn sói – chúng có vẻ như tự do, nhưng thực chất vẫn luôn quanh quẩn gần nhà Ain, chưa bao giờ rời khỏi khu vực bộ lạc.
Và bây giờ, hắn hiểu.
Cô muốn bị giam cầm. Bị hắn trêu chọc, bị sai vặt, bị mắng, bị giận. Sao cũng được.
“Cậu muốn xác nhận xem tôi có giữ lời hứa không. Cậu to gan đấy, Garu.”
Tất cả đều bình thường, nhưng không hiểu sao hôm nay, mọi thứ như mờ đi trước mắt cô.
Không do dự, Ain đáp ngay:
“Câu trả lời của cậu…chính là tham lam.”
Garu lặng im. Trong mắt hắn, có một điều gì đó đang chuyển động, một sự thấu hiểu, hoặc một nỗi giằng xé chưa có lời giải.
Sopa nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp bằng một câu chất vấn:
Nhập vai sâu quá, hắn suýt quên mất bản thân đâu có yếu đến vậy.
Trong khi Sopa còn đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ mông lung, giọng gọi to của Ain vang lên, kéo cô trở lại thực tại:
Khác với thường lệ hay vào thẳng nhà Ain, hôm nay hắn đi về phía mái chòi như thể hai người đã hẹn nhau từ trước. Garu không nói gì, chỉ ngồi xuống, rót trà, rồi uống một ngụm nhỏ.
Một sợi dây trong lòng Sopa đứt cái phựt. Cô lao đến như một cơn lốc nhỏ, đấm đá loạn xạ vào hắn.
Sự thật là... Ain đã có thể đi lại bình thường từ hôm qua.
Cả hai cùng nhìn về phía bên kia bờ.
Mặt Sopa lập tức ửng đỏ.
“Nhưng có một sự thật mà cậu cần hiểu: Không ai có thể từ bỏ hoàn toàn sự tham lam cả.”
Cô ngớ người.
Một lúc sau, Garu xuất hiện.
Garu siết chặt chén trà, mi mắt hạ thấp. Ain nhìn hắn, rồi thêm một câu nhẹ như gió:
Ain ngồi xuống mái chòi bằng gỗ nhỏ dựng ven sông, rót cho mình một chén trà. Ichi và Zoa nằm yên bên cạnh. Những con sói con cũng kéo đến, lặng lẽ nằm quanh chân Ain.
“Và nếu họ không tỉnh táo...họ sẽ phá hủy mọi thứ chỉ để thỏa mãn điều đó.”
Ain dừng một nhịp, rồi nhìn thẳng vào mắt Garu, giọng trầm xuống:
Trong cơn hỗn loạn và chiến thắng, không ai hỏi. Không ai dám hỏi.
Cô nhận ra Ain đang lén lút sờ soạng cô trong lúc b·ị đ·ánh.
“Tốt hay xấu...đều do tham lam mà ra.”
“X là ví dụ đó.”
Hai con sói lớn Ichi và Zoa bước theo sau, bóng của chúng đổ dài bên dưới hàng cây mảnh khảnh dọc bờ nước.
“Cái này…cái này…cái này…”
Cô đưa tay lên trời, như thể muốn nắm lấy bầu trời rộng lớn kia, giữ chặt lấy thứ gì đó vĩnh viễn.
Nhưng Sopa đâu biết rằng, lũ sói ban đầu không muốn đi vì thiếu đàn sói đực, nay chúng đã về lũ này muốn tìm một nơi để sống đây.
…
“Mình bị sao vậy trời?”
Nhưng khi bước vào, tất cả những gì cô thấy là Ain vẫn đang ngồi dựa vào vách, tay cầm xấp báo cáo, ánh mắt bình thản nhìn cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ra ngoài? Lúc này? Tại sao? Ai sẽ đi cùng cô? Có bảo vệ không?
tấu chương xong
“Gì thế? Không muốn à?”
Sopa bước ra ngoài, ngửa mặt nhìn trời.
Ain bật cười, cười một cách tự nhiên đến mức khiến Garu đỏ mặt:
Cái giá…chỉ mình Ain gánh chịu.
Sau vài giây im lặng, Garu nặng nề hỏi:
“Sopaaaa!!!”
Sopa cúi xuống, xoa đầu một con sói con đang nằm bên bậc cửa.
“Vậy...tham lam của anh lớn tới mức nào?”
Ain không giải thích. Hắn chỉ lặng lẽ đi dọc theo lối mòn ra phía bờ sông.
Cô hiểu, Ain đang muốn bảo vệ cô khỏi những áp lực mà chính hắn còn không chịu nổi.
Garu khựng lại. Không cần nói tên, cả hai đều biết người được nhắc tới là ai.
Trong đầu cô đã dệt ra một viễn cảnh đầy kịch tính – Ain b·ị t·hương nặng, nằm vật vã trên nền đất, cô sẽ lao đến cứu hắn, rồi hắn cảm động rơi nước mắt, thì thầm lời cảm ơn…và sau đó trả ơn cho cô…bằng chính cơ thể hắn.
Ain vẫn tiếp tục:
Ain đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng ra ngoài nhà. Hắn bước đi nhẹ nhàng, như thể chưa từng phải nằm liệt giường suốt mấy ngày qua.
“Lớn tới mức...như thế này đây.”
…
Garu ngạc nhiên.
Việc ‘đuổi khéo’ Sopa đi hôm nay…không đơn thuần chỉ để được yên tĩnh.
Nhưng…sức cô quá nhỏ.
Ain khẽ gật đầu.
Chỉ cần được ở bên cạnh hắn.
Sopa vừa thấy thương vừa giận hắn.
Ain thì mặt bầm một bên, miệng cười hề hề như thể vừa b·ị đ·ánh xong lại vừa được quà.
Cô thả tay xuống, lòng trống rỗng.
Garu c·hết lặng.
Dòng sông cứ thế trôi. Lặng lẽ như thời gian.
Garu siết chặt tay, mắt không rời cánh tay của Ain.
…
“Chẳng phải tôi nói rồi sao?”
Sopa chớp mắt, đôi mắt long lanh như mèo con nhìn hắn, nhưng chỉ vài giây sau, ánh nhìn ấy chuyển thành cảnh giác. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi còn đang mong một tên nữa đây.”
Cuối cùng, Garu hít sâu, mắt nhìn thẳng Ain:
Cô đứng dậy, rảo bước về phía cây cầu – nơi có dòng sông chảy dài, nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc của nhiều câu chuyện.
Hắn vẫn như mọi lần, cố gắng chịu đựng một mình.
Sopa nhìn về phía bộ lạc. Tiếng gà gáy, tiếng người gọi nhau, tiếng rì rầm của một ngày mới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vì thấy Sopa chăm sóc quá tận tình, hắn lại nảy ra ý định… trêu chọc cô một chút.
Nụ cười biến mất, hắn khẽ thở dài, rồi lại cúi xuống nhặt từng tờ giấy.
“Nó là một phần bản năng. Từ khi sinh ra, chúng ta đã biết khóc để được ôm, được ăn, được yêu thương. Khi lớn lên, chúng ta muốn có nhiều hơn, nhiều đồ ăn, nhiều tiếng nói, nhiều quyền lực, nhiều cảm xúc.”
“Tham lam là một điều rất…con người. Nó không hẳn là xấu, cũng chẳng hoàn toàn tốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả trăm câu hỏi vang lên trong đầu cô.
Chúng tự do trong một phạm vi. Một vòng giới hạn do bản năng và tình cảm dựng nên.
“Thực vật cũng tham lam. Chúng vươn lên vì ánh sáng. Động vật cũng tham lam. Chúng tranh giành lãnh thổ, bạn tình, thức ăn. Đó là cách chúng tồn tại.”
“Không.”
Trên chiến trường, hắn từng thấy Ain đánh trống. Cái trống lạ kỳ đó chỉ vang lên vài lần, nhưng như thổi một linh hồn vào cả đội quân. Sau vài phút, không ai còn thấy cái trống đâu nữa.
Hắn duỗi vai đầy uể oải dưới ánh nắng chiều.
“Tên khốn biến thái.” – cô nghiến răng, quay phắt người bỏ đi.
Garu nuốt khan, rồi tiếp tục hỏi:
Cô không biết mình sẽ bắt đầu từ chỗ nào. Nhưng lần này, cô không đi để tìm tự do.
“Chẳng ai vượt qua được bản năng…trừ khi cậu học được cách sống cùng nó, mà không bị nó nuốt chửng.”
Không phải Ain mong muốn một kẻ phản bội...mà là hắn sẵn sàng đối diện với nó. Đối diện với bản chất con người. Đối diện với cả những điều tồi tệ nhất.
Ain nhíu mày nhìn Garu, rồi hỏi lại:
“Sopa, cô có muốn ra ngoài thăm thú bộ lạc không?” – Ain hỏi, giọng thản nhiên như thể chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.
“Chúng mày giống tao nhưng lại khác tao.” – Sopa khẽ thì thầm.
Là vì đau.
“Tôi ra ngoài, hết ngày mai thôi.” – cô hét lên trước khi đóng sầm cánh cửa lại.
Một phút trôi qua trong im lặng.
Garu run rẩy. Giọng lắp bắp:
“Con người thì tinh vi hơn. Chúng ta biết biện minh cho lòng tham. Gọi đó là hoài bão. Là ước mơ. Là khát vọng."
Hắn nhớ rõ cảm giác sau khi tiếng trống vang lên – như thể tinh thần cả bộ lạc được nâng lên một tầng mới, như thể kẻ địch mất phương hướng, như thể…một sức mạnh vô hình đang điều khiển tất cả.
Cô đi để tìm câu trả lời.
Nghe thấy âm điệu đó, như phản xạ tự nhiên, Sopa giật mình hoảng hốt, vội lao vào phòng ngủ.
Cạch!
Chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách, tiếng lá xào xạc và mùi trà thơm lặng lẽ lan trong không khí.
“Và đi cùng với nó...là đố kỵ. Khi cả hai kết hợp lại, sẽ sinh ra những hậu quả mà không ai có thể đoán trước.”
“Cậu muốn một câu trả lời khiến cậu hài lòng, hay một câu trả lời khiến cậu suy ngẫm?”
Hai người đánh nhau như…mèo với c·h·ó. Nhưng sau vài phút, cả hai khựng lại. Không phải vì đau, mà vì…Sopa đỏ mặt.
Ain thở dài, như thể đã quen với phản ứng này:
“Tham lam của tôi…rất lớn.”
Garu không lùi bước:
“Vì nó là một phần của sinh tồn.”
“Tại sao?”
Một cái tên đã không còn trong bộ lạc. Một vết sẹo sâu không ai dám nhắc.
Ain nhìn Garu chăm chú vài giây. Gió sông thổi nhẹ làm mái tóc hai người khẽ lay động.
Ain vẫn ngồi trong phòng, nhìn những tờ báo cáo đã bay tứ tung khắp nơi.
“Tộc trưởng, tôi hỏi anh vấn đề này được không?”
Rồi Ain bật cười, một nụ cười nhẹ nhưng ẩn sau là một điều gì đó…u tối:
Ain lạnh nhạt nói, ánh mắt không rời khỏi mặt Garu:
“Là hậu quả…của việc dùng mấy vật kia.”
“Tôi muốn xác nhận lại. Một lần nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi muốn cả hai thì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi còn sống dưới vỏ bọc là Vu trong 20 năm vừa rồi, cô từng khao khát tự do. Từng mơ được đi khắp nơi, hít thở không khí của một thế giới không ràng buộc.
“Theo anh…tham lam là gì?”
Garu thở dài, ánh mắt dõi theo một cánh chim sải bay trên cao:
Nhưng giờ đây, khi Ain cho cô cái gọi là "tự do" cô lại chẳng muốn bước ra khỏi cánh cửa đó.
Ain nhún vai, ánh mắt lười biếng, ném ra một câu đầy khiêu khích:
Không phải vì giận, cũng không phải vì bối rối.
Ain đặt chén trà xuống, rồi nhìn vào khoảng không trước mặt, giọng chậm rãi:
Ngay cả những con sói "trẩu tre" mới lớn, từng cộc cằn với mọi người, cũng lặng yên nằm xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.