Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 155: Vi phu nhìn một cái, xem có phải gầy đi không?
Ngụy La ngồi ở Điện Chiêu Dươngmộtlát, nghe cung nhân truyền lờinóiSùng Trinh Hoàng đế tới đây, nàng liền đứng dậy cáo từ.
Ngụy La vô cùng kiên trì, lắc lắc đầunói“khôngđược”.
Triệu Giới mềm lòng, cọ cọ mũinhỏcủa nàng,nói: “Ngồiđi, bản vương gắp thức ăn cho nàng”.
Sùng Trinh Hoàng đế ho khanmộttiếng, hỏi: “Bệnh tình Lưu Ly khá hơn chút nào chưa?”
Triệu Giới bật cười, hai ngón tay gõ gõ lên ót nàng: “nóinhư vậy là takhôngđúng sao?”
Ngụy La nhìn nàng ấy, cuối cùng cũng có chút ấn tượng. Có mấy lần lúc tham gia cung yến, Thẩm thị cũng ở đó, chẳng qua tính tình nàng ấy nhu hòa, dịu dàng lại thích yên tĩnh, cũng chỉ lui tới với vài tài nữ thân cận, rất ítnóichuyện với Ngụy La. Thẩm thị là cháugáiThẩm Thái Phó, tên là Thẩm Tĩnh Dung,khôngnghĩ tới nàng ấy lại gả cho Tống Huy.
nóixong những lời này, Sùng Trinh Hoàng đế thấy sắc mặt Trần Hoàng hậu hơi giãn ra, chắc làđãbớt giận, liền kiềmkhôngnỗinói: “Vãn Vãn, đêm nay trẫm ở Điện Chiêu Dương…”
Triệu Lưu Ly ngồimộtbên, vịn cánh tay Trần Hoàng hậunói: “Mẫu hậu, hoàng tẩu và hoàng huynh mới thành thân bao lâu chứ? Nhìn người vội vàng này, sinh conkhônggiống nặn tượng đất, lập tức liền làm xong, cái này phải xem ý trời”.
Chỉ là vừađilên lầu hai, Ngụy La liền cườikhôngnổi nữa.
Triệu Giớinói: “Vừa lúc, bản vương sớmđãnhìn ngán gương mặt già của ngươi,khôngcần chờ ngày mai, bây giờ liền cút vềđi”.
Ngụy Lakhôngđể tâm, tự giác giúp Triệu Giới lấymộtchén tương, lại gắpmộtmiếng thịt dê mỏng như cánh ve, bỏ vào chénhắn: “Ừ, chàng ănđi”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài vị tướng sĩ hoa mắt choáng đầu, chỉ là uống chén rượunhỏmà thôi,khôngtính là gì…
Vì vậy,mộtlần năm sáu người oanh oanh liệt liệt chen nhau mà vào.
Triệu Giới nhéo nhéo gương mặtnhỏcủa Ngụy La, quảthậtthiếu thịt,hắntất nhiên là đau lòng, liềnnói: “Chốc nữa dẫn nàngđiPhỉ Thúy Lâu dùng cơm, lúc nàykhôngcòn ai quản, nàng muốn ăn cái gìthìăn cái đó”.
nóitới đây Ngụy La liền cómộtbụng ấm ức. Nàng chỉ chỉ thức ăn đặttrênbàn tròn khắc song sư, lên án: “Cònkhôngphải sao. Mỗi ngày đều ăn rau, thiếp cũngkhôngphải thỏ, ăn những thứ này có thể no bụng sao? Thiếp muốn ăn mặnmộtchút, chỉ có thể ăn gan heo và chân giò,thậtđáng thương”.
Mắt Triệu Giới rũ xuống, nhìnkhôngra tâm tình củahắn, rất lâu sauhắnmới nhếch môi cười, ý vị xâu xa hỏi: “Như vậy, xin hỏi ma ma, khi nào mới thích hợp làm chuyện phòng the?”
Trong đó có ba người Ngụy Lađãgặp ở cửa Thần cơ doanh, ngươi cao nhất trong bọn họ hình như gọi là Dữu Trực. Mấy ngườiđilên hành lễ với Triệu Giới và Ngụy La,khôngdám quấy rầy Vương giađangbồi thê tử dùng bữa, chỉ định kính vài chén rượu liền rờiđi.
Sùng Trinh Hoàng đế nghẹnmộtngụm khí ở cổ họng, chỉ thiếukhôngnghẹn c·h·ế·t. Mới lúc nãy có việc cần thương lượng với ông, cònnóichuyện tốt lắm, bây giờnóixong rồi, lại bắt đầu đuổi người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm thị hành lễ,nói: “Bái kiến Tĩnh Vương, bái kiến Tĩnh Vương Phi”.
Hoàng đế gật đầu: “Đúng vậy”.
Edit: tart_trung
Nào biết miếng thịt vừa đưa vào miệng, Triệu Giới liền bóp cằm nàng, ức h**p nàng, ngang ngược xông vào miệng nàng, đem miếng thịt dê kia đoạt mất. Sau đó, vẫn còn chưa chịu thỏa mãn mà dán lên môi nàng l**m m*t, thấp giọngnói: “nóilà cho ta, sao nàng lại tự mình ăn?”
Rất nhanh đồ ăn đều được dọn lên hết, Triệu Giới đỡ Ngụy Lađitới, vỗ vỗ đầu nàngnói: “khôngcó gì, ăn cơmđi”.
Ngụy La nghiêng đầu, nhìn lông màyhắnnhíu chặt tới độ có thể kẹp c·h·ế·t con ruồi, nhịnkhôngđược cười “xì”mộttiếng, ôm cánh tayhắn, dựa sát vàohắn: “Đại ca ca đừng suy nghĩ nhiều, muội và Tống Huy ca ca trong sạch, trước kiakhôngcó gì, sau này càngkhôngcó gì. Gặp mặtthìchào hỏi cũng chỉ là lễ tiết mà thôi. Huống gì huynh ấy cũng thành thân rồi, chàng còn mất hứng cái gì?”
*** *** ***
Trần Hoàng hậu ngước mắt nhìn ôngmộtcái, khom người: “Bệ hạ”.
Triệu Giới múcmộtchén nước lẩu dê để trước mặt Ngụy La,nói: “Uống ít nước canh ấm dạ dày trước, tốt cho thân thể”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vài vị tướng sĩ quảthậtlàkhôngthể tin được.
Ngụy La mím môi, hơi lui về phía saumộtchút, chỉ có đôi mắt hạnh mênh mông sóng nước nhìnhắn, im lặng lên án.
Ngụy La ôm lấy eo Triệu Giới, cọ cọ trong lònghắn, ngẩng đầu hỏi: “Chàng đuổi Dư ma ma về,khôngsợ Hoàng hậu nương nương tức giận sao?”
Nổi danh nhất Phỉ Thúy Lâu chính là lẩu dê, vừa nghĩ tới thịt dê ngon miệng, tâm tình Ngụy La lập tức tốt hơn nhiều
Triệu Giớiđangmuốnđivào phòng, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọngnói: “Điện hạ, xin ngài dừng bước”.
Dư ma manói: “Năm ngày sau cómộtngày tốt”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hoàng hậu nửathậtnửa giả trêu ghẹo: “Nếu con cảm thấyđãphụ ý tốt của mẫu hậu, cònkhôngbằng sớm để cho ta ôm tôn tửđi’’.
Ngụy Lanói: “Mẫu hậu cũng là suy nghĩ cho chúng con, là chúng con phụ ý tốt của người”.
Sùng Trinh Hoàng đếđãnóiqua rất nhiều lần,nóiTrần Hoàng hậukhôngcần hành lễ với ông, nhưng Trần Hoàng hậu vẫnkhôngnghe.
“Hơnmộttháng rồi”. Tống Huy cười cười, giới thiệu với Ngụy La: “Đây là thê tử Thẩm thị”.
Tống Huy gật đầu: “Huynhđivới thê tử”.
Triệu Giới cụng đầu vào trán nàngmộtcái,nói: “Cũngkhôngthể để A La mỗi ngày đều ănkhôngđủ no. Vi phu nhìnmộtchút xem, có phải gầy rồikhông?”
“Bệ hạ”. Trần Hoàng hậu chặn lời ông muốnnói, hỏi: “Nghenóichuyện của Lưu Ly và Dương Chẩn, là Thất công chúanóivới ngài?”
Dư ma ma lập tức thở phàonhẹnhõm, liền lăn nhào ra rờiđi.
“Cái này…” Sùng Trinh Hoàng đế tất nhiênkhôngtrả lời được.
Lưỡi đao lạnh như băng đểtrênda, Dư ma ma run rẩy, lúc này cũngkhôngdám bày ra dáng vẻ gì nữa, chỉ có thể cố gắng trấn địnhnói: “Điện hạ, điện hạ bớt giận…”
Triệu Giới thu hồi bảo kiếm,nóivới Chu Cảnh: “Đem đồ ở sương phòng đều dời về”.
Triệu Lưu Ly bĩu môi, nàng cảm giác ví dụ này rất tốt. Kể từ khi phụ hoàng đồng ý hônsựcủa nàng và Dương Chẩn, bệnh của nàng thoáng cáiđãhồi phục, mấy ngày nayđãcó thể sinh long hoạt hổ, xem ra vô cùng có tinh thần.
khônglâu sau, Sùng Trinh Hoàng đếđitới, thấy Trần Hoàng hậuđangngồitrêngiường phẩm trà, cười cườiđilênnói: “Vãn Vãnthậtcó tinh thần”.
Ngày hôm đó, Triệu Giới từ Thần cơ doanh về liền trực tiếpđitới phòng ngủ của Ngụy La.
NghenóiBồ tát ở Đại Long Tự ngoài thành vô cùng linh nghiệm, cầu gì được nấy. Ngụy La địnhđiĐại Long Tự tự mình lạy bồ tát, hy vọng nàng và Triệu Giới sớm có nhi tử của mình.
Beta: gaubokki
Triệu Giới cười lạnhnói: “Muộikhôngcó tình ý vớihắnta, chưa chắchắntakhôngcó tình ý với muội”. Lúc nãy Tống Huynóichuyện, con mắt vẫn dán lên người Ngụy La.
Tâm tư Tống Huyhắnkhôngquản được,hắnchỉ cần quản tốt tiểu tử trước mắt này là được. Tiểucônương nàykhôngcó lương tâm, ai đối tốt với nàng, nàng liềnđitheo người đó, để giữ lòng nàng ở lại,hắncần phải càng nhiệt tình càng tốt.
“Thất công chúa biếtrõchuyện này, lạikhôngnóivới bản cung, trực tiếpđibẩm báo với bệ hạ, đây là vì sao?” Trần Hoàng hậu làm chủ hậu cung, bất kì chuyện gì xảy ra ở hậu cung đều phải bẩm báo với bà trước. Hành động lần này của Triệu Lâm Lang quảthậtkhôngđúng. “Hóa ra Bản cung trong mắt Thất công chúakhôngcó địa vị gì, mới để cho nàng ấykhôngcó quy củ như vậy. Lúc Ninh Quý phi còn sống hẳnkhôngcó dạy dỗ nàng ấy, hoặc là, Ninh Quý phi vốn cũngkhôngcoi Bản cung ra gì”.
Vẻ mặt hoàng đế xấu hổ: “Trẫm…”
Đúng lúc vài tướng sĩ Thần cơ doanh cũng ở đây ăn cơm, nghenóiTĩnh Vương và Tĩnh Vương Phi cũng ở đây liền muốnđiqua mời rượu.
Vừa vặn gặp, lại ngại ngùngkhôngchào hỏi. Ngụy La đến cùng vẫn áy náy với Tống Huy, bởi vì thành kiến của bản thân, trong lòng nàng sớmđãđịnh tử tội cho Tống Huy, nhận định bản thân vàhắntakhôngthể nào. Nàng làmhắnta trễ nãi nhiều năm, đợi tới khi hai nhà thương lượng chuyện đính hôn mớinóimuốn từ hôn, đây là nàngkhôngđúng.
Vẻ tươi cười của Ngụy La khựng lại, hồi lâu sau mớinói: “Tống Huy ca ca”.
Triệu Giới chau mày, bỗng nhiên rút bội đao bên hông, gác lên cổ Dư ma ma, híp mắtnói: “Còn dong dài thêm câu nào nữa, bản vương liền lấy mạng ngươi”.
Triệu Giới nheo mắt nhìn nàng, đôi mắt tiểucônương trông mong nhìnhắn, chỉ thiếu chút hối hận mà đoạt trở lại.hắncong môi, cố ý đùa nàng: “Chấm tương vừngkhông?”
Ngụy La trở qua trở lại nhìn thức ăntrênbàn, chẳng có cái nào hợp với khẩu vị của nàng,khôngphải gan heothìlà cháo đậucôve, hoặc là canh bí đao hầm xương, đổi tới đổi lui chỉ có mấy món này,mộtchút đổi mới cũngkhôngcó. Nàng phiền muộn bỏ đũa xuống: “Ngươiđinóivới Dư ma ma, ta muốn ăn cá chiên sữa và da bồ câu non chiên giòn”.
Ngụy La ở trong phòng nghe được động tĩnh, sớmđãđẩy bức rèm che bằng chuỗi ngọc bước ra, thấy Triệu Giới và Dư ma ma đứng ở cửa,khôngcần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra chuyện gì. Nàngkhôngđilên khuyên bảo, bởi vì chính nàng cũng thấy Dư ma ma nàythậtphiền, nếukhôngphải nàngkhôngmuốn làm cho Trần Hoàng hậu khó xử,đãsớm đuổi lão già này ra khỏi phủ rồi.
Dư ma manói: “Điện hạ, xin ngài phối hợp với nô tỳ!”
Ngụy La nghe Tống Huy gọi nàng ấy là “Thê tử”,khôngkhỏi kinh ngạc: “Tống Huy ca ca thành thân khi nào? Muội cũngkhôngbiết”.
Mới vừađitới cửa chính phòng, liền nghe thấy bên trong truyền ra giọngnóicủa Ngụy La. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngụy La gật gật đầu: “Chấm”.
Nửa tháng sau, bụng Ngụy Lakhôngcó động tĩnh gì.
Ngụy La nhấpmộtngụm Thái Bình Hầu Khôi, nghe vậy liền kéo kéo tay áo Triệu Giới, đặc biệt nghiêm túcnói: “Chàngkhôngthể uống rượu”.
Ngụy La thèm ănđãvài ngày rồi, bây giờ có thịt dâng tới, nàng lại đem miếng đầu tiên cho Triệu Giới, quảthậtkhôngdễ dàng.
Sau khi Triệu Giới đuổi Dư ma ma về cung xong, ngày thứ hai Trần Hoàng hậu liền triệu kiến Ngụy La.
Trần Hoàng hậu ngồitrênghế bằng gỗ hoa lê sau bàn đá cẩm thạch, liếc mắt nhìn Ngụy La,nói: “Bản cungđãnghenóirồi, tính tình đứa bé Trường Sinh từ xưa tới nay quá mức bạo ngược,khôngai quảnhắnđược, xảy ra chuyện này cũng bình thường thôi”. Bà thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ, lắc đầunói: “Mà thôi. Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên, có gấp cũngkhôngđược, bản cungsẽkhôngnhúng tay vào”.
Theo quy củ của vị Dư ma ma kia, hôm nay vừa đúng ngàyhắncó thể sinh hoạt phu thê với Ngụy La.nóithật, qua mấy ngày vừa rồi, Triệu Giới miễn cưỡng bị bức tới nổi cho rằng làm haykhôngđềukhôngquan trọng, lúc nàyhắnchỉ muốn ôm lấy Ngụy La,nóivới nàng vài lời, ôm nàng ngủmộtgiấc là đủ.
Mặc dù nàngkhôngthích Dư ma ma, nhưng lời bà tanóivẫn đúng. Nếu muốn có hài tử, đầu tiênkhôngthể uống rượu, nếu lại dính vào, những ngày qua bọn họ “Tu thân dưỡng tính” chẳng phải đều uổng phí sao.
Triệu Giới nghe vậy liền cúi đầu cười khẽ, tiểu gia hỏa nàythậtkhôngcó lương tâm,hắnnhớ nàng, nhớ tới ăn ngủ đềukhôngngon, còn nàng lại có tâm tư nghĩ muốn ăn cái này cái nọ.
Ngụy Lanói: “Đây là chàngnói”.
Bây giờ Hoàng đế ngồi đối diện Trần Hoàng hậu,trênbàn đặt ba tách trà men xanh, trong đó có hai tách là Ngụy La và Triệu Lưu Lyđãdùng qua,mộttách là của Trần Hoàng hậu. Trần Hoàng hậu cũngkhôngkêu người lấymộtcái tách mới tới, chỉ để Hoàng đế ngồikhông.
-----------------
Triệu Giới dừng bước, dù bận rộn vẫn ung dung quay đầu nhìn bà ta: “Nếu hôm nay bổn vương vẫnđivào, ngươi có thể làm gì?”
Hôm nay Ngụy La mặc váy mỏng màu tím nhạt vẽ hoa mai màu cánh ve, váy làm từ những tầng lụa mỏng như cánh ve, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, mặc lên người nàng giống nhưmộtđám mây. Đẹp mắtthìđẹpthật, nhưng lúcđilên cầu thang rấtkhôngtiện, Ngụy La nhấc váy lên,khôngđể giẫm lênthìdưới chân làmộtkhoảngkhông, lảo đảo muốn ngã về trước.
Trần Hoàng hậu đứng lênnói: “Gần đây thân thể thần thiếpkhôngkhỏe, sợkhôngthể hầu hạ Bệ hạ, mời Bệ hạ trở về”.
Triệu Giới nhúng thịt dê chín vừa tới, vừa tươi vừa ngon, chấm với nước dùng Triệu Giới tự pha, đối với Ngụy Lađãbảy tám ngày phải ăn rau cỏ và gan heo mànói, đúng là mỹ vị nhân gian. Chỉ chốc lát sau Ngụy La liền ăn được lưng bụng, nhưng Triệu Giới vẫn chưa ăn gì. Ngụy La có chút nhìnkhôngđược, ngượng ngùngnói: “Chàng tự mình ănđi, đừng để ý thiếp”.
Sùng Trinh Hoàng đếnói: “Vậythìnghe hoàng hậu”.
Ánh mắt Triệu Giới dâng lênmộttầng lãnh ý,khôngnghe Dư ma manóitiếp mà tiếp tụcđivào phòng.
Lúc này Dư ma ma mới lộ ra chút bối rối, bà tanóicâu đó chủ yếu để uy h**p, vốn tưởng mang Trần Hoàng hậu ra có thể khiến Tĩnh Vương thu liễm,khôngngờ người nàykhôngcó chút coi trọng nào. Dư ma manói: “Điện hạ…”
(1)Sơ mã trụy kế (头梳坠马髻)
Ngụy La bưng lênmộtchénnhỏđáy nông khắc cành mẫu đơn, từng chút từng chút uống xong chén canh.
Triệu Giới chống cằmnói: “A Lađãquên, takhôngăn tương vừng”.
Chào từ biệt Tống Huy, bọn họđitới nhã gian, Ngụy La lại có chútkhôngyên lòng.
*** *** ***
*** *** ***
Dư ma ma nghiêm mặtnói: “Nếu điện hạ khăng khăngđivào, vậy nô tỳ ở lại cũngkhôngcó ý nghĩa gì, chỉ có thể ngày mai lại về cung phục mệnh với Hoàng hậu nương nương”.
Trần Hoàng hậu nhìn thoáng qua tư thế ngồi của Triệu Lưu Ly, chọt chọt trán nàngmộtcái: “Con cũng sắp phải thành thân rồi, sao còn giống tiểu hài tử vậy, tướng ngồi cũngkhôngđúng,khôngsợ tới lúc đó Dương Chẩn ghét bỏ sao?”
Triệu Giới cúi đầu liếc nhìn nàngmộtcái: “Tống Huy ca ca?”
Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Cái gì?”
Triệu Lưu Ly thấy tình hìnhkhôngđúng, cũngđitheo Ngụy La rời khỏi Điện Chiêu Dương.
Lúc này Ngụy La mới chú ý tới bên cạnh Tống Huy còn cómộtcônương, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc xiêm y màu hạnh và váy màu lam thêu hoa phi điệpđangnở,trênđầu búi sơ trụy mã kế (1), tướng mạo xinh đẹp, nhu hòa dịu dàng uyển chuyển.
Theo tính cách của Tĩnh Vương, chớp mắt tiếp theo có thể cứng rắn dạy dỗ Tiểu Vương phi haykhông? Bộ dáng Vương Phi nhìn có vẻ yếu đuối, vậy mà lại có dũng khí dám quản cả Vương gia.mộtngười trong số họ hòa giảinói: “Vương phi yên tâm, chỉ hai chén rượu mà thôi, Vương gia uống ngàn chénkhôngsay,khôngcó gì đáng ngại”.
Triệu Giới cầm chén rượu để xuống, mỉm cười cầm tay Ngụy Lanói: “khôngnghe thấy lời Vương phinóisao? Đều ra ngoàiđi”.
Tống Huyhiệntại đảm nhiệm chức biên tu ở Hàn Lâm Viện.
Thấy sắc mặt Triệu Giớikhôngtốt, chưởng quỹ xanh mặt, khiếp sợ lui ra ngoài.
Lúcnóichuyện, sắc mặt Triệu Giớikhôngđổi, nhưng tayhắnlại nhéo lòng bàn tay Ngụy La, mặc dùhắnkhôngdùng lực, nhưng Ngụy La vẫn co người lại.
Triệu Giới nhìn nàng,khôngchấp nhặt với tiểu gia hỏa này. Lúc tiếp tụcđilên lầu,hắnduỗimộttay cho nàng,nói: “Tiểucônãi nãi,đithôi”.
Ngụy La vội vàng sửa miệng: “Tống đại ca”. Thấy sắc mặt Triệu Giới vẫn trầm xuống, nàng lạinói: “Tống thế tử, Tống biên tu”.
Ngụy La đứng ở trước tủ, cũng thở phàonhẹnhõm.thậttốt quá, sau này nàng cũngkhôngcần phải ăn gan heo nữa.
Triệu Giới bởi vì câunóicủa nàng mà bật cười, vẻ hung ác nham hiểm hoàn toàn biến mất.
Ngụy La tuyệtkhôngđể ý, hơi có chút ý tứ: “Vậythìtốt quá”, gắp miếng thịt quanói: “Vậy tự thiếp ăn”.
Triệu Giới lạnh lùngnói: “Cút!”
Lúc nàyđãlà chạng vạng, trong Phỉ Thúy Lâu chật kín cả người, chưởng quầy tự mình dẫn Triệu Giới và Ngụy La tới nhã gian ở lầu hai.
“Tại sao lại là gan heo? Tađãăn gan heo vài ngày rồi, có thể đổi món khác đa dạng hơn haykhông?” Ngụy La đáng thương oán giận.
Tống Huy hoàn hồn, khẽ mỉm cười,đitới trước mặt Ngụy La và Triệu Giới,nói: “thậtkhéo, vừa vặn gặp ở chỗ này”.
Ngụy La hỏi: “Tống Huy ca cũng tới chỗ này dùng cơm?”
Triệu Giới kịp thời đưa tay ra đỡ lấy nàng,mộttay khoác lên bả vai nàng,mộttay ôm lấy eo nàng, giọngnóibất đắc dĩ: “Sao ngay cả đườngđicũngkhôngnhìn?”
Vừa rồi lúc Triệu Giới cầm kiếm uy h**p Dư ma ma, sắc mặtâmtrầm, sát khí khắp người, tất cả mọi người đềukhôngdám nhìnhắn, sợ bịhắngiận c·h·ó đánh mèo. Nếukhôngphảihắnkhôngmuốn để Ngụy La thấy máu,nóikhôngchừngđãlấy kiếm cắt đầu Dư ma ma xuống rồi. Chỉ có mình Ngụy La làkhôngsợhắn,khôngchỉkhôngsợ, còn nhiệt tình nhào vào lònghắn, hai ba câunóiliền chọchắnbật cười.
hắngọi bà tamộttiếng “Dư ma ma” chính là vì coi trọng mặt mũi của Trần Hoàng hậu, Triệu Giớikhôngphải là người tốt tính, nếu đổi lại là người khác quản đông quản tâyhắn, chỉ sợhắnđãsớm tiễn kẻ đó lên Tây thiên rồi.
Kim Lũ trấn an nàng: “Tiểu thư, đây là dặn dò của Dư ma ma. Dư ma manóiăn gan heo tốt cho cơ thể, dễ thụ thai, người chịu khómộtchútđi”. Tuy lànóinhư vậy, nhưng Kim Lũ cũng rất bất mãn với Dư ma ma, ỷ là người Hoàng hậu nương nương phái tới, liền khoa chân múa tay với tất cả mọi việc trong vương phủ,thậtkhôngthể khiến người khácyêuthích được.
Trần Hoàng hậu nhìn nàngmộtcái: “Đây là ví dụ kiểu gì chứ?”
Trần Hoàng hậunói: “Nếuđãkhôngbiết tôn trọng trưởng bối, tức là đức hạnhkhôngđược tốt. Vừa đúng lúc chỗ bản cung có hai nữ quan dạy lễ nghi,khôngbằng nhân cơ hội này, để Thất công chúa cố gắng học quy củ cho tốt”.
Dữu Trực là ngườiđãchứng kiến Triệu Giới bảo vệ thê tử thế nào, lần trướchắnchỉkhôngcẩn thận hù dọa Ngụy La, đến nay còn phải dẫn binh lính chạy vòng quanh tường thành. Dữu Trực dẫn mấy người rờiđi, trước khiđicònnói: “Vương gia từ từ dùng bữa”.
Dư ma ma kiakhôngnhìn ra Triệu Giớiđangkhôngkiên nhẫn,khôngcó nhãn lực mà nhiệt tìnhnói: “Hôm nay nô tỳ tìm người tínhmộtquẻ, quẻ đónóihôm nay cần kiêng kị chuyện phòng the, kính xin Điện hạ dời bước qua Đông sương phòng, tối naykhôngthể cùng phòng với Vương phi”.
Dư ma ma lo lắng Triệu Giới và Ngụy La bí mật gặp nhau, liền an bài phòng của Triệu Giới là sương phòng phía đông Chương Đài Viện, cách xa vạn dặm với phòng của Ngụy La. Triệu Giới ngay cả ôm tức phụ của mình đều bị người ta quản thúc, tư vị nàythậtkhiếnhắnnghẹn khuất.
Chương 155: Vi phu nhìn một cái, xem có phải gầy đi không?
Chu Cảnhđivào xin chỉ thịmộttiếng, Triệu Giớinói: “Cho bọn họ vàođi”.
Ngụy La nhếch khóe miệng, đặt tay mình lên lòng bàn tayhắn, gương mặtnhỏđắc ý như viết mấy chữ: “Coi như chàng thức thời”.
Đến Phỉ Thúy Lâu, Ngụy La được Triệu Giới đỡ xuống xe ngựa.
Ánh mắt kiarõràngnói: Thiếp đói bụng, chàng cũngkhôngnhường thiếp ăn trước.
Ngụy La cho rằngkhôngđúng, nàng và Triệu Giới mỗi tối đều làm chuyện phòng the,hắncũng là tinh lực tràn đầy, sao lạikhôngcó hài tử chứ?
Ở đầu cầu thang cómộtngườiđangđứng. Tống Huy mặc áo bào màu trầm thêu hoa mai,trênđầu đeo ngọc quan, đứng ở đối diện, ánh mắt dừngtrênngười Ngụy La,mộtmàn vừa rồi hẳn là đều nhìn thấy hết.
Triệu Giới quay đầu lại, nhìn thấy Dư ma ma đứng đó, mắt phượng trầm xuống: “Dư ma ma có việc gì?”
Trần Hoàng hậu lại hỏi: “Nếu vậy làm sao Thất công chúa biết đượcsựviệc?”
Sùng Trinh Hoàng đế nghe mấy câu sau cùng, mồ hôi rơi như mưa, vộinói: “Lần này Lâm Lang làm vậy quảthậtkhôngđúng, Hoàng hậunóiphải làm thế nào?”
Ngụy La hoảng sợ nhưngkhônggặp nguy hiểm gì, đứng phía sauhắn, bĩu môinói: “Ai kêu chàngkhôngdắt thiếp,đinhanh như vậy làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hoàng hậu dịu dàngnói: “Khá hơn nhiều. Bệ hạ bận rộn chính vụ còn có thời gian quan tâm Lưu Ly, thần thiếp thay Lưu Ly tạ ơn Bệ hạ”. Đây làđangtrào phúng năm đóhắnkhôngđể ý tới chuyện Triệu Lưu Ly bị trúng độc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.