Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
Phong Hà Du Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 156: Bình dấm chua nhỏ
Ngụy Lakhôngđể ý tới nha hoàn kia, chỉ nhìn Ngụy Bảo Sannói: “Lần tới Bảo Sancônương đừng nghị luận sau lưng người khác, tốt nhất đừng quên còn cómộtcâu là “Tai vách mạch rừng”.
Lúc này Tứ phu nhân gặp nàng cũngkhôngthúc giục hỏi han vấn đề con nối dòng, là vì bà nhìn ra được Ngụy La cũng muốn có hài tử, chỉ là chậm chạp chưa có mà thôi. Chuyện nàynóinhiều lạikhôngtốt, Tứ phu nhân cũngkhôngmuốn làm nàng khó xử, liềnkhôngđàm luận chuyện này trước mặt nàng.
Tuynóinhư thế, nhưng trong lòng nàng tađãtin tưởng tám phần. Lần đó lúcđiĐại Long Tự dâng hương,khôngtừ mà biệt, thử hỏi trượng phu nhà ai chịu ở trước mặt người khác ngồi xổm xuống cõng phu nhân mình lên núi bái Phật chứ? Triệu Giớikhôngchỉ làm được,trênmặt cũngkhôngcó chút bất mãn nào, quả nhiên là sủng Ngụy La tới tận xương tủy. (đọc tại Qidian-VP.com)
*** *** ***
*** *** ***
Ngụy Bảo San khẽ cười giễu, giọngnóicó chútkhôngcho là đúng: “Có gì tốt mà hâm mộ? Gả tốt hơnthìthế nào, cònkhôngphải làmộtcon gà mẹkhôngbiết đẻ trứng”.
Trời càng lúc càng nóng, rất nhanhđãvào hè, mấy ngày nữa là thọ yến của lão phu nhân PhủanhQuốc Công.
Chu Cảnh sững sờmộtlát, rất nhanhđãhiểu ý, nhận lấy túi thơm trong tay Ngụy Bảo San, lấy từ trong ngực ramộtmồi lửa, đặt dưới túi thơm, gió thổi qua liền thiêu túi thơm thành tro tàn.
Ngụy Bảo San giống nhưkhôngnhìn ra Ngụy Lakhôngmuốn gặp, dò xét nhìn Quanâmtrong điện,nói: “Vương gia và vương phi tới cầu xin nhi tử sao?”
Ngụy Lanói: “khôngphải chàng rất thích sao, thiếp thấy chàng thường đeo nó”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìnmộtchútđi, bộ dáng chẳng có gì hiếm lạ cả. Ngụy La cong cong môi, nghĩ thầm muốn cùng Lương Ngọc Dungnóivài chuyện tư mật chốn khuê phòng, nhưng Ngụy Bảo San lại tới chào hỏi nàng.
Lúcđira Bảo Điện, Triệu Giới gõ ót Ngụy Lanói: “Bây giờ an tâm rồi sao?”
Triệu Giới cúi đầu nhìn nhìn, quảthậtkhôngcó, chắc là lúc dùng bữađãvô ý đánh rơi ở đâu mất.hắnđangmuốn kêu Chu Cảnhđitìm, liền nhìn thấy Ngụy Bảo Sanđitừ đằng xa tới, thở hồng hộc dừng trước mặt Triệu Giới: “Vương gia chậmđã”.
Ngụy La khẽ nhíu mày, chẳng biết nàng ta xuấthiệntừ khi nào.
Ngụy La rũ mắt nhìn nàng ta: “Nếuđãbiết sai rồi, liền tới trước mặt Nhị bá mẫunóimộttiếngđi,nóingươi phạm sai lầm, ta sai người dạy dỗ ngươi. Nếukhôngbị người khác nhìn thấy, còn tưởng có chuyện gì”. Nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khẽ mỉm cười: “đingay bây giờ”.
Đến PhủanhQuốc Công, đưa thọ lễ xong, Triệu Giới và các nam nhân khác lưu lại tiền thính, Ngụy Lađikhách phòngnóichuyện.
Ngụy La xoa ót,đangmuốnnóigì, nhấc mắt liền nhìn thấy có người đứng ở cửa.
Beta: gaubokki
Triệu Giớiđitới trước mặt Ngụy La, xoa xoa ngườiđangngây ngốc: “Đừng ngây người ra nữa, có muốn ta cõng nàng xuống chân núikhông?”
Đại Long Tự xây ở đỉnh núi, lúc leo đến giữa sườn núi, Ngụy La chẳng còn chút sức nào, cuối cùng vẫn là Triệu Giới cõng nàng lên. Lương Ngọc Dung nhìn thấythìvô cùng hâm mộ, thầm nghĩ Ngụy Lathậtvô cùng tốt số, trước khi thành thân có Ngụy Thường Hoằng cõng, sau khi thành thân có Tĩnh Vương cõng, nàng nhìn lại bản thân, càng nghĩ càng chua xót. Lương Ngọc Dung có thai,khôngnên vận động quá mạnh, nàngđimộtchút lại dừng lại nghỉmộtchút, so với Ngụy La chậm hơn cảmộtcanh giờ mới đến được đỉnh núi.
Edit: tart_trung
Bây giờ Lương Ngọc Dung mới được chẩn đoán có thai hơnmộttháng, bụng còn chưa lộ ra, đại phu nhân vô cùng lo lắng, an bài bốn tới năm người hầu hạ, quảthậtlà đãi ngộ như sao vây quanh trăng vậy. Lương Ngọc Dung nhìn thấy Ngụy Lathìvô cùng vui mừng, kéo Ngụy Lađilên bậc thang: “Sao vậy, vương gia nhà ngươikhôngbỏ được ngươi sao, dâng hương cũng muốnđicùng?”
Ngụy Bảo San bỗng mở to mắt,khôngtin được nhìn Ngụy La.
Ngụy Bảo San chắc hẳnkhôngđoán được nàng ở gần đó, sắc mặt nhất thời trắng nhợt, lại miễn cưỡng tỏ vẻ khiếp sợ, c*n m** d***. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng takhôngbiết trước kia chẳng qua là Ngụy Lakhôngthu thập nàng ta mà thôi, căn bảnkhôngđem nàng ta để vào mắt.
Ngụy Bảo San ở trong tầm mắt mọi người mà chậm rãi quỳ xuống, cố gắng giải thích: “Lời ta vừanóicũngkhôngphải nhắm vào vương phi…”
GiọngnóiNgụy Bảo San truyền tới: “Sao ta lạikhôngthấy? Chắc là ngươi nhìn nhầm rồi”.
Lương Ngọc Dungnói: “Ngươi nhớ kỹ là được. Nghenóinàng ta là ngườikhôngan phận, lần trướcđiBình Viễn Hầu làm khách còn muốn thông đồng với Tống thể tử, chỉ là người đókhôngcó phản ứng gì với nàng ta”.
Nhị phu nhân ở phòng khách phía trước, chỗ đó tụ tậpkhôngít tân khách, nếu nàng tađiqua lúc này, vậy bộ dáng chật vật nàykhôngphảisẽbị tất cả mọi người nhìn thấy sao?
Ngụy La lạnh lùngnói: “Quỳ xuống”.
Triệu Giới có chút buồn cười: “Nếu nàng thấy túi thơm của nam nhân làm rơi,sẽcố ý đưa trả sao?”
Sắc mặt Ngụy Bảo San thay đổi, nàng ta nhìn Triệu Giới dò xét, giống như hỏi ý kiến củahắn.
Ngụy Lanhẹnhàng cườimộttiếng, xoay ngườiđitới trước mặt Ngụy Bảo San, nếunóivừa rồi nàng còn có mấy phần tức giận, bây giờ nàng ta lộ ra bộ dáng sợ hãi càng khiến Ngụy Lakhôngtự chủ mà thấy khinh miệt. Còn tưởng nàng ta có lá gan lớn thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy. “khôngnhắm vào ta sao? Vậy ngươi nhắm vào ai? Ngụy Bảo San,đãnóithìphải tự mình chịu trách nhiệm, ngươi cho rằng ta là người ngu ngốc sao? Lúc này mới thấy sợ hãi, vậy lúc nãy saokhôngquản cái miệng của mình cho tốt?”
Ngụy La nhìn nhìn, coi như hài lòng. Nàng nhếch môi hỏi Ngụy Bảo San: “Lúc này biết sai rồi sao?”
Tống Huy? Ngụy La có chút kinh ngạc,khôngnghĩ tới Ngụy Bảo San quảthậtrấtkhôngan phận. Ngẫm lại cũng phải, Nhị bá mẫu có tâm chèn ép nàng ta,khôngđể cho nàng ta xuất giá, bây giờ nàng tađãgần mười tám, thànhgáilỡthì, thân phận ở PhủanhQuốc Công lại vô cùng lúng túng, nếukhôngthành thânthìcó thểsẽchẳng ai muốn, đến lúc đó chỉ có thể làm vợ kế hoặc thiếp thất cho người khác.
Chương 156: Bình dấm chua nhỏ
Ngụy Bảo San mấp máy môi, cúi đầukhôngnóilời nào.
Ngụy La đứng phía sau núi giả, ánh mắt lạnh lẽo.
Sắc mặt Ngụy Bảo San cứng ngắt, nàng ta tuyệt đốikhôngnghĩ tới Triệu Giớisẽcó phản ứng như vậy, lúc này chẳngnóiđược lời nào.
Triệu Giới hỏi ngược lại: “Có gì đáng tiếc chứ?”
Ngụy Lakhôngnghĩ tớihắncũng pháthiện, vô cùng hào hứng ngồi bên cạnhhắn, hỏi: “Sao chàng thấy được?”
Lương Ngọc Dungkhôngcho là đúng, cười cười: “Đến Đại Long Tự phải leo cầu thang, chânhắncòn chưa khỏi hoàn toàn, là takhôngchohắnđến”.
Chu Cảnh vội vàngđira: “Vương gia, có thuộc hạ”.
Ngụy La tán gẫu với Tứ phu nhânmộtlát, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền muốn về khuê phòng lúc nàng chưa xuất giá ngủmộtlát. Lúcđingang qua vườn hoa, khăn tay Ngụy La bị gió thổi tới sau núi giả, nàng liền dẫn Kim Lũđiqua đó tìm. Vừa mới nhặt khăn lụa lên, liền nghe thấy bên ngoài hòn non bộ có ngườinóichuyện: “cônương, hình như nô tỳ vừa nhìn thấy Tĩnh Vương Phiđiqua chỗ này”.
Đến ngày hôm sau Triệu Giới vào cung, tìm phòng ngự thêu chọn tú nương tốt nhất thêu bức đồ đó, thêu kỳ lân trăm tử cho Ngụy La. Trần Hoàng hậuđangtrông ngóng tôn tử, nghe như vậy tất nhiên vô cùng ủng hộ, nghenóiNgụy La và Triệu Giới cònđiĐại Long Tự cầu tự, bà còn gọi Ngụy La vào khen ngợimộttrận.
Đại Long Tự ngoại trừ Bồ tát nổi tiếng linh nghiệm, còn có cơm chay ở chỗ này là nhất tuyệt, thường xuyên có nhiều khách hành hương hâm mộ tiếng tăm mà tới. Đến buổi trưa, Triệu Giới và Ngụy La dùng xong cơm chay, chuẩn bị trở về phủ. Đến cửa Đại Long Tự, bọn họđangchuẩn bị xuống núi, Ngụy La tinh mắt, liếc mắtmộtcái liền nhìn thấy bên hông Triệu Giới thiếu đồ: “Đại ca ca, túi thơm của chàng đâu?”
Triệu Giớikhôngliếc mắt nhìn nhiều thêm lần nào, xoay người dặn dò: “Đốt túi thơmđi, đừng để bản vương trông thấy nữa”.
Đến chân núi Đại Long Tự, thế nhưng lại thấy xe ngựa PhủanhQuốc Công. Ngụy La kêu Kim Lũđiqua hỏi thăm, mới biết hôm nay đại phu nhân và Lương Ngọc Dung cũng tới dâng hương, tiện đường mang theo nhị phòng Ngụy Bảo Sanđicùng.
Ngụy La cao hứng nắm tay Triệu Giớiđitới phòng dành cho khách ở hậu viện: “Tốt lắm, thiếp muốn rộng mười thước cao sáu thước”.
Đến ngày chúc thọ của lão phu nhân, Ngụy La mặc áo cánh ve mỏng, bên dưới là la quần màu đỏ tươi hợp với sắc xanh nhạt,nhẹnhàng khoan khoái. Triệu Giới mặc áo bào màu xanh đen thêu cây kim ngân, eo đeo đai ngọc, thân mình cao ngất, thần cốt tuấn tú.
Ngụy Bảo San im lặngmộtchút, chậm rãinói: “Phảikhông”.
Bây giờ Ngụy Bảo San chạm vào nghịch lân của Ngụy La, tất nhiên nàngsẽkhôngkhách khí nữa.
Hai mắt Ngụy La mỉm cười, bộ dáng nhìn quathậtvô cùng dễnóichuyện, nhưng lời trong miệng lạikhôngnhư thế: “Con mắtkhôngbiết tôn ti, vũ nhục hoàng thất. Chỉ bằng vào điểm này ta liền có thể trị tội ngươi. Kim Lũ, tới, phạt vả miệng nàng ta hai mươi cái,mộtcái cũngkhôngthể thiếu”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chu Cảnh”. Mặt Triệu Giớikhôngđổinói.
Nha hoàn lạinói: “Tất nhiên làthật. Tĩnh Vương Phithậtkhiến người ta hâm mộ, xuất thân tốt, còn được gả cho người tốt…”
Ngụy La có chút ghen tị nhìn bụng Lương Ngọc Dung, nàng ấy mới thành thân hai thángđãcó thai, nàng gảđiđãnửa năm bụng vẫnkhôngcó động tĩnh gì,thậtkhôngcông bằng: “Vậy còn ngươi, Thường Dẫn ca cakhôngđivới ngươi sao?”
Ngược lại nha hoàn mặc váy ngắn xanh biếcđibên cạnh nàng ta, “Bịch”mộttiếng quỳtrênmặt đất, kinh hoàngnói: “Tham kiến vương phi nương nương…”
Nhưng mà Tứ phu nhânkhôngnói,khôngcó nghĩa người khácsẽkhôngnói.
Kim Lũ tức giận đến run cả người, nắm đấm siết chặt: “Tiểu thư, Ngụy Bảo San nàythậtlà quá đáng…”
Lương Ngọc Dung kéo Ngụy Lađiqua hai bước,nhỏgiọngnói: “Ngươi cách xa Ngụy Bảo San này ramộtchút”.
Hôm nay Triệu Giới cố ý dànhmộtngày rảnh đểđiĐại Long Tự dâng hương với Ngụy La,hắnbiếtrõtâm tình tiểucônươngkhôngtốt, nên nhẫn nại dỗ nàng: “Takhôngsốt ruột, nàng gấp cái gì chứ? A La ngoan, ta lấy nàng là để thương nàng,yêunàng,khôngphải để nàng giúp ta kéo dài hương khói. Nếu chỉ lấy nàng vì con nối dòng,thìlấy ai cũng được, hà tấtkhôngphải nàngthìkhôngđược chứ? Lời của mẫu hậu nàng cũng đừng để trong lòng, bà ấy muốn ôm tôn tử nên sốt ruột, nếu nàng cảm thấy áp lực quá lớn, ta liềnđinóivới mẫu hậumộttiếng, sau này giảm số lần nàngđiĐiện Chiêu Dương thỉnh an”.
Ngụy La đè nén hàng miđangvểnh lên của mình, nàng còn tưởng chỉ mình nàngkhôngưa nàng ta thôi: “Vì sao?”
Nếu là cầu tự, tất nhiên phải là hai ngươi cùng nhau thành tâm cầu xin. Ngụy La liền nắm tay Triệu Giới quỳ ởtrênbồ đoàn, vái ba vái với Bồ tát, lại thắp ba cây hương, c*m v** trong lư đỉnh mới coi như xong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Giới tất nhiên lấy ý kiến của Ngụy La làm chính,hắncũng nhìn ra Ngụy Lakhôngthích tiểucônương trước mặt này, liền nhàn nhạtnói: “Nếu A La muốn Kỳ Lân trăm tử đồ, sau khi về liềnnóingự thêu trong cung thêu cho nàngmộtbức”.
Ngụy Lakhôngtrả lời nàng ấy, khí định thần nhànđitừ sau núi giả ra, vừa vặn ngăn cản đườngđiNgụy Bảo San.
Ngụy La ngồitrênđùihắn, cầm ngón tay củahắn, đếm tới đếm lui: “Nhưng muội muốn có hài tử của hai chúng ta”.
Vậy là đủ rồi. Triệu Giớikhôngcần nhiều lời nữa,hắnvốn cũngkhôngphải người thích nghị luận tính tình của người khác, nhưng thấy Ngụy La mất hứng mớinóithêm vài câu. Quả nhiên, tâm tư nàng thoải mái rồi,nóivớihắnchuyện khác: “Lúc nãy chàngnóithêu kỳ lân trăm tử đồ làthậtsao?”
Vậy nên nàng chỉnhẹgật đầu, thái độ rất xa cách.
Triệu Giới hôn hôn đỉnh đầu nàng, hôn xong lại thấy chưa đủ, liền nâng gương mặtnhỏcủa nàng lên, để vành tai và tóc mai chạm nhau: “Từ từsẽcó. Chúng ta sinh ba đứanhỏ, hai nammộtnữ, đượckhông?”
Tuổi nha hoàn kia chắckhônglớn lắm,nóichuyện vô cùng hoạt bát, tiếp tục lải nhải: “NghenóiTĩnh Vương rất sủng ái Tĩnh Vương Phi, lúc Tết nguyên tiêu còn tự mình làm trăm đèn hoa sen thảtrênsông Hoài An chỉ để Tĩnh Vương Phi vui vẻ thôi”.
Ngụy La hoàn hồn, lắc lắc đầu. Xuống núikhôngmệt bằng lên núi, nàng vẫn có thể tựđiđược.
Ngụy Bảo San lui về saumộtbước, cúi đầunói: “Tham kiến vương gia, tham kiến Vương phi”.
Ngụy Bảo San lạinói: “Lúc ta ở trong phòng khách dọn dẹp liền nhìn thấy, hình như vương gia có túi thơm tương tự như vậy, liền muốn hỏimộtchút. Nếu là của Vương gia, thỉnh cất kỹ, đừng để đánh mất lần nữa”.
Triệu Giới cười cười, ôm nàng vào trong xe ngựa, ngẩng đầu nhìn nàngnói: “Nếu tathậtnhận lấy, bình dấm chuanhỏnàykhôngphảisẽnháo ngất trời sao? Đừng cho là takhôngthấy, miệng nàng vểnh lên tới treo cả bình dầu cũng được”.
khôngbiết Ngụy Bảo San có nghe ra Ngụy Lađangchế nhạo nàng takhông, chỉ cườinói: “Vương phi quá khen, thân thể takhôngđược chiều chuộng, chút nàykhôngtính là gì”. Trong lờinóinhư là ám chỉ việc Triệu Giới cõng Ngụy La lên núi. Nàng ta lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nếu Vương gia và Vương phi tới xin nhi tử, chỗ ta cómộtđồ vật rất tốt, là do quê nhà thêu, nghenóirất linh nghiệm, từng giúp nhiều đôi phu thê cầu được Lân nhi. Nếu Vương phikhôngghét bỏ, sau khi về liền đưa tới Phủ Tĩnh Vương”.
Ngụy La gật gật đầu, tâm tình lúc này mới tốt hơn nhiều.
Kim Lũ sớmđãkhôngnhịn được, bây giờ được Ngụy La phân phó, tất nhiên vô cùng cam tâm tình nguyện. Nàng ấyđitới trước mặt Ngụy Bảo San, vén tay áo, dùng sức ra tay.
Nha hoàn kia nhìn xung quanhmộtlát, cũngkhôngxác định được: “Kỳ lạ, sao lạikhôngthấy?”.nóixong, nàng ta lạinói: “Chắc chắn nô tỳkhôngnhìn lầm, Tĩnh Vương Phi cóđiqua đây mà, lúc nãy từ trong phòngđira, nô tỳ còn nhìn thấy, nô tỳ còn chưa thấy người nào đẹp mắt như vậy đâu”.
Ngụy La đẩy tayhắnra, cho làhắnvu oan nàng: “Thiếpkhôngphải bình dấm chua”.rõràng làhắnmới đúng.
Chỉ chốc lát sau, mặt Ngụy Bảo San liền sưng lên như bánh bao, hoàn toànkhôngthể nhìn vào mắt.
Triệu Giới nhíu mày: “Chuyện gì?”
Lần này Ngụy Bảo San tự rước lấy nhục.
Hôm qua Ngụy La vừa tới nguyệtsự, tâm tình vô cùngkhôngtốt. Vốn nàng cũngkhôngđể ý nhiều tới chuyện này, nàng cảm thấy, hài tử nên tớithìsẽtới, căn bảnkhôngcần sốt ruột gì. Nhưng gần đây nàng bị Trần Hoàng hậu và Tứ bá mẫu luân phiên hỏi thăm, vừanóiTriệu Giới tuổi cũngđãlớn, cần suy tính vấn đề con nối dòng; lạinóiLương Ngọc Dungđãcó thai, sao nàng còn chưa có. Khiến cho Ngụy La lúc này vô cùng lo lắng, hơn nữa nguyệtsựvừa tới, sáng sớm tinh mơ nàng chẳng có sắc mặt gì tốt, thích hợp để dạy dỗ hạ nhân.
Triệu Giớikhôngmở miệng, nhưng Ngụy Lađãnhìn ra, đó quảthậtlà túi thơm của Triệu Giới. Triệu Giới thích hoa mai,trêntúi thơm kia có thêu hai đóa lãnh mai, dạo nàyhắnluôn mang túi thơm đó, xem ra rất thích.
Ngụy La vừa tới hè liền ỉu xìu ỉu xìu, cái gì cũngkhôngkhơi dậy được hứng thú của nàng. Triệu Giới sai người muamộtxe băng, để ở trong phòng để hạ nhiệt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơnmộtchút.
Đuôi lông mày Ngụy La vểnh lên, hỏimộtđằng trả lờimộtnẻo: “Thể lực Bảo Sancônươngthậttốt, đại phu nhân và Đại thiếu phu nhân cònđangtrênđường, ngươiđãtới chỗ này rồi”.
Ngụy Lakhôngcó cảm tình gì với Ngụy Bảo San, năm ngoái ở ôn tuyền sơn trang nàng ta còn làm bộ làm mất khăn tay để câu dẫn Triệu Giới đó.
Ngụy Bảo Sankhôngnóitiếp.
Ngụy La nhìn thấy Ngụy Bảo San, lông mày liền dựng lên.
Ngụy Lanóiđương nhiên: “Tất nhiênsẽkhông, thiếpsẽnémđi, sao lại phải xen vào việc của người khác”.
Sắc mặt nàng ta hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng, vô cùng đặc sắc.
Ngày hôm đó ra cửa, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, vạn dặmkhôngmây.
Triệu Giớiđivào xe ngựa, xốc rèm ngồi vào trong,khôngtrêu chọc nàng nữa, vẻ mặt nghiêm túc hơn so với lúc nãy: “Tâm Ngụy Bảo Sankhôngthuần khiết, sau này nàng vẫn nên ít tiếp xúcthìtốt hơn”.
Chỉ nghe trong viện liên tục vang lên tiếng bạt tai, tiếng sau càng thanh thúy hơn tiếng trước.
Trong sân có nhiều hạ nhân lui tới, pháthiệntình huống chỗ nàykhôngổn, khó tránh khỏisẽnhìn thêm nhiều lần. Ngụy Bảo San cho rằng Ngụy La chỉ làmộttiểucônương bị sủng sinh hư, dù sao trước kia lúc nàng ta tiếp xúc với Ngụy La, cũngkhôngpháthiệnnàng có gì khác biệt. Nhưng bây giờ, Ngụy La lệnh cho nàng ta quỳ xuống, giọngnóilạnh lùng nghiêm nghịkhôngcho người khác được phép cãi lại, miễn cưỡng có vài phần uy nghiêm.
Ngụy Lathậtkhôngthích người này, lúc này cũng chẳng lưu lại cho nàng ta chút mặt mũi nào, chỉnói: “Phảikhông? Takhôngcần đâu, thứkhôngrõlai lịch như vậy, Bảo Sancônương tự mình giữđi”.
Triệu Giới gật đầu: “Tất nhiên làthật”.
Chỉ chốc lát sau Đại phu nhân và Lương Ngọc Dung cùng nhauđilên tới đỉnh núi, bái Bồ tát, dâng hương xong cũngđitới phòng khách.
Mãi tới lúc xuống tới chân núi, Ngụy La mới hỏi: “Túi thơm kia đốtđicó phải đáng tiếckhông?”
Ngụy Bảo San lấy ramộtcái túi thơm màu xanh sẫm thêu hoa văn màu tối, dâng tới trước mặt Triệu Giới: “Mời Vương gia xem thử, đây có phải là túi thơm của ngàikhông?”
Triệu Giới cườinóiđược.
Ngụy Lanói: “Ngươi yên tâm, takhôngcó qua lại gì với nàng ta”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.