Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Phong Hà Du Nguyệt

Chương 157: Tiểu cô nương của hắn, nên tùy hứng yếu ớt, không có lý cũng nói thành ba phần lý

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Tiểu cô nương của hắn, nên tùy hứng yếu ớt, không có lý cũng nói thành ba phần lý


Sắc mặt Nhị phu nhân lúc trắng lúc xanh, khó coi vô cùng, chỉ cảm thấy mặt mũi của mình bị nàng ta làm mất hết cả: “Ai kêu ngươi tới? Sao lại thành ra bộ dáng này!”

Lương Ngọc Dung cho rằng Ngụy La tức giận, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, takhôngcó ý khác, chính là…” Cái vế sau này, nửa ngày cũngkhôngnóira được. Nàng ấy liền cầm tay Ngụy Lanói: “A La, ta là nghĩ cho ngươi nên mớinóinhư vậy. Ngươi nhìnmộtchútđi, ngươi với Tĩnh Vươngđãthành thân hơn nửa năm, hài tử còn chưa có.nóikhôngchừngkhôngphải là vấn đề của ngươi, là vấn đề của Tĩnh Vươngthìsao?”

Lúc nàng ta chạy tới hành lang, liền đụng phảimộtcông tử mặc nam trang màu xanh ngọc thêu cành cúc, nàng ta vội vàngnóixin lỗi, mặt đầy nước mắt chạy ra ngoài.

Ngụy Thường Hoằngnói: “Đệ nghe hạ nhânnói. Nhị bá mẫu muốn dạy dỗ Ngụy Bảo San, huyên náo tới mọi người trong phủ đều biết”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngụy La lâm vào trầm tư, sau đó Lương Ngọc Dung cònnóigì nữa, nàng đềukhôngnghe vào tai.

Ngụy La ănmộtmiếng, xương cáđãđược Triệu Giới lấyđi, thịt cá cho vào miệng mềm nát, trong vị cá còn mang theo vị sữa, khiến người ta ănmộtmiếng liền muốn ăn thêm miếng thứ hai. Chỉ là lúc này Ngụy La lạikhôngcó hào hứng gì, nàng chỉ ăn vài miếng liền để bát đũa xuống: “Thiếp ăn no,đitắm rửa đây, đại ca ca ăn nhiềumộtchút”.

Triệu Giới mặt lạnh ngồitrêngiường, gương mặt bình tĩnh vẫy vẫy tay với nàng: “Lại đây”.

Ba năm ngàyđiqua, Ngụy La chờ Triệu Giới từ Thần Cơ Doanh về, chạy hai ba bước tới bên cạnhhắn: “Thiếp muốn ra ngoài”.

Nếukhôngphải vì như thế, Ngụy La cònkhôngbảo nàng tađiđâu.

Lúc Ngụy Bảo San đến phòng khách, Nhị phu nhânđangcùng phu nhân Tín Dương Hầunóichuyện, vô cùng vui vẻ. Nhị phu nhân lấymộtbình bích loa xuân, rótmộtchén trà đưa tới trước mặt Tín Dương hầu phu nhân: “Nghenóingoài thành mới xâymộtngôi chùa mới,khôngbằng ngày khác chúng ta lại tới quyên ít tiền dầu vừngđi.”

Triệu Giới nhìn chằm chằm Tôn đại phu, khiếntrênđỉnh đầu ông ta cảm nhận được áp lực, ông ta cầmmộtkhối đệm tơ lụa để lên cổ tay Ngụy La,nóitrấn an: “Chỉ mới nửa năm thôi, có những phu thê thành thân hơn ba năm mới có hài tử, Vương phikhôngcần quá sốt ruột”.

khôngnóitới trước kia Ngụy La là Tứ tiểu thư PhủanhQuốc Công, bây giờ nàng lại là đầu quả tim của Tĩnh Vương, luận địa vịthìkhôngbiết cao hơn Ngụy Bảo San bao nhiêu.mộtcái ngoại thất nữ như Ngụy Bảo San cũng dám động chạm Tĩnh Vương Phi? Nhị phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Bảo Sanmộtcái, bàthậtsựphiền chán người này tới tận xương tủy. Nhị phu nhân hỏi Kim Lũ: “A La có việc gìkhông?”

Triệu Giới bỏ nàng lên giường La Hán, nàng thoáng nhảy dựng lên, vì ngườiđangdùng sức nên đập vàotrêntrán Triệu Giới “Ầm”mộttiếng. Như thế rất tốt,khôngchỉ mông đau, mà ngay cả đầu cũng đau muốn c·h·ế·t!

Vốn tưởngcônương có thể gả cho Tĩnh Vương nhất định là người hung hãn đanh đá,khôngngờ lại lung linh đángyêunhư vậy, trái timđanglơ lửng của ông ta để xuống, giọngnóinhỏnhẹ: “khôngbiết Vương Phi muốn lão phu xem bệnh gì?” Nhìn oa nhi như ngọctrêngiường, ông ta sợ giọngnóihơi lớnmộtchút có thể dọa hỏng nàng.

Triệu Giới hôn lên môi nàng, chặn lại những lời sau đó. Hônmộthồi,hắnmới buông nàng ranói: “Tiểu ngu ngốc, làm sao nàng biết vấn đề là ở nàng, có lẽ là do takhôngthểthìsao?”

Về việc gả cho người nào, chuyện này còn cần nghĩ nhiều nữa.

Beta: gaubokki​

Tống Thị vô cùngkhôngthích nàng ta, bây giờ nghe thấy hai chữ “Thỉnh tội” liềnkhôngvui: “Ngươi lại làm ra chuyện tốt gì?”

Ngụy Bảo Sannói: “Con…”

Ngụy Thịnh lại bồi tộimộttrận. TuynóiTriệu Giới lấy Ngụy La, tức là vãn bối của ông ta, nhưng ở trước mặt Triệu Giới ông ta chẳng lấy ra được chút dáng vẻ bềtrênnào, lúcnóichuyện có thểkhôngrun rẩyđãlàkhôngtệ.

Kim Lũ liếc mắt nhìn Ngụy Bảo San, chậm rãinói: “Vương phi bị Bảo Sancônương làm cho tức giậnkhôngnhẹ,đangnghỉ ngơi ở Tùng Viên”.

Triệu Giới cúi đầu nhìn nàng, tiểucônương hẳn là đợihắnlâu rồi, gò má bị ánh mặt trời bên ngoài hấp cho hồng hồng,trênchóp mũi cũng cómộttầng mồ hôi mỏng, cũngkhôngbiếtđãđợi ở đây bao lâu. Triệu Giới lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, hỏi: “Ra ngoài làm gì?khôngphải nàng rất ghét mùa hè sao, hôm nay còn nóng hơn bình thường, ngày khác rồiđi”.

Ngụy Lađitheo sau Lương Ngọc Dung, thấy nam tử tuấn nhã đứng ngoài cửa, nàng sững sờmộtchút. Ngụy Thường Dẫn khôi phục cũng khá tốt,điđứng tự nhiên được rồi.hắnđứng dưới táng cây hòe trong viện, hoa hòe rụng rơi lên đầu vaihắn, Ngụy Thường Dẫn nhìn ngoài cửa, thấy ánh mắt Ngụy La liền khẽ mỉm cười, rồi nhìn Lương Ngọc Dungnói: “Hôm nay nàng ra ngoài cũng lâu rồi, nên về nghỉ ngơi”.

Ngụy Lakhôngthể gọihắnlại, chỉ có thể nhìnhắnđira ngoài. Nếu nhị bá phụ có thể dễ dàng bị khuyên nhủ như vậy, lúc trước Nhị bá mẫu cũngkhôngnháo tới nỗi quan hệ hai bên cứng ngắc như vậy. Nhị bá phụ này, bình thường nhìn có vẻ dễnóichuyện, nhưngmộtkhiđãcố chấpthìlại cố chấp hết sức. Ngụy Thịnh đối với ngoại thất kia tình sâu nghĩa nặng, đối với nữ nhi do bà ta sinh ra cũng vô cùng coi trọng. Nếu muốn Ngụy Bảo San rời khỏi PhủanhQuốc Công, chỉ cómộtcon đường duy nhất, chính là sớm gả nàng tađi.

Triệu Giới thuận theo nàng: “Được, ngủđi”.

Ngụy La cũngkhôngphảikhôngnghĩ tới vấn đề này, nhưng lạikhôngdám đối mặt, nhiều lần đều trốn tránh, cảm giác hài tử muốn đếnthìsẽđến, dù sao nàng và Triệu Giới cũng bình thường, cũng chẳng có vẻ gì là có bệnh. Nhưng bây giờ cả Lương Ngọc Dung cũngnóinhư vậy, lại khiến nàngkhôngthểkhôngđối diện.

Triệu Giới dừng tay lại, yên lặng nhìn Ngụy La.

“Nhị phu nhân”. Kim Lũ từ ngoàiđivào, khom người với Nhị phu nhân, rồinói: “Bảo Sancônươngnóinăng l* m*ng, mạo phạm Vương phi nhà nô tỳ, vương phi liền lệnh nô tỳ dạy dỗ Bảo Sancônương vài cái”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt Ngụy Bảo San mang theo nước mắt khuất nhục, cắn môi xoay người chạy ra ngoài.

Chương 157: Tiểu cô nương của hắn, nên tùy hứng yếu ớt, không có lý cũng nói thành ba phần lý

Tắm rửa xong, Ngụy La lau sạch bọt nướctrênngười, mặc xiêm y màu phấn thêu bách điệp màu xanh, mang giày sa tanh thêu,đivào trong phòng.

Môi mỏng của Triệu Giới mấp máy,khôngnóilời nào.

Vị đại phu này họ Tôn, nghenóichuyên chữa bệnh cho nữ nhân, có nhiều nghiên cứu tìm tòi về khía cạnh này, cũng khá nổi danh. Tôn đại phu tới Vương phủkhôngdám nhìn loạn, biết là xem bệnh cho Vương phi,khôngkhỏi cẩn thận hơnmộtchút. Ông tađivào nội thất, Tôn đại phu nhìn tiểucônương vô hạitrêngiường, liền thở phàonhẹnhõm.

Ngụy La vô cùng ủy khuất, lặng yênkhônglên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngụy La cho nha hoàn lui, nhìn nhìn Triệu Giới đứngmộtbên, ánh mắt lại lần nữa tập trung lên người Tôn đại phu: “Đại phu, ta gả cho vương giađãhơn nửa năm, tới nay vẫn chưa có thai. Ông có thể giúp ta xemmộtchút, có phải do takhôngdễ thụ thaikhông?”

Ngụy La lắc đầukhôngnói, gương mặtnhỏcăng thẳng, giống nhưđanghạ quyết tâmthậtlớn: “Chàngkhôngđồng ý thỉnh đại phu cho ta, ta chỉ có thể tự mìnhđiy quán. Mặc kệ hôm nay chàng có đồng ý haykhông, thiếp cũng muốn ra ngoài”.

Hôm nay là thọ yến của Phu nhânanhQuốc Công, cókhôngít mệnh phụ quý nữ tới đây, nếu Ngụy Bảo San dùng bộ dáng này tới phòng khách gặp mọi người, nhất địnhsẽbị nhạo báng.

Lương Ngọc Dungđilên hai ba bước, ôm lấy cánh tay Ngụy Thường Dẫnnói: “Hôm nay A La tới đây, thiếp cũngkhôngthể cùng nàng ấy ở lâumộtchút sao?”

Ngụy Thường Hoằngkhôngcó ngồi xuống,hắnsuy nghĩmộtlát, xoay ngườiđira ngoài: “Đệđinóivới Nhị bá phụ, đuổi Ngụy Bảo San ra khỏi PhủanhQuốc Công”.

*** *** ***​

Ngụy Lađivòng quahắn, nghiêm túcnói: “Thiếpđi”.

Edit: tart_trung

Triệu Giới bất đắc dĩ thở dài,trêntránhắncũng hồng hồngmộtkhối, chỉ làhắnkhôngyếu ớt như Ngụy La, đaumộtchút liềnkhôngchịu được: “Biết đau sao còn đột nhiên nhảy dựng lên?”

*** *** ***​

*** *** ***​

mộtkhắc đồng hồ sau đó, cómộtnha hoàn mặc váy ngắnđivàonói: “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia tới đón ngài”.

Chỉ làđichưa được hai bước, liền bị Triệu Giới chặn ngang lại ôm lấy, giữ lấy hai vai nàng. Ngụy La sợ hết hồn, gấp gáp bám vào thân thể Triệu Giới, cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Chàng làm cái gì?”

Ngụy Thường Dẫn cong cong môi, dáng vẻ có chútkhôngthể làm gì được: “Hôm nayđãmuộn hơn hôm qua nửa canh giờ rồi”. Ý là,hắnđãthư thả rồi.

khôngphải nàng ta thích thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn gả vào nhà tốt sao? Ngụy La muốn xemmộtchút, phu nhân nhà ai lại để ý tới nàng ta.

Ngụy Thường Dẫn và Lương Ngọc Dung rờiđikhôngbao lâu, Ngụy Thường Hoằng liền về Tùng Viên.

Vẻ mặt này lại dámnóikhôngcó gì? Ngụy Lakhôngnói, Triệu Giới cũng có thể đoán đượcmộtchút, nhất định là có liên quan tới đứanhỏ. Triệu Giới ôm Ngụy La vào lòng, mặt dán lên gương mặt mè nheo của nàng: “A La, đừng để trong lòng”.

Động tác của Ngụy La dừng lại, nhớ tới câunói“Gà mẹkhôngbiết đẻ trứng” của Ngụy Bảo San, sắc mặtthậtsựkhôngtốt.

Lương Ngọc Dung lạikhôngđể ý, cười cườinói: “Lỡ làmộtnhi tử,thìcái này đều để dành cho nữ nhi sau này”. Bụng Lương Ngọc Dungđãlộ, lúc này ngồitrêngiường La Hán ưỡn bụng,nóichuyện: “Thường Dẫn ca thích khuê nữ, những xiêm y này phần lớn dohắnchuẩn bị. Cho dù lần nàykhôngphải nữ nhi, cũngkhôngsao, sau này nhất địnhsẽsinhmộtđứa”.

Xem xong mạch xong rồi, Tôn đại phu lại để cho Ngụy La nằmtrêngiường La Hán,nhẹnhàng đè tay lên vùng bụng Ngụy La, sắc mặt từ từ nghiêm trọng.

Lương Ngọc Dung vội vàng đặt xiêm y trong tay xuống,đira ngoài.

Triệu Giới trầm mặt mói: “khôngcần, A Lakhôngmuốn nhìn thấy nàng ta”.

Các phu nhân xung quanh xì xào bàn tán, ngay cả Tín Dương Hầu phu nhân cũng nhíu mày, chén trà mới vừa bưng lên lại đặt xuống.

Ngụy La cầm lấymộtcái áonhỏmàu đỏ thẫm thêu hoa,mộtmón đồ nhonhỏnhưng có thể hình dung ra bộ dáng của đứanhỏkhi mặc nó. Nàng lại thấy có chút hâm mộ, chua xótnói: “Làm sao ngươi biết được là nhi tử hay nữ nhi chứ? Ta nhìn phần lớn đều là xiêm y của nữ nhi, lỡ sinh ramộtbé trai, ngươi làm sao đây?”

Nhị phu nhân vộinói: “Đều là ta quản giáokhôngnghiêm, khiến A La bị ủy khuất. Chờ ta dạy dỗ tiện nhân này, liền tới bồi tội với A La”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Giới gắpmộtmiếng cá chiên sữa bỏ vào đĩa mẫu đơn bên tay nàng, lại gõ gõ lên ót nàng: “Nghĩ gì thế. Mấy ngày trướckhôngphải nàngnóimuốn ăn cá chiên sữa sao, đây là ta cố ý kêu đầu bếp học làm, nếm thửđi”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tín Dương hầu Phu nhân cầm chén trànhỏlên,đangchuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy thanhâmxôn xao xung quanh.

Nơi này là khuê phòng trước khi Ngụy La xuất giá, Ngụy Thường Dẫnkhôngtiệnđivào, nên đứng ngoài cửa chờ.

Trong tịnh phòng, Ngụy La ngồi trong bồn tắm, suy nghĩmộtlát xem làm thế nào đểnóichuyện này với Triệu Giới. Hôm nay nhìn Lương Ngọc Dung chuẩn bị xiêm y cho hài tử, lần đầu tiên Ngụy Lathậtmuốn cómộthài tử với Triệu Giới. Nàngkhôngthích đứanhỏcho lắm, nghĩ rằng tiểu hài tử suốt ngày khóc sướt mướt quá ồn ào, lại thích ch** n**c mũi, vô cùng bẩn thỉu. Nhưng nghĩ lại, nếu là hài tử của nàng và Triệu Giới, cho dù bẩnmộtchút nàng cũng thích. Triệu Giới hẳn là cũng nghĩ như vậy, đến tuổi này, hẳn là càng muốn có con cháu nối dõi tông đường hơn cả nàng. Hôm nay trở về PhủanhQuốc Công, Ngụy La để ýmộtchút, thấy nam tử bằng tuổi Triệu Giới, phần lớnđãcó ba bốn hài tử, chỉ cóhắnlàkhôngcó.

Ngụy La tất nhiên phản bác lại: “Chàng đánh ta đau, sao có thể ngồi được chứ”.

Triệu Giới cũng nghe tới việc Ngụy Bảo San đụng chạm tới Ngụy La,hắnkhôngtới hỏi Ngụy Lasựviệc, mà trực tiếpđitìm Nhị lão gia, bảo Nhị lão gia Ngụy Thịnh quản giáo nữ nhi mình cho tốt. Ngụy Thịnh bị khí thế của Triệu Giới làm sợ hãi,mộtcâu cũngkhôngphản bác lại được, chỉ liên tục gật đầu đảm bảosẽquản giáo Ngụy Bảo Santhậttốt, cònnóimuốn kéo nàng ta tới bồi tội xin lỗi Ngụy La.

Ngụy La thấy sắc mặthắnkhôngtốt, còn tưởng rằnghắntrách nàngkhôngăn cơm nhiều, liền vội vàngđiqua ôm eohắnnói: “Trưa nay thiếp ăn quá no, cho nên lúc nãy mớikhôngđói lắm”.

Buổi trưa hôm sau, quảnsựdẫn tớimộtđại phu,đivào Chương Thai Viện.

Mấy ngày trước sỡ dĩ Triệu Giớikhôngđồng ý thỉnh đại phu, là vì trong tâmhắncũng có chút bất an. Nếu chẩn đoán ra được cái gì,hắnkhôngmuốn nhìn thấy Ngụy La thương tâm uể oải. Tiểucônương củahắn, nên là thanh tao tùy hứng, chuyện gì cũng có thểnóira ba phần lý lẽ.

Chẳng lẽ thân thể nàngthậtsựcó vấn đề sao?

Vì bồi tội cho tiểucônương này, buổi tối Triệu Giới tự mình hầu hạ Ngụy La rửa mặt thay đồ, cuối cùng cũng dỗ nàng vui vẻ. Trước khi ngủ, Ngụy La làm ổ trong lòng Triệu Giớinói: “Chàng mới đồng ý, sáng mai nhớ thỉnh đại phu”.

Ngụy La phiền muộn cau mày. Trần Hoàng hậunóicó đứa bé bên cạnhthậttốt, nhưng Ngụy Lakhôngcho là vậy. Nàng thích Triệu Giới, tất nhiênsẽmuốn sinh hài tử chohắn, màkhôngphải dùng đứanhỏtrói chặthắn, lại càngkhôngphải vì tìm cho mình chỗ dựa.

Kim Lũ nghe được kết quả liền nhún người lui ra ngoài.

Nhị phu nhân bị Ngụy Bảo San làm tức giận, lạikhôngthể phát tác trước mặt những phu nhân khác, chỉ đành gắt giọng, tức giậnnói: “Còn đứng lỳ ở đây làm gì? Về phòng cho ta”.

Các phu nhân khác nghe vậy liền hiểu rasựviệc, hóa ra làmộtngoại thất nữ, điểm này mọi người có chút hiểu tình huống rồi.

Triệu Giới thở dàimộthơi, lại kéo Ngụy La vào lòng.hắncũngkhôngnóirõcó thỉnh đại phu haykhông, càng khiến trong lòng Ngụy Lakhôngnắm chắc.

Trở lại Phủ Tĩnh Vương, Ngụy La luôn nghĩ tới lời Lương Ngọc Dungnói, ngay cả lúc dùng bữa tối cũng lơ đãngkhôngtập trung.

GiọngnóiNgụy La buồn bực, quamộthồi lâu nàng mới chui ra khỏi lồng ngựchắn, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Triệu Giới: “Đại ca ca, chàng thỉnh đại phu cho thiếpđi”.

Triệu Giới ôm vòng eo mềm mại của nàng, bế người lên sập, ngồi đối mặt nhau rồi,hắnmới hỏi: “Ngụy Bảo Sannóigì với nàng?”

Triệu Giới ngừng đũa, nhìn bóng lưng Ngụy La.

Bà ta nghiêng đầu nhìn, Ngụy Bảo San với bộ dáng chật vật xuấthiệnở cửa, gò má sưng đỏ, đầu tóc tán loạn, mắt đỏ hồngđitới trước mặt Nhị phu nhân Tống Thị, quỳ gối gọimộttiếng “Mẫu thân”.

mộttay Triệu Giới cố định nàng,mộttay dùng sức vỗ xuống mông nàng, rất đau đầunói: “Trờiđãtối rồi, cho dù lúc này nàng ra ngoàithìy quán cũngđãđóng cửa. Thànhthậtmộtchút, ngày mai ta thỉnh đại phu tới”.

Từ sau khi Lương Ngọc Dung mang thai, Ngụy Thường Dẫn liền trông coi nàng rất chặt. Lương Ngọc Dung làcônương tính tình nóng nảy, khó trách khiến Ngụy Thường Dẫnkhôngyên tâm, mỗi ngày đều quy địnhrõthời gian ra ngoài, thời gian tới rồi liền phải về phòng nghỉ ngơi. Ngoài miệng Lương Ngọc Dung đều chê Ngụy Thường Dẫn quản nhiều, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, thử hỏi nữ nhân nàokhôngmuốn được trượng phu quản như vậy chứ.hắnquản càng nhiều, càng chứng minhhắnlo lắng cho ngươi.

Lương Ngọc Dung biếtrõNgụy La là tâm bồ tát nhưng miệng dao găm, cũngkhôngchấp nàng. Nhìn hai bênmộtchút, thấykhôngcó ai, liền ghé vào tai Ngụy La hỏi: “A La, ngươi…. Có nghĩ tới thỉnh đại phu xemmộtchútkhông?”

Nhị phu nhân Tống Thị tất nhiên nhìn thấy động tácnhỏnày,thậtkhó khăn mới có thể khiến quan hệ của bà và Tín Dương hầu phu nhân gần lại, tất nhiênkhôngthể vì Ngụy Bảo San mà thất bại trong gang tấc. Tống Thị nghiêm mặt, quở trách nàng ta: “Bình thườngđãdạy ngươi thế nào? Ngay cả chút quy củ này cũngkhônghọc được sao? Nhìn xiêm y của ngươiđi, có thể ra ngoài gặp khách sao? Mặt lại bị sao?”nóixong, bà nhíu mày, vẻ mặt bất mãn: “Chắc vị bên ngoài kia khi còn sốngkhôngdạy quy củ cho ngươi, nhưng nếu ngươiđãvào cửa PhủanhQuốc Công, liền phải tuân thủ quy củ trong Phủ, đừng ra ngoài némđithể diện của PhủanhQuốc Công”.

Ngụy Lakhôngđoán đượchắnbiết chuyện, ngập ngừngmộtlát,nóikhôngnên lời: “khôngcó gì”.

Đôi mắt Ngụy La hồng hồng nhìnhắn, hồi lâu sau mớinói: “Vậythìcàng phải xem đại phu!”

Ngụy La rướn người lên, tựa vào tránhắn, giọng điệu thong thả: “Chàng thỉnh đại phu… xem xem, có phảithậtsựthiếpkhôngthể…”khôngthể sinh. Ngụy La càng nghĩ càng thấy uể oải, miệng mím lại, lại có chút muốn khóc. Nếuthậtnhư vậy, nàngkhôngbiết nên đối mặt với Trần Hoàng hậu thế nào, lại càngkhôngbiết nên đối mặt với Triệu Giới như thế nào.

Thân thể và tinh thần Ngụy La đều mệt mỏi, đưa tay nắm lấy tay áo Triệu Giới, đáng thươngnói: “Đau”.

Ngụy La phồng má, đem áo bôngnhỏtrêntay nhét lại vào trong tay Lương Ngọc Dung: “Sinh nhiều như vậy,khôngsợ mệt c·h·ế·t sao”.

Tâm tình lúc này của nàng tương đối tốt,nóichuyện với Lương Ngọc Dung. Gần đây Lương Ngọc Dung làm rất nhiều xiêm y cho trẻnhỏ, nam có, nữ có, áonhỏ, lại có cả áo bông nhonhỏ, ngay cả tã cũngđãchuẩn bị đầy đủ. Ngụy La nhìn thấythìtrợn mắt há mồm, Lương Ngọc Dung vừa loay hoay với đống xiêm y vừanói: “Ta tínhmộtchút, bé cưng vừa vặn sinh ra vào mùa đông, cần chuẩn bị nhiều xiêm y dày mới đúng”.

Tính tình Nhị bá mẫu vội vàng nóng nảy, vốnđãnhìn Ngụy Bảo Sankhôngvừa mắt, bây giờ lại vì nàng ta mà mất mặt trước mặt người khác, tất nhiênsẽkhôngbỏ qua cho nàng ta. Chỉ sợ lúc này nhị phòng chính là gà bay c·h·ó sủa. Ngụy La tuyệt đốikhôngthấy kỳ quái, dịch người qua bên cạnh, nhườngmộtnửa vị trí cho Thường Hoằng. “Miệng nàng ta bất kính, tỷđãnóiKim Lũ giáo huấn nàng ta rồi”.

Ngụy Lakhôngđể Ngụy Thường Dẫn khó xử, hòa giảinói: “Cũng đúng lúc ta phải về, ngày sau lại tới thăm Ngọc Dung”.

Lúc đó Ngụy Lađangnằm dưới cây ngô đồng hóng mát, Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào màu tímđitới trước mặt Ngụy La, chau mày hỏi: “A La, nghenóiNgụy Bảo San đụng chạm tỷ?”

Ngụy Bảo San cắn chặt môi dưới, thong thảnói: “Mẫu thân bớt giận, Bảo San là tới thỉnh tội với mẫu thân”.

Dùng cơm tối xong, Triệu Giới làm ướt khăn đắp lên trán Ngụy La,trênmặt sáng ngời như viết: “Ai bảo nàngkhôngthànhthật”.

Ngụy La quảthậtở Tùng Viên nghỉ ngơi, nhưngkhôngphải vì bị Ngụy Bảo San làm tức giận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Tiểu cô nương của hắn, nên tùy hứng yếu ớt, không có lý cũng nói thành ba phần lý