Đúng như miêu tả trên TV ở kiếp trước, đêm hôm đó không hề yên tĩnh. Ở trong hốc cây, tôi có thể nghe rõ ràng tiếng hú gọi bầy của đám sói vang lên xung quanh kèm theo âm thanh đuổi g·iết. Có lẽ bọn chúng đang săn lùng 1 con mồi nào đó trong rừng.
Tôi nằm cuộn tròn ở bên trong hốc cây, cố gắng không phát ra tiếng động, trong lòng thì đã thầm chửi rủa 18 đời tổ tông lũ sói hoang bên ngoài.
-- Đậu phộng, hú cái con cú ấy! Chúng mày cứ hú lên như thế thì tao ngủ thế nào được. Đợi đến khi tao cày cấp lên cao rồi thì nhất định tao sẽ đi khoá mồm toàn bộ đám chúng mày lại.
Mà, chửi thì chửi chứ đám sói thì vẫn tận tình gào rú ở bên ngoài. Tự thấy rằng mình tạm thời khó có thể ngủ được, tôi lôi bảng thông tin của mình ra để nhìn lại. Sáng nay mặc dù tôi đã nhìn qua nó nhưng do quá lộ sợ nên tôi cũng không nhìn quá kỹ càng.
-- Ờm, chủng tộc, tên. A! Hệ thống, cái dòng loại ở dưới mục tên của tôi có nghĩa là gì vậy?
-- 'Loại' ở đây là ám chỉ các cấp độ của chủ nhân. Hiện chủ nhân đang chỉ là 1 loài động vật bình thường cho nên ngài hiện là loại động vật, nhưng sau khi tiến hoá thì chủ nhân sẽ trở thành loài yêu thú.
-- À à, ra là vậy. Mà yêu thú mà ngươi nói có phải là loại trong tiểu thuyết mà ta đã từng đọc không?
-- Về cơ bản là giống với những bộ truyện mà chủ nhân đã từng đọc. Sau khi tiến hoá trở thành yêu thú, huyết mạch của chủ nhân sẽ cô đọng lại, sản sinh ra yêu hạch bên trong cơ thể. Yêu hạch này tùy thuộc vào nguyên tố thì sẽ giúp chủ nhân mở thêm kỹ năng mới có nguyên tố đồng dạng.
-- Ra là thế, ở trong bảng thông tin này cũng có ghi lại rằng ta cần phải có huyết mạch để có thể tiến hoá. Vậy thì ta cần phải kiếm huyết mạch này ở đâu vậy?
-- Cách kiếm huyết mạch tốt nhất là thông qua việc thôn phệ thiên tài địa bảo hay huyết dịch của thần thú cùng chủng loài. Trong trường hợp của chủ nhân thì tốt nhất là nên hấp thụ huyết dịch của phượng hoàng. Huyết mạch của nó sẽ giúp cho chủ nhân nhảy cấp cực nhanh...
-- Ách, huyết dịch của Phượng Hoàng? Một con gà con mới nở như ta thì đào đâu ra được thứ đồ cao cấp như vậy chứ. Còn thiên tài địa bảo mà ngươi nói hẳn là cũng khó tìm không kém. Mà dù ta có tìm được thì những thứ đó thể nào mà chẳng có yêu thú mạnh mẽ bảo vệ.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ chán nản nói:
-- Chẳng lẽ mình chỉ có thể làm một con gà bình thường suốt kiếp này hay sao? Dù mình có lên cấp độ tối đa hiện tại là cấp 10 đi chăng nữa thì mình cũng không nghĩ bản thân có thể đánh bại được những con yêu thú mạnh mẽ đó để c·ướp đi những thiên tài địa bảo này.
-- Chủ nhân, xin người đừng quá chán nản, tôi vẫn còn chưa giải thích xong mà. Hai cách vừa rồi là cách nhanh nhất để chủ nhân có thể trở nên mạnh mẽ. Tuy nhiên ngoài 2 cách đó ra thì vẫn còn phương pháp dễ dàng hơn để giúp cho chủ nhân tiến hoá. Chỉ là tốc độ phát triển của chủ nhân sẽ không được nhanh như 2 cách trước mà thôi.
-- Đậu xanh rau muống, sao ngươi không nói sớm! Làm ta phải giả vờ tuyệt vọng cho lão tác giả bộ truyện xem mất cả nửa ngày trời!
--...
Thấy hệ thống không trả lời, tôi hơi đỏ mặt hỏi:
-- Ừm, thế phương pháp dễ dàng mà ngươi nói là gì vậy?
-- Chính là nuốt yêu hạch của những yêu thú khác. Đương nhiên cũng không phải cứ nuốt yêu hạch của yêu thú khác là có thể trực tiếp tiến hoá, nó còn kèm theo khá nhiều điều kiện.
-- Điều kiện gì?
-- Đợi chủ nhân ăn được viên yêu hạch đầu tiên thì tự khắc sẽ hiểu.
Tôi gật đầu ngáp dài một cái, theo đồng hồ hiện trên bảng thông tin thì hiện tại đã là 1 giờ sáng. Âm thanh gào rú của đám sói bên ngoài đã biến mất từ lâu, trả lại không gian im lặng đến đáng sợ cho khu rừng. Tôi cố gắng lờ đi sự tĩnh mịch của màn đêm thăm thẳm, mắt tôi nhắm lại mang theo tâm trí tôi đi vào giấc ngủ say.
*****
*Sột soạt*
Sáng hôm sau, tôi b·ị đ·ánh thức bởi âm thanh sột soạt phát ra ở bên ngoài. Nhìn vào đồng hồ của hệ thống, con số 11:28 hiện ra trước mặt tôi.
-- Đậu, đã sắp giữa trưa rồi sao!?
Tôi ngay lập tức bật người dậy rồi chui ra khỏi hốc cây mà tôi đang trốn.
Vừa ra khỏi hốc cây, tôi ngay lập tức bắt gặp một con thỏ đang bới quả dại ở ngay bụi cây mà tôi dùng để che chắn 'tổ' của mình tối hôm qua.
Như nhận ra sự tồn tại của tôi, con thỏ ngẩng đầu nhìn tôi một cái thật sâu rồi lại vùi đầu vào bụi cây để tìm thức ăn, hoàn toàn ngó lơ tôi luôn. Có vẻ trong mắt nó thì một con gà con bé xíu như tôi hoàn toàn không xứng để trở thành mối nguy hiểm.
Thấy vậy thì tôi cũng không có tỏ ra tức giận, tôi vươn hai cánh ra, bắt đầu thực hiện một vài động tác thể dục buổi sáng. Đợi đến khi toàn thân nóng lên rồi thì tôi ngày lập tức thực hiện 1 cứ song phi cước thẳng về hướng mông của con thỏ kia.
*Bốp*
-12
Con thỏ kia b·ị đ·au ngay lập tức kêu lên đau đớn. Sau đó, với lực bật cực mạnh, con thỏ nhảy thật nhanh biến mất vào sâu bên trong rừng.
-- Ơ kìa, sao đã chạy rồi? Uầy, biết nó nhát như vậy thì mình đã nghĩ biện pháp khác để bắt nó. Xem ra mấy đối thủ có tốc độ cao thế này thì rất khó g·iết để kiếm điểm kinh nghiệm được.
Lắc đầu tiếc nuối, tôi chỉ đành phải tiếp tục công việc đào đất tìm giun ngày hôm qua. Trong quá trình đào đất này, tôi phát hiện ra mình có chút hơi bị ngu. Sự việc xảy ra khi tôi thử g·iết c·hết một con nhện bị rớt từ trên cây xuống và nhận được 1 điểm kinh nghiệm, tôi đột nhiên nhận ra là thay vì mệt nhọc đào đất như vậy thì tôi có thể chạy xung quanh để tìm kiếm đám côn trùng nhỏ khác, làm vậy thì sẽ nhanh hơn rất nhiều. Thế là tất cả đám sâu róm, nhện hay các con bọ nhỏ như kiến hay mối trong tầm mắt tôi đều bị nhắm vào. Trong thời gian ngắn, âm thanh lên cấp lại vang lên trong đầu tôi.
*Ting*
[Kinh nghiệm đã đủ, chúc mừng bạn đã lên cấp độ 3.]
-- Phù, một cấp nữa là mình có thể cộng vào kỹ năng Kê nhãn rồi.
Tôi hí hửng tiếp tục công việc cày cấp thêm được khoảng 1 tiếng thì buộc phải dừng lại.
Phía trước mặt tôi hiện tại là một hàng dấu chân. Dấu chân này to hơn và dài hơn cơ thể tôi một đoạn, tuy nhiên kích cỡ của dấu chân này không phải thứ mà tôi quan tâm ở thời điểm hiện tại. Tôi lẩm bẩm:
-- Đây... Đây là dấu chân nhân loại, hơn nữa còn không chỉ có một người.
Đứng đơ người ra một lúc, tôi bắt đầu suy nghĩ.
-- Mình có nên đi theo hay không? Nếu mình đi theo vết chân này thì khả năng rất lớn rằng mình sẽ tìm được thành phố hoặc ít nhất là một thôn làng nào đó.
Nghĩ ngợi trong chốc lát, tôi vội lắc đầu.
-- Không được, mình hiện tại đã không phải là nhân loại nữa. Hiện tại nhân loại và mình - Là kẻ địch.
Tôi quay đầu định bụng sẽ rời khỏi chỗ này, nhưng định mệnh có vẻ như đã có sắp đặt khác.
*Rầm rập* *Rầm rập*
Những tiếng chạy nặng nề từ hướng đám nhân loại kia vang lên càng ngày càng gần. Tôi ngay lập phản ứng lại, chạy nhanh nấp vào sau một cái cây gần đó, khuôn mặt ló ra quan sát.