Nghe tên đó nói, ánh mắt những người còn lại cũng sáng lên. Tên Công ca kia cũng không có vẻ phản đối.
Tôi ở bên cạnh đang buồn chán nghe bọn họ muốn kiểm kê chiến lợi phẩm thì cũng ngay lập tức sốc lại tinh thần, thầm hỏi hệ thống:
-- Này hệ thống, yêu hạch ăn vào có cần điều kiện gì không? Ý ta là có cần phải là yêu hạch do chính ta săn được hay là loại yêu hạch mới lấy ra từ xác yêu thú mới có tác dụng hay không?
-- Không cần điều kiện gì cả, chỉ cần là yêu hạch vẫn còn chưa qua sử dụng thì đều có thể ăn được.
Nghe được câu trả lời của hệ thống, nước dãi của tôi bắt đầu chảy ra khỏi mỏ. Trong đầu tôi bắt đầu làm ra tính toán của mình.
Cùng lúc đó, công việc kiểm kê cũng đã bắt đầu. Đám người Hung Lang đoàn bắt đầu giải ra một tấm chiếu lớn, trên chiếu đặt đầy những thứ mà họ đã săn được.
-- Ừm, một bộ Nhung hươu cao cấp. Mặc dù con hươu này không phải là yêu thú, nhưng chỉ cần nhìn vào kích thước bộ nhung hươu này thôi cũng đủ để bán được ít nhất 50 lạng bạc cho những hiệu thuốc lớn ở thủ đô của Trường Sơn quốc rồi.
-- Tiếp theo là 3 bộ da Hổ Xà kèm mật của chúng. Vì loài rắn này là yêu thú cho nên da của chúng có thể dùng làm áo giáp. Mật của chúng có thể dùng làm nguyên liệu điều chế giải độc đan. Ba viên yêu hạch của chúng thì đều để ở trong túi trữ vật của Công ca để bảo quản.
-- Đáng tiếc là túi trữ vật của Công ca chỉ có không gian to bằng một cái bàn đọc sách. Nếu không thì chúng ta đã không cần phải tốn sức mang theo một đống đồ đạc theo người.
Tên gọi là Phi Hùng kia lên tiếng. Nghe vậy, tên đứng bên cạnh hắn cười to nói:
-- Ha ha, nếu chú có bản lĩnh thì mua thử 1 cái túi trữ vật có không gian lớn hơn đi. Nói cho chú biết, Công ca đã phải tốn mất hơn 20 viên yêu thú hạch mới mua được nó đấy. Yêu thú hạch như viên kiếm được từ 3 con Hổ Xà kia có giá 1000 lạng một viên. Nếu tính tổng ra thì cái túi mà chú chê nhỏ kia có giá hơn 2 vạn lạng bạc rồi.
-- Đắt như vậy?
-- Chú đó, còn phải học hỏi nhiều. Mặc dù công việc chính của dong binh đoàn chúng ta luôn phải vào trong rừng sâu săn lùng yêu thú rồi bán chúng đổi lấy tiền. Nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta là một đám người rừng không biết gì đến thế giới bên ngoài. Chú khi trở về thì tốt nhất nên đi cùng với Công ca để học hỏi thêm kinh nghiệm đi. Chớ để người khác cười chúng ta là đám nhà quê không biết gì.
-- Vâng, em hiểu rồi.
-- Được rồi được rồi, chú cũng đừng bắt nạt em nó quá, việc kiểm kê còn chưa có xong đâu. Tiếp theo là 20 cây Linh lung thảo, 34 cây Phong anh thảo, 13 cây Mộc y hoa, 4 Hồng trúc quả, 1 khúc cây Ngọc phong lưu có tác dụng làm hương liệu. Toàn bộ đám này cũng bán được khoảng 2000 lượng nha.
-- Ha ha, mấy thứ đó làm sao có thể so sánh được với món cuối cùng chứ.
Nói đến đây, cả đám Hung Lang đoàn đều nhìn vào món vật phẩm cuối cùng nằm ở trên chiếu. Thật ra thì từ khi bọn họ dọn đồ ra kiểm kê thì tôi đã để ý đến món đồ cuối cùng này rồi.
Thứ đó là một cái cũi, à thì đương nhiên là một cái cũi thì không có gì đáng giá cả, cơ mà thứ nằm bên trong cũi thì lại vô cùng đáng giá với đám người này. Tôi dùng Giám định lên người con thú nằm bên trong cũi.
[Chủng tộc: Phong linh báo
Trạng thái: Sơ sinh, Đói bụng
Sinh lực: 49/67
Sức t·ấn c·ông: 27
Sức phòng thủ: 12
Tốc độ: 51
Kỹ năng: +Chủ động: Không
+Bị động: Nhanh nhẹn.]
Có vẻ là đám người này đầu tiên là may mắn bắt gặp chú báo con sơ sinh này trong quá trình đi săn. Sau đó bọn chúng đã đặt bẫy và bao vây xung quanh với ý định săn g·iết con báo mẹ. Đáng tiếc rằng con báo mẹ này quá mạnh mẽ nên đã trốn thoát được. Sau khi hiểu được mọi chuyện đã xảy ra, tôi có chút linh cảm xấu thay cho đám người này. Tôi tự hỏi trong đầu:
-- Báo con b·ị b·ắt đi, con báo mẹ kia thật sự sẽ dễ dàng từ bỏ con mình như vậy? Chỉ sợ rằng việc con báo mẹ kia trốn thoát sẽ khiến đám người này gặp phải rắc rối lớn.
*Ting*
Và đúng như dự đoán, âm thanh hệ thống vang lên báo hiệu nhiệm vụ tân thủ cuối cùng của tôi xuất hiện.
*****
Tôi tên là Phạm Phi Hùng, là con thứ hai trong nhà. Gia đình tôi ba đời làm nông thuê cho địa chủ ở trong thôn. Đến đời của cha tôi thì cuối cùng cũng tích góp được một ít của cải, mua được một mảnh ruộng nhỏ. Ông nhờ có mảnh ruộng này nên mới có thể nuôi sống được cả gia đình.
Tuy nhiên, khi tôi trưởng thành, gia đình tôi lại xuất hiện chút vấn đề nhỏ. Đó chính là vấn đề về việc chia tài sản. Thật ra thì chuyện đó thì cũng không phải là vấn đề gì, bởi vì tất cả mọi người trong gia đình đều biết rằng anh trai tôi sẽ là người thừa kế mảnh ruộng của cha, tiếp tục phát triển ở quê nhà, còn tôi thì sẽ phải ra ngoài tự lập ngay khi trưởng thành. Thật may mắn là đúng lúc khi tôi sắp phải ra ngoài tự lập, những người anh em của Hung Lang đoàn lại tiện đường tá túc ở thôn chúng tôi một đêm.
Khi đó vì tò mò nên tôi đã tiếp cận với bọn họ, rồi từ đó tôi đã bị cuốn hút bởi những cuộc phiêu lưu của họ.
Sau đêm đó, tôi đã thành công xin gia nhập vào Hung Lang đoàn, và hiện đang là nhiệm vụ thứ hai của tôi ở trong Phong Giang sâm lâm này.
Trở lại thời điểm hiện tại, tôi và đồng đội đều đang nhìn chằm chằm vào con báo con có bộ lông màu lục nhạt đang nằm ở trong cũi. Tôi tò mò hỏi:
-- Chúng ta có thể bán nó với giá bao nhiêu vậy?
-- Chúng ta sẽ không bán nó.
Công ca nói.
-- Hả? Không bán? Chẳng lẽ chúng ta sẽ nuôi nó sao?
Vinh ca ở đằng sau rồi cười với tôi. Vinh ca là người thân với tôi nhất trong đoàn, anh ấy hơn tôi hai tuổi là người nhỏ tuổi nhất chỉ sau tôi, nhưng vì anh ấy gia nhập đoàn khá sớm cho nên nếu chỉ xét về kinh nghiệm thì tôi kém hơn Vinh ca không biết bao nhiêu lần. Vinh ca nói:
-- Đương nhiên là chúng ta sẽ không nuôi nó rồi. Chỉ là chúng ta cũng sẽ không bán nó. Một con yêu thú sơ sinh thế này có giá trị cực cao. Nếu bán nó đi thì quá là lỗ vốn rồi. Thứ này chúng ta sẽ gửi vào trong nhà đấu giá, làm như thế thì mới có thể kiếm được nhiều lợi ích nhất, hiểu chưa?
-- Nhà đấu giá sao? Em đã từng nghe thương nhân đi qua làng em nhắc đến nơi này. Nghe nói nó là nơi tiêu tiền của người giàu. Chỉ có những người giàu có nhất thì mới đến đó mua đồ thôi.
-- Đúng vậy. Tin anh đi, thứ này nhất định có thể giúp chúng ta kiếm được một khoản lớn.
Chợt Công ca lên tiếng nhắc nhở:
-- Nếu muốn kiếm được tiền từ nó thì mấy chú nên ngậm chặt miệng lại 1 chút. Con báo con này giá trị quá lớn, trước khi đưa được nó vào phòng đấu giá thì tốt nhất đừng để lộ ra. Nếu không chỉ sợ sẽ có kẻ sẽ đến tìm chúng ta đấy.
Lời của Công ca khá lớn, rõ ràng là anh ta đang cảnh báo cho toàn đội. Mặc dù mọi người không ai trả lời lại nhưng tôi có thể cảm thấy không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
-- Được rồi, hiện còn chưa ra khỏi sâm lâm, mọi người cũng không nên quá căng thẳng. Phi Hùng, cậu dọn dẹp chiến lợi phẩm lại đi, nhớ che kỹ món cuối cùng, tối nay cậu, Quang Vinh và Tuấn Anh sẽ canh đêm 3 tiếng đầu tiên, sau đó đến đội của Hoàng Phú. Tôi và những người còn lại sẽ canh đến sáng.