Những linh hồn xung quanh đều gật đầu đồng ý trước câu hỏi của tôi. Chưa nói đến những tòa nhà cao tầng khổng lồ hay là những quán ăn trông vô cùng sang trọng và bắt mắt ở đằng xa, chỉ riêng cái biển hiệu làm bằng vàng ròng dùng để ghi tên thành phố thôi cũng đã đủ để làm mù mắt của tôi rồi.
Mấy vị Hắc Bạch vô thường thấy vẻ mặt tôi và những linh hồn khác đờ đẫn như vậy thì không có nhiều phản ứng lắm. Bọn họ cũng đã quá quen với biểu cảm của những linh hồn khi mới đến đây lần đầu rồi.
Tên Bạch Vô thường quản lý tôi nói:
- Được rồi, tour du lịch đến địa ngục đến đây là bắt đầu, chú có 1 ngày để chơi trong thành phố này. Sau 24 tiếng thì chú sẽ tự động được đưa đến tầng đầu tiên của địa ngục.
Nói xong, hắn và tên Hắc vô thường kia quay đầu muốn rời đi. Tôi thấy vậy thì vội hô lên:
- Đợi đã! Hai người định đi đâu thế?
- Hả? Đương nhiên là đi về nhà rồi. Chúng tôi phải về ngủ sớm để ngày mai còn đi làm chứ.
- Nhưng, còn tôi thì sao? Mấy người không đi cùng tôi sao?
Bạch vô thường trả lời:
- Đương nhiên là không rồi, nhiệm vụ của chúng tôi là đón người xuống địa ngục, sau khi đưa cậu đến thành phố này là chúng tôi xong việc rồi.
- Thế sau 24 tiếng nữa thì tôi phải làm sao?
- Cậu bị điếc à? Tôi đã nói rồi mà, 24 tiếng sau cậu sẽ tự được đưa đến tầng đầu của địa ngục, lúc đó sẽ có người đưa cậu đi tiếp đến các tầng tiếp theo. Hiện tại cậu chỉ cần chơi thôi, không cần lo gì cả, đợi hết 24 tiếng rồi lo cũng không muộn. Thôi nhé, về đây.
Nói xong cả 2 tên Hắc Bạch vô thường đều làm ra động tác ngáp vô cùng giả tạo sau đó cùng quay người rời đi với những tên khác, để lại đám linh hồn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Một linh hồn nói:
- Ừm, có lẽ chúng ta nên đi vào trong thành phố nhỉ?
Có khá nhiều linh hồn khác gật đầu đồng ý với người nói câu kia, một số người thì chạy đuổi theo hướng mấy tên vô thường mới rời đi. Tôi đứng im nhìn mọi người tản ra hết sau đó cũng tự chọn 1 hướng rồi đi vào.
*****
Một tiếng sau, hiện tôi đang ở trong một nhà hàng bên trong thành phố, trên tay là 1 chiếc mâm đầy đồ ăn. Sau 1 tiếng khám phá, tôi phát hiện ra rằng cái thành phố này có thể ăn uống miễn phí toàn bộ đồ ăn. Không chỉ là đồ ăn, tất cả các dịch vụ khác cũng đều miễn phí. Sòng bạc, quán nét, cafe, karaoke, thậm chí là công viên tầm cỡ Đisney Len cũng đều có cả. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ cái thành phố này chính là thiên đường a. Tôi định sẽ đến thăm sòng bạc sau khi ăn xong đống đồ ăn này. À mà một điểm tốt khi trở thành linh hồn đó chính là cơ thể tôi hoàn toàn không có cảm giác no, tôi đã ăn vô cùng nhiều đồ ăn suốt 1 tiếng đồng hồ qua nhưng hoàn toàn không có chút cảm giác đầy bụng. Một linh hồn ở bên cạnh tôi đưa ra giả thuyết rằng đồ ăn ở đây đều không phải đồ ăn thật mà là hương vị được gửi đến khi các gia đình cúng thức ăn cho n·gười c·hết mỗi dịp giỗ, l·ễ t·ang hay là năm mới.
Ăn xong tôi bắt đầu bắt taxi chạy khắp thành phố để tham quan, bắt gặp nơi nào thú vị thì tôi sẽ cho xe dừng lại để đi vào nhìn thử 1 chút. Chợt, một cửa hàng trông vô cùng vắng vẻ hấp dẫn ánh mắt của tôi.
Không giống như vẻ hào nhoáng của các cửa hàng khác, cái cửa hàng này trông có vẻ tàn tạ hơn rất nhiều. Đừng hiểu lầm, nơi này cũng không phải là đổ nát hay là bị bỏ hoang lâu ngày gì cả, chỉ là so với những cửa hàng khác thì nó kém hơn nhiều mà thôi.
Tôi tò mò nhìn vào bảng hiệu của cửa hàng này, trên đó ghi là "Tiên tri hậu kiếp". Tôi thầm nghĩ:
- Tiên tri hậu kiếp? Tức là tiên tri kiếp sau mình sẽ như thế nào ấy hả?
Chợt phía sau tôi vang lên tiếng nói:
- Đúng rồi đó, là tiên tri kiếp sau của cậu sẽ giàu hay nghèo, là người bình thường hay là thái giám, thậm chí nếu cậu muốn biết kiếp sau cậu có chuyển giới hay không thì tôi cũng có thể bói ra cho cậu được.
Âm thanh đột ngột này làm tôi giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, thì ra người vừa nói chuyện là một bà già chừng hơn 80 tuổi, mái tóc bạc trắng, tay chống gậy. Nhớ lại những lời bà ta vừa nói, tôi cảm thấy có chút giận dữ nói:
- Bà nói thế là có ý gì? Không đời nào tôi kiếp sau sẽ thành thái giám hay chuyển giới gì đó đâu nhé.
- Ha ha ha, cậu hiện tại thì đúng là không giống như là người sẽ chuyển giới hay có tướng làm thái giám. Nhưng sau khi uống canh qua cầu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra nha.
- Uống canh qua cầu?
- Cậu biết Mạnh bà là ai không?
Cái tên này vang lên khiến tôi có chút giật mình. Tôi vội hỏi:
- Ý của bà là canh ở đây là canh làm mất trí nhớ, còn cầu thì chính là cầu Nại Hà trong truyền thuyết sao?
Bà già kia gật nhẹ đầu, cười nói:
- Nếu cậu có hứng thú muốn bói 1 quẻ thì đi vào cùng tôi đi.
Nghe bà ta nói như vậy, tôi có chút ngập ngừng. Trong trí nhớ của tôi thì mấy tên bói toán kiểu này thì hầu hết đều là kẻ mua danh chuộc tiếng hoặc l·ừa đ·ảo tiền tài mà thôi. Khi gia đình tôi còn khá giả, mẹ tôi cũng thường xuyên tìm mấy tên thầy bói này để cầu bùa bình an với giá cắt cổ.
Thấy tôi ngập ngừng không chịu đi vào, bà già kia lên tiếng:
- Yên tâm đi, ta chưa l·ừa đ·ảo ai bao giờ. Hơn nữa, trên người 1 linh hồn như cậu cũng chẳng có gì đáng giá để cho tôi lấy cả.
Câu nói của bà ta khiến cho tôi có chút rùng mình. Đi theo bà ta vào trong cửa hàng, tôi lên tiếng hỏi:
- Bà... có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?
- Hừ, nếu suy nghĩ của một linh hồn mà ta cũng không thể đọc được thì ta đã không mở cái cửa hàng này rồi. Được rồi, cậu ngồi ở ghế đằng kia đi.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu ngồi xuống, nhìn bà già kia lấy ra 1 cái vỏ rùa màu đen như mực và 3 đồng xu bằng vàng ròng ở trong tủ ra. Bà ta nói:
- Ờm, tên của cậu là Lưu Văn Tuấn, sinh năm 1994 đúng không?
Tôi giật nảy mình thầm nghĩ:
- Xem ra cái quán tiên tri này là thật, ngay cả tên và năm sinh của mình cũng có thể biết được. Phải biết rằng ngay cả 2 tên Hắc Bạch vô thường lúc đưa mình đến đây cũng không có hỏi năm sinh của mình a.
Gật nhẹ đầu, tôi nói:
- Đúng vậy.
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, bà ta gõ nhẹ vào cái mai rùa đen kia, âm thanh *Cốp* vang lên. Bà ta cẩn thận lắng nghe 1 chút rồi nói:
- Độc thân hả?
- À vâng.
- Cha mẹ c·hết hết? Bản thân t·ự s·át?
Tôi gật đầu, hiện tại thì tôi đã hoàn toàn tin bà già trước mặt có năng lực tiên tri. Chỉ riêng những thông tin bà ta nói vừa rồi là đủ để khiến đám thầy bói ở trên dương thế kia nghỉ việc hết rồi.
Bà ta gật gật đầu rồi nói:
- Vậy thì ta bắt đầu bói cho cậu đây.
Bà ta bắt đầu cho 3 đồng xu vào trong mai ùa rồi bắt đầu lắc lắc. Sau khi đổ ra, bà ta dí sát mặt vào 3 đồng xu kia nhìn kỹ rồi chậc chậc vài tiếng.
- Thế... Thế nào rồi ạ? Chẳng lẽ kiếp sau của tôi có bất trắc gì?
- Bất trắc thì không có. Theo quẻ tượng của ta thì kiếp sau cậu sẽ c·hết già, cả đời không gặp t·ai n·ạn gì...
*Phù*
Tôi thầm thở phào 1 hơi, làm tôi giật hết cả mình, tôi còn tưởng kiếp sau của mình sẽ gặp phải biến cố gì đó cơ. Đáng tiếc, tôi chưa nhẹ nhõm được bao lâu thì âm thanh cả bà lão kia lại vang lên khiến cho tôi căng thẳng trở lại.
- Chỉ là...
- Chỉ là làm sao ạ?
- Chỉ là... theo quẻ tượng của tôi thì kiếp sau cậu không phải là người a.
Tôi phải mất 1 lúc thì mới hiểu được ý của bà ta nói. Tôi hét lớn:
- CÁI GÌ!!?