Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6 : Ma Tam Quan
Cả đám cười gằng nhìn nhau, ngầm như hiểu được điều gì đó rồi gật đầu.
Qua An không liếc mắt nhìn hắn, tay vẫn quật mạnh mấy cuốc vào mỏ Tinh Thạch hờ hững đáp :”Ngươi làm nhiều nên hoa mắt ù tai rồi, lo tập trung đi”
Quân Cửu Dịch dung mạo có vài nét nghiêm nghị, sắc mặt không giận tự uy, hắn xem xét một hồi, cảm nhận được một khoả tinh quang hàn tuyền từ Ấu Thể bao bọc lấy Tiểu Bất Nhiễm, miệng không khỏi tán thưởng nói :”Không tệ, bước đầu mở ra Bản Mệnh, lĩnh ngộ được lực lượng của Ấu Thể rồi. Không lâu nữa ngươi có thể Khai Mệnh mở ra Nhất Cách Chi Giai”
Y Nha Tử nhễ nhãi mồ hôi cằm cuốc phi mấy cái thật mạnh lên mấy lõm đá mà thở hồng hộc, bộ dáng cực kì đuối sức, trông rất khác xa so với Qua An kế bên đang hừng hực khí thế.
Vài canh giờ sau.
Tam Quan Trục.
Một lão già đi theo hóng chuyện, kinh ngạc nhìn lấy một thiếu nữ đang lơ lửng đả toạ trên cao chừng 5 mét nói :”Trời đất mẹ của ta ơi, các ngươi nhìn xem, có một vị tiên nữ đang lơ lửng trên không kia kìaa”
Tiểu Bất Nhiễm tâm thần rung động một hồi lâu rồi quỳ xuồng hô :”Đệ tử nhờ ơn đức của người nên mới có được ngày hôm nay!”
Tiểu Bất Nhiễm lông mi khẽ động, nàng mơ hồ cảm nhận được một tí gió mát thổi qua tâm thần mình. Ở trong Bản Mệnh, quả bóng to tròn đậm đặc vẫn còn tồn đọng từ Ấu Thể lúc bấy giờ đã tan ra không ít, để lại từng sợi Tinh Hoa bé xíu đang tơi mỏng ra thành từng cụm, từng cụm Tinh Hoa này lại hoá thành vài giọt nước trong suốt, ở trong mấy hạt nước còn có mấy chất dơ bẩn, những tạp chất này đang dần dần tịnh hoá, bắt đầu loại bỏ và biến thành màu lam huyền, chúng bắt đầu uyển chuyển ôn nhập vào trong một viên pha lê màu trắng tuyết.
Quân Cửu Dịch nhắm hờ mắt lại, cũng không làm thêm cái gì. Hắn ngồi xuống chiếc ghế có tấm đệm vải, miệng húp một tách trà. Chầm chậm nói :”Lần này ngươi tới Tam Quan Trục đi, tiện thể canh chừng cẩn thận. Phòng trước cho an toàn, đề phòng trà trộn, lại lệnh các huynh đệ toạ lạc ở Nhất Quan Trục, Nhị Quan Trục”
Hắn hét lên một tiếng xong, đi ngang qua hai người Y Nha Tử, Qua An, dùng bả vai đẩy tới, khiến Y Nha Tử té xuống nằm xõng xoài.
Ánh mắt ai nấy cũng đều tê dại nhìn lấy thiếu nữ ấy, thiếu nữ ngồi chiểm trệ trên một cái vầng quang huy mờ mờ, mắt thường nếu nhìn kĩ đếu có thể thấy, có một chút đạo văn ảo ảo đang vờn quanh thân thể thiếu nữ này.
Từ Nghĩa cười lạnh nói :”Hừ, đâu ra lại có 2 thằng, một thằng khù khờ ốm yếu, một thằng ngu đần não nho tới đây, các ngươi ở đây cản đường, tự nhiên chúng ta phải đẩy ra thôi!”
Sơn cốc này tựa hồ có một chút tăm tối, càng đi vào sâu lại càng quỷ dị khó lường, thoang thoảng còn có mấy cái bóng gợn sóng qua lại. Ở đây không thiếu cây cỏ mọc um tùm, mặc dù không có một chút ánh sáng nào lọt qua nổi khe núi, xuyên sâu vào trong hang động. Ấy nhưng nhờ vào thứ thuật pháp của những thiếu niên mặc bộ y phục tử sắc mà cả hang động hầu như đều sáng rực.
Y Nha Tử kế bên vẻ mặt khù khờ bám lấy cả người hắn khuyên nhủ :”Được rồi, bỏ đi… chuyện nhỏ thôi mà”
Vừa mở mắt ra, nàng đã nhìn thấy một vị trung niên đứng cạnh mình. Người trung niên này tên là Quân Cửu Dịch.
“Rốt cuộc là khi nào mới bắt đầu, đã chờ tới 2 tiếng đồng hồ rồi!” – Có một người không cam lòng oán trách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Y Nha Tử yếu ớt năn nỉ, Qua An trong lòng cực kì tức giận, nhưng rồi cũng bỏ qua. Hai người cũng mau chóng theo tóp người đi vào.
Trước mắt hai người nhìn tới, có hàng đống quần thể con người đứng lít nha lít nha xung quanh một cái Âm Cốc đen ngòm, dưới tảng núi lấp ló che đi ánh mặt trời, phũ xuống vài tia âm u kỳ quá.
Đám người hồ hỡi gật đầu, họ không phải lần đầu tiên thấy phép thuật nên khi nghe thanh niên này dặn dò. Họ mới để ý, ở sâu bên trong mỗi hốc đá, lấp ló có mấy giọt sương rớt xuống. Nếu để dính vào người chắc có thể sẽ không toàn mạng.
Đúng lúc này, hắn nghe có mấy âm thanh kì lạ, tựa như một sự rung chấn ở dưới đất, nếu để ý kĩ, còn có mấy âm thanh của tiếng thú kêu. Tuy là rất nhỏ, nhưng nếu tập trung nghe, có thể biết được, tiếng gào rú the thé ấy giống như tiếng kêu của một con Giao Long con còn nhỏ phát ra ở phía trước khu vực thứ 2. Khu vực có tên Nhị Quan Trục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái đám côn đồ này, dựa theo ký ức của Qua An, gồm có 5 tên. Hai tên cầm đầu là hai anh em kết nghĩa tên Từ Nghĩa và Mã Buôn, chúng nó từ nhỏ đã sống kề cận gần thôn Phạm Thế Hiển, cách Thành Thị Sài Gòn không xa, hai đứa nó từ nhỏ tới lớn luôn luôn bắt nạt Y Nha Tử, cũng may nhờ có Qua An bảo vệ, Y Nha Tử mới thoi thóp sống được tới bây giờ.
Y Nha Tử cùng Qua An nằm ở khu vực cuối cùng, chỗ này là chỗ lạnh nhất trong Ma Tam Quan, bởi vì người khác nhìn thấy hắn yếu đuối, sắc mặt có bệnh trong người nên không ai dám nhập hội. Chỉ có đám côn đồ kia là đi chung với hắn, thêm một lão già và mấy chục tên khác.
Hàng loạt người chăm chú nhìn lên, Y Nha Tử và Qua An cũng giương mắt trông thấy một vị thiếu nữ, vẻ ngoài toát ra một khí chất bức người. Khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng noãn, đôi mắt như dạ minh châu, khí chất vô trùng vô cấu, nhìn không nhiễm một hạt bụi, nàng bận một bộ xiêm y màu tím, lót áo trắng bên trong, kiêu sa mà hút hồn.
Tiểu Bất Nhiễm chấp tay nói :”Tuân Mệnh!”
Y Nha Tử làm ra vẻ mặt nghệch ra, hắn gãi đầu mấy cái rồi lại bắt đầu làm việc tiếp.
Nói xong hắn bước vào trong, lại có. Một top người thanh thiếu niên bước ra, bọn họ đều mặc y phục tử sắc nhàn nhạt, phiêu dật tuấn lãng.
Xích Tử Tông, ở bên trong một huyệt động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người người chen chút, vác trên mình mấy đòn cuốc sắt. Tò mò ngắm nghía bên trong cái hang kia, những tiếng xì xào qua lại bắt đầu lớn hơn.
“Thần nữ giáng trần, thần nữ giáng trần”
Y Nha Tử sắc mặt hơi tái lại, hắn bõ cây cuốc xuống quay sang Qua An hỏi :”Ngươi có nghe thấy tiếng gì không? Sao ta có cảm giác ở nơi đây rất nguy hiểm?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một đám người phe phẩy cười lên thành tiếng, trong đó có hai người. Một người mặt cái khố ôm, cao to lực lưỡng, cơ thể lốm đốm mấy múi to để lộ phô trương ra, một người còn lại dáng vẻ cũng không kém, mặc một chiếc khố màu tía tô.
Một vị trung niên bước ra, tử sắc y phục, đầu hai thứ tóc. Thần thái nghiêm nghị xuất thần, hắn liếc mắt xuống đám người mặc quân áo thô kệch rồi cất tiếng :”Như ta đã thông cáo trên thư, mỗi 500 người sẽ đi tới Nhất Quan Trục, 500 người tiếp theo sẽ tới Nhị Quan Trục, 500 cuối cùng sẽ tới Tam Quan Trục, ở đó đệ tử của ta sẽ phân phó cho các ngươi khởi công đào khoáng, chỉ cần đào ra một loại quặng có màu nâu đỏ, tuỳ thuộc vào số lượng sẽ có phần thưởng tương ứng. Ngoài những màu sắc khác, các ngươi có quyền mang về, làm gì tuỳ thích”
Thiếu nữ ngồi an tĩnh xong xuôi, hai mắt nhắm hờ lại, tâm không động, cũng không nói tiếng nào, lại càng khiến các nam nhân ở dưới c·hết đứng.
Lần đầu tiên hắn cùng Qua An đi tới đây, thật sự rất choáng ngợp dưới khung cảnh hùng vĩ này, bên sâu trong hang có những loài thực vật rất kì lạ, hầu như hắn chưa từng thấy bao giờ.
Cả hơn mấy trăm người, tính thêm Y Nha Tử và Qua An đổ bộ vào cũng không thể chật kín được hết cả cái hang này, toà sơn thạch gồ ghề giống như được hàng sương vẽ lên. Tựa như khung cảnh một kỷ băng hà vậy, nếu như không tính mấy khối cẩm thạch màu nâu đỏ thì mọi chỗ nơi đây giống như được phủ bởi băng sương lạnh lẽo.
Từ Nghĩa lộ ra hàm răng sắt nhọn, sắc mặt khinh thường đến cực điểm nói về phía Mã Buôn :”Chờ vào trong, tuỳ cơ ứng biến, được thì c·ướp hết khoáng thạch của chúng nó”
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy mọi người vẫn còn ngơ ngác, tên thiếu niên đeo trên đai lưng một cái la bàn. Tay cầm một cành liễu chỉ về hướng cái mỏ phía trước nói :”Đi thôi!”
Thiếu niên mày rậm cầm cành liễu chỉ về phía bãi quặng có màu nâu đỏ, giọng hờ hững đáp :”Bắt đầu đào đi, tránh cho ta không nói trước. Các ngươi cẩn thận mấy chỗ có hàn sương bốc lên”
...
Một tràng khói bụi bỗng nhiên chạy vèo ra từ trong sơn cốc, bức tới cả đám người cứng họng mà im lặng. Nếu để ý kĩ, còn có mấy người sợ hãi tới nỗi ngả quỵ xuống mặt đất.
“Đẩy con m…!” – Qua An rống lên một tiếng, từ trong tay buông ra cái cuốc tính quất vào đầu bọn chúng, thì bất chợt hắn thấy tay mình nặng trĩu.
Không khí bắt đầu xôn xao hơn trước, thì đúng lúc này một thanh âm trầm giọng phát ra. Mang theo một khí thế bức người, trấn áp toàn bộ sảnh người đang đứng. :”Chư vị, nên bình lặng!”
“Con mẹ nó, làm sao lại có một vị thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành như thế này chứ” – Một thanh niên không kìm được hưng phấn nói.
Từng đám người tiến tới một cái mỏ, nơi đây giống như một quả núi thu nhỏ, hàng loạt tảng đá lộ ra phía trước, nhìn như đầy đủ sắc màu.
Một tảng huyền hàn dần dần nở rộ ra bên trong Ấu Thể, Tiểu Bất Nhiễm hơi thoã mãn gật đầu, đường tu tiên dao động muốn đắc đạo còn quá sớm.
Bắt đầu công đoạn thi công của mình, cứ tầm một khu vực sẽ có vài trăm người ở đó.
“Từ Nghĩa, Mã Buôn, các ngươi thật quá đáng” – Qua An thấy cách hành xử côn đồ của đám người này, lòng không kìm được lớn tiếng quát.
Nhiều nhất vẫn là những quặng thạch màu nâu đỏ được xếp chụm lại thành một dãy xếp chồng lên nhau.
“Tránh ra” – Một tiếng nói quát lên, dường như là của một người thanh thiếu niên.
Một tên tráng tử cao ráo, đầu bó một cái khăn lớn tiếng quát :”Câm miệng ngươi lại mau đi, coi chừng bị g·iết đấy!”
Cả đám người ngó nghiêng nhìn nhau, trong lòng ai nấy cũng lộ ra sự hưng phấn. Vỏn vẹn đào mấy cái cục khoáng sản lại thu về một lượng lớn Ngân Thạch, phát tài rồi. Ai nấy cũng đều xông xáo đi theo vào sau trong Ma Tam Quan.
Trước một cái bảng to lớn, được điêu khắc một cỗ chữ màu xàm tro, trên bia gỗ ghi 3 chữ “Ma Tam Quan”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.