0
Nghe vậy thì Diệp Phương Mai ngay lập tức không đồng ý, cô liền đáp: "Không được, đệ đệ con đến đây để học võ, làm sao có thể..."
"Con đồng ý!" Hạo Thiên cắt lời Diệp Phương Mai, cậu ghì tay cô nói: "Đây là cơ hội lớn cho tỷ, phải trân trọng, đệ không muốn học võ đâu, được ở cùng chỗ với tỷ là đệ vui rồi."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết!" Hạo Thiên lại cắt lời Diệp Phương Mai, rồi cậu quay sang chắp tay nói với Thiên Sơn Lão Nhân: "Con đồng ý làm tập dịch trên đây, xin tiền bối hãy nhận hai đứa con!"
Nhìn thấy thời cơ thuận lợi đã tới, Thiên Sơn Lão Nhân cũng nhanh nhão đáp: "Được, được, được! Nhóc con vào trong nấu cơm đi, còn nha đầu theo ta!"
Nói xong ông vội vã kéo Diệp Phương Mai đi trong sự do dự của cô, nhưng hai người kia đã đồng ý với nhau, ai làm việc người đó, cô cũng chẳng biết phải làm sao ngoài việc phải chấp nhận tình huống trước mắt.
Từ đó ngày ba bữa, việc trong, việc ngoài Thiên Phong đều do Hạo Thiên phụ trách. Nói phụ trách cho oai chứ thực ra cũng chỉ giặt đồ, quét nhà, nấu cơm như một người nội trợ.
Cậu từ nhỏ đã phụ mẹ làm những việc này, nên bây giờ cũng chẳng mất nhiều thời gian để làm quen.
Hạo Thiên cũng rất thích nấu ăn, cậu thường ở nhà mày mò học hỏi và sáng tạo các món ăn mới từ khi còn nhỏ tuổi.
Đối với cậu, việc nấu ăn vui hơn nhiều so với việc luyện võ, do đó việc ở trên Thiên Phong làm tạp dịch và không cần phải luyện võ vừa hay lại đúng với ý thích của cậu, thế nên cậu mới đồng ý ở trên đây.
Dù vậy nguyên nhân chính vẫn là vì Diệp Phương Mai, cơ hội để làm đệ tử của thái thượng trưởng lão Thiên Đạo Tông, có thể nói là cơ hội ngàn năm có một, làm sao cậu có thể để cô ấy từ bỏ cơ hội này được.
Tính cách Diệp Phương Mai từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, một khi đã quyết thì khó mà lay chuyển.
Do đó khi thấy cô muốn bỏ đi xuống núi, Hạo Thiên đã cương quyết phối hợp với Thiên Sơn Lão Nhân ép Diệp Phương Mai ở lại một cách miễn cưỡng.
Ở bên phía Diệp Phương Mai, sau khi làm lễ bái sư, cô bắt đầu theo học võ công theo chỉ dẫn của Thiên Sơn Lão Nhân.
Võ công của Thiên Đạo Tông chú trọng luyện thể, do đó cường độ tập luyện vô cùng hà khắc.
Hạo Thiên không thường gặp Diệp Phương Mai, đa phần thời gian cô đều ở trong phòng luyện công.
Mỗi ngày Hạo Thiên chủ yếu sinh hoạt ăn uống cùng Thiên Sơn Lão Nhân, ông ta rất thích các món của Hạo Thiên làm, nên hầu như ngày ba bữa không bỏ bữa nào.
Khoảng mười ngày sau, sáng ra Hạo Thiên định như mọi ngày đi ra lu lấy nước thì phát hiện nước đã hết từ hôm qua.
"Tiền bối ơi, trên núi hết nước rồi!" Hạo Thiên đứng từ ngoài sân nói vọng vào gian nhà gỗ nơi Thiên Sơn Lão Nhân nghỉ ngơi.
"Dưới núi có một cái giếng, xuống dưới đó mà gánh lên!" Giọng nói khàn khàn của lão nhân gia phát ra từ trong gian nhà.
Hạo Thiên nghe thấy vậy thì đi ra phía bậc đá nhìn xuống phía dưới.
Trước mắt Hạo Thiên hiện ra mây mờ giăng kín lối đi, các bậc thang dẫn xuống vực sâu thăm thẳm, sương mờ không thấy đáy.
Hạo Thiên nuốt nước bọt cái ực, cảm tưởng chuyện này không đơn giản, nhưng cậu buộc phải làm, vì không đi lấy nước thì nước đâu mà dùng, nghĩ rồi Hạo Thiên vát gào đi xuống núi.
Sau khi băng qua nhiều dãy sương mờ, hàng ngàn bậc thang dài như vô tận, xuống tới chân núi cũng là giờ ngọ trưa nắng.
Sau khi nghỉ ngơi thì Hạo Thiên cũng tìm được cái giếng, cậu múc đầy hai gào rồi gánh lên núi.
Con đường lên gian nan gấp mười lần đi xuống, vừa leo bậc thang vừa gánh nước, cứ đi một chốc lại phải nghĩ mệt, Hạo Thiên cảm tưởng như thể ngày hôm nay kéo dài vô tận, mệt mỏi và bất lực là những gì cậu trải qua.
Cuối cùng sau khi mặt trời xuống núi, đi đúng một ngày Hạo Thiên cũng gánh được hai thùng nước l·ên đ·ỉnh Thiên Phong.
Vừa lên tới nơi, Hạo Thiên gục ngã, tay chân rã rời, không còn chút sức lực, cậu nằm lăn ra đất mặt cho dòng đời xô đẩy.
Diệp Phương Mai thấy vậy liền chạy đến đỡ Hạo Thiên lên.
"Tiểu tử, hôm nay không nấu cơm à, định bỏ đói hai sư đồ ta hay sao?" Thiên Sơn Lão Nhân ngồi bên bàn đá chống cằm chán chường nói.
"Phù, mong tiền bối và Diệp tỷ thông cảm, cả hôm nay con đi gánh nước, không kịp giờ nấu cơm." Hạo Thiên vừa thở dốc vừa phân trần.
"Chán thật sự, hôm sau nấu cơm xong rồi thì hả đi gánh nước, thôi vào nấu cơm lẹ đi, ta sắp c·hết đói rồi."
Hạo Thiên dù mệt lả nhưng cũng phải ngồi dậy đi vào bếp nấu cơm, Diệp Phương Mai thì giúp cậu gánh hai gàu nước ra lu chứa.
Ở bên trong căn bếp nhỏ, Hạo Thiên như mọi ngày nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm, nhưng khi lấy vài thanh củi lên cho vào bếp thì cậu phát hiện dưới lớp củi khô có một thứ gì đó lạ lạ.
Bới vài cây củi ra cậu phát hiện bên dưới có một cuốn sách cũ kỹ và lem luốc, cậu cầm quyển sách cũ lên đọc thử trang bìa thì thấy có ghi bốn chữ "Hóa Thể Huyền Thụ."
Hạo Thiên vừa nhìn vào bìa liền nghĩ bụng: "Là công pháp võ công sao, mình không có nhu cầu luyện võ, mà cái này chắc chỉ là cái đồ bỏ đi nào đó, để dành nhóm lửa vậy!"
Nghĩ rồi Hạo Thiên xé trang bìa ra nhóm lửa, phần còn lại cậu để lại mai sài tiếp.
Ngày hôm sau Hạo Thiên lại đi gánh nước, vẫn như hôm qua, cậu lại đi từ sáng đến chiều mới gánh được hai gàu nước chẳng đủ tắm.
Hôm nay cậu lại bị phàn nàn vì chậm trễ việc nhà, dù đã nấu cơm trước khi đi, nhưng quét nhà giặt đồ lau nhà... vẫn chưa làm xong.
Việc đó khiến cậu không vui, trong lúc buồn bực trong bếp, cậu lại thấy quyển sách cũ hôm qua nhặt được, lúc này vì tò mò không biết cái quyển công pháp này dạy gì trong đó, thế là Hạo Thiên bèn mở ra xem thử.
Thật bất ngờ, khi vừa đọc vào thì Hạo Thiên đã hiểu được công pháp này viết gì, trong lúc vô thức liền ngồi xuống vận khí luyện thử.
Hóa Thể Huyền Thụ là công pháp nâng cao thể chất, luyện gân cốt, chuyển hóa chân khí tạo thành lá chắn nâng sức phòng ngự, hỗ trợ t·ấn c·ông, một khi luyện đến đại thành công thủ toàn diện, có thể vừa t·ấn c·ông vừa hồi phục, rất lợi thế trong chiến đấu cận chiến.
Thế nhưng, muốn nhập môn công pháp này người luyện cần có thể chất cường tráng, cứng cáp mới chịu được lượng chân khí luân chuyển khi phát động.
Thế là dù hiểu được công pháp nhưng Hạo Thiên ngồi vận khí luyện một hồi vẫn không có tí phản ứng gì, cậu thở dài biết thể chất của mình không đủ, đành gát việc luyện công sang một bên quay qua tiếp tục nấu cơm.
Tối đó, trong lúc Hạo Thiên đang ngồi ở mỏm đá nhỏ phía sau dãy nhà gỗ và hướng ánh mắt nhìn về phương trời xa thì Diệp Phương Mai bước đến từ phía sau cất tiếng làm Hạo Thiên thoát khỏi sự suy tư: "Đệ vẫn thường hay ngồi nhìn về hướng nam, ở nhà cũng vậy, đến đây cũng vậy, nơi đó có gì sao?"
Nghe vậy Hạo Thiên quay sang mỉm cười đáp: "Không có gì, chỉ là nhìn về hướng đó khiến đệ thư giãn hơn thôi."
"Là vậy sao!" Diệp Phương gật gù ngồi xuống cạnh Hạo Thiên.
"Mấy hôm nay tỷ thế nào, tu luyện có ổn không?"
"Khá vất vả, nhưng mà tỷ rất vui, sư phụ cũng rất tận tình, nói chung là êm hì hì!" Diệp Phương Mai cười tươi đáp.
Thấy vậy Hạo Thiên cũng vui lây, có lẽ đây là nơi mà Diệp Phương Mai thuộc về, nơi khiến tỷ ấy ngày ngày sống trong ước mơ và khát khao từ thuở nhỏ.
Còn Hạo Thiên, với cậu mọi thứ vẫn chỉ bình thường như mọi khi, cậu vui vì được nấu ăn, nhưng cũng bực nhọc vì việc gánh nước khó khăn. Cậu không quá thích cuộc sống hiện tại nhưng cũng không đến nổi ghét nó.
Dù vậy, cậu vẫn thường cảm thấy trống vắng trong lòng, nó dường như là một cảm giác trống rỗng, vô định và đôi khi là thờ ơ với chính những thứ hiện hữu xung quanh.