Suốt một tháng sau đó, Hạo Thiên ngày nào cũng đi gánh nước, giờ đây cậu đã quen với việc leo núi, tốc độ gánh nước giờ đã rút ngắn còn ba phần tư ngày.
Tối đó cậu lại ngồi luyện công.
"C·hết tiệt, vẫn không thể nhập môn, rốt cuộc cần thể chất cỡ nào chứ?" Hạo Thiên tức tối kêu lên sau lần thứ một trăm thử luyện Hóa Thể Huyền Thụ và thất bại.
Hai năm sau, Hạo Thiên lúc này đã rút ngắn hết cỡ thời gian gánh nước xuống còn nữa ngày, cơ thể cậu lúc này vô cùng săn chắc, đặc biệt là cơ chân, cậu có thể bước đi thăng thoắt trên những bậc thang, thể lực cũng được nâng cao rõ rệt, việc đuối sức và thở dốc đã không còn sau những lần đi gánh nước.
Tối đó, vẫn căn phòng nhỏ với một chiếc giường gỗ, Hạo Thiên vẫn ngồi đó cố gắng luyện công, cậu lẩm nhẩm:"Đã hai năm rồi, so với những đứa trẻ khác, cơ thể của ta giờ đã vô cùng rắn rỏi, không biết đã có thể nhập môn Hóa Thể Huyền Thụ chưa?"
Hôm nay cậu lại ngồi vận khí, như mọi lần, vẫn không có phản ứng gì, thế nhưng khi Hạo Thiên đang chuẩn bị ngưng thôi động chân khí thì bỗng nhiên một cổ khí tức bộc phát, nó vụt lên như một chùm tia sáng rồi từ từ biến mất khi Hạo Thiên thả lỏng cơ thể.
Hạo Thiên từ từ mở mắt ra, cảm nhận cơ thể như được đã thông, bao nhiêu bức bách tuôn trào ra ngoài, cậu chính thức nhập môn Hóa Thể Huyền Thụ, cơ thể bây giờ có thể thôi động chân khí tùy ý, lúc này cậu không còn là phàm nhân nữa mà đã trở thành Chiến Sư Nhất Trọng.
Để thử hiệu quả nhập môn công pháp, Hạo Thiên tiến đến vận chân khí bao quanh cánh tay, cậu đấm mạnh vào tường một phát, cảm giác khi v·a c·hạm mạnh vào tường không làm cậu đau tay lắm.
Bức tường thì xuất hiện một vết nứt nhỏ và có dấu hiệu lõm vào một ít, dù không lớn nhưng với một đứa nhóc mười tuổi mà làm được như vậy thì cũng là rất ổn rồi, nên nhớ một người bình thường đấm vào tường thẩm chí tay còn có thể bị gãy huống chi lại còn làm ra một vết nứt như Hạo Thiên vừa làm.
Ngày hôm sau, Hạo Thiên lại xuống núi gánh nước, hôm nay cậu cảm thấy bước chân có vẻ nhẹ nhàng hơn đôi chút, cậu rút ngắn thời gian xuống dưới nữa ngày một tí, lúc trước nữa ngày là cực hạng, nhưng khi nhập môn Hóa Thể Huyền Thụ có vẽ đã khai thông giới hạn của cậu.
Khi Hạo Thiên vừa gánh nước lên thì Điệp Phương Mai ngạc nhiên nói: "Ồ, hôm nay đệ đệ đi gánh nước có vẻ nhanh hơn rồi!"
Còn thái thượng trưởng lão liền nói vọng từ phía xa: "Nhanh nấu cơm đi nhóc con, nữa ngày ta chưa ăn gì rồi"
Hai năm này Điệp Phương Mai tiến bộ thần tốc, dù mới mười một tuổi nhưng tu vi lúc này đã là Chiến Sư Nhất Trọng đỉnh phong, có thể rất nhanh sẽ lại tấng thăng, điều này khiến Thiên Sơn Lão Nhân phải nhọc công kìm hãm.
Bởi lẽ nếu cứ để tu vi tăng khi căng cơ chưa vững sẽ ảnh hưởng xấu đến giai đoạn phát triển sau này.
Vào một ngày nọ, bỗng Thiên Sơn Lão Nhân đi từ bên ngoài về, ông mang theo một cái chân yêu thú to tổ bố và kêu Hạo Thiên nấu lẩu thịt chua cay.
Hạo Thiên nhận lấy cái chân yêu thú to gần bằng cậu, vát nó trên vai mà tưởng đang vát cả một con trâu trưởng thành.
Khi vào đến bếp, Hạo Thiên để cái chân lên bàn dài, cậu lấy dao phai ra chặt một phát vào da yêu thú, con dao nức mẻ, chặt thêm phát nữa con dao cong vẹo, nhìn vào không ra hình thù gì, còn cái chân yêu thú thì chẳng xi nhê gì.
"Tiền bối, dao nứt gãy luôn rồi, không thể chặt đứt thịt này được!" Hạo Thiên nói vọng từ trong bếp ra.
"Trong tủ đồ nghề có con dao chặt thịt ấy, lấy mà chặt!" Thiên Sơn Lão Nhân ngồi ngoài sân đáp.
Ở trong này, Hạo Thiên mở chiếc tủ đồ nghề nhỏ bên cạnh vách tường ra thì thấy trong đám dụng cụ nấu ăn có một con dao chặt thịt đen xì dài khoảng ba tấc, nhìn lưỡi dao cũng khá bén, cầm lên khá nặng.
Hạo Thiên liền lấy ra chặt thử thì quả nhiên có tác dụng, thế nhưng không quá lớn, miến da chỉ bị cắt đứt một tí.
"Xem ra cần dùng nhiều sức hơn" Hạo Thiên nói thầm, sau đó là như một trận chiến sinh tử, Hạo Thiên múa may quay cuồng vận chân khí lên tay chặt liên hồi.
Sau một lúc ra sức chặt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Hạo Thiên cũng chặt được vài lát thịt đem đi nấu lẩu chua cay.
Thế nhưng lại phát sinh thêm vấn đề đó là nấu mãi mà mấy miếng thịt không chín, Hạo Thiên hỏi thì thái thượng trưởng lão quát: "Lấy cái chảo gai vắt trên tường mà nấu!"
Thế là Hạo Thiên lại nhìn thấy thêm cái chảo kích thước bình thường nhưng cái đáy toàn là gay nhọn, nhìn nó vẫn đen xì, có vẻ được làm từ nguyên liệu chung với con dao chặt thịt.
Dù nhìn có vẻ lạ, Hạo Thiên vẫn mặt kệ, miễn sao nấu chín là được, thế là cậu lấy cái chảo ra, bắt lên bếp và nấu.
Cái chảo rất lâu nóng, phải mất gần canh giờ mới nấu xong.
Ở bên ngoài thì thái thượng trưởng lão và Diệp Phương Mai đã đói rã người.
Cả hai liên tục hối thúc, chờ mãi thì cuối cùng cũng được ăn.
Hạo Thiên cũng ăn cùng, ăn xong bỗng cơ thể cả hai người Hạo Thiên và Diệp Phương Mai cảm giác như khỏe hơn rất nhiều, căng tràn sức sống, gân cốt như được lột sát, da thịt rắn chắc thêm vài phần.
"Cái gì vậy sư phụ, sao con cảm thấy như mới được ăn trăm cân thuốc bổ vào người vậy." Diệp Phương Mai ngạc nhiên hỏi.
"Con cũng cảm thấy như được lột xác vậy, không lẽ là do thịt yêu thú này?" Hạo Thiên cũng kinh hãi nói.
"Ùm, đúng rồi đó!" Thiên Sơn Lão Nhân vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp: "Đây là Thượng Cổ yêu thú, ăn vào sẽ nâng cao thể chất, ta đặt biệt chuẩn bị Phương Mai!"
"Ồ, cảm ơn sư phụ!" Phương Mai hí hửng đáp.
Hạo Thiên nghe vậy thì có chút chạnh lòng nói: "Thế thì con ăn có sao không ạ?"
"Không gì, coi như trả công cho ngươi vì nấu ngon!" Thiên Sơn Lão Nhân xua tay đáp.
Kể từ đó, ngày nào Hạo Thiên cũng phải chiến đấu với mấy cục thịt cứng như sắt thép, sáng gánh nước, trưa chặt thịt, tối luyện công.
Cứ như thế, bốn năm trôi qua, nhờ ăn nhiều thịt yêu thú cấp cao, Hóa Thể Huyền Thụ cũng đã đạt đến tầng bốn.
Ở cấp độ này, Hạo Thiên có thể lưu chuyển chân khí tạo thành lá chắn bảo vệ cơ thể, hấp thu và hóa giải ngoại lực tác động vào.
Ngoài ra thể chất cũng được tăng cường, cơ thể Hạo Thiên lúc này trở nên vô cùng rắn chắc, cảm giác như mỗi thớ thịt là một thanh kim loại, gõ nhẹ cũng có thể làm tường bị nức vỡ.
Cứ mỗi lần Hóa Thể Huyền Thu tăng cấp một tầng thì tu vi của hắn cũng tăng theo, đến nay Hạo Thiên đã là Chiến Sư Nhất Trọng đỉnh phong, việc gánh nước cũng chỉ mất hai canh giờ, những cục thịt cứng như sắt cũng được hắn chặt đứt dễ dàng.
Thế nhưng tốc độ tu luyện của Hạo Thiên nếu đem so với Diệp Phương Mai thì phải nói một trời một vực.
Tu vi của tỷ ấy dù đã bị kìm hãm nhưng vẫn đề thăng như vũ bão, bốn năm nay lại thăng lên thêm hai cảnh giới, hiện giờ đã là Chiến Sư Tam Trọng.
Trong Chiến Giới, tứ trọng đã là đỉnh cao của phàm nhân, bước qua tứ trọng là cảnh giới của tiên nhân.
Có những người nếu không có cơ duyên xảo hợp, cả đời cũng chỉ quanh quẩn ở tứ trọng, với một nữ tử như Diệp Phương Mai, việc đạt đến tam trọng đỉnh phong ở tuổi mười lăm đã là nghịch thiên, có thể nói cô là thiên tài ngàn năm có một, hạt giống quý giá nhất Thiên Đạo Tông từng sản sinh ra.
0