Thế nhưng với tu vi chênh lệch, số lượng hắn b·ị đ·ánh nhiều hơn là đánh trúng đối thủ.
Kết quả chỉ sau vài hiệp Hạo Thiên đã thở dốc, máu me đầy người, cơ thể đầy ắp v·ết t·hương, tình thế vô cùng bất lợi.
Lúc này Tử Dạ bước tới tóm lấy áo Hạo Thiên nhất lên: "Giờ thì còn dám ý kiến không hả?" Hắn ta gằn giọng.
"Phụt!"
Hạo Thiên nhổ nước bọt vào mặt Tử Dạ: "Bố mày khinh!"
Tử Dạ nghiến răng ken két: "Khốn kiếp"
Vừa dứt câu, hắn vung một đấm như trời gián khiến mặt mày Hạo Thiên biến dạng văn ra xa.
Lúc này Hạo Thiên cảm thấy cơ thể đau nhói, thần kinh choáng váng, dường như không còn tỉnh táo sau khi lãnh trọn cú đấm.
Khi mà Hạo Thiên gần như kiệt sức, tưởng chừng như sắp ngất đi, nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy những v·ết t·hương trên cơ thể có dấu hiệu hồi phục, những cơn đau nhức như thể có thứ gì đó xoa dịu.
Hạo Thiên dần dần đứng lên được, chiến ý sục sôi như một con thú hoang lao lên t·ấn c·ông Tử Dạ.
Tử Dạ bên này nhìn thấy đối thủ sắp gục ngã lại đột nhiên đứng lên như thể vừa được tiếp sức bởi linh đan diệu dược, hắn nghiến răng hừ lạnh: "Dù có lao lên bao nhiêu lần thì chênh lệch vẫn là chênh lệch, c·hết đi, đồ sâu bọ!"
Vừa dứt câu, Tử Dạ lại lao lên dùng Thiên Khung Chấn Quyền.
Bên này Hạo Thiên cũng lao tới bộc huyền giáp vào cánh tay tung Đấm Huyền Thụ.
"Bụp! Chát!"
Hai quả đấm v·a c·hạm, lần này vẫn là lợi thế nghiêng về Tử Dạ, Hạo Thiên lại bị đẩy lùi.
Thế nhưng đấu chí của Hạo Thiên vẫn không suy giảm, cậu lại tiếp tục lao lên t·ấn c·ông tới tấp.
Bên phía Tử Dạ lúc đầu còn chiếm được tiên cơ, thế nhưng sau không biết bao nhiêu hiệp đấu mà Hạo Thiên vẫn cứ như một con trâu nước lao vào tới tấp, khiến thể lực và chân khí Tử Dạ bị hao mòn nhanh chóng.
Cho đến khi Tử Dạ gần như kiệt sức, chân tay bủn rủn, thế đứng còn không vững, lúc này Hạo Thiên vẫn như một con thú điên cuồng công tới.
"Bóp"
Huyền Thụ Cước tung ra, đánh văn Tử Dạ ra chục mét, hắn ta phun máu, mất dần ý thức và ngất lịm đi.
Tất cả đệ tử quan chiến chấn kinh, một tên tạp dịch như thú hoang sổng chuồng đánh một đại để tử thân truyền b·ất t·ỉnh, chưa kể còn là chênh lệch tu vi, chuyện này lộ ra thì còn gì mặt mũi tam trưởng lão, và các đệ tử nội môn khác.
Đến nước này những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không, Hạo Thiên bên đây vẫn như đang phát tiết, cậu vẫn lao lên t·ấn c·ông Tử Dạ đang nằm dưới đất.
"Bóp!"
Một cú đấm như trời gián nữa nện thẳng vào mặt tên Tử Dạ khiến mặt mài hắn biến dạng, răng môi lẫn lộn.
Và sau đó lại thêm vài cú nữa đến từ Hạo Thiên, hắn vẫn không hề nương tay cho dù đối thủ đã sớm gục ngã.
Bốn tên đệ tử kinh hãi, cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra, bọn chúng gấp rút lao vào cản Hạo Thiên lại.
Thế là một cuộc quần chiến diễn ra, Hạo Thiên một mình vật lộn với bốn tên đệ tử nội môn.
Hạo Thiên vẫn như cũ, vẫn không có dấu hiệu suy giảm thế công, thương tích xuất hiện thì vài hơi thở sau lại biến mất, thể lực gần như vô hạn, đánh cho tất cả lên bờ xuống ruộng.
Đến lúc này những tưởng một mình hắn sắp g·iết c·hết năm tên đệ tử nội môn thì bỗng một cơn gió rít thổi đến, một thân ảnh trung niên cao to lực lưỡng xuất hiện nắm tay Hạo Thiên ngăn lại.
Người đó chính là tam trưởng lão, ông ta siết chặt cổ tay Hạo Thiên phong tỏa chân khí của hắn, giọng ông lạnh lùng phát ra: "Đến đây đủ rồi!"
Hạo Thiên đang rơi vào trạng thái tập trung cao độ, cơn đau từ cổ tay cộng với khí tức áp bức phát ra từ người đối diện khiến hắn thoát ra khỏi sự điên cuồng.
Lúc này dù đang bị áp bức, tim đập liên hồi, nhưng nét mặt Hạo Thiên vẫn dửng dưng, cậu không tỏa ra một chút sợ sệt, ánh mắt cũng toát lên vẻ sắt lạnh không kém đối phương: "Tam trưởng lão, là đệ tử của ông gây chuyện trước."
"Nhưng xem ngươi đã làm ra chuyện gì?" Tam trưởng lão chỉ tay về đám đệ tử của ông, tên thì b·ất t·ỉnh, tên thì mặt mày biến dạng, tên thì nằm kêu la rên rỉ, cảnh tượng thật sự be bét vô cùng.
Nhìn qua bên đây thì Hạo Thiên cũng quần áo rách nát, máu me lem luốc, tình hình chẳng khá khẩm hơn là bao, chỉ có điều tinh thần vẫn minh mẫn, chưa đến mức mất đi ý thức.
Lúc này chưa kịp để Hạo Thiên trả lời, tam trưởng lão đã lấy Châu Truyền Tin ra gọi cho thái thượng trưởng lão.
Chỉ trong chớp mắt, một thân ảnh lão giả xuất hiện, ông ta mặc áo bào màu xanh lam, tóc trắng, râu trắng, tướng mạo hiên ngang, có tuổi nhưng vẫn còn phong độ ngất trời, người đó chính là Thiên Sơn Lão Nhân.
Ông ta bước tới, tay chắp sau lưng, mắt liếc nhìn xung quanh, đôi mài bỗng nhíu lại, có chút không hài lòng.
Lúc này chưa để Thiên Sơn Lão Nhân lên tiếng, tam trưởng lão đã cất lời: "Thái thượng trưởng lão, tạp dịch của nhà ông cũng quá là quái thai rồi, nhìn xem nó đã làm gì với đệ tử của ta."
Lúc này Thiên Sơn Lão Nhân nhìn về phía Hạo Thiên: "Là ngươi đã đánh bọn chúng ra nông nỗi này?
"Phải, là con làm!" Hạo Thiên quay mặt lảng tránh nhưng lời nói vẫn thẳng thừng thừa nhận, bởi sự thật là hắn đã đánh tất cả thành ra be bét như thế, việc này chẳng thể chối cãi.
Nghe thấy vậy mặt Thiên Sơn Lão Nhân lại càng khó coi, ông bước tới giật lấy cổ tay Hạo Thiên từ tay tam trưởng lão rồi phất tay ném ra năm viên đan dược: "Được rồi, ta sẽ dạy dỗ lại người của mình, cho bọn chúng uống Hồi Phục Đan này đi."
Nói xong không đợi tam trưởng lão nói gì thêm, Thiên Sơn Lão Nhân đã đem Hạo Thiên bay một mạch l·ên đ·ỉnh Thiên Phong.
Vừa lên đến nơi, Thiên Sơn Lão Nhân đã thẳng tay ném Hạo Thiên vào góc tường, Diệp Phương Mai lúc này nhìn thấy quần áo Hạo Thiên lấm lem vết bẩn kèm máu me, cô lo lắng định chạy đến nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của sư phụ thì chỉ biết đứng một bên với vẻ mặt hoang mang lo lắng.
"Mới có chút tu vi mà đã hung hăng vô độ, sau này còn đánh nhau nữa thì cút khỏi Thiên Phong." Thiên Sơn Lão Nhân tức giận quát lớn.
"Cái này là h·ình p·hạt!" Lúc này Thiên Sơn Lão Nhân phất tay một cái, bốn chiếc vòng tròn bay ra chạy lên cổ tay và chân Hạo Thiên.
"Đây chính là Vòng Trọng Lực, mỗi cái nặng năm mươi cân, số cân sẽ tăng theo thời gian, coi ngươi còn có sức đánh nhau nữa không!" Nói rồi Thiên Sơn Lão Nhân bỏ đi một mạch vào trong.
Lúc này thì Diệp Phương Mai mới dám chạy lại đỡ Hạo Thiên đứng lên.
Thế nhưng Hạo Thiên cảm giác tay chân nặng không tưởng, hắn lúc này đang mang trên người hai trăm cân, dù các v·ết t·hương đã lành lại nhưng cái cảm giác nặng trĩu này khiến Hạo Thiên nhất thời không thể di chuyển.
Thấy Hạo Thiên không đứng lên được, Diệp Phương Mai lúc này đã nước mắt lưng tròng: "Tại sao lại đánh nhau?" Cô sướt mướt nói.
Hạo Thiên đưa tay lên lau đi giọt lệ nóng: "Khóc gì chứ, chỉ là vài tên không biết tự lượng sức mà thôi!"
Diệp Phương Mai nghe xong thì cũng cạn lời với tên tiểu đệ cứng đầu, cô ân cần nói: "Hừ, cố gượng dậy đi, vào trong tỷ nấu nước cho mà tắm rửa, thay đồ."
Hạo Thiên cùng Phương Mai lê lết một hồi cũng vào tới phòng của Hạo Thiên, Hạo Thiên ngồi đợi một chốc thì Diệp Phương Mai cũng nấu nước xong.
Lại một hồi chật vật với sức nặng trên cơ thể, cuối cùng Hạo Thiên cũng tắm xong.
Khi ra ngoài, Diệp Phương Mai giúp Hạo Thiên chỉnh sửa lại quần áo, vừa gấp lại vạt áo Diệp Phương Mai vừa nói: "Lần sau đừng liều mạng như vậy nữa!"
"Không thì sao?" Hạo Thiên bình thản đáp.
"Hừ, ta bỏ mặc đệ luôn!" Diệp Phương Mai đấm nhẹ vào ngực Hạo Thiên một phát, giọng nói mang theo chút hờn dỗi.
0