Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Luyện kiếm cùng Kiếm Thánh
Trận đấu kéo dài gần mười phút. Cả hai đều thở dốc, mồ hôi thấm đẫm lưng áo. Hoàng Văn có kỹ thuật tốt hơn, nhưng sự kiên nhẫn và chiến thuật thông minh của Thiên Thần giúp anh giữ vững thế trận.
[Năng lượng: 860,000,000]
Đứng ngoài quan sát, ánh mắt Hoàng Cực Đạo rực sáng. Ông dõi theo từng chuyển động, từng cú vung kiếm, như thể đang nhìn thấy hai viên ngọc thô dưới bàn tay mình dần dần lộ diện ánh sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Sức mạnh tổng hợp: ???]
Hoàng Cực Đạo cười khẽ, vẻ mặt như đang trêu chọc. Nhưng sau vài giây ngẫm nghĩ, ông liền đổi ý. "Thôi vậy. Các cậu còn non lắm, đấu chẳng khác nào tự làm khổ thân. Luyện tập tiếp đã!"
Hoàng Văn nhìn bộ đồ, mặt nhăn nhó: "Ông ơi, cháu tưởng ăn cơm xong thì được nghỉ trưa!"
"May mắn? Hừ, ta thấy là thực lực. Nhưng chỉ với may mắn thì không đủ để sống sót trên chiến trường. Từ giờ ta sẽ dạy thật sự!"
"Đối kháng? Nhưng mà ông không đánh nữa đúng không?" Hoàng Văn hỏi, đôi mắt mở to, ánh lên sự ngờ vực pha lẫn một chút hy vọng.
Buổi tập kết thúc khi ánh chiều tà nhuốm đỏ cả sân tập. Trước khi Thiên Thần rời đi, Hoàng Cực Đạo gọi anh lại, trao cho anh thanh kiếm gỗ cũ kỹ.
Cả ba bước vào nhà, nơi một bàn cơm đơn giản nhưng ấm cúng đã được chuẩn bị sẵn. Chén bát bày gọn gàng, những món ăn dân dã bốc hơi nghi ngút, tỏa ra mùi thơm khó cưỡng.
Ngày hôm sau, Thiên Thần quyết định đến nhà Hoàng Văn để học kiếm thuật. Là một người xuyên không, anh hiểu rằng việc che giấu năng lực và hòa nhập với môi trường xung quanh là điều tối quan trọng. Mặc dù sở hữu tri thức vượt xa thời đại này, anh không muốn để lộ bất kỳ sơ hở nào khiến người khác nghi ngờ.
Buổi tập kéo dài đến tận trưa. Dưới ánh mặt trời chói chang, sân tập tràn ngập tiếng bước chân, hơi thở dồn dập và tiếng kiếm v·a c·hạm. Mồ hôi thấm đẫm áo của cả ba người, lăn dài trên khuôn mặt lấm tấm bụi, nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi.
"Được rồi!" Ông vươn vai, chỉ tay về phía Thiên Thần và Hoàng Văn, giọng đầy khí thế. "Giờ chúng ta sẽ thực chiến một chút. Hai đứa cùng lên thử xem có thắng được lão già này không!"
Thiên Thần chăm chú lắng nghe, mỗi động tác của anh đều cẩn trọng nhưng đôi lúc cố tình lộ vẻ vụng về để không gây chú ý. Tuy nhiên, sự khéo léo và nhạy bén bẩm sinh khiến anh tiếp thu nhanh hơn cả mong đợi.
Khi bước đi dưới ánh hoàng hôn, Thiên Thần thầm nhủ: "Con đường này còn dài, nhưng với một người thầy như ông, mình nhất định sẽ không lùi bước."
"Hoàng Văn, mình sẽ không nương tay đâu!" Thiên Thần mỉm cười, ánh mắt rực lên sự quyết tâm.
Nhận lấy thanh kiếm, Thiên Thần cảm nhận một luồng khí lạ từ nó, như lời nhắn nhủ thầm lặng từ một Kiếm Thánh lão luyện. Anh cúi đầu cảm ơn, lòng đầy quyết tâm.
"Được rồi, đừng có lằng nhằng nữa!" Hoàng Cực Đạo cắt ngang suy nghĩ của cả hai. "Hai đứa chuẩn bị đi! Ta sẽ làm trọng tài. Nhớ kỹ: Đây không phải là đấu để thắng thua, mà để các cháu tự tìm ra giới hạn của mình!"
"Chỉ giáo?" Hoàng Cực Đạo khẽ nhếch mép, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh. "Nghe hay đấy! Nhưng muốn học thì phải chịu được đòn!"
Dưới đây là bản mở rộng thêm chi tiết và tạo sự lôi cuốn cho câu chuyện:
"Chắc tại ông cậu dạy tốt." Thiên Thần cười nhẹ, lời nói đầy ẩn ý. Trong lòng, anh âm thầm cân nhắc: "Người đàn ông này không đơn giản. Không chỉ là kiếm thuật, mà sự uy nghi và kinh nghiệm của ông như một kho báu cần khai thác."
Thiên Thần và Hoàng Văn liếc nhìn nhau. Dù thân thiết như anh em, nhưng khi nghĩ đến việc phải đấu với nhau, không khí giữa họ chợt trở nên căng thẳng, như sợi dây đàn bị kéo căng đến cực độ.
Cầm chắc thanh kiếm gỗ, Hoàng Cực Đạo bắt đầu giảng giải những nguyên tắc cơ bản trong kiếm thuật. Từng câu chữ của ông ngắn gọn nhưng hàm s·ú·c, dẫn dắt người nghe chìm sâu vào thế giới của kiếm.
[Tuổi: 68]
"Cố lên, Thiên Thần! Cậu sắp qua được rồi!" Hoàng Văn không nhịn được mà hét lớn từ ngoài sân.
Ngồi bên cạnh, Hoàng Văn vừa ăn vừa líu lo không ngừng: "Ông ngoại là số một đấy! Cậu cứ học theo ông, đảm bảo sau này thành cao thủ!”
Hoàng Cực Đạo bước vào nhà kho nhỏ gần đó, lôi ra một bộ đồ tập luyện được làm bằng kim loại nhẹ, nhưng đủ để hạn chế tốc độ của người mặc. Ông đặt trước mặt Thiên Thần và Hoàng Văn, ánh mắt đầy thách thức.
“Không, mình chỉ may mắn thôi. Nếu đánh lâu hơn, chắc chắn cậu sẽ thắng.” Thiên Thần cười khiêm tốn, nhưng ánh mắt ánh lên sự tự tin.
"Kiếm không chỉ là v·ũ k·hí, mà còn là một phần của cơ thể. Tư thế sai, tâm lý yếu, đều sẽ khiến người cầm kiếm mất đi linh hồn của nó. Chân vững như gốc cây, tay chắc như thép, mắt luôn theo sát kẻ địch!"
Hoàng Cực Đạo khẽ hừ một tiếng. "Cầm chắc kiếm. Đỡ được ba chiêu, ta sẽ dạy."
“Hoàng Văn! Con quên rồi sao? Ta đã dặn con đừng để lộ sơ hở khi đổi chiêu!” Hoàng Cực Đạo lớn tiếng nhắc nhở, nhưng giọng ông lộ rõ sự hài lòng vì thấy cả hai đều tiến bộ.
Hoàng Văn chủ động tăng nhịp độ, liên tục tung ra những đòn t·ấn c·ông linh hoạt. Kiếm pháp của cậu mượt mà, đầy năng lượng, thể hiện rõ sự chăm chỉ luyện tập từ nhỏ. Nhưng Thiên Thần lại có một lợi thế khác – sự nhạy bén và khả năng phân tích tình huống.
Ông chỉnh từng động tác, từng tư thế cho Thiên Thần, đôi khi đích thân dùng kiếm gỗ đánh mẫu, tạo ra những đòn thế nhanh như gió. “Học kiếm thuật không chỉ là nắm vững kỹ thuật, mà còn phải hiểu được nhịp điệu, sự bình tĩnh và trực giác trong mỗi động tác. Kẻ giỏi không phải người mạnh nhất, mà là người làm chủ được chính mình!”
RẦM!
Dù có phần nhẹ nhõm, cả Thiên Thần và Hoàng Văn vẫn lộ chút thất vọng. Nhưng ngay lập tức, sự nhiệt huyết không ngừng của Hoàng Cực Đạo cuốn họ trở lại buổi học.
Ông quay sang Thiên Thần, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy kỳ vọng. “Cháu có tiềm năng rất lớn. Nhưng nhớ rằng kiếm đạo là một con đường dài và gian nan. Không có giới hạn nào ngoài chính bản thân mình. Hôm nay chỉ mới là bắt đầu.”
Đòn cuối cùng! Hoàng Cực Đạo nhắm thẳng ngực Thiên Thần với một cú đâm. Thanh kiếm gỗ xé không khí, tốc độ nhanh như ánh chớp.
[Kỹ năng: ???]
[Huyết mạch: Nhân Tộc]
"Mặc vào đi!" Ông ra lệnh, giọng nói không cho phép cãi lại. "Chiều nay, chúng ta sẽ đấu đối kháng thực sự. Lần này, không được phép lùi bước!"
Cả hai lao vào nhau như những mũi tên rời khỏi dây cung. Kiếm gỗ v·a c·hạm trên không trung, tạo nên những âm thanh "keng keng" sắc bén vang vọng khắp sân tập.
Hoàng Cực Đạo cuối cùng cũng đặt kiếm gỗ xuống, ánh mắt sắc sảo nhìn hai cậu học trò trẻ tuổi đang đứng trước mặt, quần áo nhàu nhĩ nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
Quay lại check nhẹ chỉ số cái nhỉ.
"Cháu sẽ cố gắng hết sức." Thiên Thần nói, giọng trầm thấp, ánh mắt không giấu được sự nghiêm túc.
"Thiên Thần! Mau vào đi, ông tớ đang chờ!" Hoàng Văn từ trong sân bước ra, giọng nói đầy hứng khởi. Cậu vẫy tay nhiệt tình, gương mặt rạng rỡ như ánh bình minh.
"Không tệ. Nhưng mới chỉ bắt đầu thôi!" Hoàng Cực Đạo nhếch mép, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm đối thủ trẻ tuổi.
"Thằng nhóc kia, ngậm miệng mà nhìn!" Hoàng Cực Đạo quay sang quát lớn, khiến Hoàng Văn giật bắn, lập tức im bặt.
Thanh kiếm gỗ của Hoàng Cực Đạo giáng xuống với lực nặng như búa tạ. Cánh tay Thiên Thần tê rần, cả người chấn động lùi lại một bước. "Nhanh quá!" Anh thầm nghĩ, mồ hôi lạnh túa ra khi nhận ra khoảng cách thực lực.
Đứng trước cổng nhà Hoàng Văn, anh ngước nhìn căn nhà mang phong cách truyền thống với khuôn viên rộng lớn, được bao quanh bởi những hàng cây cổ thụ xanh mát. Bầu không khí tĩnh lặng và nét cổ kính của nơi này như dẫn anh bước vào một trang tiểu thuyết cổ trang sống động.
"Hôm nay ta chỉ dạy cơ bản. Nhưng trước tiên, để xem cháu chịu được bao nhiêu chiêu của ta." Hoàng Cực Đạo nói, giọng đầy khiêu khích. Ông bước từng bước chậm rãi, mỗi bước chân như tạo ra một áp lực vô hình đè nặng lên không gian.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, ánh nắng đổ dài khắp khuôn viên, Hoàng Cực Đạo rốt cuộc cũng ra lệnh dừng. "Tốt rồi, vào nghỉ thôi. Giờ ta đói lắm rồi, không muốn gục trước khi các cậu gục đâu!"
[Tên: Hoàng Cực Đạo]
Cuối cùng, Thiên Thần tận dụng một pha di chuyển bất ngờ, kiếm gỗ của anh dừng lại cách cổ Hoàng Văn chỉ vài centimet.
"Muốn nghỉ thì để ta đánh gục trước đã!" Hoàng Cực Đạo bật cười lớn, nhưng ánh mắt ông không giấu được sự nghiêm túc.
"Không, ta không đánh. Nhưng hai đứa các cháu sẽ đấu với nhau!" Hoàng Cực Đạo bật cười lớn, giọng nói vang vọng cả sân tập. Ánh mắt ông lóe lên sự tinh quái, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Thiên Thần hạ kiếm, lùi lại một bước, thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Văn ngồi bệt xuống đất, thở dốc, cười khổ: “Trời ạ, Thiên Thần, cậu giỏi thật đấy! Nhưng lần sau mình sẽ không thua đâu!”
"Khá lắm! Ta không ngờ cháu có thể né được cả ba chiêu của ta. Nhưng đừng tưởng thế là giỏi!" Ông bật cười lớn, giọng nói pha chút bất ngờ và thán phục.
Hoàng Cực Đạo nhìn cả hai, gật gù: “Thiên Thần, cháu có sự bình tĩnh và khả năng phân tích tốt. Nhưng cần cải thiện tốc độ. Hoàng Văn, cháu có kỹ thuật tốt, nhưng phải học cách kiểm soát nhịp điệu. Đừng để cảm xúc chi phối.”
Hoàng Văn là người t·ấn c·ông trước, kiếm gỗ trong tay cậu vung lên với tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng vào vai phải của Thiên Thần. Nhưng nhờ buổi luyện tập buổi sáng, Thiên Thần đã phần nào hiểu được thói quen ra đòn của Hoàng Văn. Anh nghiêng người né tránh, xoay kiếm phản đòn nhanh như chớp, nhắm vào eo đối thủ.
Ông quăng mạnh một thanh kiếm gỗ về phía Thiên Thần. Thanh kiếm đáp xuống tay anh với lực đủ mạnh khiến anh phải siết chặt tay để giữ thăng bằng. Ông nhặt lên một thanh khác, xoay nó trong tay một cách tự nhiên nhưng không kém phần uy lực.
Thiên Thần nghiến răng, ánh mắt lóe lên một tia sáng khác thường. Anh vận dụng kỹ năng Hư Không Phi Hành Thuật, thân hình thoắt cái biến mất khỏi vị trí, dịch chuyển ra sau lưng Hoàng Cực Đạo chỉ trong gang tấc.
"Thằng nhóc kia, ngậm miệng!" Hoàng Cực Đạo quát lớn, giọng nghiêm nghị khiến cả không gian như rung chuyển. Nhưng ngay sau đó, ông tăng tốc, không hề giảm áp lực t·ấn c·ông.
"Thằng nhóc này, ăn thì ăn, nói lắm quá!" Hoàng Cực Đạo quắc mắt, vỗ nhẹ vào đầu Hoàng Văn. Nhưng ánh mắt ông ánh lên niềm tự hào.
“Giữ lấy. Đây là thanh kiếm ta từng dùng khi còn trẻ. Nó sẽ là bạn đồng hành của cháu trên hành trình kiếm đạo.”
Không để đối phương kịp thở, Hoàng Cực Đạo chuyển động như nước chảy, thanh kiếm gỗ bổ xuống vai trái của Thiên Thần. Anh xoay người nghiêng tránh, dùng kiếm đỡ lấy, nhưng lực từ đòn đánh vẫn ép anh lùi lại thêm vài bước nữa.
"Cháu đến để học hỏi, mong ông chỉ giáo." Thiên Thần cúi đầu kính cẩn, lời nói dứt khoát nhưng không thiếu sự khiêm nhường.
"Cháu chỉ may mắn thôi," Thiên Thần đáp, cố tỏ vẻ khiêm tốn dù lòng đang nhẹ nhõm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 11: Luyện kiếm cùng Kiếm Thánh
Qua vài lượt giao đấu, Thiên Thần bắt đầu nhận ra một khoảng trễ nhỏ trong mỗi lần Hoàng Văn đổi chiêu. Chỉ một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đủ để anh tận dụng. Khi Hoàng Văn vừa hoàn tất một đòn đánh ngang, Thiên Thần lập tức tăng tốc, xoay người, tung một cú đâm thẳng nhắm vào ngực đối thủ.
"Hả? Ông giỡn sao? Hai tụi cháu đấu với ông thì chẳng khác nào hạt cát đem so sánh với sa mạc!" Hoàng Văn há hốc miệng, ánh mắt ngơ ngác như không tin vào tai mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chuẩn bị..." Hoàng Cực Đạo giơ cao tay. "Bắt đầu!"
Thiên Thần mỉm cười, bước qua cổng. "Cậu làm như mình là nhân vật chính ấy," anh trêu nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát xung quanh, cảm nhận vẻ bình yên hiếm có của nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chá khá đấy!” Hoàng Văn khẽ kêu lên, lùi lại một bước, kiếm gỗ kịp thời chắn ngang để đỡ đòn. Những cú v·a c·hạm giữa hai thanh kiếm vang lên giòn giã, như khúc nhạc của sự quyết tâm và ý chí.
“Á!” Hoàng Văn giật mình, vội lùi lại liên tục, suýt ngã.
Họ bước vào sân tập phía sau, nơi Hoàng Cực Đạo đã đứng đợi sẵn. Ông mặc trang phục giản dị nhưng đầy uy nghi. Vóc dáng cao lớn, đôi vai rộng và khí thế mạnh mẽ toát ra từ từng cử chỉ khiến người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực.
[Sinh lực: 900,000,000]
"Thiên Thần, cậu chuẩn bị tinh thần đi." Hoàng Văn đứng bên cạnh, cố nén cười nhưng ánh mắt đầy vẻ đồng cảm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Thần cầm lấy bộ đồ, cảm nhận được sức nặng và áp lực của bài kiểm tra sắp tới. Anh siết chặt tay, ánh mắt rực lên ý chí mạnh mẽ. "Cháu đã sẵn sàng."
"Thôi được rồi! Đủ rồi!" Hoàng Cực Đạo lớn tiếng ra lệnh, bước vào giữa sân để tách cả hai ra.
"Cứ thử xem nào!" Hoàng Văn nhếch môi đáp, vẻ mặt lém lỉnh nhưng không giấu được sự cảnh giác.
Sau bữa ăn, ba người quay trở lại sân tập. Nhưng lần này, không khí đã khác hẳn.
"Cháu không dám tự mãn đâu ạ," Thiên Thần cười đáp, giọng nói pha chút khiêm tốn. "Chỉ là cháu cảm thấy rất may mắn khi được ông chỉ dạy."
"Cháu mong ông nhẹ tay." Thiên Thần nói nửa thật nửa đùa, cố gắng giảm bớt căng thẳng.
Thiên Thần nhìn cảnh này, trong lòng bất giác trào lên cảm giác ấm áp. Ông cụ nghiêm khắc đến thế, nhưng lại toát ra tình thương yêu và sự tận tụy. Đây chính là điều mà một người thầy thực sự nên có, anh nghĩ thầm.
Thiên Thần chăm chú lắng nghe, thầm ngưỡng mộ sự hiểu biết sâu sắc của ông. Anh vừa học vừa điều chỉnh bản thân, cảm nhận những cải thiện rõ rệt trong từng động tác.
Hoàng Cực Đạo ngồi xuống bàn, gắp một miếng thịt lớn bỏ vào bát của Thiên Thần. "Ăn đi, hôm nay cháu đã làm khá tốt. Nhưng đừng tự mãn, đường còn dài lắm!"
Thiên Thần cúi đầu, giọng nói tràn đầy sự tôn kính: “Cháu sẽ ghi nhớ lời dạy của ông.”
Dưới ánh nắng rực rỡ, cả hai đứng cách nhau mười mét, mỗi người cầm chắc thanh kiếm gỗ trong tay. Thiên Thần hít sâu, cảm nhận nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực, cố gắng điều chỉnh lại tâm lý. Anh biết rằng trận đấu này không chỉ đơn thuần là một bài kiểm tra. Đây là cơ hội để anh chứng minh sự tiến bộ của mình.
Hoàng Cực Đạo khựng lại, xoay người với tốc độ không tưởng, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn Thiên Thần chằm chằm.
[Năng khiếu: Kiếm thuật (???)]
Hoàng Văn đứng bên ngoài, liên tục lắc đầu. "Cậu tiến bộ nhanh thật. Mới học mà đã ngang tầm với mình rồi."
Hoàng Cực Đạo vừa dứt lời, thân hình ông biến mất như một làn khói. Một luồng gió mạnh ào tới, và Thiên Thần chỉ kịp nâng kiếm gỗ lên trong bản năng tự vệ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.