0
Ngày hôm sau, khi Thiên Thần đến nhà Hoàng Cực Đạo, Hoàng Văn đã có mặt từ trước, tay cầm một thanh kiếm gỗ, vẻ mặt vừa hào hứng vừa tập trung.
Hoàng Cực Đạo đứng giữa sân tập, thanh kiếm gỗ quen thuộc trong tay, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chứa đầy kiên nhẫn.
Ông quay sang cả hai và nói.
"Các cháu, trước khi mơ tưởng đến những chiêu thức hoa mỹ hay kiếm pháp phức tạp, phải nắm thật chắc những kỹ thuật cơ bản nhất: Đâm, Chém Dọc và Chém Ngang. Đây là gốc rễ của mọi bộ kiếm pháp."
"Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ trở thành chuyên gia cơ bản rồi!" Hoàng Văn ngẩng đầu, cười nhẹ.
“Hả??? Chẳng phải nên học kiếm pháp gì đó sao? Sao quay lại cơ bản rồi?” Thiên Thần với dáng vẻ đầy ngơ ngác nghĩ thầm. “Thôi vậy, dù sao cũng là đích thân Kiếm Thánh chỉ dạy.”
Hoàng Cực Đạo giơ kiếm gỗ, đứng tấn thấp, mũi kiếm hướng thẳng phía trước. Ông bước mạnh một bước, tay vươn ra, mũi kiếm lao nhanh như mũi tên:
"Đòn đâm là động tác trực diện, nhanh và khó đoán nếu làm đúng. Chìa khóa là giữ đường kiếm thẳng, ổn định, và phối hợp lực từ chân, hông, vai."
Cả Thiên Thần và Hoàng Văn cùng thực hiện. Hoàng Văn có phần linh hoạt hơn nhưng vẫn thiếu ổn định. Trong khi đó, Thiên Thần gặp khó khăn với đường kiếm bị rung và không đủ mạnh.
"Thiên Thần, không được lắc tay! Lực phải từ chân và hông đẩy lên. Hoàng Văn, động tác tốt, nhưng nhớ tập trung hơn, đừng để lực thoát ra ngoài."
Dưới sự hướng dẫn của Hoàng Cực Đạo, cả hai dần cải thiện. Thiên Thần cảm nhận được sự khác biệt khi trọng tâm và lực được kiểm soát đúng cách, trong khi Hoàng Văn nhanh chóng điều chỉnh tư thế để đường kiếm thêm sắc bén.
“Thì ra trước giờ mình đã làm sai. Điều này có thể giải thích cho việc những đường kiếm của mình thường thiếu ổn định và kém hiệu quả.” Thiên Thần vừa nghĩ vừa lau mồ hôi trên trán. “Có lẽ việc học cơ bản cũng không hẳn là dư thừa.”
Trước khi anh xuyên không, bởi vì nhiều biến cố ập đến dẫn tới việc anh phải tự mình học tập mọi thứ. Những kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm được anh tôi luyện qua từng trận chiến chứ không được học một cách bài bản.
“Bằng một cách thần kỳ nào đó mà mình đã leo lên tận vị trí lãnh đạo tối cao của liên minh.” Thiên Thần mỉm cười nhẹ cảm thán.
Chưa để anh nghỉ ngơi Hoàng Cực Đạo tiếp tục với động tác chém dọc. Ông nâng cao thanh kiếm, hai tay nắm chặt chuôi, vung mạnh từ trên xuống.
"Đòn chém dọc là đòn mang sức nặng lớn nhất. Không chỉ dùng tay, mà vai, hông và chân cũng phải tham gia. Tưởng tượng các cháu muốn bổ đôi một khối đá cứng."
Hoàng Văn thử trước, đường kiếm nhanh nhưng chưa có đủ lực.
Đến lượt Thiên Thần, cú chém của cậu có phần cứng nhắc, nhưng sau vài lần điều chỉnh từ Hoàng Cực Đạo, động tác bắt đầu trở nên mượt mà và mạnh mẽ hơn.
Tiếp đến là đòn chém ngang, động tác này yêu cầu sự uyển chuyển cao hơn. Hoàng Cực Đạo xoay nhẹ người, thanh kiếm vung ngang từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái:
"Đòn này linh hoạt, đường kiếm phải mượt mà nhưng ổn định. Phần eo là yếu tố quan trọng giúp tăng lực."
Cả Thiên Thần và Hoàng Văn thực hiện cùng lúc. Hoàng Văn nhanh chóng nắm bắt được sự uyển chuyển, nhưng vẫn hơi cứng ở phần vai. Thiên Thần thì loay hoay với động tác chưa trôi chảy, đường kiếm bị đứt quãng.
Hoàng Cực Đạo đứng sau, giữ nhẹ vai của cả hai, giúp họ cảm nhận được sự thả lỏng cần thiết.
"Không cần ép lực, hãy để chuyển động của eo dẫn dắt tay. Đừng nghĩ quá nhiều, cảm nhận sự tự nhiên của động tác."
Sau một buổi sáng luyện tập, cả Thiên Thần và Hoàng Văn đều mướt mồ hôi nhưng gặt hái được không ít. Thiên Thần bắt đầu hình thành ý tưởng về một bộ kiếm pháp riêng, trong khi Hoàng Văn cảm thấy mình tiến bộ rõ rệt.
Hoàng Văn nhìn Thiên Thần, bật cười:
"HAHA! Này, nếu cậu tạo ra được cái gì mới từ những động tác này, nhớ dạy mình đầu tiên nhé!"
Thiên Thần cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy tự tin:
"Tất nhiên rồi, nhưng cậu phải cố gắng theo kịp đấy!"
Hoàng Cực Đạo đứng nhìn cả hai, gật đầu hài lòng:
"Kiếm pháp không chỉ là kỹ thuật mà còn phải mang linh hồn của người luyện. Hãy nhớ lấy lời ta."
Những ngày sau khi bắt đầu luyện tập cùng Hoàng Cực Đạo, Thiên Thần không ngừng suy ngẫm về lời ông nói:
"Kiếm pháp không chỉ là kỹ thuật, mà còn phải mang linh hồn của người luyện."
Bị cuốn hút bởi ý tưởng này, Thiên Thần bắt đầu dành thời gian rảnh rỗi để tự mình luyện tập thêm, kết hợp những động tác cơ bản mà Hoàng Cực Đạo dạy với sự quan sát và cảm nhận riêng.
Để phát triển một kiếm pháp độc đáo, anh phải đi theo con đường của riêng mình, không chỉ sao chép những gì đã học mà phải tạo ra một phong cách mới, phản ánh chính mình. Và "Tam Tài Kiếm Pháp" chính là kết quả của quá trình tìm kiếm ấy.
Những ngày đầu luyện đòn đâm, Thiên Thần vẫn còn cảm thấy khó khăn trong việc kiểm soát đường kiếm và lực đạo. Nhưng dần dần, anh nhận ra một điều quan trọng.
“Đâm không chỉ là một hành động thể lực đơn thuần, mà là sự hội tụ của trí tuệ, sự tập trung và tốc độ.”
Anh bắt đầu tự mình thay đổi tư thế, nghiên cứu lại cách di chuyển của cơ thể khi thực hiện đòn đâm. Anh thử điều chỉnh tư thế, hạ trọng tâm thấp hơn để tăng sự ổn định. Đòn đâm của anh dần trở nên sắc bén hơn, nhanh như mũi tên lao tới.
Sau hàng chục lần thử nghiệm, Thiên Thần nhận ra, không cần một lực quá lớn để khiến đòn này nguy hiểm. Điều cốt yếu là sự chính xác tuyệt đối. Anh tự đặt cho nó cái tên: "Thiên Sát" nhất kích tất sát xuyên thẳng bầu trời.
“Tuyệt vời!” Thiên Thần khá vui vì ý tưởng của anh đã thành công.
Sau khi làm quen với đòn đâm, Thiên Thần chuyển sang tập chém ngang.
Ban đầu, anh gặp phải một số khó khăn vì đòn chém ngang đòi hỏi sự linh hoạt và nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Nếu đâm là sự chính xác thì chém ngang lại yêu cầu anh phải biết kết hợp linh hoạt giữa cơ thể và tay.
Thiên Thần đã dành cả tuần để thực hiện động tác này, không chỉ tập trung vào sức mạnh mà còn vào cảm giác mượt mà của động tác.
Có lúc anh vung kiếm quá mạnh, khiến nó mất cân bằng, nhưng qua từng lần sửa sai, Thiên Thần dần cảm nhận được sự kết hợp giữa tốc độ xoay hông và động tác cánh tay.
"Đây là đòn đại diện cho sự linh hoạt, giống như cách con người hòa mình với thiên nhiên, uyển chuyển mà vẫn mạnh mẽ."
Vào một buổi sáng, trong khi luyện tập, Thiên Thần đứng trong tư thế sẵn sàng, thanh kiếm vung ngang từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái. Động tác không chỉ mượt mà mà còn mạnh mẽ, khiến không khí xung quanh như bị xé toạc.
Anh cảm nhận sự phối hợp hoàn hảo giữa các cơ bắp của eo và tay. Đòn chém không phải chỉ dùng sức mạnh, mà là sự chuyển động tự nhiên của cơ thể, mang theo cảm giác uyển chuyển như nước chảy.
Anh gọi nó là "Nhân Hoàng" quét ngang thiên hạ duy ngã độc tôn.
Sau khi luyện xong các đòn cơ bản, Thiên Thần cảm thấy rằng mình đã sẵn sàng để luyện đòn chém dọc – một đòn mà anh nghĩ sẽ trở thành đòn t·ấn c·ông quyết định trong kiếm pháp của mình.
Để làm điều đó, Thiên Thần đã phải vượt qua những thử thách lớn, không chỉ là về thể lực mà còn về cảm giác vững chãi, chắc chắn của cơ thể khi thực hiện cú chém. Đòn chém dọc khiến Thiên Thần suy ngẫm nhiều hơn cả.
Trong lúc thực hiện, anh thường cảm thấy đòn này mang một trọng lượng kỳ lạ, như thể anh đang mượn sức nặng từ mặt đất.
Mỗi lần vung kiếm từ trên xuống, Thiên Thần không chỉ cố gắng cắt đứt mục tiêu mà còn cảm nhận được trọng lượng của đất dưới chân. Anh đã đứng hàng giờ trong một khu đất trống, vung kiếm gỗ từ trên cao xuống, tưởng tượng như mình đang bổ đôi một tảng đá lớn.
Động tác chém dọc không chỉ có sức mạnh, mà còn là sự kết hợp hoàn hảo giữa cơ thể và thiên nhiên. Mỗi lần chém, Thiên Thần có thể cảm nhận như mình đang truyền một phần sức mạnh từ đất trời vào đòn đánh của mình.
Có lần, anh đứng trước một tảng đá nhỏ trong rừng, vung thanh kiếm gỗ xuống với toàn bộ lực và sự tập trung. Mặc dù chỉ là kiếm gỗ, cú chém mạnh đến mức làm tảng đá nứt ra ở mép.
Đứng giữa khung cảnh thiên nhiên, Thiên Thần cảm nhận sâu sắc sức mạnh của đất mẹ.
"Đòn này phải mang theo sức nặng của cả đất trời, không chỉ là một cú chém."
Anh gọi nó là "Địa Uy" hiên ngang vững vàng uy chấn tứ phương.
Sau rất nhiều ngày luyện tập không ngừng nghỉ, Thiên Thần nhận thấy Tam Tài Kiếm Pháp của mình đã dần hoàn thiện. Không chỉ là những động tác riêng biệt, ba chiêu thức này kết hợp lại thành một chuỗi t·ấn c·ông mạnh mẽ, mỗi chiêu thức đều có thể chuyển tiếp mượt mà vào nhau.
Từ Thiên Sát nhanh và chính xác, qua Nhân Hoàng linh hoạt và mạnh mẽ, cuối cùng là Địa Uy quyết đoán và uy lực, mỗi chiêu thức không chỉ bổ sung mà còn hỗ trợ cho nhau, tạo thành một chiến thuật toàn diện.
Một buổi sáng đẹp trời, khi ánh nắng dần tỏa ra trên mặt đất, Thiên Thần quyết định thử nghiệm Tam Tài Kiếm Pháp của mình với Hoàng Văn. Hoàng Văn là người bạn đồng hành mà anh tin tưởng sẽ giúp anh kiểm tra sự hiệu quả của kiếm pháp này.
"Được rồi, bắt đầu đi," Hoàng Văn cất tiếng, giọng anh lạnh lùng nhưng tràn đầy quyết tâm.
Thiên Thần gật đầu, không chút do dự, anh vung thanh kiếm gỗ lên và lao vào trận đấu. Đòn đầu tiên chính là Thiên Sát.
Không một chút chần chừ, Thiên Thần lao tới, thanh kiếm hướng về phía Hoàng Văn, nhanh như chớp, chuẩn xác như một mũi tên. Mũi kiếm v·út ra, vượt qua khoảng cách chỉ trong một khoảnh khắc.
Hoàng Văn phản ứng ngay lập tức, đôi chân anh di chuyển nhanh chóng, cơ thể lùi lại để tránh cú đâm. Tuy nhiên, Thiên Thần không để cho anh cơ hội nào để thở, ngay khi thấy Hoàng Văn tránh được, anh tiếp tục chuyển động, bước một bước mạnh mẽ về phía trước.
“Nhân Hoàng!” Thiên Thần hô lên, một cú chém ngang mạnh mẽ xuất phát từ hông, cắt ngang không khí, mang theo lực lượng của toàn bộ cơ thể. Chỉ một khoảnh khắc, thanh kiếm vẽ ra một đường ngang sắc bén, nhắm thẳng vào Hoàng Văn.
Hoàng Văn không thể chỉ lùi bước. Anh nhận ra rằng đây không phải là trận đấu thông thường, và phải nhanh chóng phản công.
Anh vung thanh kiếm lên, chặn lại cú chém ngang bằng một đường kiếm thẳng đứng. Tiếng gỗ v·a c·hạm vang lên, khiến không gian như bị xé toạc bởi lực lượng từ hai thanh kiếm.
Nhưng Thiên Thần không dừng lại. Anh xoay người, cánh tay mạnh mẽ vung thanh kiếm một lần nữa.
"Chưa hết đâu!" anh thầm nghĩ, khi thực hiện Địa Phách.
Một cú chém dọc từ trên xuống, đột ngột và mạnh mẽ, như muốn chia cắt không gian. Lưỡi kiếm cắt qua không khí với tốc độ như chớp, mang theo sức mạnh như một ngọn s·óng t·hần.
Hoàng Văn nhìn thấy cú chém, ánh mắt không hề có dấu hiệu hoảng loạn. Anh vội vàng nhảy lùi lại, đôi tay cầm kiếm siết chặt, cả thân thể gập xuống để giảm bớt lực từ cú chém.
Thanh kiếm của anh chắn ngay trước ngực, nhưng cú chém của Thiên Thần quá mạnh, khiến anh phải lùi lại một bước, chân chạm đất với một tiếng "bịch" mạnh.
"Khá lắm!" Hoàng Văn không thể giấu nổi sự tán thưởng, nhưng cũng nhanh chóng tiếp đất, chuẩn bị cho đòn phản công. "Tuy nhiên, cậu chưa thể đánh bại mình chỉ với một cú chém như vậy đâu."
"Vậy thì thử xem mình còn chiêu thức nào chưa dùng đến," Thiên Thần nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy tự tin.
Hoàng Văn đáp lại bằng một cú vung kiếm nhanh như chớp, nhắm vào cổ Thiên Thần. Một đòn mạnh mẽ, muốn kết thúc trận đấu ngay lập tức.
Nhưng Thiên Thần đã sẵn sàng. Anh nghiêng người sang một bên, né cú chém trong tích tắc, và lập tức phản công. Cú Thiên Sát lại xuất hiện, lần này không chỉ đơn thuần là một cú đâm mà còn mang theo cả ý chí mạnh mẽ, như muốn xuyên thủng không gian.
Hoàng Văn lần này không thể né tránh. Anh phải vung kiếm lên để chặn đòn, nhưng Thiên Thần đã tính toán hết. Khi kiếm của Hoàng Văn đỡ được đòn, Thiên Thần đã chuyển sang chiêu Nhân Hoàng, một cú chém ngang liền mạch không để cho đối phương có thời gian phản ứng.
Hoàng Văn bị đẩy lùi mạnh mẽ, vừa vội vàng tránh, vừa tìm cách bảo vệ bản thân.
"Không tệ," Hoàng Văn nói, đôi mắt anh giờ đã đầy sự nghiêm túc. Anh nhận ra rằng mình không thể đơn giản thắng trong trận đấu này nữa.
Thiên Thần không dừng lại, tiếp tục áp dụng Địa Phách, một cú chém mạnh mẽ từ trên xuống, lần này không hề chậm trễ. Hoàng Văn vội vàng phản ứng, đặt kiếm của mình lên trên, tạo thành một lá chắn vững chắc.
Tiếng v·a c·hạm của hai thanh kiếm vang lên như tiếng sấm. Một cơn sóng xung kích tạo ra từ lực đánh, khiến không khí như biến thành một làn sóng mạnh mẽ, buộc cả hai phải lùi lại một bước.
Hoàng Văn hít một hơi thật sâu, cơ thể đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Thiên Thần cũng không khá hơn, nhưng anh cảm thấy sự tự tin dâng lên trong lòng.
"Khá lắm, Thiên Thần," Hoàng Văn cười, nói. "Cậu đã tạo ra một kiếm pháp không tệ chút nào. Nhưng mình sẽ không dừng lại đâu."
Cả hai đứng đối diện nhau, mồ hôi lấm tấm trên trán, khí thế như muốn bùng nổ trong không gian. Trận đấu vẫn chưa kết thúc, và cả hai đều biết rằng cuộc chiến này chỉ là một phần trong hành trình dài phía trước.