Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Xuất phát đến học viện
Sau một lúc cân nhắc, ông ngồi xuống ghế gỗ gần đó, bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên. "Chỉ có hai đứa nhỏ biết nơi ta cất kiếm... Không lẽ nào..." Ý nghĩ này làm đôi mắt ông lóe lên sự nghi hoặc.
Cả hai quay trở lại chỗ ngồi, nhưng không khí giữa họ giờ đây dường như tràn đầy một sự quyết tâm mãnh liệt. Những ngày tháng sắp tới tại Học viện Siêu Phàm chắc chắn sẽ là cơ hội để cả hai chứng minh bản thân.
Hừng đông ló rạng, những tia sáng đầu tiên từ mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua lớp kính cửa sổ, tạo thành những vệt sáng vàng óng ánh trong căn phòng nhỏ. Ánh nắng ấm áp lan tỏa, tô điểm thêm sức sống cho mọi vật trong căn phòng giản dị nhưng gọn gàng.
Thiên Thần nhìn người bạn đồng hành của mình một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu cười. "Cậu đúng là một kẻ bốc đồng. Nhưng được rồi, nếu cậu đã quyết như vậy, mình sẽ không nói gì. Nhưng nhớ đừng để mất thanh kiếm đó, và quan trọng hơn, hãy chứng minh rằng cậu xứng đáng với niềm tin – hoặc ít nhất là sự bao dung của ông cậu."
Dù ông không muốn tin, nhưng hành động của Hoàng Văn trong thời gian gần đây – ánh mắt thường xuyên liếc nhìn thanh Thái Dương Kiếm, sự ngưỡng mộ đến mức ám ảnh của cậu đối với thanh kiếm – đều dẫn đến một kết luận.
Một nhóm học viên khác cũng đang tụ tập gần đó, mỗi người mang theo hành lý và những biểu cảm khác nhau: háo hức, lo lắng, hoặc tự tin.
"Hoàng Văn!" Thiên Thần thốt lên, vẻ mặt nửa kinh ngạc, nửa khó tin. "Cậu biết thanh kiếm đó quan trọng với ông cậu thế nào mà! Giờ phải làm sao đây?"
"Hoàng Văn! Đi thôi, chúng ta không muốn đến muộn đâu!" – Giọng Thiên Thần vang lên ngoài cửa khi cả hai bắt đầu chuyến hành trình mới đầy hứa hẹn.
"Thế giới này còn nhiều thứ kỳ lạ thật," Hoàng Văn lẩm bẩm, mắt vẫn không rời khỏi cỗ xe.
Hoàng Văn cười gượng, tay gãi đầu: "Không hẳn là trộm... chỉ là... mình mượn thôi khi nào học xong sẽ trả ấy mà."
Bên ngoài chiếc xe là các trụ ma thuật lớn, những vòng sáng chạy dọc theo thân xe phát ra tiếng vo ve nhẹ nhàng khi các kỹ sư và nhân viên kỹ thuật kiểm tra lần cuối. Từng bánh xe khổng lồ được bọc bởi những vòng kim loại chạm trổ tinh xảo, khẳng định công nghệ vượt trội kết hợp với nghệ thuật ma thuật tinh vi của cả ba đế quốc.
Cuộc hành trình đến Học viện Siêu Phàm chính thức bắt đầu.
Thiên Thần nhíu mày, giọng nói trầm xuống: "Chờ đã… đừng nói với mình là cậu lấy trộm thanh kiếm này ra nhé?"
Chiếc xe không phải là một chiếc xe thông thường mà là một cỗ máy khổng lồ có thiết kế hiện đại và đầy sức mạnh. Toàn bộ thân xe được bọc trong lớp hợp kim màu bạc sáng bóng, trên đó khắc những đường nét hoa văn phát sáng kỳ lạ – biểu tượng của Học viện Siêu Phàm. Cỗ máy di chuyển này cao hơn mười mét, dài hơn ba mươi mét, có hình dạng giống một con mãnh thú nằm phục, sẵn sàng lao đi bất cứ lúc nào.
"Tốt thôi, sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị tinh thần cho ngày đầu tiên ở học viện," Hoàng Văn đáp, ánh mắt lóe lên sự háo hức về những gì đang chờ đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có vẻ chúng ta sẽ có một hành trình dài," Thiên Thần mỉm cười, vừa nói vừa chọn một chỗ gần cửa sổ cùng với Hoàng Văn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay là ngày nhập học tại Học viện Siêu Phàm, nơi đào tạo những người trẻ tuổi có năng khiếu và tiềm năng trở thành những cá nhân xuất chúng. Được thành lập giữa ranh giới ba đế quốc lớn Nova, Arcana, và Eldoria, học viện là một biểu tượng của sự liên kết và hòa bình giữa các thế lực lớn. Với lịch sử hàng trăm năm, nơi đây là nơi quy tụ các tài năng trẻ từ khắp nơi trên hành tinh Thiên Tinh, bao gồm những người như Thiên Thần và Hoàng Văn.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt, tập trung tư tưởng. Một làn sóng năng lượng nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh, đôi mắt của anh mở ra, một thứ ánh sáng kỳ lạ từ trong đôi mắt phát ra. Thiên Nhãn, với khả năng thấu thị và đọc được năng lượng của người khác, giúp Thiên Thần quét qua từng học viên trên xe.
Bỗng nhiên, một sự khác thường đập vào mắt ông – giá đỡ thanh Thái Dương Kiếm trống trơn.
Hoàng Cực Đạo hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Ông ngả người dựa vào ghế, đôi mắt khép hờ, nhưng tâm trí không ngừng suy nghĩ. "Hoàng Văn..." Ông lẩm bẩm, cái tên hiện lên trong đầu một cách rõ ràng.
Hai người nhanh chóng làm theo hướng dẫn, đưa thư mời được đóng dấu ma thuật lên. Sau khi kiểm tra, người giá·m s·át gật đầu và chỉ về phía cầu thang dẫn lên xe.
Giữa không gian ấy, một bóng dáng thiếu niên ngồi dậy từ chiếc giường đơn, mái tóc đen bù xù, đôi mắt lấp lánh một ánh sáng pha lẫn sự mong đợi và chút hồi hộp. Thiên Thần, nay đã trưởng thành hơn sau những ngày tháng rèn luyện, ngắm nhìn ánh sáng buổi sáng sớm qua cửa sổ, cảm nhận một chút lạ lẫm khi nghĩ về ngày đặc biệt này.
"Cậu không sợ những h·ình p·hạt của ông à? Ông mà biết chắc chắn sẽ rất giận." Thiên Thần lắc đầu, giọng pha chút trách móc.
Khi Thiên Thần bước bước vào, ánh mắt của anh không thể không bị thu hút bởi sự đông đúc của các học viên. Chắc chắn, không phải ai cũng có thể trở thành học viên của học viện Siêu Phàm, nơi tập trung những nhân tài từ khắp ba đế quốc. Thiên Thần nhẹ nhàng bước vào, quan sát xung quanh, nơi những học viên đang trò chuyện với nhau, cười đùa, có vẻ như họ đều là những người xuất sắc trong các lĩnh vực của mình.
"Không thể nào..." Ông lẩm bẩm, đôi mắt trầm ngâm. Thanh Thái Dương Kiếm, báu vật ông đã giữ gìn như một phần linh hồn của mình, không lý nào lại tự dưng biến mất như vậy.
Thiên Thần liếc nhìn thanh kiếm mà Hoàng Văn mang theo, ánh sáng từ cửa sổ chiếc Thunder Drake chiếu lên vỏ kiếm, làm nổi bật lên những hoa văn tinh xảo khắc trên đó. Đôi mắt của Thiên Thần lập tức lóe lên sự ngạc nhiên.
"Đây là Thunder Drake, phương tiện vận chuyển chính thức của Học viện Siêu Phàm," Thiên Thần giải thích, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại không giấu được sự ngưỡng mộ. "Nghe nói nó được tạo ra từ hợp tác của ba đế quốc. Vừa có thể di chuyển nhanh qua địa hình hiểm trở, vừa có lớp phòng thủ đủ để chống lại cả những đợt t·ấn c·ông bất ngờ."
Trong khi đó, tại sân luyện tập quen thuộc của Hoàng Cực Đạo, ánh nắng ban mai xuyên qua những tán cây cổ thụ, chiếu rọi lên những bức tường cũ kỹ, nơi ông thường dạy bảo Thiên Thần và Hoàng Văn. Hoàng Cực Đạo đứng trong gian phòng chứa đầy dụng cụ luyện tập, ánh mắt sắc bén lướt qua giá đỡ kiếm.
Phía bên kia, tại một căn phòng khác, Hoàng Văn cũng đã sẵn sàng từ sớm. Cậu vốn là một người kỹ tính và luôn chuẩn bị mọi thứ chu đáo. "Chắc cậu ấy cũng hồi hộp lắm đây," Hoàng Văn mỉm cười nghĩ thầm về Thiên Thần khi kiểm tra lại thanh kiếm tập luyện treo ở thắt lưng mình.
Học viện Siêu Phàm, với kiến trúc nguy nga và hùng vĩ, được biết đến như một pháo đài tri thức nằm giữa một khu vực trung lập được canh gác nghiêm ngặt. Đây không chỉ là nơi huấn luyện chiến binh mà còn là trung tâm nghiên cứu các năng lực siêu phàm, nơi hội tụ những con người xuất chúng từ nhiều nền văn minh khác nhau.
Mỗi học viên hiện ra rõ ràng trước mắt hắn, với những thông số đầy đủ. Những thông số này không chỉ đơn giản là số liệu, mà còn là ấn tượng mạnh mẽ về tiềm năng của từng người. Thiên Thần nhìn vào từng học viên và ghi nhớ các thông số.
Hoàng Cực Đạo bước ra ngoài, hướng ánh mắt về phía chân trời, nơi chiếc Thunder Drake đang lướt qua bầu trời. Trong lòng ông, vừa có sự lo lắng, vừa có một chút mong đợi về những gì sắp xảy ra.
“Thời khắc huy hoàng tới rồi!”
Một người đàn ông mặc đồng phục của Học viện, với biểu tượng ba lục địa lồng vào nhau trên ngực áo, bước đến. Ông ta trông có vẻ nghiêm nghị nhưng giọng nói lại khá thân thiện: "Các cậu là học viên mới phải không? Điền tên và đưa thư mời ra đây để kiểm tra. Sau đó hãy lên xe và chọn chỗ ngồi."
Ông đứng dậy, bước về phía cổng sân luyện tập, ánh nắng chiếu lên gương mặt già nua nhưng cương nghị. "Nếu nó mang Thái Dương Kiếm đi, thì phải xem thử nó sẽ làm gì với thanh kiếm đó. Hy vọng, nó đủ mạnh mẽ để chịu trách nhiệm với quyết định của mình."
Hoàng Văn khẽ cười, nụ cười pha lẫn giữa tự tin và chút bướng bỉnh. "Mình biết ông sẽ giận, nhưng người cũng luôn dạy chúng ta rằng sức mạnh không nằm ở lời nói, mà ở hành động. Nếu mình có thể chứng minh rằng mình xứng đáng với thanh kiếm này, ông sẽ hiểu."
"Cuối cùng cũng đến ngày này..." – Thiên Thần thầm nghĩ, vừa chuẩn bị quần áo vừa hồi tưởng lại những ngày tháng luyện tập miệt mài. Từ những buổi tập luyện đơn sơ với Hoàng Cực Đạo đến khoảnh khắc cậu cảm nhận được sức mạnh dần thay đổi trong cơ thể mình.
Chương 13: Xuất phát đến học viện (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Văn gật đầu, đôi mắt ánh lên quyết tâm. "Yên tâm. Mình sẽ không làm ông của mình thất vọng – dù bằng cách nào đi nữa."
Nhưng Thiên Thần, với khả năng đặc biệt của mình – Thiên Nhãn, đã không thể chỉ dừng lại ở việc quan sát bề ngoài.
"Cái này... là xe gì thế? Nó thực sự là một chiếc xe sao?" Hoàng Văn không khỏi ngạc nhiên khi đứng trước kích thước khổng lồ của cỗ máy.
Hoàng Văn thở dài, đôi mắt hiện lên một sự kiên quyết hiếm thấy. "Mình biết chứ. Nhưng mình không thể để nó tiếp tục nằm im trong góc nhà. Thái Dương Kiếm là một biểu tượng của ông, nhưng cũng là một công cụ để bảo vệ. Mình đã quyết định rồi – nếu mình muốn trở thành người mạnh mẽ hơn, mình cần mang thanh kiếm này theo bên mình."
"Khoan đã, Hoàng Văn..." Thiên Thần khẽ nghiêng người về phía trước, ánh mắt tập trung vào thanh kiếm. "Thanh kiếm đó… không phải là Thái Dương Kiếm của ông Hoàng Cực Đạo sao?"
"Đúng vậy, đây là thanh Thái Dương Kiếm." Hoàng Văn giật mình, lập tức né tránh ánh mắt của Thiên Thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thằng nhóc đó... chắc chắn là nó." Hoàng Cực Đạo mở mắt, đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng nhưng cũng đầy kiên định.
Hoàng Cực Đạo xoay người bước ra sân, ánh mắt quét khắp khu vực. "Hoàng Văn! Thiên Thần!" Ông lớn tiếng gọi, nhưng không một ai trả lời. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, như cố tình trêu ngươi sự yên lặng kỳ lạ này.
Chiếc xe khổng lồ từ từ rùng mình, những tiếng động cơ mạnh mẽ vang lên khi các vòng sáng bên ngoài bắt đầu chuyển động nhịp nhàng. Cửa xe đóng lại, và chỉ trong chớp mắt, Thunder Drake lao đi với tốc độ vượt xa bất kỳ phương tiện nào mà Thiên Thần từng thấy.
Ánh sáng từ Thiên Nhãn dần tắt, Thiên Thần trở lại trạng thái bình thường, nhưng những thông tin thu thập được từ ánh mắt của anh vẫn luôn hiện hữu trong đầu. Anh không vội vàng, mà chỉ cười nhẹ, chuẩn bị cho những thử thách đang chờ đón phía trước.
Bên trong, nội thất chiếc Thunder Drake là một thế giới hoàn toàn khác. Không gian rộng rãi với các hàng ghế được bọc bằng vật liệu mềm mại nhưng chắc chắn, mỗi ghế đều được khắc ký hiệu ma thuật để tăng cường sự thoải mái. Các học viên đã yên vị ở nhiều nơi, trò chuyện rôm rả hoặc lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ lớn chạy dọc thân xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi chân mày của Hoàng Cực Đạo nhíu lại, ánh mắt lập tức trở nên sắc như dao. Ông bước nhanh về phía giá đỡ, bàn tay già nua nhưng mạnh mẽ lướt qua lớp bụi mỏng, như để chắc chắn rằng thanh kiếm đã thực sự biến mất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.