0
Chiếc xe khổng lồ đang lướt qua vùng đồng bằng rộng lớn, nơi ánh sáng mặt trời chiếu sáng từng ngọn cỏ xanh rì. Bên trong, các học viên trò chuyện, một số thì im lặng chuẩn bị tâm lý cho ngày đầu nhập học.
Thiên Thần, sau khi quét qua những người xung quanh bằng Thiên Nhãn, vẫn còn đang nghiền ngẫm về những chỉ số mà mình nhìn thấy. Tuy nhiên, bầu không khí yên bình ấy chẳng kéo dài lâu.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên từ phía trước khiến chiếc xe khựng lại. Những tiếng hét vang lên trong khoang xe khi tất cả học viên bị hất nhẹ về phía trước.
Bên ngoài, một nhóm người mặc áo choàng đen, che kín mặt mũi, đang đứng chặn đường. Họ cầm theo v·ũ k·hí đủ loại, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sau lớp khăn trùm.
"Có chuyện gì vậy?" một học viên hét lên, hoảng sợ.
Nhưng câu trả lời không cần đợi lâu, bởi những tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài và tiếng hô vang át cả âm thanh của thiên nhiên:
"Không để ai sống sót! Tiêu diệt tất cả!"
Hàng loạt bóng đen xuất hiện từ bốn phía, bao vây chiếc xe. Đó là Hội Cứu Thế, một tổ chức phản diện nổi tiếng vì những hành động tàn bạo chống lại Liên Minh Siêu Phàm. Hơn một ngàn người thuộc với cấp độ dưới Siêu Phàm đã được huy động cho cuộc t·ấn c·ông này, và hơn một trăm tên cấp độ Siêu Phàm và hai tên Tôn Giả.
Từ phía hộ tống, Hộ vệ trưởng cùng đội ngũ bảo vệ lập tức nhảy xuống khỏi xe, sẵn sàng nghênh chiến. "Bảo vệ các học viên! Không để bất kỳ kẻ nào xâm nhập!" Dương Kỳ ra lệnh, giọng nói của ông tràn đầy uy nghiêm.
Cuộc chiến nhanh chóng nổ ra. Những đợt sóng năng lượng từ hai phe tạo thành v·ụ n·ổ liên hoàn, khuấy động không gian. Tôn Giả Lữ Thiên một mình nghênh chiến với hai Tôn Giả của Hội Cứu Thế, trong khi các hộ vệ còn lại liều mạng cầm chân kẻ địch.
Dù bị áp đảo bởi số lượng, đội hộ vệ vẫn chiến đấu kiên cường, bảo vệ chiếc xe bằng mọi giá. Thiên Thần và Hoàng Văn nhanh chóng ra khỏi xe, cùng các học viên khác đối đầu với những kẻ cấp thấp hơn.
"Hội Cứu Thế đến đây để tiêu diệt chúng ta!" Thiên Thần hét lớn, tay siết chặt. "Chúng ta không thể chỉ đứng nhìn!"
Hoàng Văn gật đầu, rút Thái Dương Kiếm ra. Ánh sáng vàng rực rỡ từ thanh kiếm bao phủ quanh cậu, tạo nên một cảnh tượng đầy uy nghiêm.
"Đúng vậy, nếu muốn sống sót, chúng ta phải chiến đấu!" cậu đáp lại, ánh mắt rực lửa quyết tâm.
Hàng trăm kẻ địch cấp thấp nhanh chóng lao tới, nhưng chúng không biết rằng những thiếu niên trẻ tuổi này không dễ bị khuất phục. Một trận chiến không cân sức chuẩn b·ị b·ắt đầu.
Khi trận chiến bắt đầu, bầu không khí căng thẳng và lo lắng bao trùm cả đội quân của Thiên Thần. Những học viên, dù đã được huấn luyện bài bản, nhưng đối mặt với sự t·ấn c·ông dữ dội của đội quân Siêu Phàm, không tránh khỏi sự hoang mang.
Những chiến binh nhân tạo cấp thấp hơn của phe Hội Cứu Thế lao về phía họ với sức mạnh hủy diệt, khiến cho không ít học viên cảm thấy bất an.
Trong khoảnh khắc, một số học viên không kìm chế được nỗi sợ hãi và bắt đầu bỏ chạy, mắt hoảng loạn nhìn về phía Thiên Thần.
Những tiếng bước chân vội vã vang lên, những ánh mắt lo lắng thể hiện rõ sự thiếu tự tin. Đứng trước nguy cơ bị đè bẹp, họ không thể nào không cảm thấy sợ hãi.
"Chạy đi! Không thể chống lại bọn họ!" Một học viên la lên, giọng nói đầy sợ hãi.
"Chúng ta không thể thắng nổi họ đâu!" Một học viên khác thốt lên, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn về phía phe địch đang tiếp cận.
Nhưng giữa biển người hoảng loạn, một giọng nói mạnh mẽ vang lên, như một ngọn lửa rực cháy giữa đêm đen, thu hút sự chú ý của tất cả.
"Dừng lại!" Thiên Thần đứng vững, không hề di chuyển, nhưng ánh mắt của hắn chứa đựng một sự kiên định không thể lay chuyển.
Mọi người bắt đầu ngừng lại, một vài người quay đầu lại, nhìn về phía Thiên Thần, trong lòng cảm nhận được sự khác biệt. Như một điều diệu kì tất cả học viên lại dừng lại.
Thiên Thần bước lên một bước, ánh sáng từ đôi mắt hắn sáng lên, ánh mắt đó không phải là sự sợ hãi, mà là sự kiên cường và quyết tâm.
"Các bạn có thể sợ hãi, nhưng đừng để sự sợ hãi điều khiển bạn. Đây là lúc chúng ta phải chứng minh sức mạnh của bản thân và chiến đấu vì những gì chúng ta tin tưởng!"
Thiên Thần nói, giọng nói không quá lớn nhưng lại đầy uy lực. Mỗi câu hắn nói như một lời thúc giục, tiếp thêm nghị lực cho các học viên đang run sợ.
"Chúng ta không chiến đấu vì bản thân, mà vì những người xung quanh, vì những lý tưởng mà chúng ta đang bảo vệ. Những kẻ địch kia chỉ là thử thách, không thể đánh bại chúng ta nếu chúng ta đứng vững bên nhau!"
Những lời nói của Thiên Thần như một tia sáng chiếu rọi vào lòng những học viên. Họ nhìn nhau, cảm nhận được sức mạnh từ sự kiên cường trong lời nói của Thiên Thần, và dần dần, nỗi sợ hãi trong họ tan biến.
Một học viên dũng cảm bước lên phía trước, bàn tay nắm chặt v·ũ k·hí. "Chúng ta không thể bỏ cuộc!" Anh ta hét lên, đôi mắt sáng lên đầy quyết tâm.
"Đúng vậy! Chúng ta sẽ không lùi bước!" Một học viên khác đồng thanh, từng người một bắt đầu quay lại, bước ra khỏi sự sợ hãi, đứng vững cùng nhau, chuẩn bị chiến đấu.
Thiên Thần mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi những học viên. "Đây chính là sức mạnh của chúng ta, sức mạnh của sự đoàn kết. Hãy chiến đấu, vì chúng ta không đơn độc trong cuộc chiến này."
Với lời động viên mạnh mẽ từ Thiên Thần, tất cả học viên đồng loạt đứng lên, vươn mình hướng về trận chiến phía trước. Sự lo sợ không còn chiếm lĩnh trái tim họ nữa, thay vào đó là lòng dũng cảm và quyết tâm bảo vệ những gì họ tin tưởng.
Trận chiến đã bắt đầu, nhưng với sự trấn an và cổ vũ từ Thiên Thần, đội quân của Thiên Thần đã lấy lại được tinh thần chiến đấu.
Họ không còn là những người hoảng loạn nữa, mà là những chiến binh sẵn sàng đứng vững trước mọi thử thách. Trận chiến này, dù khó khăn, sẽ được họ chiến đấu hết mình.
Thấy chiến ý các học viên trước mắt tăng cao, tôn giả của Hội Cứu Thế-La Sinh không để lỡ cơ hội khiến cho họ cảm thấy tuyết vọng. Hắn đứng vững, vươn tay lên trời, và hét lớn:
"Đại Hồng Thủy!"
Ngay lập tức, cơn sóng nước khổng lồ từ trong không trung ập xuống, cuốn trôi mọi thứ trên con đường của nó. Dòng nước đen kịt như một con quái thú, cuốn theo một lực mạnh mẽ khiến mặt đất rung chuyển, cuốn mọi thứ trên đường đi.
Những học viên của học viện gần như không kịp phản ứng, trong khi những con rối của tôn giả Hội Cứu Thế-Ban Gia lao về phía họ, đâm chém như một đợt sóng càn quét.
Nhưng tôn giả hộ vệ Dương Kỳ, một người vững vàng, đã không hề hoảng loạn. Mắt ông lóe lên một ánh sáng sắc bén, và trong khoảnh khắc, ông gầm lên:
“Có ta đến!”
"Thổ Địa Vạn Tường!"
Từ dưới đất, một bức tường đất khổng lồ vươn lên, tạo thành một lớp chắn kiên cố giữa các học viên và cơn sóng dữ dội. Cơn sóng nước ầm ầm đập vào tường đất, tạo ra những t·iếng n·ổ lớn, nhưng không thể xuyên thủng được lớp đất kiên cố.
Hơi nước bốc lên, mùi đất và nước trộn lẫn trong không khí. Những con rối và chiến binh của phe Hội Cứu Thế vấp phải bức tường như đâm vào một bức tường sắt, bất lực.
Cuộc chiến giữa hai phe tiếp tục và ngày càng căng thẳng, như một trận đấu sinh tử không thể lường trước được kết quả.
Trong khi hai tôn giả của Hội Cứu Thế đang giao tranh quyết liệt, những chiêu thức hủy diệt không ngừng được thi triển, Thiên Thần và Hoàng Văn cũng đang phải đối mặt với sự t·ấn c·ông dữ dội từ đội quân Siêu Phàm của phe Hội Cứu Thế.
Những chiến binh nhân tạo cấp thấp hơn, với sức mạnh Siêu Phàm, lao về phía họ, như những con sóng dữ dội đổ ập xuống bờ. Họ sử dụng các v·ũ k·hí từ xa đồng loạt t·ấn c·ông về phía các học viên.
"Hãy cẩn thận," Hoàng Văn cảnh giác, đôi mắt sắc bén của anh quan sát từng chuyển động của đối thủ.
Thiên Thần không đáp lời, mà chỉ giơ tay lên, khí lực trong không khí dâng cao. Chỉ trong một khoảnh khắc, không gian xung quanh hắn bỗng im lặng đến lạ kỳ.
Thiên Thần, sử dụng một chiêu mà anh đã sáng tạo, làm cho không khí như bị đông cứng lại, mọi vật thể trong phạm vi xung quanh hắn không thể di chuyển, bao gồm cả các chiến binh Siêu Phàm.
"Thiên Không Tỏa!"
Thiên Thần bình thản hô lên, và ngay lập tức, một trường không gian tĩnh lặng hình thành xung quanh hắn, làm cho mọi đợt t·ấn c·ông của địch đều trở nên vô dụng. Những chiến binh Siêu Phàm, dù với sức mạnh vượt trội, cũng không thể di chuyển, đôi chân của họ như bị đóng chặt vào mặt đất.
“Thiên Hãm Tâm!”
Tiếp tục, lại là một chiêu thức mà Thiên Thần đã hoàn thiện, tạo ra những vòng xoáy mạnh mẽ, cuốn lấy các chiến binh của Hội Cứu Thế.
Những chiến binh này không thể tự vệ, bị cuốn vào giữa vòng xoáy, làm mất kiểm soát hoàn toàn, không thể tiến lên gần Thiên Thần dù chỉ một bước. Họ như những con bướm sa vào lưới, bị hút vào một cơn lốc không thể thoát ra.
"Ngừng lại!" Thiên Thần rít lên, ánh mắt không thay đổi, nhưng trong giọng nói của hắn là sự kiên quyết không thể lay chuyển. Hắn bắt đầu siết chặt sức mạnh của Thiên Không Tỏa, khiến cho không gian càng thêm phần tĩnh lặng và những chiến binh kia hoàn toàn bất lực.
Bên cạnh Thiên Thần, Hoàng Văn không hề bị lấn át. Với thanh Thái Dương Kiếm trong tay, anh đứng vững như một ngọn núi giữa bão tố. Mỗi nhát kiếm mà anh vung ra mang theo sức mạnh vô cùng lớn, như ánh sáng chói lọi chẻ ngang bóng tối.
Anh phối hợp hoàn hảo với Thiên Thần, hạ gục từng đợt t·ấn c·ông từ địch một cách chính xác và đầy hiệu quả.
"Cùng chiến đấu nào!" Hoàng Văn lên tiếng, đôi mắt sáng quắc khi hắn phát hiện một đợt t·ấn c·ông lớn từ phía bên trái. Thanh kiếm của anh bay ra như một tia chớp, chém một đường sắc bén, tiêu diệt ngay lập tức những chiến binh cấp thấp đang tiến gần.
Mỗi chiêu thức của Hoàng Văn, từ những cú vung kiếm cho đến những đòn t·ấn c·ông đặc biệt, đều khiến địch phải kh·iếp sợ. Hình ảnh anh chiến đấu như một chiến thần, kết hợp hoàn hảo với Thiên Thần, không chỉ ngừng lại ở việc bảo vệ mà còn tạo ra một sức mạnh t·ấn c·ông mạnh mẽ.
Dù các học viên khác không thể so sánh với những chiến binh Siêu Phàm, nhưng họ đã được lời động viên và cảnh tình từ Thiên Thần. Họ không đứng yên mà tích cực phối hợp, từng người một chiến đấu hết mình.
Một số người tạo ra các chiêu thức hỗ trợ, trong khi những người khác dồn sức vào việc phá vỡ các đợt t·ấn c·ông của đối phương. Họ hợp sức lại, tạo thành những đợt t·ấn c·ông liên tiếp, hỗ trợ Thiên Thần trong việc đánh lui các chiến binh của Hội Cứu Thế.
"Không thể để họ tiếp tục t·ấn c·ông!" một học viên hô lớn, đồng thời điều khiển năng lượng xung quanh để tạo ra một tấm khiên bảo vệ cho Thiên Thần. Họ chiến đấu không chỉ vì bản thân mà còn vì những lý tưởng mà Thiên Thần đã nói, vì tương lai của Liên Minh Siêu Phàm.
Cuộc chiến giữa hai phe đã bước vào giai đoạn căng thẳng. Trong khi Thiên Thần và Hoàng Văn vẫn tiếp tục chiến đấu kiên cường, các học viên của Thiên Thần cũng đang phát huy hết sức mạnh của mình, tạo thành một lực lượng không thể xem thường.
Nhưng ngay lúc này, phe Hội Cứu Thế, với sức mạnh vượt trội của đội quân Siêu Phàm, vẫn không ngừng t·ấn c·ông.
Trận chiến này không chỉ là sự đối đầu về sức mạnh, mà còn là cuộc đấu trí, nơi mỗi quyết định và mỗi chiến lược có thể thay đổi cục diện chiến đấu.
Ở phía bên kia trận chiến.
Dương Kỳ không bỏ lỡ cơ hội. Trong khi những con rối vẫn tiếp tục t·ấn c·ông, ông ra chiêu Thổ Thương, và đất dưới chân hắn lập tức vươn lên, biến thành những cột đá sắc bén, đâm thẳng vào đội quân của phe đối phương.
Những cột đất sắc như lưỡi dao xuyên qua cơ thể những con rối, khiến chúng bị vỡ vụn ngay lập tức. Mỗi lần một con rối b·ị đ·âm trúng, một t·iếng n·ổ nhẹ vang lên, và những mảnh vụn bay tứ tung.
Đất đá bay đầy không gian, từng tảng đá nặng như những viên đạn khổng lồ, đập thẳng vào các con rối và chiến binh, làm chúng bị chặn đứng giữa trận địa.
"Không thể để chúng ta tiếp tục thế này," một tôn giả điều khiển nước của phe Hội Cứu Thế rít lên, gắng sức gọi ra một chiêu thức mạnh mẽ hơn. "Bạo Thủy Xung Ba!"
Cơn sóng nước tươi mát ban đầu bỗng chốc trở thành một cơn bão dữ dội, lao thẳng vào bức tường đất của Dương Kỳ. Làn sóng vỡ vụn, không ngừng gia tăng sức mạnh, đập mạnh vào lớp phòng thủ kiên cố, những vòng sóng bạo liệt xung kích mạnh mẽ xuyên qua lớp đất.
Tường đất, dù được tạo ra với sức mạnh khổng lồ, bắt đầu rung chuyển dữ dội, những vết nứt xuất hiện từ trung tâm rồi lan rộng ra khắp nơi.
"Không thể…!" Tôn giả Dương Kỳ cố gắng giữ vững nhưng không thể ngăn nổi sức mạnh của chiêu thức. Lớp đất dày bị xuyên thủng, từng mảng đất vỡ vụn rơi xuống đất. Một cơn sóng xung kích cuốn tới, t·ấn c·ông tôn giả hộ vệ trực diện, làm ông bị văng ra khỏi vị trí, lảo đảo trên mặt đất.
Máu từ miệng ông trào ra, đôi mắt lóe lên vẻ kiên cường nhưng cũng không thể che giấu sự mệt mỏi. Tôn giả hộ vệ đã b·ị t·hương nặng, nhưng vẫn không chịu khuất phục. Tuy nhiên, thế yếu của ông giờ đây đã rõ ràng, và các chiến binh phe Thiên Thần không khỏi lo lắng.
"Dương Kỳ đội trưởng!" Một chiến binh gào lên, cố gắng tiếp cận, nhưng không kịp khi tôn giả của phe Hội Cứu Thế tiếp tục t·ấn c·ông.