Bóng tối vô tận
“Cậu sẽ làm gì nếu có cơ hội quay lại? Sửa chữa những lỗi lầm... hay để mọi thứ diễn ra như cũ?”
Giọng nói vang lên, trầm thấp nhưng rõ ràng, như thể vọng thẳng vào tâm trí Thiên Thần.
“Tôi… muốn thay đổi,” anh đáp, dù không chắc liệu có ai thực sự đang nghe. Bóng tối bao quanh anh, nặng nề và ngột ngạt. Mỗi từ anh thốt ra đều như tan biến vào khoảng không.
“Muốn thay đổi à? Nghe dễ dàng quá nhỉ,” giọng nói ấy tiếp tục, mang theo sự giễu cợt. “Nhưng liệu cậu có đủ can đảm để trả giá? Mọi hành động đều có hậu quả, Thiên Thần.”
Thiên Thần siết chặt nắm tay. Anh biết rõ những gì mình muốn. “Tôi không sợ.”
Tiếng cười khẽ vang lên, sau đó bóng tối bắt đầu chuyển động, cuốn lấy anh.
“Rất tốt. Hãy chứng minh điều đó.”
Thành phố Nova, ngày 24 tháng 3 năm 2010
Ánh sáng bất chợt xuất hiện, chói lóa đến mức Thiên Thần phải nhắm chặt mắt. Khi anh mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là một trần nhà trắng ngà với vài vết nứt mờ chạy dài. Ánh sáng từ chiếc đèn LED trên trần dịu nhẹ, nhưng đủ để làm nổi bật sự tĩnh lặng trong không gian.
Thiên Thần chậm rãi ngồi dậy, đầu vẫn còn nhói đau. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, nhưng điều quen thuộc ấy lại mang đến một cơn chấn động tinh thần. Anh thì thầm, như để xác nhận với chính mình:
“Đây… là nhà mình?”
Câu hỏi vang lên trong đầu, nhưng không có câu trả lời. Đôi mắt Thiên Thần lướt qua mọi chi tiết, cố tìm kiếm điều gì đó khẳng định thực tại. Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, mang theo tiếng chim hót ngoài ban công. Một khoảnh khắc yên bình đến lạ, nhưng cũng đầy bất an.
Bỗng, tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ. Cánh cửa phòng bật mở, và người phụ nữ với dáng vẻ quen thuộc xuất hiện.
Cánh cửa bật mở, mẹ anh xuất hiện với tạp dề trên người và một tay cầm thìa gỗ.
“Thiên Thần! Dậy ngay cho mẹ! Đồng hồ chỉ 7 giờ rồi đấy, hay định nằm lười tới trưa?” – Giọng bà vang lên, nửa nghiêm khắc, nửa trêu chọc.
Thiên Thần dụi mắt, nhìn bà như thể đang thấy một phép màu. Anh không kìm được cảm xúc, giọng nghèn nghẹn:
“Mẹ…”
Bà nhìn anh, nhướn mày.
“Mẹ cái gì mà mẹ? Nhìn con y như vừa thấy ma vậy!”
Thiên Thần ngồi bật dậy, nhìn bà chằm chằm như để chắc chắn rằng mình không mơ.
“Mẹ… mẹ thật sự đang đứng đây.”
Bà chống nạnh, cười phá lên.
“Chứ còn gì nữa? Mẹ đây chứ ai. Hay tối qua con coi phim ma nhiều quá nên giờ nhìn mẹ cũng thấy sợ?”
“Không phải… Chỉ là… mẹ thật sự trông rất… rất trẻ.” – Thiên Thần buột miệng.
Mẹ anh trợn mắt, bước đến vỗ vào đầu anh một cái.
“Con nói vậy là mẹ già lắm sao? Mới hơn ba mươi thôi nhé!”
Thiên Thần bật cười, tiếng cười của anh nhẹ nhõm như thể gánh nặng trong lòng đã tan biến.
“Mau xuống ăn sáng! Mẹ nấu phở bò, món con thích nhất đấy.” – Mẹ anh quay người định bước đi, nhưng chợt ngoảnh lại.
“Mà này, nhớ rửa mặt cái đã. Mặt mũi còn dính nguyên dấu gối, nhìn nhem nhuốc quá!”
Thiên Thần chạm tay lên má, nhận ra mẹ nói đúng liền nhanh chóng đi rửa mặt. Đứng trước gương, hình ảnh một cậu bé ngây ngô với mái tóc bù xù phản chiếu lại. Anh lắc đầu, vừa rửa mặt vừa mỉm cười.
________________________________________
Thiên Thần rời khỏi căn phòng, tiến ra phòng khách. Từng chi tiết trong căn hộ đều gợi lên những ký ức xa xôi. Chiếc ghế sofa cũ kỹ,
chiếc tivi màn hình phẳng đời đầu, và góc bếp nhỏ nơi mẹ anh thường chuẩn bị bữa sáng.
Anh tiến lại ban công, kéo tấm rèm sang một bên. Trước mắt anh là một thành phố nhộn nhịp, ánh đèn neon từ các bảng hiệu khổng lồ rực sáng trong màn đêm. Tiếng còi xe hòa cùng âm thanh ồn ã của cuộc sống tạo nên một bản hòa tấu đầy sức sống.
“Đây là thành phố của ta... trước khi tất cả bắt đầu.”
Từ ban công, anh có thể nhìn thấy những con đường đông đúc bên dưới. Những tòa nhà cao tầng với ánh đèn lấp lánh, từng chiếc xe lướt qua trong sự hối hả. Thành phố này đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày anh rời đi, nhưng nó vẫn giữ lại một phần ký ức mà anh không thể quên.
Tại bàn ăn, mùi thơm của phở bò nóng hổi lan tỏa khắp căn bếp, quyện cùng hơi nước bốc lên từ nồi nước dùng. Căn bếp không lớn, nhưng mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, từ những chiếc bát trắng muốt xếp ngăn nắp trên giá cho đến cái nồi áp suất đặt góc bếp vẫn còn âm ỉ hơi nóng.
Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, làm cho khung cảnh sáng bừng và sống động, như một bức tranh mà Thiên Thần cảm thấy đã quá lâu rồi mình không được ngắm.
Bát phở của anh được bà chan đầy nước dùng trong vắt, sóng sánh với ánh dầu nhỏ li ti trên mặt. Những lát thịt bò thái mỏng được xếp ngay ngắn trên lớp bánh phở trắng mềm, điểm thêm màu xanh của hành lá và mùi tàu, như thể một sự cân đối hoàn mỹ.
Bà ngồi đối diện, chăm chú nhìn anh với ánh mắt đầy trìu mến. Bà đẩy nhẹ bát phở về phía anh, tay mân mê chiếc thìa bạc đã hơi cũ.
“Ăn đi con, thử xem mẹ có nêm nhạt quá không.”
Thiên Thần cầm đũa, gắp một miếng phở rồi húp một thìa nước dùng. Hương vị ngay lập tức ùa về, như một dòng chảy đưa anh ngược về những năm tháng tuổi thơ. Nước dùng thanh tao, đậm đà, như mang theo sự ân cần và tình yêu vô hạn của mẹ.
Anh khựng lại trong giây lát, cố gắng kìm nén một cảm giác dâng trào khó gọi tên.
Hương vị này, không khác gì ngày ấy. Ngày mà anh vẫn còn là một cậu thiếu niên hồn nhiên, không biết rằng thời gian sẽ cuốn trôi tất cả, để lại những khoảng trống mà dù có đi qua bao nhiêu năm cũng không thể lấp đầy.
Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chờ đợi của bà. Một thoáng bất giác, anh cảm thấy sống mũi cay cay. Anh lắc đầu nhẹ, giọng khẽ khàng:
“Ngon… mẹ vẫn nấu ngon như thế.”
Bà bật cười, tiếng cười ấm áp vang khắp căn bếp. “Vậy thì hãy ăn nhiều lên con.”
Thiên Thần mỉm cười cảm thán.
“Lâu lắm rồi mới được ăn phở mẹ nấu.”
“Lâu lắm? Hôm qua mẹ nấu mì, hôm kia cũng có phở mà.” – Bà tròn mắt, rồi bật cười. “Chắc con mơ ngủ nên quên hết rồi!”
Anh cũng cười, nhưng nụ cười mang chút gì đó lặng lẽ. Với anh, mỗi bát phở này không chỉ là món ăn, mà còn là một phần ký ức đẹp đẽ mà anh khao khát giữ lấy.
Tiếng cười vang lên trong bếp, hòa quyện cùng hương thơm của phở bò. Đó là một khoảnh khắc mà Thiên Thần biết rằng, dù cuộc đời có đưa anh đi bao xa, anh sẽ luôn nhớ về những buổi sáng giản dị nhưng ấm áp này.
Sau bữa sáng, Thiên Thần chậm rãi bước lên cầu thang, mỗi bước chân đều mang một cảm giác lạ lẫm. Mọi thứ xung quanh dường như thân quen mà xa lạ. Căn nhà này, từng góc nhỏ, từng chi tiết đều là nơi anh đã lớn lên, nơi ghi dấu những ngày tháng bình yên, nhưng giờ đây nó lại mang một sắc thái khác, như thể bị phủ lên một lớp ký ức mờ ảo.
Khi anh đẩy cánh cửa phòng mình, tiếng bản lề khẽ kêu lên, tạo nên âm vang nhỏ trong không gian yên tĩnh. Căn phòng chẳng có gì thay đổi – chiếc giường nhỏ gọn, bàn học kê sát cửa sổ, giá sách xếp đầy những quyển truyện tranh cũ. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa mỏng, rọi lên nền gạch sáng bóng.
Anh bước tới, ngồi xuống mép giường. Tay anh lướt nhẹ trên tấm chăn, cảm nhận từng nếp gấp mềm mại. Cảm giác này khiến anh chùng lòng, như thể mọi thứ đang nhắc nhở anh rằng mình thực sự đã quay về. Nhưng đồng thời, nỗi bất an mơ hồ cũng dâng lên trong lòng.
“Đây… là quá khứ của mình…” – Thiên Thần thầm nghĩ. Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc đồng hồ để bàn.
Ngày tháng hiển thị trên đồng hồ khiến anh sững sờ. Nó ghi rõ ràng: 24/03/2010. Năm mà anh chỉ mới 10 tuổi. Thời điểm mà mọi thứ còn đơn giản, ngây ngô – nhưng cũng là thời điểm bắt đầu cho chuỗi biến cố đã thay đổi cả cuộc đời anh.
“Ký ức vẫn rất rõ ràng…” – Anh lẩm bẩm, những hình ảnh từ cánh cổng không gian khổng lồ và luồng năng lượng xoáy lốc bỗng hiện lên trong đầu. Khoảnh khắc đó, thứ ánh sáng chói lòa như nuốt chửng tất cả, anh không bao giờ nghĩ mình sẽ tỉnh dậy tại đây – trong chính thời gian này.
Anh đứng lên, tiến tới giá sách. Một cuốn vở màu xanh dương nổi bật trong đống sách cũ kỹ. Anh cầm nó lên, nhận ra đó là cuốn nhật ký anh từng viết.
Lật mở trang đầu tiên, nét chữ nắn nót thời thơ ấu hiện ra:
*“Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mẹ làm phở bò. Ngon lắm, nhưng con vẫn thấy hơi ít thịt. Hy vọng mai mẹ cho thêm!”*
Thiên Thần bật cười khẽ, cảm giác nhẹ nhàng len lỏi trong tim. Anh không ngờ mình từng có những suy nghĩ đơn giản đến thế.
Nhưng khi lật qua vài trang, nụ cười trên môi anh vụt tắt. Một dòng chữ khiến tim anh đập mạnh:
“Mình muốn trở thành người mạnh nhất, bảo vệ mẹ và mọi người, giống như trong phim siêu anh hùng.”
Anh sững người, những lời này khơi dậy cảm xúc mãnh liệt trong anh. Đó không chỉ là ước mơ thời thơ ấu. Đó là lời hứa anh từng khắc sâu trong tâm trí, là lý do khiến anh không ngừng tiến lên, không ngừng chiến đấu, dù đã đánh đổi biết bao thứ.
Giờ đây, khi đang ở trong thời điểm này, Thiên Thần cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng.
“Nếu mình thực sự quay về quá khứ…” – Anh tự hỏi, ánh mắt mông lung. “Liệu mình có thể thay đổi mọi thứ? Ngăn chặn bi kịch đã xảy ra?”
Anh đóng cuốn nhật ký, đặt nó trở lại giá sách. Tay siết chặt, ánh mắt lóe lên tia kiên định.
“Không chỉ là bảo vệ. Lần này… mình sẽ làm tốt hơn.”
Nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ thêm, một cảm giác khác thường chạm vào lưng. Anh quay lại, quờ tay xuống gối và phát hiện một tờ giấy nhỏ được gấp gọn gàng.
Kỳ lạ thay, anh không hề nhớ mình từng để thứ này ở đây.
Mở tờ giấy ra, một dòng chữ ngắn gọn xuất hiện:
“Thiên Thần, nếu cậu đang đọc những dòng này, hãy nhớ rằng mọi thứ sẽ thay đổi. Một cánh cổng sẽ xuất hiện, và cậu phải chuẩn bị đối mặt với nó.”
Anh cau mày, ánh mắt dán chặt vào dòng chữ. Nó không giống nét chữ của mẹ anh, cũng không phải của bất kỳ ai anh từng quen biết.
Câu hỏi liên tục xuất hiện trong tâm trí: Ai đã để lại lời nhắn này? là ai? Và tại sao lại biết mình sẽ quay lại đây?
Ánh mắt anh rơi xuống góc phải của tờ giấy, nơi có một biểu tượng nhỏ được vẽ bằng mực đen – một vòng tròn xoắn ốc, giống hệt biểu tượng mà anh từng thấy trên cánh cổng không gian khổng lồ.
“Chuyện này… không đơn giản chỉ là mình xuyên không.”
Bất giác, Thiên Thần cảm thấy lạnh sống lưng. Một âm thanh nhỏ vang lên trong đầu anh – trầm và bí ẩn, như giọng nói từ một nơi xa xăm:
“Khi thời khắc đến, lựa chọn của ngươi sẽ quyết định tất cả.”
“Thiên Thần! Xuống đây nào, nhiệm vụ hôm nay của con là đi đổ rác!” – Giọng mẹ vọng lên từ dưới nhà, kéo anh về thực tại.
Anh siết chặt tờ giấy, nhét nó vào túi, rồi hít sâu một hơi. “Mọi chuyện… mình sẽ tìm ra.”
________________________________________
Cầm túi rác trên tay, Thiên Thần bước ra khỏi nhà, ánh mặt trời buổi sáng dịu dàng phủ lên con hẻm nhỏ. Không khí ấm áp, nhưng lòng anh lại ngổn ngang. Mỗi bước đi, anh cảm nhận rõ sự quen thuộc của từng chi tiết xung quanh: hàng cây dọc lối, những bức tường cũ loang lổ sơn xanh sơn đỏ, tiếng rao hàng từ xa vọng lại, và cả tiếng cười đùa trong trẻo của lũ trẻ nhà bên.
Mọi thứ vẫn giống hệt như ký ức của anh. Nhưng cũng chính vì quá quen thuộc, anh cảm thấy bất an – như thể mình đang sống trong một giấc mơ mà chỉ cần chạm nhẹ, mọi thứ sẽ vỡ vụn.
Đến bãi rác cuối hẻm, Thiên Thần ngước mắt lên, định thả túi rác vào thùng thì một bóng dáng xuất hiện ở góc đường. Một người đàn ông trẻ tuổi, dáng cao gầy trong chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, đứng tựa vào cột điện. Cặp kính đen che đi đôi mắt, nhưng ánh nhìn xuyên qua chúng lại khiến người khác phải chú ý.
Anh khựng lại. Người đàn ông này lạ lẫm nhưng lại mang đến cảm giác quen thuộc khó tả. Cảm giác ấy khiến mọi giác quan của Thiên Thần ngay lập tức căng thẳng, như thể đối mặt với một mối nguy hiểm vô hình.
“Chào nhóc.”
Giọng nói trầm khàn cất lên, nghe thoải mái như thể ông ta đã quen biết anh từ lâu. Thiên Thần không đáp, chỉ siết chặt túi rác trong tay, ánh mắt dò xét.
“Ông là ai?” – Anh hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
Người đàn ông bật cười khẽ, nụ cười vừa thân thiện vừa mang chút gì đó bí ẩn khó lường.
“Chỉ là một người qua đường. Nhưng nhóc thì thú vị hơn ta nghĩ.”
“Ông đang nói gì vậy?”
Thiên Thần cẩn trọng lùi lại một bước, nhưng người đàn ông đã rời khỏi cột điện, từng bước chậm rãi tiến gần hơn.
“Thật sự nhóc không nhận ra sao? Thế giới này… nơi nhóc đang đứng, không chỉ đơn giản là quá khứ. Đây là cơ hội – nhưng cũng là ngã rẽ quan trọng nhất trong cuộc đời nhóc.”
Lời nói của ông ta như m·ũi d·ao sắc bén chạm vào sâu thẳm trong tâm trí Thiên Thần. Một dòng ký ức chồng chéo hiện lên – từ cánh cổng không gian, ánh sáng chói lòa, cho đến những cảm giác lạc lõng khi tỉnh dậy tại nơi này.
“Ông biết điều gì? Ông đang nói về cái gì?”
Người đàn ông không trả lời ngay chỉ nhếch mép cười. Ông cúi xuống, đôi mắt ẩn sau kính đen như xoáy sâu vào ánh nhìn của Thiên Thần.
“Nhóc sẽ hiểu, khi thời điểm đến. Nhưng nhớ lấy… không phải mọi con đường đều dẫn đến ánh sáng.”
Nụ cười của ông ta bỗng trở nên kỳ dị hơn. Giọng nói trầm ấm nhưng nặng nề như chuông ngân vang lên lần nữa:
“Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay. Nhóc, một mảnh ghép nhỏ trong trò chơi lớn, liệu sẽ bẻ cong định mệnh… hay bị cuốn trôi trong nó?”
Thiên Thần mở to mắt, cảm giác như cả không gian xung quanh lắng lại. Từng từ của người đàn ông như khắc sâu vào tâm trí anh, khiến trái tim anh đập mạnh hơn.
“Khi cánh cổng mở ra, lựa chọn của nhóc sẽ quyết định tất cả.”
Trước khi Thiên Thần kịp nói thêm, người đàn ông lùi lại một bước, và rồi biến mất. Không phải quay đi, không phải chạy trốn, mà đơn giản là tan biến như một làn khói mỏng.
Thiên Thần đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác nặng nề bao phủ lấy anh. Trong đầu anh, từng câu nói của người đàn ông như lặp đi lặp lại, xâu chuỗi thành một mảnh ghép mơ hồ nhưng đầy đáng sợ.
“Bánh xe vận mệnh… Trò chơi lớn… Cánh cổng…”
“Ông ta là ai? Làm thế nào ông ta biết mình?” – Anh lẩm bẩm, ánh mắt vẫn dán vào nơi người đàn ông vừa đứng. Không còn dấu vết nào, như thể sự xuất hiện ấy chỉ là ảo giác thoáng qua.
Nhưng Thiên Thần biết, đây không phải sự trùng hợp. Từng chi tiết, từng lời nói đều mang ý nghĩa nào đó, và anh cần tìm ra.
Vẫn cảm nhận được sức nặng của tờ giấy trong túi, Thiên Thần siết chặt tay.
“Không phải chỉ là chuyến quay ngược thời gian. Đây là một thứ còn lớn lao hơn thế.”
Anh hít một hơi sâu, quay người về phía nhà, nhưng trong lòng đã không còn yên ổn. Những gì đang chờ đợi phía trước, anh biết, sẽ không dễ dàng. Nhưng lần này, anh quyết tâm đối mặt, dù có phải đánh đổi tất cả.
0