Bầu trời buổi sáng xanh ngắt, ánh nắng dịu nhẹ phủ lên từng mái nhà, nhưng Thiên Thần lại không cảm nhận được sự yên bình ấy. Anh lặng lẽ bước trên con đường lát gạch dẫn về nhà sau khi đổ rác, tâm trí rối bời với những suy nghĩ không ngừng xoáy sâu.
"Quay về quá khứ... nhưng tại sao lại là mình? Đây là cơ hội để thay đổi tương lai, hay tất cả chỉ là một trò đùa của số phận?"
Từng bước chân anh như nặng nề hơn bởi những câu hỏi không có lời giải đáp. Ánh mắt anh vô thức hướng về mặt đất, cố tìm kiếm một chút ánh sáng trong mớ hỗn độn của trí óc.
Đột nhiên, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, phá tan màn sương mờ của suy tư.
"Thiên Thần! Đi đâu mà trông trầm ngâm thế?"
Anh giật mình ngẩng lên, xoay người lại. Trước mắt anh là một cậu thiếu niên cao ráo với mái tóc đen ngắn gọn gàng và đôi mắt sáng ngời, luôn tràn đầy năng lượng. Đó chính là Hoàng Văn – bạn thân nhất của anh từ thời thơ ấu, người mà sau này sẽ trở thành một huyền thoại với danh hiệu Kiếm Thánh.
"Không lẽ cậu lại đang suy nghĩ về mấy thứ viển vông nữa hả? Đi luyện tập với tớ một chút đi!" – Hoàng Văn hồ hởi nói, thanh kiếm gỗ gác hờ trên vai, nụ cười tinh nghịch đầy sức sống.
Thiên Thần khẽ nhướn mày. "Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến luyện tập. Chưa ăn sáng à?" Anh thoáng mỉm cười, nhưng lòng vẫn mang nặng tâm sự.
"Ăn rồi! Nhưng phải tranh thủ chứ! Không lẽ cậu định làm biếng hả? Đi thôi, chỗ cũ!" – Hoàng Văn cười vang, không để Thiên Thần từ chối. Cậu vươn tay nắm lấy vai anh, kéo đi với sự hứng khởi thường thấy.
Thiên Thần ngạc nhiên trước sự nhiệt tình ấy, nhưng rồi cũng để mặc bản thân bị kéo đi. Trong lòng, anh âm thầm coi đây là cơ hội để hòa nhập với quá khứ, đồng thời kiểm tra giới hạn của bản thân trong thực tại này.
Con đường dẫn đến "chỗ cũ" trải dài qua những hàng cây xanh mướt. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên mặt đất, và từng cơn gió mát lành phả qua khiến không khí trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết.
Thiên Thần thoáng nhìn sang Hoàng Văn, nhận ra nét hào hứng rạng rỡ trên khuôn mặt bạn mình. Dường như đối với cậu, mọi thứ đều vô cùng đơn giản: luyện tập, chiến đấu, và vượt qua giới hạn của bản thân.
"Chỗ cũ" là một bãi đất trống nằm sát rừng, nơi cả hai thường đến luyện tập khi còn nhỏ. Đây là nơi chứng kiến những giấc mơ trẻ con, nơi mà họ từng hứa sẽ cùng nhau trở thành anh hùng bảo vệ thế giới. Khung cảnh quen thuộc ấy dường như chưa hề thay đổi, chỉ có thời gian là trôi qua không ngừng.
Hai người lặng lẽ bước qua những con đường đông đúc của thành phố, nơi dòng người tấp nập qua lại như một bức tranh sống động không bao giờ ngừng chuyển động. Xe cộ rẽ qua từng góc phố, tiếng ồn ào của động cơ, tiếng nói cười của người bán hàng rong và những tiếng bước chân vội vã tạo nên một bản hòa âm hỗn độn nhưng quen thuộc.
Thiên Thần bước chậm rãi, ánh mắt đôi khi dừng lại nơi những khuôn mặt xa lạ, nhưng tâm trí anh lại trôi dạt về một nơi khác.
Cả hai không nói gì trong một lúc, chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua xen lẫn tiếng ồn của thành phố. Nhưng rồi, không kiềm được sự thôi thúc trong lòng, Thiên Thần lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Hoàng Văn này, cậu có bao giờ nghĩ về cách mà thế giới này đã thay đổi không?" Giọng anh không lớn, nhưng đủ để vang lên giữa không gian xung quanh, ánh mắt như đang tìm kiếm một câu trả lời từ khoảng không xa xăm phía trước.
Hoàng Văn, đang bước nhanh hơn một chút, chững lại, ngoảnh đầu nhìn bạn mình với vẻ ngạc nhiên. "Thay đổi á? Ý cậu là trước khi Hệ Thống Tu Luyện được áp dụng à?" Cậu nhướng mày, nét mặt pha chút tò mò.
Thiên Thần gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi đường chân trời, như thể anh đang cố gắng hình dung ra một thế giới khác – một thế giới trước đây mà giờ chỉ còn là ký ức mờ nhạt của nhân loại.
Hoàng Văn khựng lại, chống thanh kiếm gỗ xuống đất như một ông thầy giáo đang sắp bắt đầu bài giảng. Cậu hít sâu một hơi, giọng điệu có chút hóm hỉnh nhưng không kém phần nghiêm túc. "Cậu biết rồi mà. Trước đây, loài người chúng ta chỉ là những sinh vật yếu đuối, luôn bị săn đuổi bởi những sinh vật mạnh hơn. Khi các sinh vật siêu phàm từ bên ngoài vũ trụ xuất hiện, loài người gần như đứng trên bờ vực diệt vong."
"Nhưng cục diện đã thay đổi khi các vị Thần giáng lâm xuống hỗ trợ chúng ta. Chính họ đã giúp loài người tiến hóa. Nhờ họ, chúng ta khai phá được tiềm năng bên trong cơ thể, sử dụng năng lượng tự nhiên để trở nên mạnh mẽ hơn. Có điều..."
Hoàng Văn dừng lại, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại những bài học lịch sử đã được nghe đi nghe lại.
"Điều gì?" Thiên Thần nhẹ nhàng hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm, như muốn khuyến khích bạn mình nói tiếp.
"Không phải ai cũng được lựa chọn." Hoàng Văn thở dài, nét mặt có chút trầm tư hiếm thấy. "Chỉ những người sở hữu 'Năng Khiếu' hoặc khai mở được 'Huyết Mạch' mới có cơ hội bước vào hành trình tu luyện. Những người khác… mãi mãi chỉ là người thường."
Câu nói của Hoàng Văn khiến Thiên Thần im lặng. Dòng người qua lại bên họ như mờ nhạt dần, chỉ còn lại hai cậu thiếu niên đứng giữa thế giới rộng lớn, mỗi người mang theo những suy nghĩ riêng.
"Đúng vậy. Không phải ai cũng có cơ hội." Thiên Thần khẽ gật đầu, đôi mắt như ẩn chứa một nỗi buồn khó tả. Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể đang cố gắng che giấu điều gì đó.
Hoàng Văn, không để ý tới tâm trạng của bạn, nhanh chóng trở lại dáng vẻ "giáo viên" của mình. "Hệ thống tu luyện chia làm bốn cấp độ chính: Siêu Phàm, Chí Tôn, Nhập Thánh, và Thần Linh. Nhưng chắc cậu cũng biết, đạt đến cấp độ Nhập Thánh thôi đã là điều cực kỳ khó khăn, chứ đừng nói đến Thần Linh."
Thiên Thần bật cười, giọng nói pha chút giễu cợt. "Cậu nhớ bài kỹ thật đấy. Nhưng đừng quên, chỉ khoảng 1% dân số mới đạt được cấp độ Nhập Thánh trở lên. Còn những người đạt đến Thần Linh… gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết."
Hoàng Văn quay sang nhìn bạn mình, cười tự tin. "Vậy thì sao? Một ngày nào đó, tớ sẽ chứng minh rằng truyền thuyết có thể trở thành hiện thực. Tớ sẽ là người đạt tới cấp độ Thần Linh, hay ít nhất là Kiếm Thánh mạnh nhất trong lịch sử!"
Cậu cười lớn, ánh mắt rực sáng với niềm tin không gì lay chuyển được.
Thiên Thần nhìn bạn mình, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt. "Vậy sao? Nếu là cậu thì có lẽ không gì là không thể." Nhưng sâu trong lòng, anh không khỏi băn khoăn. Liệu số phận sẽ đưa cả hai đi đến đâu? Liệu anh có thể bảo vệ được những gì đã mất?
Cả hai nhanh chóng tới sân luyện tập.
Cả hai bước vào sân, nơi vắng lặng nhưng vẫn phảng phất hơi thở của những buổi luyện tập trước đó. Hoàng Văn không mất thời gian, nhanh nhẹn nhặt một thanh kiếm gỗ đặt sẵn bên cạnh một gốc cây lớn, rồi ném một thanh khác về phía Thiên Thần. Thanh kiếm bay trong không trung, xoay vài vòng trước khi Thiên Thần giơ tay bắt gọn.
"Nào, xem thử cậu còn giữ được chút kỹ năng nào không! Nhưng đừng để tớ đánh bại quá nhanh, không thì mất hứng đấy!" Hoàng Văn cười lớn, ánh mắt lấp lánh vẻ thách thức.
Thiên Thần nhìn thanh kiếm trong tay mình. Dù chỉ là một thanh gỗ đơn giản, cảm giác quen thuộc từ những ngày xưa ùa về, pha trộn với ký ức khốc liệt của những trận chiến trong tương lai. Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy bí ẩn.
"Được thôi! Nhưng cậu nên chuẩn bị tâm lý đi, thua thì đừng trách." Lời nói của Thiên Thần nhẹ nhàng, nhưng chất chứa một sự tự tin khó cưỡng.
Cả hai đứng đối diện nhau, gió nhẹ thổi qua làm xao động những nhành cây bên rìa sân. Hoàng Văn là người mở màn trước, không chút do dự lao lên với tốc độ nhanh và một đường kiếm ngang mạnh mẽ nhắm thẳng vào người đối thủ.
Thiên Thần nghiêng người, né đòn dễ dàng như một chiếc lá lướt qua gió. Hoàng Văn khựng lại một giây, nhưng ngay lập tức xoay người, vung kiếm từ trên cao xuống với lực đạo mạnh hơn. Dẫu vậy, Thiên Thần vẫn giữ vẻ bình thản, nhẹ nhàng bước sang bên, để lưỡi kiếm chỉ lướt qua sát vai mình.
"Cậu nhanh hơn tớ nhớ đấy!" Hoàng Văn nói lớn, không giấu được chút ngạc nhiên, nhưng cũng không chậm lại. Cậu tiếp tục t·ấn c·ông, mỗi đòn đều đầy năng lượng và quyết tâm.
Thiên Thần không đáp lại, chỉ di chuyển linh hoạt như một dòng nước, không để bất kỳ đòn t·ấn c·ông nào chạm đến mình. Những bước chân của anh không chỉ né tránh mà còn khiến Hoàng Văn cảm thấy như mình đang bị dẫn dắt vào một vũ điệu chiến đấu mà anh không làm chủ được.
Hoàng Văn bắt đầu cảm thấy khó chịu, từng đường kiếm của cậu dồn dập hơn, nhưng vẫn không thể đánh trúng mục tiêu. Trái lại, chính cậu là người đang tiêu hao năng lượng nhanh chóng. "Cậu định cứ trốn mãi thế à, Thiên Thần? Làm chút gì đi chứ!"
Nghe thấy lời thúc giục, Thiên Thần mỉm cười nhạt. "Được thôi."
Anh chuyển từ thế phòng thủ sang t·ấn c·ông trong một khoảnh khắc. Thanh kiếm gỗ trong tay anh vung lên, không quá mạnh nhưng lại đầy kỹ thuật và sự chính xác. Hoàng Văn cảm nhận được một sức ép khác biệt, một thứ gì đó mà cậu chưa từng đối mặt trước đây. Đòn đánh ấy không chỉ đẩy cậu lùi lại mà còn khiến cậu mất thăng bằng trong chốc lát.
"Không thể nào! Cậu học đâu ra cách đánh này?" Hoàng Văn thốt lên, lùi lại vài bước để tránh thêm một đòn từ đối thủ.
Thiên Thần không trả lời, đôi mắt anh tập trung như một chiến binh kỳ cựu. Mỗi đòn đánh của anh tiếp nối với một bước chân vững chắc, buộc Hoàng Văn phải lui dần về phía cuối sân. Hoàng Văn giờ đây chỉ có thể phòng thủ, không còn cơ hội phản công.
Cuối cùng, Hoàng Văn bị dồn vào một góc, không còn đường thoát. Thiên Thần dừng lại, thanh kiếm gỗ áp nhẹ lên cổ cậu, kết thúc trận đấu.
"Tớ thua rồi." Hoàng Văn thở dốc, hai tay giơ lên như một dấu hiệu đầu hàng. Cậu nhìn Thiên Thần với ánh mắt đầy tò mò và bất mãn. "Nhưng mà này, từ khi nào cậu mạnh đến vậy? Bình thường cậu đâu có thế này!"
Thiên Thần nhún vai, nụ cười thoáng qua trên môi. "Có lẽ tớ giỏi hơn cậu nghĩ."
Hoàng Văn trừng mắt nhìn bạn mình, nhưng chỉ trong chốc lát, cậu lại bật cười lớn. "Hừm, vậy thì tốt. Nhưng cậu đừng đắc ý quá, lần sau tớ nhất định sẽ phục thù!"
Cả hai bật cười, không khí căng thẳng của trận đấu tan biến như một làn sương sớm.
________________________________________
Sau khi thu dọn để chuẩn bị trở về, Hoàng Văn chợt nhớ ra điều gì đó và lên tiếng.
"À mà này, cậu đã chuẩn bị gì cho buổi Giác Tỉnh Năng Khiếu sắp tới chưa?"
Thiên Thần khựng lại. Buổi Giác Tỉnh Năng Khiếu – sự kiện mang tính bước ngoặt trong cuộc đời mỗi con người ở thế giới này – sẽ được tổ chức trong vài ngày tới. Đây là dịp mà tất cả những người ở độ tuổi của Thiên Thần phải tham gia, để thức tỉnh khả năng tiềm ẩn trong bản thân và bước vào con đường tu luyện. Những ai không thể giác tỉnh năng khiếu sẽ không bao giờ trở thành người có năng lực, và mãi mãi chỉ là những con người bình thường.
"Ừ, còn gì nữa! Đây là cơ hội duy nhất để biết mình có khả năng tu luyện hay không. Nếu không giác tỉnh được Năng Khiếu, coi như đời người chấm hết, mãi mãi chỉ là người bình thường." – Hoàng Văn nói, ánh mắt rực lên niềm hy vọng.
"Đúng vậy," Thiên Thần đáp, ánh mắt hướng xa xăm. Anh chưa từng nghĩ rằng lần giác tỉnh này lại có thể thay đổi tất cả. Liệu anh có thể một lần nữa thức tỉnh khả năng của mình? Liệu anh có thể vượt qua thử thách này để chuẩn bị cho những điều lớn lao sắp tới?
Một nỗi lo lắng vô hình bao trùm lấy Thiên Thần, nhưng anh không muốn để Hoàng Văn biết điều đó. Anh chỉ khẽ gật đầu, rồi đáp lại:
"Thực ra, tớ chưa nghĩ quá nhiều về việc đó. Cứ để mọi thứ tự nhiên."
"Cậu lúc nào cũng bình thản vậy, nhưng tớ có cảm giác lần này cậu sẽ làm được điều gì đó tuyệt vời. Thôi, chúng ta đi về thôi!" Hoàng Văn nháy mắt.
Cả hai bước đi, ánh mặt trời vẫn chiếu rọi lên những con đường quen thuộc. Một ngày mới lại đến, và những điều chưa biết đang chờ đợi phía trước.
"Tớ chắc chắn sẽ giác tỉnh được Năng Khiếu cấp cao! Cậu nhớ đấy, Thiên Thần, một ngày nào đó, tớ sẽ trở thành người mạnh nhất. Còn cậu thì sao, định trở thành gì?" Hoàng Văn vừa đi vừa huyên thuyên về những kỳ vọng của mình.
Thiên Thần chỉ cười, không đáp. Anh đã từng là người mạnh nhất trong tương lai, nhưng hiện tại, anh chỉ muốn sử dụng tất cả kinh nghiệm để bảo vệ những người thân yêu.
"Đi nào, Thiên Thần! Còn vài ngày thôi, cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần đi!"
Hoàng Văn vỗ vai anh một cách hào hứng, rồi cả hai rảo bước trên con đường trở về, ánh nắng buổi sáng chiếu sáng cả một ngày mới.
Sau trận đấu vui vẻ, Thiên Thần và Hoàng Văn quyết định không về nhà ngay mà tiếp tục đi loanh quanh. Dù không còn chuyện gì đặc biệt để làm, nhưng hai người bạn thân luôn thích việc cùng nhau lang thang qua những con phố, thảo luận đủ thứ chuyện trên đời.
"Thực ra, cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ thành ai trong tương lai không?" – Hoàng Văn hỏi khi cả hai đang đi qua một con hẻm nhỏ.
"Tớ chẳng bao giờ quan tâm đến những gì sẽ xảy ra sau này. Chỉ cần có thể sống một cuộc sống bình yên, không phải lo lắng gì quá nhiều là được." Thiên Thần nhún vai.
"Cậu lúc nào cũng bình thản như vậy. Nhưng tớ thì khác, tớ muốn trở thành một kiếm sĩ vĩ đại, ai cũng phải kính nể!" Hoàng Văn cười lớn.
Cả hai cứ thế đi dọc theo những con đường quen thuộc, câu chuyện của họ cứ trôi qua một cách tự nhiên như bao lần trước đây. Nhưng khi màn đêm bắt đầu buông xuống, họ nhận ra trời đã tối, và giờ là lúc phải về nhà.
"Chắc là muộn rồi, chúng ta nên về thôi." – Thiên Thần lên tiếng, nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị quay lưng, một tiếng động lạ vang lên từ phía trước.
Cả hai chợt dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nguồn âm thanh.
"Chuyện gì vậy?" – Hoàng Văn hỏi.
"Có vẻ như có gì đó không ổn..." Thiên Thần nhíu mày.
Không kịp chờ đợi thêm, từ trong bóng tối, những sinh vật lạ từ từ xuất hiện. Đó là những con quái vật khổng lồ, cơ thể chúng bọc đầy vảy đen, mắt sáng rực với ánh nhìn lạnh lẽo. Chúng di chuyển một cách kỳ dị, như thể đang tìm kiếm mục tiêu.
"Cậu thấy không? Quái vật... có vẻ như chúng đang đến gần." Hoàng Văn cầm lấy thanh kiếm gỗ, ánh mắt nghiêm túc.
Thiên Thần không nói gì, chỉ nhìn về phía những con quái vật. Một trong số chúng vung móng vuốt về phía họ, nhưng ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ xa, khiến cả hai giật mình quay lại.
Từ phía cuối con phố, một đội bảo vệ xuất hiện. Đó là Liên Minh Siêu Phàm, những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, mặc áo giáp bạc lấp lánh, tay cầm v·ũ k·hí sắc bén. Họ nhanh chóng bao vây những con quái vật, t·ấn c·ông với sự phối hợp nhịp nhàng.
"Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không gây nguy hiểm cho chúng ta đâu." – Thiên Thần nói, nhìn đội bảo vệ đang lao vào trận chiến.
Hoàng Văn gật đầu, trong khi Thiên Thần chỉ lặng lẽ quan sát. Anh cảm nhận được sức mạnh của đội bảo vệ, và không có ý định tham gia vào cuộc chiến này. Bởi vì những chiến binh đó đã quá đủ khả năng để xử lý những con quái vật này.
Những cú chém, những đòn đánh mạnh mẽ từ v·ũ k·hí của đội bảo vệ nhanh chóng khiến quái vật không thể trụ vững. Dưới sự phối hợp chặt chẽ, chúng bị tiêu diệt chỉ trong chớp mắt.
"Mọi chuyện đã ổn. Các cậu không sao chứ?"
Một trong số các chiến binh đội bảo vệ, người cầm đầu, bước đến gần Thiên Thần và Hoàng Văn. Anh ta tháo mũ bảo vệ, lộ ra khuôn mặt rắn rỏi với đôi mắt sắc bén.
"Cảm ơn các anh. Chúng tôi chỉ đứng nhìn, không tham gia đâu." Hoàng Văn mỉm cười, gật đầu.
"Chúng ta không còn an toàn nữa, đúng không?" Thiên Thần nhìn chiến binh với ánh mắt trầm tư.
"Những con quái vật này chỉ là một phần nhỏ. Những thứ tồi tệ hơn đang đến gần, và các cậu sẽ phải sớm đối mặt với chúng." Chiến binh đó nhìn Thiên Thần, khẽ thở dài.
Hoàng Văn và Thiên Thần im lặng, không nói gì thêm. Thiên Thần cảm nhận rõ sự nghiêm trọng trong lời nói của chiến binh.
"Được rồi, chúng tôi phải đi trước đây. Các cậu hãy cẩn thận." – Chiến binh nói, rồi quay lưng cùng đồng đội rời đi.
Cả Thiên Thần và Hoàng Văn tiếp tục bước đi trong im lặng. Không khí nặng nề hơn, và những con phố giờ đã trở nên vắng lặng. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng Thiên Thần, khiến anh không thể thoải mái nổi.
"Chắc chúng ta nên về thôi." – Hoàng Văn cất lời, giọng đầy suy tư.
"Ừ." – Thiên Thần gật đầu.
Cả hai bước đi về nhà trong không gian tĩnh lặng, nhưng những suy nghĩ về cuộc đối đầu vừa rồi và những lời cảnh báo của chiến binh vẫn không thôi ám ảnh Thiên Thần. Anh không thể ngừng lo lắng về những gì sắp đến. Cảm giác rằng một cơn bão lớn đang chực chờ làm thay đổi tất cả bao trùm lấy tâm trí anh.
0