0
Sau khi chia tay Hoàng Văn, Thiên Thần trở về nhà trong một tâm trạng không mấy thoải mái. Dù những con quái vật đã bị tiêu diệt, nhưng lời cảnh báo của đội bảo vệ vẫn khiến anh không khỏi lo lắng. Cảm giác bất an lạ lùng cứ đeo bám anh, như thể mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Anh mở cửa, bước vào phòng khách quen thuộc. Mùi hương nồng nàn từ bếp bay ra, khiến anh chợt nhớ lại bữa ăn mà mẹ đã chuẩn bị cho mình. Dù sao, cảm giác về nhà vẫn luôn khiến anh cảm thấy an tâm một chút.
"Con về rồi hả, Thiên Thần?" – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bếp.
"Vâng, mẹ." – Thiên Thần đáp lại, tháo giày và đặt ba lô xuống. Anh bước về phía bếp, nơi mẹ anh đang đứng, với ánh mắt lướt qua khuôn mặt hiền hậu của bà.
"Con đi chơi với bạn về mà mặt mày cau có vậy? Có chuyện gì sao?" Mẹ Thiên Thần, một người phụ nữ trung niên nhưng vẫn rất trẻ trung, mỉm cười nhìn anh.
"Không có gì đâu mẹ, chỉ là một chút chuyện ngoài đường thôi mà." Thiên Thần nhún vai, mỉm cười gượng.
"Mẹ biết con không dễ bị ảnh hưởng bởi những chuyện bên ngoài, nhưng mẹ cũng không muốn con cứ giữ trong lòng. Con lớn rồi, không thể lúc nào cũng để tâm đến mọi chuyện một mình được. Con cứ nói đi, có gì thì chia sẻ với mẹ."
Mẹ anh đưa một bát cơm nóng hổi lên cho anh, vừa thở dài vừa nhìn anh đầy lo lắng.
Thiên Thần chỉ cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Mẹ anh đã quá hiểu anh, biết rằng anh không phải là kiểu người hay bộc lộ cảm xúc. Tuy nhiên, bà cũng cảm nhận được sự khác biệt trong cách hành động và thái độ của anh dạo gần đây.
Sau khi ăn xong, Thiên Thần mệt mỏi leo lên cầu thang, bước vào phòng của mình. Anh thả mình xuống giường, kéo chăn lên che kín người. Nhưng trước khi anh kịp thả lỏng hoàn toàn, tiếng cửa phòng mở vang lên.
"Mẹ!" – Thiên Thần lầm bầm trong lòng.
"Chúng ta cần nói chuyện." Mẹ anh bước vào, tay cầm một ly sữa ấm, khuôn mặt nghiêm túc.
"Con không sao mà mẹ." Thiên Thần ngồi dậy, nhìn mẹ.
"Con biết đấy, mẹ luôn cảm nhận được khi con có gì đó không ổn. Hôm nay con đã làm gì đó mà không nói với mẹ phải không?" Mẹ anh ngồi xuống giường, đặt ly sữa lên bàn.
Thiên Thần im lặng. Cảm giác như mẹ anh luôn có khả năng nhìn thấu mọi suy nghĩ của anh khiến anh đôi khi cảm thấy khó chịu.
Nhưng đồng thời, anh cũng không thể phủ nhận rằng có một sự an tâm kỳ lạ mỗi khi mẹ anh ở gần.
"Con thật sự không có gì để nói đâu." – Thiên Thần trả lời, cố gắng tránh ánh mắt của bà.
"Con luôn im lặng và giữ mọi thứ cho riêng mình. Nhưng mẹ muốn con biết, dù có chuyện gì xảy ra, con luôn có mẹ bên cạnh." Mẹ anh không tỏ ra tức giận, chỉ lắc đầu và nhẹ nhàng vỗ vai anh.
Lúc này, Thiên Thần cảm thấy một cảm giác ấm áp trong lòng. Dù anh không thể nào giải thích được hết những điều đang diễn ra trong đầu mình, nhưng anh hiểu rằng mẹ anh là người duy nhất mà anh có thể tin tưởng và dựa vào.
"Vâng, con biết rồi. Cảm ơn mẹ." – Thiên Thần mỉm cười, ánh mắt dịu lại.
"Với con, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mẹ tin vào con." Mẹ anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng, nhưng trước khi đóng cửa, bà quay lại nói một câu.
Cánh cửa đóng lại, và Thiên Thần lại chìm trong suy tư. Anh không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất, anh có thể cảm nhận được sự ấm áp và tin tưởng từ gia đình, điều này khiến anh không cảm thấy hoàn toàn đơn độc trong cuộc chiến mà mình sẽ phải đối mặt.
===========================
Ngày giác tỉnh cuối cùng cũng đến. Từ sáng sớm, Thiên Thần đã chuẩn bị kỹ càng, không chỉ vì đây là ngày định hình tương lai, mà còn vì anh mong muốn khám phá sâu hơn về bản thân – đặc biệt là năng khiếu không gian mà anh đã tự mình phát hiện trước đó.
Trung tâm giác tỉnh tọa lạc tại khu vực trung tâm thành phố, một tòa nhà hiện đại mang kiến trúc tương lai. Những luồng sáng từ hệ thống cột năng lượng chiếu rọi khắp nơi, làm không khí trở nên náo nhiệt nhưng cũng căng thẳng. Thanh thiếu niên từ khắp nơi đổ về, ai cũng mang theo hy vọng được giác tỉnh một năng khiếu mạnh mẽ để mở ra cánh cửa đến những học viện danh giá hoặc con đường sự nghiệp đầy hứa hẹn.
Hệ thống giác tỉnh phân tích năng lượng trong cơ thể, xác định năng khiếu và đánh giá theo các cấp bậc từ F đến S. Những năng khiếu cấp S, được xem là biểu tượng của thiên tài, hiếm khi xuất hiện nhưng luôn gây chấn động mỗi khi được công bố.
“Liệu năng khiếu không gian của mình có được phát hiện không?”
Khi tên Thiên Thần được xướng lên, không khí trong hội trường im lặng hơn hẳn. Anh bước vào cột năng lượng với một thái độ điềm tĩnh nhưng nội tâm vẫn có chút dao động.
Ánh sáng xanh từ cột năng lượng bao trùm lấy anh, như cảm nhận từng nhịp đập, từng tia năng lượng sâu bên trong cơ thể. Hệ thống phát ra âm thanh đều đều, rồi dừng lại vài giây, như thể đang phân tích dữ liệu phức tạp hơn thông thường. Cuối cùng, giọng nói từ hệ thống vang lên:
"Phát hiện: Điều khiển Lực."
"Đánh giá: S."
Hội trường như nín thở, trước khi tiếng xì xào và kinh ngạc lan rộng. Điều khiển Lực cấp S – khả năng kiểm soát hoàn hảo mọi dạng lực vật lý, từ trọng lực, áp lực, lực đẩy cho đến năng lượng chuyển động – là một trong những năng khiếu hiếm hoi và cực kỳ giá trị.
Rời khỏi cột năng lượng, ánh mắt Thiên Thần lặng lẽ liếc nhìn lòng bàn tay trái. Ở giữa lòng bàn tay, một ấn ký hình tròn xuất hiện, như những đường nét tinh xảo được khắc lên da thịt. Đó là biểu tượng của Điều khiển Lực – một vòng xoáy đơn giản nhưng chứa đầy sức mạnh tiềm tàng, giống như một hố đen hút mọi ánh nhìn.
“Tại sao năng khiếu không gian của mình không được nhận diện?” Anh giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng, anh không khỏi thất vọng.
Ngay sau đó, Hoàng Văn, bạn thân nhất của Thiên Thần, được gọi tên. Cậu chỉnh lại thanh kiếm treo sau lưng, tiến vào cột năng lượng với dáng vẻ ung dung. Khi ánh sáng bao trùm cơ thể, mọi người chờ đợi với sự hồi hộp không kém.
Một luồng sáng chói lóa hình thành, tạo nên hình ảnh một thanh kiếm huyền bí xoay quanh cơ thể Hoàng Văn. Hệ thống phản hồi nhanh chóng:
"Phát hiện: Ngự Kiếm."
"Đánh giá: S."
Tiếng reo hò vang dội khắp hội trường. Ngự Kiếm, một năng khiếu huyền thoại mang đến khả năng điều khiển kiếm bằng ý niệm, đồng thời nâng cao độ chính xác và tốc độ chiến đấu, là niềm mơ ước của nhiều chiến binh trẻ.
Hoàng Văn bước ra khỏi cột năng lượng, ánh mắt sáng rỡ khi nhìn vào lòng bàn tay trái của mình. Ấn ký Ngự Kiếm hiện rõ, một thanh kiếm nhỏ với đường viền sắc nét, như phát sáng mỗi khi cậu siết chặt tay.
"Cái này tuyệt thật! Không chỉ là dấu hiệu cho năng khiếu của mình, mà còn như một lời nhắc nhở không bao giờ được phép yếu đuối," Hoàng Văn reo lên, giơ cao tay để ngắm nghía ấn ký.
Sau khi buổi giác tỉnh kết thúc, Thiên Thần và Hoàng Văn rời khỏi trung tâm trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Hai năng khiếu cấp S xuất hiện cùng một lúc đã trở thành tâm điểm chú ý, nhưng cả hai đều không bận tâm quá nhiều. Với họ, đây mới chỉ là khởi đầu.
"Cậu thấy sao?" Hoàng Văn phấn khích hỏi. "Tớ không ngờ lại giác tỉnh Ngự Kiếm cấp S. Với năng khiếu này, tớ có thể trở thành chiến binh mạnh nhất!"
"Không bất ngờ lắm" Thiên Thần gật đầu, mỉm cười.
"Còn cậu thì sao? Điều khiển Lực cấp S, ai mà tin được.”
"Thiên Thần, cậu thấy sao? Chúng ta là bộ đôi cấp S đấy! Đến học viện, chắc chắn sẽ gây chấn động."
"Cũng tốt thôi. Nhưng cậu biết đấy, sức mạnh lớn không phải là tất cả. Điều quan trọng là cách chúng ta sử dụng nó." Thiên Thần giữ vẻ trầm ngâm.
Hai người tiếp tục bước đi, trò chuyện về những hy vọng và kế hoạch cho tương lai. Nhưng trong lòng Thiên Thần, những câu hỏi vẫn lởn vởn: “Tại sao năng khiếu không gian của mình không xuất hiện?”
“Tại sao hệ thống lại không hiển thị Năng Khiếu này?” Thiên Thần giơ bàn tay lên lặng nhìn vào một ấn ký mờ nhạt giữa long bàn tay.
“Mình nhớ rằng trình độ máy móc hệ thống hiện tại cũng rất cao siêu mà.”
“Không thể nào như vậy được.”
“Có ai đó đã nhúng tay vào sao?”
Đột nhiên phía trước, tiếng còi báo động vang lên. Cả hai nhanh chóng nhìn về hướng âm thanh. Một nhóm nhỏ đội bảo vệ đang xử lý tình huống ở khu vực gần công viên.
Thiên Thần và Hoàng Văn tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn. Một con quái vật hình thù kỳ dị, như được tạo ra từ bóng tối và gió lốc, đang bị bao vây. Đội bảo vệ với kỹ năng phối hợp hoàn hảo không cho nó cơ hội phản kháng.
"Đội bảo vệ thật sự rất mạnh," Hoàng Văn nhận xét, đôi mắt dõi theo từng động tác nhanh nhẹn của họ.
"Ừ," Thiên Thần đáp, giọng trầm. "Họ là tuyến phòng thủ đầu tiên của thành phố, được tuyển chọn từ những người giác tỉnh năng khiếu mạnh mẽ. Họ không chỉ bảo vệ dân chúng khỏi quái vật mà còn xử lý những nguy cơ đến từ các chiều không gian khác."
"Mình nghe nói đội bảo vệ có nguồn gốc từ thời kỳ đầu khi con người phát hiện năng khiếu. Lúc đó, quái vật từ các cánh cổng không gian thường xuyên xuất hiện, và đội bảo vệ được thành lập để đối phó. Đến nay, họ đã trở thành biểu tượng của sự an toàn." Hoàng Văn gật đầu.
"Đúng vậy," Thiên Thần đồng ý. "Nhưng mình nghe nói, trong thời kỳ đầu, nhiều năng khiếu mạnh đã biến mất trong các trận chiến, và đến giờ vẫn chưa được tái hiện."
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi quái vật cuối cùng cũng b·ị đ·ánh bại. Đội trưởng đội bảo vệ, một người đàn ông cao lớn với ánh mắt sắc bén, nhìn quanh trước khi ra hiệu cho các thành viên rời đi.
Thiên Thần vừa về đến nhà, cửa chưa kịp mở thì từ trong đã vang lên giọng nói đầy háo hức của mẹ:
"Thiên Thần! Con giác tỉnh được gì rồi? Nói mẹ nghe ngay nào!"
"Chà, mẹ đoán xem?" Anh bước vào, đặt balo xuống bàn, cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
Mẹ anh, người phụ nữ có ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy tinh quái, khoanh tay lại. "Đừng có trêu mẹ! Nhanh nói đi! Không thì tối nay nhịn cơm đấy!"
"Được rồi, được rồi! Là Điều khiển Lực, cấp S đấy." Thiên Thần bật cười.
"Cấp S?" Đôi mắt mẹ anh sáng rực như ánh đèn pha. Bà lao đến ôm chầm lấy anh, giọng nghẹn ngào pha lẫn tự hào. "Trời ơi! Con trai của mẹ giỏi quá! Mẹ đã nói mà, dòng máu nhà mình là thiên tài!"
"Thôi nào, mẹ," Thiên Thần vừa cười vừa cố thoát khỏi vòng tay siết chặt. "Con nghẹt thở mất!"
"Không được! Để mẹ ôm thêm chút nữa," mẹ anh kiên quyết. Rồi bà đột nhiên buông ra, nắm lấy tay anh để nhìn lòng bàn tay trái. Khi thấy ấn ký xoáy tròn của năng khiếu, bà lại reo lên như trẻ con:
"Ấn ký đẹp thật! Con đúng là con trai của mẹ!"
"Mẹ à, có gì mà phải làm lớn chuyện thế..." Thiên Thần lắc đầu, nhưng trong lòng không khỏi ấm áp.
"Không làm lớn sao được?" Mẹ anh bỗng chắp tay lại, mắt long lanh. "Mai mẹ phải kể với toàn khu phố. Mẹ muốn cả khu phố biết con trai mẹ là thiên tài!"
"Mẹ đừng làm con nổi tiếng quá sớm, con còn muốn sống yên ổn mà," anh vừa nói vừa cười bất lực.
"Thôi được, mẹ sẽ giữ bí mật... nhưng chỉ đến ngày mai thôi!" Mẹ anh nhìn anh một hồi, rồi khẽ cười.
Bữa tối hôm đó là một nồi cơm nghi ngút khói cùng nhiều món ăn thơm phức khiến Thiên Thần không ngừng hít hà.
"Mẹ làm món này để chúc mừng con đấy," mẹ anh vui vẻ nói, gắp thêm thịt vào bát của anh.
"Con cảm ơn mẹ. Món ăn của mẹ vẫn là tuyệt nhất," Thiên Thần đáp, cười tươi.
"Đương nhiên rồi!" Mẹ anh cười toe toét, rồi hạ giọng. "Nhưng mà này, giác tỉnh cấp S thì sao? Con có ý định vào học viện nào chưa?"
"Chắc là học viện Siêu Phàm.” Thiên Thần ngừng lại một chút.
“Học viện của ông nội con sao?” Long Na tò mò hỏi.
“Vâng, nhưng còn nhiều chuyện con phải lo nữa... Có những điều mẹ chưa biết."
"Điều gì vậy?"
Anh chỉ mỉm cười, không trả lời, khiến mẹ anh nheo mắt nghi ngờ.
Sau khi dọn dẹp xong bữa tối, mẹ anh vẫn còn đang hí hoáy kiểm tra xem có tin tức gì về buổi giác tỉnh hôm nay. Thiên Thần trở về phòng, nhưng không quên ngoái lại nói:
"Cảm ơn mẹ vì bữa tối ngon miệng. Nhưng mẹ này, đừng kể với cả thế giới về con, nhé?"
Mẹ anh chỉ cười xòa, rồi quay lại màn hình điện thoại.
Thiên Thần trở về phòng sau màn nói chuyện đầy vui nhộn của mẹ. Anh cười nhẹ, cảm nhận sự ấm áp từ những khoảnh khắc gia đình mà anh từng nghĩ đã mãi mãi mất đi.
Ngồi xuống mép giường, Thiên Thần lật bàn tay trái, nơi ấn ký năng khiếu Điều Khiển Lực đang phát sáng yếu ớt. Biểu tượng ấy sắc nét và đầy uy nghi, tựa như một lời nhắc nhở không lời về sức mạnh và trách nhiệm mà anh đang gánh vác.
“Cấp S...” Anh thì thầm, giọng đầy trầm tư. Không phải ai cũng đạt được mức này, và anh hiểu rõ giá trị của nó. Nhưng cũng chính vì
vậy, sự hoài nghi về chính mình lại lớn dần.
“Không gian...” Một lần nữa, năng khiếu ẩn bị lãng quên trở thành câu hỏi lớn trong đầu anh. Anh nhớ như in khả năng đó đã cứu anh và cả đồng đội không biết bao lần trong tương lai. Vậy mà giờ đây, nó lại bị phủ nhận hoàn toàn trong buổi giác tỉnh.
Anh ngả người xuống giường, ánh mắt hướng lên trần nhà, trầm ngâm. Những ký ức mờ nhạt nhưng đầy ám ảnh của tương lai dần hiện ra: cánh cổng không gian xoáy tròn, đội quân quái vật, và hình bóng kiên cường của chính mình trong những trận chiến sống còn.
Thiên Thần khẽ nhắm mắt, cố gắng gom những suy nghĩ đang hỗn loạn lại. “Mình không còn là đứa trẻ nữa. Nếu đã quay trở lại, không chỉ để sửa sai, mà còn phải chuẩn bị tốt hơn. Không được để lịch sử tái diễn.”
Những năm tháng dẫn dắt nhân loại, chứng kiến sự sống và c·ái c·hết, đã mài giũa anh thành một người lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán. Thiên Thần biết, sức mạnh không phải là tất cả – mà chính sự thấu hiểu và những quyết định đúng lúc mới thật sự dẫn đến chiến thắng.
Một hơi thở dài, nhưng không phải là sự buông xuôi, mà là sự tập trung. Đôi mắt anh, khi mở ra, ánh lên sự kiên định.
“Hãy xem lần này, liệu vận mệnh có còn dám thử thách mình nữa không.”
“Trước hết cứ hòa nhập vào cuộc sống và tận hưởng một chút vậy.”