Thành phố Nova, ngày 28 tháng 3 năm 2010
Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào, Thiên Thần tỉnh giấc trong không gian yên tĩnh và ấm áp. Cơn buồn ngủ vẫn còn vương lại trong mắt, khiến mọi thứ xung quanh mơ màng. Nhưng ngay khi mở mắt, anh cảm thấy một sự lạ lùng – như có ai đó đang nhìn mình, một sự hiện diện quen thuộc mà anh không thể giải thích.
Anh nhìn quanh phòng, và ánh mắt chạm phải một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường – Thiên Không, ông nội của anh. Ánh mắt ông sắc bén nhưng đầy ấm áp, như thể đã đợi anh tỉnh dậy từ lâu.
"Ông nội… sao ông lại ở đây?" Thiên Thần ngồi dậy, ngơ ngác. Ông nội chưa bao giờ vào phòng khi anh đang ngủ, trừ khi có việc quan trọng.
"Con ngủ lâu quá, Thiên Thần. Ông đến xem con đã sẵn sàng chưa." Thiên Không đáp, giọng trầm ấm nhưng vẫn có chút gì đó nghiêm khắc. Ông đứng dậy và đi đến gần giường, nhìn thẳng vào Thiên Thần.
Thiên Thần cảm thấy có gì đó bất thường. Ông nội đã ở đây từ lúc nào mà anh không hề hay biết? Điều này không giống như mọi lần.
Anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngủ, nhưng mọi thứ trở nên mơ hồ.
"Có chuyện gì sao ông?" Thiên Thần hỏi, không giấu nổi sự tò mò.
"Không có gì lớn đâu, chỉ là ông muốn chắc chắn rằng con đã sẵn sàng cho những gì sắp đến." Thiên Không mỉm cười, đôi mắt sáng lên đầy ẩn ý.
"Thư mời từ Học Viện Siêu Phàm đã đến rồi."
Thiên Thần cảm thấy căng thẳng. Anh đã sẵn sàng tập luyện năng khiếu và đối diện với thử thách trong học viện, nhưng ông nội lại nói những điều này như thể có điều gì đó bí ẩn đang chờ đợi anh.
"Con hiểu rồi, ông nội. Con sẽ chuẩn bị tốt." Thiên Thần đứng dậy, cảm thấy quyết tâm dâng lên trong lòng.
"Tốt." Ông nội Thiên Không gật đầu, nhưng ánh mắt ông lại có chút gì đó lo âu. "Nhớ rằng con không chỉ chiến đấu cho bản thân mình, mà còn cho cả những người xung quanh. Con phải mạnh mẽ, không chỉ về thể xác mà còn cả về tinh thần."
"Con sẽ nhớ lời ông dạy." Thiên Thần đáp, ánh mắt kiên định.
Ông Thiên Không vỗ vai Thiên Thần, như thể muốn truyền một phần sức mạnh và niềm tin vào anh. Sau đó, ông nhẹ nhàng quay người và bước ra khỏi phòng.
"Hãy chuẩn bị tốt, Thiên Thần. Những gì con sắp đối mặt sẽ không dễ dàng."
Với những lời nói của ông nội trong đầu, Thiên Thần cảm thấy một quyết tâm mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Anh biết rằng cuộc sống sắp tới sẽ không hề dễ dàng, nhưng anh đã sẵn sàng đón nhận mọi thử thách để trở thành người mạnh mẽ mà ông nội mong đợi.
Anh cầm phong bì lên, nhìn kỹ và nhận thấy trên đó có in một biểu tượng màu bạc – biểu tượng của Học Viện Siêu Phàm, ngôi trường danh tiếng dành cho những người có năng khiếu siêu nhiên như anh. Một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong lòng. Đây không chỉ là một bức thư thông thường, mà là một thông điệp quan trọng.
Anh mở phong bì, đọc những dòng chữ in trên giấy với một chút hồi hộp:
________________________________________
Kính gửi Thiên Thần
Chúng tôi trân trọng thông báo rằng bạn đã được chấp nhận vào Học Viện Siêu Phàm. Đây là một học viện dành cho những người có năng khiếu siêu nhiên đặc biệt và có mục tiêu phát triển tối đa năng lực của học viên.
Quá trình nhập học sẽ bắt đầu sau ba tháng nữa. Trong khoảng thời gian này, bạn cần chuẩn bị tinh thần và thể chất thật tốt để bước vào một môi trường học tập đầy thử thách.
Học Viện Siêu Phàm cam kết cung cấp cho bạn những phương pháp học tập tiên tiến, giúp bạn không chỉ phát triển năng khiếu mà còn học hỏi thêm nhiều kiến thức quan trọng về các thế lực siêu nhiên, chiến lược và các kỹ năng chiến đấu.
Trân trọng
Ban Tuyển Sinh – Học Viện Siêu Phàm
________________________________________
Thiên Thần ngừng đọc trong giây lát, suy nghĩ về những gì vừa đọc được. Ba tháng – một khoảng thời gian không quá dài, nhưng cũng không ngắn. Nó vừa đủ để anh chuẩn bị và tập luyện thêm về khả năng của mình. Mặc dù năng khiếu Điều Khiển Lực đã được đánh giá là Cấp S, nhưng Thiên Thần biết rằng anh không thể chỉ dựa vào đánh giá này. Để đối mặt với những thử thách phía trước, anh phải rèn luyện và kiểm soát năng lực này một cách hoàn hảo nhất.
“Ba tháng... đủ để chuẩn bị.” Anh tự nhủ.
Với tâm thế quyết tâm, Thiên Thần quyết định dành những tháng còn lại để luyện tập khả năng điều khiển lực của mình. Mặc dù có thể điều khiển lực ở một mức độ nhất định, nhưng anh vẫn chưa thật sự kiểm soát được sức mạnh ấy. Vì vậy, buổi sáng hôm đó, sau khi nhận được thư, Thiên Thần đã bắt đầu ngay buổi luyện tập đầu tiên.
Nhưng mà trước khi đi, có một thứ quan trọng cần phải làm…đó là ăn sáng.
"Con ăn nhanh lên, rồi tập luyện đừng quên nghỉ ngơi," mẹ anh nhẹ nhàng nhắc nhở khi thấy anh vội vã.
"Con biết rồi mà mẹ," Thiên Thần đáp lại, ánh mắt đầy quyết tâm. Anh đã quen với những cuộc trò chuyện này và biết rằng mẹ chỉ muốn anh có một sức khỏe tốt nhất cho cuộc sống phía trước. Anh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, nhưng trước khi đi ra ngoài,
Thiên Thần quay lại nhìn mẹ một lần nữa.
"Con đi luyện tập đây, mẹ đừng lo nhé."
"Cẳn thận đấy, đừng tập quá sức," Long Na đáp lại, ánh mắt đầy lo lắng.
Tại biệt thự của Thiên Không
Khu vực luyện tập rộng lớn trong biệt thự có đầy đủ các thiết bị giúp Thiên Thần kiểm tra và rèn luyện năng khiếu. Đây là nơi Thiên
Không, ông của Thiên Thần, đã dành nhiều công sức xây dựng để giúp đỡ anh luyện tập. Trên tường là các dụng cụ luyện tập và các thiết bị hiện đại hỗ trợ cho việc rèn luyện năng khiếu. Một bên phòng được trang bị các tấm chắn năng lượng. Một không gian tĩnh lặng, đầy đủ dụng cụ giúp anh làm quen với năng lực điều khiển lực của mình.
(Vì có ông bố xịn xò nên nhà Thiên Thần thuộc top gia tộc giàu có nhất thế giới)
Thiên Thần đứng giữa phòng, đôi mắt khép lại, lắng nghe nhịp thở của chính mình. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng cơn không khí tràn vào lồng ngực, khiến tâm trí trở nên tĩnh lặng. Anh biết rằng để thành thạo khả năng điều khiển lực, mọi thứ đều cần thời gian, từng chút một. Không thể nóng vội. Dù đã có một nền tảng lý thuyết vững chắc, nhưng để làm chủ được sức mạnh này, anh còn phải kiên nhẫn rèn luyện không ngừng.
"Bắt đầu thôi," Thiên Thần tự nhủ trong lòng, bàn tay mở rộng về phía trước.
Một luồng sức mạnh nhẹ nhàng tràn ra từ cơ thể anh, bao quanh tay trái. Dần dần, một vòng năng lượng mỏng manh hình thành. Anh cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể mình, từng thớ cơ như đang vươn ra ngoài, tạo ra một lực nhẹ. Lực đó từ từ chuyển hóa thành một vòng xoáy nhỏ. Cảm giác đầu tiên chỉ là sự thiếu kiểm soát, nhưng Thiên Thần kiên nhẫn giữ tay trong trạng thái mở, không vội vàng.
"Chưa được. Phải chắc chắn hơn," anh lẩm bẩm, rồi lại hít một hơi thật sâu.
Anh tập trung vào dòng năng lượng bên trong cơ thể, như một con sông ngầm, dần dần học cách điều khiển nó. Trong tâm trí, anh nhớ lại lời dạy của ông nội, những bài học về sự chính xác, về việc làm chủ sức mạnh, không phải chỉ bằng sức lực, mà bằng trí tuệ.
"Điều quan trọng không phải là sức mạnh, mà là sự chính xác trong việc điều khiển nó," anh nhắc nhở bản thân, rồi từ từ điều chỉnh nguồn lực vào lòng bàn tay, mạnh mẽ hơn từng chút một. Lực dồn vào một điểm, tạo ra một sức hút kỳ lạ, kéo mọi thứ lại gần.
"Giờ thì…" Thiên Thần nhắm mắt lại, quyết định thử một kỹ thuật khó hơn. Anh tập trung vào một điểm cách xa mình, khoảng ba mét, chiếc chai nước đang nằm trên bàn.
Dùng toàn bộ sự tập trung, anh kéo tay phải về phía chai. Một lực vô hình bắt đầu tác động lên vật thể đó. Ban đầu, chai chỉ rung lên nhẹ nhàng, rồi bắt đầu lăn qua lại trên mặt bàn. Thiên Thần nheo mắt, tiếp tục tăng cường lực, ánh mắt không rời khỏi chiếc chai.
Chỉ trong chốc lát, chiếc chai nhẹ nhàng nhấc lên khỏi bàn, lơ lửng trong không khí, rồi bắt đầu lắc lư khó khăn, như thể đang chống lại một lực vô hình nào đó. Mồ hôi nhẹ nhàng lăn trên trán Thiên Thần, anh cảm thấy một sự căng thẳng dâng lên.
"Thật sự là không dễ dàng mà," anh mỉm cười khẽ, nhưng không từ bỏ.
Với một động tác mạnh mẽ hơn, anh tạo ra một cơn lốc nhỏ quanh chiếc chai. Từng cơ bắp trong người anh căng lên, mạch máu như muốn vỡ tung, nhưng anh vẫn kiên định. Cuối cùng, chiếc chai lơ lửng giữa không trung, quay vòng theo ý muốn của Thiên Thần.
"Được rồi," Thiên Thần thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt sáng lên, nhìn chiếc chai đang lơ lửng trong không khí. "Mặc dù chưa hoàn hảo, nhưng ít nhất mình đã kiểm soát được một phần."
Thiên Thần ngồi xuống, đôi tay còn hơi run sau bài luyện tập. Anh biết, hôm nay là ngày mình phải thử thách bản thân với nhiều khả năng hơn.
“Giờ đến điều khiển lực hút và đẩy.” Anh đứng dậy, chuẩn bị cho thử thách tiếp theo.
Thiên Thần hít một hơi thật sâu, nhắm mắt và hình dung trong đầu cách mà lực hút và lực đẩy hoạt động. Lực hút sẽ kéo mọi thứ về phía mình, còn lực đẩy sẽ đẩy chúng ra xa. Điều quan trọng là phải kiểm soát chính xác, nếu không mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn.
“Được rồi,” anh thì thầm, “Bắt đầu với lực hút.”
Anh đưa tay trái ra, tập trung vào chiếc ghế gỗ nhỏ cách mình khoảng hai mét. Cảm nhận luồng năng lượng trong cơ thể, anh dùng ý chí để tạo ra lực hút. Một lực mạnh mẽ bắt đầu dồn vào tay trái, như thể có một lỗ hổng vô hình đang kéo chiếc ghế về phía anh. Lúc đầu, chiếc ghế không hề nhúc nhích, khiến anh phải tập trung hơn, cố gắng gia tăng lực hút.
Một khoảnh khắc sau, chiếc ghế từ từ nhấc lên khỏi mặt sàn, lơ lửng trong không khí. Thiên Thần cảm thấy một chút căng thẳng trong lòng bàn tay, nhưng anh không bỏ cuộc. Tiếp tục tập trung, chiếc ghế dần bay về phía anh, gia tốc dần nhanh lên cho đến khi nó nhẹ nhàng đập vào tay anh.
"Được rồi, bây giờ thử đẩy."
Thiên Thần hít một hơi dài, đổi tay phải, và bắt đầu tạo ra lực đẩy. Lần này, anh không chỉ tập trung vào một vật thể, mà còn tưởng tượng một dòng năng lượng mạnh mẽ đẩy ra khỏi cơ thể mình, như một làn sóng mạnh mẽ. Anh cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể khi dòng năng lượng dâng lên.
Mắt anh mở to, và chiếc ghế bắt đầu lăn về phía xa. Tuy nhiên, lực đẩy quá mạnh khiến chiếc ghế lộn nhào, suýt đập vào tường.
“Cần phải điều chỉnh lại lực một chút.” Thiên Thần nhíu mày, đặt lại ghế vào vị trí. Lần này, anh tập trung vào việc kiểm soát cường độ lực đẩy, giảm bớt sự mạnh mẽ của nó.
Sau vài lần thử, anh đã tìm ra điểm cân bằng giữa lực hút và đẩy. Khi Thiên Thần thả tay ra và khép các ngón tay lại, chiếc ghế từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung. Nó xoay nhẹ, rồi hạ xuống đất một cách chính xác.
Anh cảm thấy tự hào vì đã kiểm soát lực hút và đẩy ổn định.
Cuối cùng, Thiên Thần quyết định thử thách mình thêm nữa. Anh lấy một quả bóng bàn từ góc phòng, chuẩn bị để điều khiển lực hút và đẩy đồng thời. Anh tưởng tượng quả bóng có thể lơ lửng giữa không trung, khi lực hút một chiều kéo nó về phía mình, còn lực đẩy ngược lại giữ quả bóng ở lại.
Ban đầu, quả bóng không ổn định, lúc lơ lửng, lúc lại bị hút về phía anh. Nhưng không bỏ cuộc, Thiên Thần điều chỉnh lực, tập trung mạnh mẽ vào sự chính xác.
Một lúc sau, quả bóng bắt đầu di chuyển chính xác, bay theo những đường đi anh mong muốn, rồi chậm rãi dừng lại.
“Cảm giác này đã gần hoàn hảo.” Thiên Thần mỉm cười, cảm nhận sức mạnh mà anh vừa điều khiển.
Anh ngồi xuống, thở nhẹ, ánh mắt dõi theo quả bóng lơ lửng trong không trung. Mặc dù vẫn còn nhiều điều cần cải thiện, nhưng hôm nay, anh đã vượt qua một rào cản lớn.
0