0
Thiên Thần ngồi dậy, mở một cuốn sổ tay nhỏ đặt trên bàn. Bên trong là những dòng chữ anh viết từ trước, các kế hoạch được xếp lớp cẩn thận, từng bước chuẩn bị cho tương lai.
"Đầu tiên, phải hoàn thiện việc kiểm soát các lực cơ bản và các kĩ thuật khác trong ba tháng này."
Anh ghi thêm vài ghi chú về phương pháp luyện tập ngày mai, bổ sung những gì chưa đạt được hôm nay.
"Thứ hai, khi vào Học viện Siêu Phàm, phải tìm cách nắm bắt tình hình sức mạnh của các cá nhân khác. Mình không thể để lộ tất cả năng lực."
Thiên Thần dừng lại một chút, gõ nhẹ cây bút lên mép bàn. Đôi mắt anh thoáng đượm vẻ u ám.
"Cuối cùng... điều khiển không gian. Mình cần tìm cách kích hoạt khả năng này mà không để ai phát hiện."
Thiên Thần khẽ thở dài, nhớ lại nhiều thứ trước khi xuyên không. Thế giới gần như bị hủy hoại nếu như không có anh cùng với nhưng con người có sức mạnh Siêu Phàm chống đỡ. Thế nhưng, đây lại là một cơ hội cho anh, nhờ những kiến thức và kinh nghiệm từ nơi đó lại trở thành v·ũ k·hí sắc bén, giúp anh thích nghi nhanh chóng ở hiện tại.
"Người ta nói không ai có thể thay đổi được quá khứ, nhưng nếu mình đã quay lại đây... thì phải tận dụng cơ hội này để thay đổi tương lai."
Anh ngả người ra ghế, đôi mắt nhắm lại trong giây lát. Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi.
===========
Sáng hôm sau
Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ kéo Thiên Thần ra khỏi giấc ngủ ngắn. Mặc dù chỉ chợp mắt vài tiếng, anh cảm thấy tinh thần vẫn đầy tỉnh táo và sẵn sàng cho ngày mới.
Xuống bếp, anh đã thấy mẹ đang chuẩn bị bữa sáng.
"Chào mẹ, con lại dậy sớm như mọi khi đây!" – Thiên Thần cười, tiến tới bàn ăn.
"Sớm gì nữa, gần trưa rồi đấy con trai. Thế tối qua lại thức làm mấy thứ bí mật gì vậy?" Mẹ anh quay lại, mỉm cười.
"Không có gì đâu mẹ. Chỉ là chuẩn bị một chút cho tương lai thôi mà." Thiên Thần vừa gắp đồ ăn, vừa đáp lời.
"Phải rồi, tương lai của cậu thiên tài nhà mình đấy!" – Mẹ anh chọc ghẹo, ánh mắt đầy yêu thương.
Sau khi ăn sáng xong, Thiên Thần lại trở về khu sân tập quen thuộc. Lần này, anh quyết định thử sức với những ứng dụng cao cấp hơn của các lực cơ bản.
Anh vươn tay, cảm nhận dòng năng lượng luân chuyển trong không khí. Với lực h·ạt n·hân, Thiên Thần hình dung một trường năng lượng nhỏ gọn, ổn định. Mục tiêu là gom năng lượng vào một điểm, sau đó giải phóng nó trong phạm vi hẹp để tạo ra sức công phá cao nhưng không làm tổn thương môi trường xung quanh.
"Tập trung..." – Anh lẩm bẩm, từng giọt mồ hôi bắt đầu lăn xuống gò má.
Một khối năng lượng nhỏ xuất hiện giữa lòng bàn tay anh, xoay tròn và phát ra ánh sáng mờ ảo. Thiên Thần từ từ tăng cường độ, từng chút một, đến khi khối năng lượng trở nên cực kỳ rực rỡ.
"Tốt... bây giờ, thử xem sức mạnh thật sự của nó."
Anh nhắm vào một hòn đá lớn đặt cách mình khoảng 10 mét. Với một cái đẩy tay mạnh mẽ, khối năng lượng lao thẳng về phía mục tiêu, tạo ra một v·ụ n·ổ nhỏ nhưng đầy uy lực.
BÙM! Hòn đá tan thành từng mảnh, bụi mù mịt bốc lên khắp nơi.
"Mình đang dần kiểm soát tốt hơn... nhưng tiêu hao năng lượng vẫn là vấn đề."
Thiên Thần đặt tay lên ngực, cảm nhận hơi thở đang trở nên gấp gáp. Anh biết rõ, để hoàn thiện khả năng này, anh cần nhiều hơn sự kiên nhẫn và sức mạnh hiện tại.
"Ba tháng... ba tháng không phải là nhiều. Mình cần tăng tốc."
Sau khi hồi phục năng lượng từ những bài tập trước đó, Thiên Thần quyết định dành phần còn lại của ngày để thử nghiệm một kỹ thuật mới. Đây là ý tưởng anh từng phát triển trong tương lai nhờ nghiên cứu khả năng điều khiển không gian – một kỹ thuật di chuyển tức thời độc nhất vô nhị mà anh gọi là “Hư Không Phi Hành Thuật”.
“Nếu ở tương lai, mình đã thành công phát triển kỹ thuật này, thì không lý nào bây giờ mình không thể tái hiện nó.”
Anh vươn tay, cố gắng cảm nhận không gian xung quanh. Mặc dù năng khiếu không gian của anh chưa được đánh thức chính thức, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự rung động kỳ lạ từ không gian – một cảm giác chỉ mình anh hiểu rõ.
“Bước đầu tiên là định vị đích đến...”
Anh bước lên trước, đánh dấu một vị trí cách chỗ mình đứng khoảng 10 mét bằng một viên đá nhỏ. Sau đó, anh khép mắt, tập trung hình dung rõ ràng vị trí đó trong đầu.
“Bước thứ hai, phá vỡ ranh giới không gian giữa mình và điểm đến.”
Một làn gió nhẹ thổi qua, xung quanh Thiên Thần bắt đầu xuất hiện những tia năng lượng mờ nhạt.
“Cuối cùng, bẻ cong không gian và dịch chuyển bản thân tới đó!”
Thiên Thần dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi bàn tay, tạo ra một vòng tròn năng lượng nhỏ xung quanh mình. Một tiếng rít nhẹ vang lên, không khí xung quanh dường như dao động, như thể thực tại đang bị uốn cong.
Vụt!
Trong nháy mắt, Thiên Thần biến mất khỏi vị trí ban đầu và xuất hiện cách đó 10 mét, nơi viên đá được đặt làm dấu.
Anh lảo đảo một chút, phải chống tay xuống đất để giữ thăng bằng.
“Thành công rồi!” – Một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên gương mặt anh. Nhưng anh biết rõ, đây mới chỉ là bước khởi đầu.
Không hài lòng với kết quả đầu tiên, Thiên Thần tiếp tục thử nghiệm nhiều lần nữa, mỗi lần đều cố gắng cải thiện sự ổn định và tốc độ di chuyển. Anh nhận ra rằng năng lượng tiêu hao rất lớn, và khả năng định vị đích đến phụ thuộc rất nhiều vào sự tập trung.
“Nếu không thể giảm mức tiêu hao, kỹ thuật này sẽ chỉ là một nước cờ liều mạng.”
Thiên Thần ngồi xuống, hít một hơi sâu để tĩnh tâm. Trong đầu anh, những kiến thức từ tương lai bắt đầu dần được khơi gợi lại. Anh tìm cách kết hợp việc sử dụng lực hút và đẩy để hỗ trợ cho quá trình phá vỡ không gian, giảm thiểu năng lượng cần thiết.
Lần thử nghiệm tiếp theo, Thiên Thần nhắm mắt, tập trung vào viên đá cách mình 20 mét. Một lần nữa, không gian xung quanh anh rung lên.
Vụt!
Lần này, anh xuất hiện ở vị trí định sẵn mà không bị mất thăng bằng, cảm giác tiêu hao năng lượng cũng giảm đi đáng kể.
“Tốt hơn rồi... kỹ thuật này có tiềm năng thật sự.”
Nhìn bầu trời chiều dần nhuốm sắc đỏ, Thiên Thần không giấu được sự phấn khích. Hư Không Phi Hành Thuật giờ đây đã có nền tảng, nhưng vẫn cần nhiều thời gian để hoàn thiện.
“Mình không chỉ muốn dùng kỹ thuật này để di chuyển... nếu có thể t·ấn c·ông trong lúc dịch chuyển, thì nó sẽ trở thành một v·ũ k·hí đáng sợ.”
Anh đứng dậy, phủi bụi trên người. Trong đầu, những ý tưởng mới mẻ liên tục xuất hiện.
“Ngày mai, phải thử xem liệu có thể mang theo vật thể hay người khác trong lúc di chuyển không.”
Khi Thiên Thần quay trở lại nhà, mẹ anh đã chuẩn bị sẵn bữa tối.
“Con trai, hôm nay lại làm mấy chuyện bí ẩn nữa à?” – Mẹ anh vừa cười vừa nhìn bộ quần áo dính đầy đất và mồ hôi của anh.
“Không có gì đâu mẹ, chỉ là con đang thử nghiệm một vài kỹ thuật nhỏ thôi mà.” – Anh cười trừ, ngồi xuống bàn ăn.
“Nhớ giữ sức khỏe đấy, thiên tài cũng cần nghỉ ngơi chứ!” – Mẹ anh tiếp tục trêu chọc, nhưng ánh mắt đầy yêu thương.
Khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, Thiên Thần lại ngồi bên bàn, tiếp tục viết những ghi chú về Hư Không Phi Hành Thuật.
“Đây mới chỉ là khởi đầu... nhưng cảm giác này, thật tuyệt vời.”
=========
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, rọi vào phòng Thiên Thần, đánh thức anh dậy. Anh ngồi dậy, vươn vai một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời trong xanh và không khí trong lành của buổi sáng.
"Ngày mới bắt đầu rồi," Thiên Thần tự nhủ, rồi đứng dậy, thay bộ quần áo luyện tập đã chuẩn bị từ tối qua. Cảm giác mệt mỏi từ hôm qua dần tan biến, nhưng trong lòng anh lại tràn đầy quyết tâm.
Lại qua một ngày, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, rọi vào phòng Thiên Thần, đánh thức anh dậy. Anh ngồi dậy, vươn vai một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời trong xanh và không khí trong lành của buổi sáng.
"Ngày mới bắt đầu rồi," Thiên Thần tự nhủ, rồi đứng dậy, thay bộ quần áo luyện tập đã chuẩn bị từ tối qua. Cảm giác mệt mỏi từ hôm qua dần tan biến, nhưng trong lòng anh lại tràn đầy quyết tâm.
Sau khi ăn sáng nhanh chóng, Thiên Thần lại hướng ra sân sau của biệt thự. Vị trí quen thuộc này đã trở thành nơi anh thường xuyên luyện tập. Anh quyết tâm không để sự tiến bộ của mình dừng lại.
"Hôm nay sẽ thử nghiệm thêm nhiều thứ mới," anh nói thầm.
Mặc dù Hư Không Phi Hành Thuật đã có một bước tiến lớn, nhưng Thiên Thần biết rằng chỉ khi hoàn thiện kỹ thuật này, anh mới có thể kiểm soát không gian và sức mạnh của mình một cách tốt nhất.
Thiên Thần bắt đầu bước đi, không gian xung quanh như rung động. Anh tập trung cao độ vào viên đá mà mình đã đánh dấu từ hôm qua, vị trí cách anh khoảng 20 mét.
“Bước một: Định vị đích đến. Bước hai: Phá vỡ không gian. Bước ba: Dịch chuyển!”
Lần này, anh cố gắng khống chế năng lượng lớn hơn, tạo ra một vòng tròn năng lượng rộng hơn, mạnh mẽ hơn.
Vụt!
Lần này, Thiên Thần xuất hiện tại vị trí cách viên đá 20 mét, nhưng không giống như hôm qua, anh không chỉ xuất hiện ở đó một cách ổn định mà còn có thể duy trì được tư thế vững vàng mà không gặp phải hiện tượng mất thăng bằng.
"Đã có tiến triển!" – Thiên Thần mỉm cười, nhưng anh không vội mừng. Anh cần phải hoàn thiện thêm nhiều yếu tố để đạt được sự thành thạo tuyệt đối.
Những buổi luyện tập này không chỉ giúp anh làm quen với không gian mà còn thúc đẩy anh thử nghiệm thêm nhiều khả năng mới.
Anh bắt đầu tập trung vào việc có thể mang theo vật thể nhỏ trong khi di chuyển, như những viên đá hay cây gậy. Mục tiêu là làm cho Hư Không Phi Hành Thuật không chỉ là một kỹ thuật di chuyển, mà còn là một v·ũ k·hí chiến đấu tiềm năng.
Sau gần hai giờ đồng hồ thử nghiệm, Thiên Thần cảm thấy cơ thể có dấu hiệu kiệt sức. Anh dừng lại, ngồi xuống đất, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tuy nhiên, anh biết rằng mình đang đi đúng hướng.
“Để kiểm soát được toàn bộ, mình cần phải luyện tập thêm nữa. Tập trung vào sự chính xác, không chỉ tốc độ.”
Những lời này cứ văng vẳng trong đầu Thiên Thần, khi anh nhìn lại quỹ đạo những thử nghiệm đã thành công và thất bại. Anh biết, không chỉ có năng lượng, mà còn là khả năng điều khiển lực lượng vô hình trong không gian là thứ sẽ quyết định thành bại.
Trong lúc Thiên Thần đang mải mê với luyện tập, mẹ anh đứng ở cửa sổ, nhìn theo. Ánh mắt của bà chứa đầy lo lắng, nhưng cũng không thiếu sự tự hào.
“Con trai của mình... dường như không biết mệt mỏi là gì.” – Bà thì thầm, rồi quay đi để chuẩn bị bữa trưa.
Sau khi nghỉ ngơi và phục hồi một chút, Thiên Thần quyết định quay lại phòng mình, ngồi xuống bàn học, tiếp tục những ghi chép về kỹ thuật Hư Không Phi Hành Thuật. Anh đã bắt đầu có những ý tưởng mới về cách cải thiện khả năng này, và không ngừng đưa ra những giả thuyết mới.
Một ngày luyện tập nữa lại kết thúc. Tuy chưa đạt được sự hoàn hảo, nhưng Thiên Thần cảm thấy mình đang tiến gần hơn tới mục tiêu.