0
Thành phố Nova, ngày 31 tháng 3 năm 2010
Sáng sớm thức dậy, Thiên Thần cảm nhận một điều kỳ lạ.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa, chiếu vào phòng anh, nhưng hôm nay có cảm giác khác thường. Anh cảm thấy một sự thay đổi trong cơ thể mình, một sự thức tỉnh mạnh mẽ mà anh chưa từng trải qua trước đây. Điều gì đó rất đặc biệt đang xảy ra.
"Thiên Nhãn…" Thiên Thần thì thầm, nhớ lại những lời ông nội đã nói trước đó về dòng máu của gia tộc và khả năng đặc biệt mà mỗi người trong tộc có thể đạt được khi thức tỉnh.
Anh đưa tay lên mắt, cảm nhận sự biến chuyển trong cơ thể. Khi đôi mắt anh khép lại, một làn sóng năng lượng lan tỏa từ con mắt, khiến không gian xung quanh có chút biến đổi.
"Thức tỉnh…"
Anh mở mắt ra, và ngay lập tức, một thế giới hoàn toàn khác lạ hiện ra trước mắt. Mọi vật thể xung quanh trở nên rõ ràng đến từng chi tiết. Mắt anh không chỉ nhìn thấy được hình ảnh thông thường mà còn có thể "thấu thị" và phân tích được các yếu tố bên trong các vật thể ấy.
"Thiên Nhãn của gia tộc…"
Với khả năng này, Thiên Thần không chỉ có thể quan sát thế giới xung quanh một cách sâu sắc mà còn có thể nhìn thấu mọi thứ trong bán kính nhất định. Một kỹ năng mà anh nhận ra sẽ trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian. Nhưng điều đặc biệt hơn là, anh có thể nhìn thấy bảng chỉ số của bất kỳ ai đứng trong phạm vi của mình.
Thiên Thần đứng trước gương, ánh mắt sâu sắc và tràn đầy hiếu kỳ. Anh tập trung, và lại sử dụng Thiên Nhãn để nhìn chính mình trong gương. Những con số xuất hiện trước mắt anh, lấp lánh trong không gian mờ ảo.
[Tên: Thiên Thần]
[Tuổi: 10]
[Huyết mạch: Thiên Tộc (Đã thức tỉnh) Long Tộc (???) Nhân Tộc]
[Năng khiếu: Điều khiển lực-S (Nhập môn) Điều khiển không gian (???)]
[Sinh lực: 10,000]
[Năng lượng: 10,000]
[Kỹ năng: Hư Không Phi Hành Thuật (S-Nhập môn)]
[Sức mạnh tổng hợp: 24,000]
“Chà, một năng lực hữu dụng.” Thiên Thần mỉm cười. “Thông thường người khác không thể biết thông tin của bạn nếu bạn không chia sẻ nhưng nếu có năng lực này thì tình báo có được sẽ hữu dụng hơn.”
Thiên Thần bước xuống lầu, anh thấy mẹ mình – bà Long Na – đang ngồi nhâm nhi tách trà buổi sáng.
Thiên Thần thử kích hoạt Thiên Nhãn, nhắm vào mẹ mình để xem thông tin.
[Tên: Long Na]
[Tuổi: 31]
[Huyết mạch: Long Tộc]
[Năng khiếu: Điều khiển không gian (???)]
[Sinh lực: 400,000,000]
[Năng lượng: 450,000,000]
[Kỹ năng: ???]
[Sức mạnh tổng hợp: ???]
Mồ hôi lấm tấm trên trán Thiên Thần. Việc nhìn chỉ số của mẹ khiến cậu cảm nhận được một áp lực vô hình. Kỹ năng và Sức mạnh tổng hợp của bà đều bị che mờ, cho thấy sự cách biệt về thực lực giữa hai người là quá lớn.
"Con nhìn mẹ làm gì thế? Mắt con sao vậy? Có phải thức tỉnh Thiên Nhãn rồi không?" Bà Long Na nhận thấy ánh mắt lạ lùng của con trai, nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng...mới sáng nay thôi." Thiên Thần hơi giật mình, vội cười trừ:
"Con thức tỉnh năng lực gì vậy? Biểu diễn cho mẹ xem đi." Bà mỉm cười hiền từ nhưng không giấu được sự tò mò.
"Chỉ là khả năng thấu thị và cảm nhận thôi không có gì đâu mẹ." Nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của mẹ, Thiên Thần vội đáp.
"Năng lực tuyệt vời quá ta, con trai mẹ thật là giỏi." Bà Long Na mỉm cười.
Cả hai mẹ con bắt đầu ăn sáng và Thiên Thần đã đi luyện tập ngay sau đó.
Đến nơi, Thiên Thần nhìn thấy Hoàng Văn đang đứng ở chỗ tập, vẻ mặt của anh ấy trông có phần mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ kiên định.
"Hoàng Văn, hôm nay cậu có rảnh không? Mình đang thử nghiệm một kỹ thuật mới, nếu cậu có thời gian thì luyện tập cùng mình nhé!" Thiên Thần đi tới, ánh mắt sắc bén nhưng đầy thân thiện.
"Ồ, sao cũng được. Dù gì mình cũng cần phải luyện thêm sức mạnh. Cậu định thử cái gì?" Hoàng Văn ngẩng đầu nhìn Thiên Thần.
"Mình sẽ luyện Hư Không Phi Hành Thuật, một thuật do mình sáng tạo. Cậu không cần lo đâu, chỉ là một buổi thử nghiệm thôi. Nhưng có thể sẽ có chút mệt đấy." Thiên Thần mỉm cười liền đáp.
“Hư Không Phi Hành Thuật?” Hoàng Văn ngạc nhiên.
“Thật tuyệt vời! Cậu là thiên tài.” Hoàng Văn biểu cảm vui vẻ giơ ngón tay cái lên.
“Luyện tập với thiên tài sẽ mệt mỏi lắm đấy.” Thiên Thần với ánh mắt châm chọc.
"Mệt mỏi thì sao, luyện tập mới mạnh lên được chứ. Được rồi, cùng thử xem sao!" Hoàng Văn cười nhẹ, khoanh tay trước ngực.
Cả hai bước ra giữa sân, Thiên Thần bắt đầu giải thích về Hư Không Phi Hành Thuật, mặc dù anh chưa thể sử dụng nó hoàn toàn do năng khiếu không gian của mình chưa được thức tỉnh hết, nhưng anh vẫn có thể dịch chuyển chính bản thân trong phạm vi gần và anh quyết định dạy cho người bạn của mình.
"Kỹ thuật này, cơ bản là dịch chuyển trong không gian, nhưng hiện tại, mình chỉ có thể dịch chuyển chính bản thân mà thôi. Còn về cách sử dụng năng lực này để dịch chuyển vật thể hay người khác, mình chưa thể làm được." Thiên Thần từ từ giảng giải.
"Vậy thì mình chỉ cần quan sát cách cậu làm rồi thử áp dụng sao?" Hoàng Văn gật đầu, vẫn cố gắng theo sát từng động tác của Thiên Thần.
"Đúng vậy. Cậu không cần phải quá lo lắng, chỉ cần học cách điều khiển năng lượng và nâng cao khả năng cảm nhận thôi. Khi cậu có thể làm được, việc học sẽ dễ dàng hơn."
Thiên Thần tập trung vào không gian xung quanh. Anh khép mắt và thử sử dụng Hư Không Phi Hành Thuật, dịch chuyển chính mình từ vị trí này sang vị trí khác trong phạm vi nhỏ, khoảng 5 mét.
"Chỉ cần hình dung ra điểm đến, và dịch chuyển đến đó."
Vụt! Trong một khoảnh khắc, Thiên Thần đã dịch chuyển từ chỗ mình đứng đến vị trí khác gần đó, không mất quá nhiều thời gian.
"Dù chỉ mới dịch chuyển được chính mình, nhưng cảm giác này rất kỳ lạ, không gian xung quanh như thể mở ra một cánh cửa, chờ đón mình bước vào."
"Thật ấn tượng! Mình sẽ thử làm theo.” Hoàng Văn quan sát từ xa, tuy không thể cảm nhận được sự thay đổi không gian nhưng vẫn nhìn thấy Thiên Thần di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc.
Sau vài lần thử nhưng Hoàng Văn không thể học được Hư Không Phi Hành Thuật vì có vẻ như anh không hợp với kĩ thuật này, nhưng điều đó không khiến anh nản lòng và quyết định trở lại luyện kiếm.
"Hoàng Văn, lần này chúng ta sẽ đấu tập. Mình sẽ thử nghiệm Hư Không Phi Hành Thuật trong lúc đấu, còn cậu sẽ sử dụng Ngự Kiếm." Thiên Thần mỉm cười tiến đến chỗ Hoàng Văn.
"Được.” Hoàng Văn vui vẻ đáp lời.
Bầu không khí căng thẳng, cuộc đấu tập bắt đầu. Thiên Thần khởi động trước, anh sử dụng Hư Không Phi Hành Thuật để dịch chuyển ngẫu nhiên trong không gian. Những cú di chuyển bất ngờ làm cho Hoàng Văn không thể đoán trước được vị trí của đối thủ.
Nhưng anh không lo lắng, bởi vì từ lâu anh đã rèn luyện khả năng phản ứng nhanh.
"Thái Dương kiếm pháp!" Hoàng Văn vung kiếm.
Anh tung ra những đường kiếm sắc bén, mỗi nhát kiếm đều có mục tiêu rõ ràng, nhắm vào vị trí mà anh cho là Thiên Thần có thể xuất hiện. Dù Hư Không Phi Hành Thuật giúp Thiên Thần di chuyển nhanh, nhưng Hoàng Văn đã bắt đầu nhận ra quy luật của đối thủ, biết được những sơ hở nhỏ trong từng lần dịch chuyển.
"Cậu đã tiến bộ nhiều rồi, Hoàng Văn. Những đường kiếm này không chỉ mạnh mẽ mà còn rất chính xác." Thiên Thần vừa né tránh vừa cười.
Những cú vung kiếm của Hoàng Văn dường như được nâng lên một tầm cao mới. Anh không chỉ chú trọng vào tốc độ nữa mà còn tập trung vào việc điều phối lực, nhắm đúng vào những điểm yếu của đối thủ. Dù là một cuộc đấu tập, nhưng mỗi cú đánh đều có sức mạnh tiềm ẩn.
Thiên Thần quyết định thử nghiệm kỹ năng mới của mình, và anh kích hoạt Hư Không Phi Hành Thuật một lần nữa. Lần này, anh dịch chuyển nhanh chóng từ một điểm đến một điểm khác, tạo ra những cú di chuyển đầy bất ngờ. Mặc dù chỉ mới bắt đầu luyện tập kỹ năng này, Thiên Thần vẫn cảm thấy mình có thể kiểm soát được nó ở một mức độ cơ bản.
"Cậu thật nhanh. Nhưng đừng tưởng mình dễ dàng bị lừa." Hoàng Văn nhìn Thiên Thần dịch chuyển.
Hoàng Văn nhanh chóng tính toán sử dụng Ngự Kiếm t·ấn c·ông và chặn đứng những cú dịch chuyển của Thiên Thần, mỗi lần vung kiếm tạo ra một luồng lực rất mạnh, làm Thiên Thần phải lùi lại vài bước.
"Không tệ, không tệ! Cậu đã đánh trúng mình rồi đấy, bạn thân." Thiên Thần cười lớn.
Dù không phải là một trận đấu thực sự, nhưng Thiên Thần và Hoàng Văn cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt qua mỗi cú đòn. Thiên Thần nhận thấy rằng Hoàng Văn đã ngày càng sử dụng kiếm thuật điêu luyện, không còn chỉ đơn giản là đấm mạnh hay chém vào
đối thủ, mà mỗi đường kiếm đều mang tính toán, có chủ đích rõ ràng.
Thiên Thần, sau một loạt cú dịch chuyển nhanh chóng nhờ vào Hư Không Phi Hành Thuật, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nặng nề.
Anh khựng lại, một cảm giác chóng mặt ập đến khi năng lượng trong cơ thể cạn kiệt. Dù trước đó anh đã cố gắng giữ lại chút sức lực, nhưng với mỗi cú dịch chuyển, năng lượng tiêu hao quá nhanh. Cuối cùng, Thiên Thần mất thăng bằng và ngã xuống đất.
"Thiên Thần! Cậu sao vậy?" Hoàng Văn hoảng hốt chạy tới.
Hoàng Văn lao đến, lo lắng nhìn Thiên Thần đang nằm trên mặt đất, thở gấp. Cậu vừa mới bị bất ngờ với sự thay đổi đột ngột của đối thủ, và giờ lại càng không biết phải làm sao.
"Mình... hết năng lượng rồi." Thiên Thần cười khổ.
Hoàng Văn nhận ra rằng dù Thiên Thần đã thể hiện sự nhanh nhẹn và mạnh mẽ với Hư Không Phi Hành Thuật, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được khả năng này. Tiêu hao năng lượng quá nhanh đã làm anh kiệt sức.
"Cậu... cậu không sao chứ?" Hoàng Văn gấp gáp.
"Không sao đâu... Chỉ là... quá sức một chút. Hư Không Phi Hành Thuật tốn năng lượng nhiều hơn mình nghĩ. Còn phải luyện tập thêm nữa." Thiên Thần cố gắng đứng lên, nhưng vẫn còn hơi mệt.
"Thế mà mình còn tưởng cậu không bao giờ mệt nữa chứ. Đúng là khả năng của cậu mạnh thật, nhưng đừng quá nóng vội nhé. Cần phải luyện thêm để kiểm soát năng lượng." Hoàng Văn nhẹ nhàng đỡ Thiên Thần đứng dậy.
"Cảm ơn, Hoàng Văn. Chắc chắn mình sẽ luyện tập thêm để kiểm soát năng lượng tốt hơn. Cảm giác bị kiệt sức thế này không dễ chịu chút nào." Thiên Thần cười nhẹ.
"Cùng cố gắng nào, bạn thân!” Hoàng Văn vỗ vai Thiên Thần.
"Hoàng Văn, hôm nay coi như là khởi động. Mình chưa thể hiện được hết khả năng, nhưng mai chúng ta tiếp tục nhé. Lần sau, mình sẽ không để cậu có cơ hội thảnh thơi đâu." Thiên Thần sau khi đã nghỉ ngơi chút ít, vẫn còn hơi mệt.
"Được thôi! Mai mình sẽ mang theo thanh kiếm mạnh nhất, để cậu biết thế nào là sức mạnh thật sự. Nhưng mà, nhớ đừng ngã xuống sớm như hôm nay nữa đấy." Hoàng Văn cười tự tin.
"Được rồi, lần sau sẽ không dễ đâu. Hẹn mai nhé!" Thiên Thần cười trừ.
Cả hai rời khỏi sân tập, ánh mặt trời chiều dần buông xuống, tạo nên một khung cảnh bình yên sau cuộc đấu tập căng thẳng. Thiên Thần bước chậm, thỉnh thoảng đưa tay xoa trán.
“Người xuyên về quá khứ mà ngã trước mặt một cậu bé 10 tuổi có vẻ hơi nhục nhã nhỉ. May đó là bạn mình. Haizz…”
"Mà Hư Không Phi Hành Thuật quả thật là một kỹ năng mạnh, nhưng mình phải luyện tập nhiều hơn để hoàn toàn làm chủ nó. Còn Hoàng Văn... Cậu ấy đã tiến bộ đáng kể, Ngự Kiếm của cậu ấy không hề dễ đối phó. Mai, mình phải cẩn thận hơn." Thiên Thần trong đầu thầm nghĩ.
Bên kia, Hoàng Văn cũng đang trên đường về, trong đầu không ngừng tua lại những khoảnh khắc của cuộc đấu.
"Thiên Thần đúng là một đối thủ mạnh. Cách cậu ấy dịch chuyển thực sự khiến mình khó theo dõi, nhưng mình không thể dừng lại ở đây được. Nếu không, mình sẽ mãi bị cậu ấy bỏ lại phía sau." Thiên Thần trong đầu thầm nghĩ.
“CỐ GẮNG NÀO!” x2