Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Tiểu thư mít ướt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Tiểu thư mít ướt


Chương 13: Tiểu thư mít ướt (đọc tại Qidian-VP.com)

Uyển Như nghe Vũ Minh xin lỗi liền ba lần, cả người đột nhiên mất lực, nước mắt cô tràn li, ôm lấy Vũ Minh khóc lớn. Từ bé đến giờ, Vũ Minh tự nhận mình cũng từng khóc rất nhiều lúc cha mất, nhưng lần đầu tiên cậu thấy có người đủ sức khóc tù tì nửa tiếng đồng hồ, "Nhân tài nha. " Nghĩ nhưng không dám nói, Vũ Minh ôm cô tiểu thư mít ướt cho cô khóc đến khi đã thì thôi, cả hai ngồi trước cửa, bên cạnh là chiếc đàn violon đã gãy đôi cùng cái vali đề vỡ chậu cây.

Vũ Minh nghe vậy thì cười khổ, còn bác bảo vệ thì vừa đi vừa cà nhắc cái chân gỗ giả theo sau, bác định tìm đến chỗ nhà nghỉ của mấy cô giúp việc tìm cô gái tên Thùy Trâm để trả thù thay Vũ Minh. Bác bảo vệ tên là An Đới, làm việc ở đây tương đối lâu rồi, bác là một quân nhân về hưu, do b·ị t·hương nên phải xuất ngũ, cái chân giả là để thay thế cho cái chân b·ị t·hương không cách nào hồi phục của bác, bác là bạn của bác Andrew nên được mời vào làm việc trong trang viên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Minh bên này thì đã về tới khu nhà Bắc, cậu định ngay lập tức đi báo cáo về hội Chúa Trời gì đó cho Mật Cục thì đột nhiên từ trong một căn phòng trong hành lang tầng trệt, một bóng người lao ra cầm cây violon đập về phía cậu. Vũ Minh: "Móa? "

Vũ Minh mặt hơi đen, trả lời: "Ách, bác Andrew nói cháu nghỉ là nghỉ không lương nên cháu phải chạy nhanh về, nếu không tháng tới cháu không có tiền đóng tiền học mất. "

Vũ Minh gật đầu nhẹ, cười nói: "Mẹ cháu ổn rồi, lâu ngày bệnh cũ tái phát, cháu về đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra rồi mua thuốc, bác sĩ nói thời tiết đang thay đổi nên cơ thể yếu một chút, dặn cháu về bồi bổ là được. "

Bác bảo vệ gật đầu, cười mắng: "Cháu ở lại vài ngày cũng được, cứ tất tả chạy về làm gì không biết, dù sao bọn ta cũng đâu già yếu đến mức không lo được ít việc của cháu. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Minh cũng càng nghe càng chột dạ, tiếng tít tít phát ra từ trong phòng chắc là do cái máy tính trên gác, còn tiếng gió rít thì chắc là do cái ra đa cậu lắp trong đó, tiếng bát đĩa v·a c·hạm thì câu không biết, còn cảm giác bị theo dõi của cô nàng hẳn là do camera cậu lắp trong căn nhà. Vũ Minh hiện tại đang đối mặt với một cái đàn violin lúc nào cũng có thể đập vào đầu cậu, đành vậy, cậu ra tay đánh gãy cây đàn, cây đàn b·ị đ·ánh bay khiến Uyển Như mất đà, ngã chúi xuống. Vũ Minh ôm lấy cô, Uyển Như vùng vằng cố thoát ra, tay chân quơ loạn xạ, móng tay cô thậm chí để lại một vết xước trên mặt cậu, Vũ Minh ghì đầu cô nàng vào ngực mình, nói to: "Xin lỗi, xin lỗi, ta xin lỗi. "

Vũ Minh nhìn theo bóng lưng bác bảo vệ, cười ngây ngô một chút, nhưng đột nhiên nhớ ra mình có việc. Cậu hét to: "Bác Đới, mở cửa cho cháu. " Bác bảo vệ đang hùng hổ đi tìm cô giúp việc thì bị gọi lại, bác cười khan: "Haha, quên, quên! " Bác quay lại mở cửa cho Vũ Minh rồi lại quay đi hướng về chỗ nghỉ của người giúp việc, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không biết nặng nhẹ, lần này cho ông đau lưng dài dài. " Bác Andrew đang ở trong khu nhà chính đột nhiên hắt hơi một cái làm mấy cô giúp việc giật mình, bác cười khan xin lỗi rồi nhìn ra ngoài của sổ thầm nghĩ: "Trời cũng bắt đầu có gió lạnh rồi cơ à."

Vũ Minh kéo chiếc vali vào cổng chính, cậu đi không nhanh không chậm, hết sức bình tĩnh. Lúc tới cổng, nhìn bác bảo vệ đang gật gù ở dưới bóng râm một cây bàng, Vũ Minh nở nụ cười lên tiếng chào: "Bác Đới, vẫn còn khỏe chứ? "

Uyển Như vừa cậu cây đàn quơ lung tung vừa khóc vừa gào: "Một tuần, một tuần, cậu biết trong một tuần này ta sống thế nào không, trong phòng cậu thì lúc nào cũng phát ra tiếng tít tít thấy sợ, trên phòng đọc sách lúc nào cũng có tiếng gió rít dù ta đã đóng cửa lại, còn phòng bếp lúc nào cũng lách cách tiếng chén đĩa v·a c·hạm, còn cảm giác đi đâu cũng có người theo dõi nữa, cậu không ở đây biết ta sợ cỡ nào không? "

Cậu nhanh chóng đưa tay lên đỡ, mặc kệ cái vali trên tay ngã sập xuống chậu cây làm nó vỡ đôi, cậu khép hai tay lại đỡ sống đàn violin đập vào đầu, vừa hét: "Cô làm gì vậy? "

Bác bảo vệ nghe vậy lập tức nổi giận đùng dùng: "Móa nó, tên già kia quá đáng! Cháu cứ yên tâm, để bác lần sau nói cho Thùy Trâm để con bé lần sau không mua cho lão Andrew miếng dán đau lưng nữa. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Minh nở một nụ cười hết sức chờ mong, cậu gật đầu rồi chào bác tài xế. Xác định chiếc xe đã đi xa, nụ cười cùng cảm xúc trên mặt Vũ Minh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh tanh cùng sự chăm chú. Vừa rồi trên chuyến xe, Vũ Minh đã giả vờ là một học sinh bình thường làm việc ở Văn gia, cậu tỏ ra khao khát cùng tin tưởng vào cái gọi là "Chúa Trời" trong lời của bác tài xế để đào móc thông tin từ miệng của ông ta. Nếu như chỉ là một giáo phái bình thường đầu cơ trục lợi thì không sao, giao cho cảnh sát thành phố là được, nhưng vừa nãy cậu đã nhận ra món v·ũ k·hí kia là một món Hắc Khí, tuy chỉ là Hắc Khí cấp thấp nhưng điều này chứng tỏ giáo phái này có liên quan đến Phản Nguyên Tổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Uyển Như trong phòng đang yên giấc, nhưng trong mơ, cô lạc vào một vùng đất kì lạ, không hẳn là kì lạ vì đây là trang viên nhà cô nhưng lạ là mọi thứ đều lật ngược lên trời, còn cô thì trôi nổi giữa không trung, trong mắt cô thì mọi sự vật đều có những đường nét kì lạ, có chút giống đường sức từ mà cô học trong môn vật lí, cô còn có thể khống chế chúng, thay đổi từ trường của bọn nó để nó di chuyển theo ý của cô. Giấc mơ quá kì lạ và thú vị.

Hoàng hôn ngả xuống, Vũ Minh im lặng ngồi nhìn Uyển Như say giấc trên giường của cô, cả tuần nay cô không ngủ ngon giấc được ngày nào, những tiếng động cứ phát ra trong căn nhà trống vắng khiên cô phát bệnh, dù cho có gọi người đến kiểm tra cũng không tìm thấy cái gì, bác Andrew cũng từng đến qua, nhưng khổ nỗi là cũng chẳng tìm thấy cái gì. Đương nhiên rồi, nếu như tìm được thì Vũ Minh cũng không cần l·àm t·ình báo nữa, về nhà chăn bò là vừa, còn về Uyển Như, cậu thực sự cảm thấy cô kì lạ, những thiết bị đó hoạt động tương đối êm ắng, ít sinh ra tiếng động, dù đôi lúc sẽ có một chút âm thanh tiết ra nhưng người bình thường rất khó để nghe và cảm nhận được, có lẽ cô nàng quá n·hạy c·ảm chăng, Vũ Minh cũng đành chịu. Cậu bỏ cô lại, ra bên ngoài bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường lúc nãy, nhìn cái đàn violin trên tay đã gãy làm đôi, cậu đột nhiên tự hỏi: "Không biết có trừ vào lương mình không nhỉ? "

Chuyến taxi dừng trước của trang viên họ Văn, bác tài xế giúp Vũ Minh đem vali của cậu xuống xe. Trước lúc rời đi, bác tài xế dặn dò Vũ Minh: "Hãy cố gắng tìm kiếm thêm những người được chọn, họ sẽ tin vào Chúa Trời, sự cố gắng của cậu sẽ luôn được ngài ghi nhớ. "

Người bảo vệ giật mình tỉnh ngủ, vừa thấy Vũ Minh thì nở nụ cười, chạy đến chỗ cậu hỏi thăm: "Cháu về rồi à? Mẹ cháu sao rồi, ổn rồi chứ? " Mấy bữa nay Vũ Minh vắng mặt đương nhiên không giấu được mọi người, không biết từ đâu mọi người biết được chuyện Vũ Minh xin nghỉ vì chuyện gia đình, sau đó tìm bác Andrew hỏi thăm thì biết mẹ cậu nhóc đổ bệnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Tiểu thư mít ướt