Thiên Hạ Cục: Tình Kiếp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Cãi nhau
Người bên kia đầu dây nghe vậy cũng bình thường, thường xuyên có người liên lạc với trụ sở để kham khảo một số trường hợp và kiến thức, cô mở tài liệu ra, cầm cốc cafe bên cạnh ra rồi nói với Vũ Minh: "Cậu cần thông tin gì. "
Vũ Minh hoàn thành xong báo cáo về hội tôn thờ Chúa Trời có liên quan với Phản Nguyên Tổ, hiện giờ chỉ cần chờ phản hồi từ trụ sở nữa là cậu hoàn thành công việc. Đây là công việc cơ bản của một nhân viên tình báo như Vũ Minh, diễn kịch, thu thập tin tức, ẩn nấp hành động, hệt như trên phim truyền hình vậy, có thể nói ngành điện ảnh làm rất tốt khi đào móc được một số mặt của ngành này, nhưng một số bí mật khác thì những đạo diễn đương nhiên không biết được, nếu không những người l·àm t·ình báo sao sống nổi khi mà đại đa số thủ đoạn cùng chiêu trò bị bộc lộ trước thế giới. (đọc tại Qidian-VP.com)
--- Hết chương ---
Vũ Minh đang hết sức phiền lòng, cậu chưa nghĩ ra cách xử lí vụ này thì đột nhiên Uyển Như đi tới hỏi cậu biết hối lỗi chưa. Hối lỗi? Lỗi gì? Vũ Minh cộc cằn hỏi lại: "Lỗi gì? " Vũ Minh đáp bằng câu trống không, giọng hết sức khó chịu. Uyển Như nghe Vũ Minh nói như vậy, cũng bắt đầu tức: "Mình làm ra việc gì cũng không biết? "
Các bạn đọc hãy bình luận nhiều vào nha, đề cử nhiều vào nha, ta sẽ cố gắng viết tiếp, đoạn này mới chỉ là mở đầu cho một câu chuyện dài nên hi vọng mọi người kiên nhẫn chờ đợi ha (っ ͡❛ ͜ʖ ͡❛)っ (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 14: Cãi nhau (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Minh khó chịu, cãi lại: "Tôi cũng đâu có làm gì cô đâu? " Vũ Minh không gọi là tiểu thư như mọi khi mà đổi thành cô, biết cậu khó chịu cỡ nào.
"Cộc cộc"
Nghe giọng nói, Vũ Minh thở phào xác định là nhân viên hằng ngày mới nói: "Ừm, tôi cân một chút kham khảo. "
Uyển Như ngồi trong phòng, cô bị Vũ Minh tức khóc, con gái mà, v·ũ k·hí mạnh mẽ nhất là nước mắt, trong cuộc khẩu chiến này v·ũ k·hí ấy đã xác định phần thắng thuộc về Uyển Như khi làm Vũ Minh phải đi kham khảo bên trụ sở để tìm cách dỗ dành cô, còn về phần mình, Uyển Như cũng hơi hối hận do nặng lời quá với Vũ Minh, đằng nào cô cũng đã hơi quá đáng, lấy đàn violin đánh cậu, còn cào mặt cậu rồi sau đó dọa nạt đuổi việc cậu. Oa, khó xử, siêu cấp khó, cô cũng không biết phải đối mặt Vũ Minh như thế nào nữa, nhớ đến lúc chiều chính mình ôm cậu ta khóc gần nửa tiếng đến mức th·iếp đi vì mệt, cô càng không có dũng khí đi đối mặt cậu.
Cô nhân viên nhịn hết nổi cười ha ha, tiếng cười lại lần nữa gây chú ý, quản lí văn phòng đưa cô cái nhìn cảnh cáo, cô đành chắp tay tỏ vẻ xin lỗi rồi tiếp tục trả lời vấn đề: "Con gái không giận dỗi vô cớ đâu, cô ấy giận thì phải có lí do mà cô ấy cho rằng cậu làm sai. "
Vũ Minh hơi im lặng, cậu hơi khó để mở lời nhưng rồi cũng hạ quyết tâm: "Tôi muốn hỏi về con gái. " "Phụt! " Tiếng phun nước phát ra bên kia đầu dây. Cô nhân viên cũng hết sức bất ngờ, cô làm ở trụ sở hơn năm năm nhưng lần đầu tiên có người kham khảo vấn đề này, nó làm cô bất ngờ đến mức đem ngụm cafe trong miệng phun ra ngoài, việc này khiến cả văn phòng thông tin chú ý, cô đành cười khan rồi lấy giấy lau màn hình máy tính. Cô nín cười trả lời Vũ Minh: "Cậu muốn biết việc gì? "
Vũ Minh nghe câu này, biết là cô nhân viên đã hiểu lầm cái gì, cậu định nói lại, nhưng bên đầu kia đã ngắt kết nối, lần đầu tiên bên trụ sở chủ động kết thúc cuộc gọi khi chưa có sự yêu cầu của nhân viên tình báo nhưng có lẽ là do vấn đề cậu hỏi tương đối nhỏ và thú vị nên nhân viên liên lạc đã tự ý ngắt kết nối để tiếp nhân viên tình báo khác, đằng nào thì họ cũng rất bận. Bò xuống phòng, Vũ Minh xuống bếp bắt đầu theo lời của "quân sư quạt mo" chuẩn bị một bữa ăn nhẹ, có bánh kem, có trà tiêu hóa, thậm chí cậu còn chuẩn bị một ít nến thơm rồi mang tới trước cửa phòng Uyển Như, cậu do dự đứng trước cửa một lúc lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Minh đã xử lí xong chiến trường lúc nãy, chậu cây đã được cậu thay, chiếc vali cũng đã được cậu cất kĩ trong phòng, nhưng vẫn đề là cây violon bị cậu ra tay đánh gãy làm đôi thì cậu cũng không biết xử lí như thế nào, lúc đó cậu ra tay tương đối mạnh, chứ ý cậu ban đầu chỉ là chặn lại cây đàn lăm le nhắm vào đầu mình, nhưng khổ sao không khống chế đúng lực. Cây đàn từ nước ngoài siêu đắt đỏ đã gãy làm đôi hiện tại đang nằm trên bàn, Vũ Minh cũng phải bù đầu bứt tóc, không nghĩ ra cách xử lí êm đẹp vụ này, cậu than vãn xui xẻo, vừa về tới nơi đã gặp chuyện.
Cô nhân viên: "Con gái khi giận thường có hai dạng, một là giận, hai là dỗi, trường hợp đầu tiên thì có nghĩa là theo cô ấy cậu đã làm sai một điều gì đó và cô ấy muốn cậu xin lỗi, muốn biết lí do thì xin lỗi cô ấy nhiều vào là được, còn trường hợp thứ hai thì cô ấy dỗi do bực tức hay chỉ đơn giản là khó chịu, muốn làm nũng hay muốn cậu sửa đổi điều gì đó, trường hợp này khó hơn, cậu phải nhận lỗi về mình, dẫn cô ấy đi chơi hay dẫn đi ăn sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề. "
"Cộc cộc "
Vũ Minh phiền muộn: "Phiền phức vậy sao? "
Cô nhân viên cười: "Thực ra con gái chỉ làm vậy với những người họ coi là đặc biệt với họ, nếu không họ cũng sẽ không muốn để ý. Âm Nha, cố lên, bọn ta cổ vũ cậu. "
Vũ Minh bình tĩnh hỏi: " Vì sao con gái thường giận dỗi vô lí? "
Cả hai đều không chịu thua, đều đang trong độ tuổi mà cái tôi cao hơn lí trí, thậm chí Vũ Minh cũng không giữ được bình tĩnh, bắt đầu cãi nhau với Uyển Như, cả hai cãi qua cãi lại, mắng tới mắng lui cuối cùng Uyển Như bị tức khóc, bỏ lại một câu rồi dời đi: "Không biết nhận lỗi thì ngày mai tự xin nghỉ việc, nhà tôi không cần người làm như cậu. " (đọc tại Qidian-VP.com)
Uyển Như bỏ vào trong phòng đóng thật mạnh cửa lại, để lại Vũ Minh một mình trong phòng khách. Vũ Minh nhìn cô rời đi, bắt đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu gây lỗi gì thật, hay là do cô nàng giận quá nên mắng cậu bõ tức, nếu vậy thì thật quá quắt. Vũ Minh cũng chỉ là một cậu thiếu niên mới 18 tuổi, những thứ như tâm tư con gái thì đương nhiên cậu không được huấn luyện để hiểu, mà cũng chẳng có ai hiểu để mà dạy cho cậu. Đột nhiên nhớ ra cái gì, cậu trở về phòng, leo lên gác xép, mở ra liên lạc. Lát sau, bên kia đầu dây vang lên tiếng nói: "Âm Nha, có gì báo cáo sao? "
Uyển Như càng tức: "Bộ phải làm gì mới tính là phạm lỗi sao? Với lại, nếu như cậu thật đụng vào tôi thì cậu bị dìm nước lâu rồi. "
Vũ Minh nghe tiếng cười của nhân viên trong máy thì mặt hơi đỏ, hỏi vấn đề này thực sự quá xấu hổ, nhưng cậu vẫn tiếp tục: "Vậy làm sao để biết mình làm sai ở đâu khi cô ấy không nói. "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.