Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21: Ngân Nguyệt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Ngân Nguyệt


Đùng! Đùng!!!

Vũ Minh nhìn về phía cửa sổ, cơn lốc lửa vẫn không ngừng mở rộng, cậu hỏi: "Làm sao phá? "

Ngân Nguyệt nằm trong vòng tay đội trưởng của mình, nghe Đông Tà hỏi như vậy thì đôi môi dưới lớp mặt nạ lại nở nụ cười, anh nói: "Đội trưởng, bỏ mặt nạ của tôi được chứ. "

Đông Tà nói: "Bắn. "

Tiếng thủy tinh thanh thúy vang vọng trong màn đêm, cơn lốc lửa tựa như một con rắn khổng lồ đang gào thét muốn cắn nuốt lấy mọi thứ bỗng nhiên quằn quại và dần tan rã, trong không gian tựa như có tiếng thét tuyệt vọng. Cơn lốc dần tan đi, xung quanh lại trở về sự u tối của màn đêm.

Đông Tà nghe Vũ Minh nói thì bắt đầu phân tích, lúc nãy hắn bắn 3 phát đ·ạ·n, hình như viên đ·ạ·n thứ hai trúng, nhớ lại đường đ·ạ·n, hắn nói cho Vũ Minh: "Hướng Bắc, lệch phải khoảng 34 độ, cao khoảng 2m rưỡi. "

Đông Tà mặt trắng bệch nhìn lấy cơn lốc lửa đang ngày càng mở rộng như dã thú muốn nuốt hết tất cả ở đây, não hắn cao tốc vận chuyển, phải nhanh chóng tìm ra phương pháp ngăn lại ngọn lửa nếu không thì có thể cả khu này thậm chí khu 13 và 11 lân cận đều có thể bị thiêu cháy do cơn lốc này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng nổ lớn vang vọng cả khu phố khiến hàng loạt ánh mắt chú ý tới khu nhà trọ, nhưng khi có những người tò mò lại gần thì phát hiện quanh khu vực này đã bị sở cảnh sát thành phố phong tỏa, những gì họ có thể nhìn được là một cột lửa bốc lên thiên không, thiêu cháy cả một vùng trời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Minh đang nấp trong một căn nhà cấp bốn gần đấy, bên cạnh hắn là cô con gái của Phan Thanh Chánh, lúc nãy trong thời khắc nguy cấp hắn đã kịp kéo cô bé đi ẩn nấp cùng mình, cũng may hắn chạy tương đối xa nên không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ quá nhiều. Đúng lúc này, bộ đàm của hắn rung lên, tiếng của Đông Tà phát ra từ bộ đàm: "Âm Nha, phá hủy quả cầu kia có thể ngăn được ngọn lửa. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng dao đâm vào da thịt, từ lúc nào cây kiếm đen đã xuyên qua ngực trái của Ngân Nguyệt, còn cây dao quân dụng thì chính xác xiên qua hộp sọ của Vu Tống. Chỉ thấy hắn ngã xuống trong vũng máu không biết của ai rồi bất động.

Thậm chí hắn còn định tự mình tới nơi đốc thúc công tác, nhưng bị một vài nhân viên ngăn cản nên mới đành thôi. Lúc này nhìn thấy một cột lửa đột nhiên xuất hiện phía xa, hắn giật mình một cái.

Một nhân viên tác chiến dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn lấy cột lửa, hệt như một cái vòi rồng vậy, khác một cái là thay vì là gió lốc thì đây là hỏa lốc, ngọn lửa cuốn sạch mọi thứ trong phạm vi 20m cùng với gây ra một đống đám cháy trong khu vực gần đó.

Bỗng nhiên có tiếng thét chói tai vang lên: "Kẻ nào? Kẻ nào? Bước ra đây thằng khốn! "

Đông Tà nghe vậy thì nổi điên nhưng vẫn phải cố phân tích tình hình, trong lúc hắn đang suy nghĩ miêu tả thế nào thì trong bộ đàm vang lên tiếng của Vũ Minh: "Nó ở đâu? "

Tần Chính ngồi trong văn phòng sở cảnh sát, nhìn về phương xa. Lúc chiều hắn có nhận được lệnh hợp tác hành động cùng Mật Cục, người liên lạc là Vũ Minh. Ngay khi nhận lệnh hắn ngay lập tức huy động toàn bộ nhân lực còn hiệu lực nhanh chóng chạy tới di tản và phong tỏa toàn bộ khu nhà trọ của Phan Thanh Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên này, tình hình vô cùng bết bát, tuy phát hiện sớm và ra lệnh rút lui nhưng thiệt hại vẫn vô cùng lớn, nhân số rút lui quá muộn, thiệt hại tính mạng gần hai phần ba, trong đó có cả 8 con Quạ đang chiến đấu thậm chí cả 4 giáo đồ của Phản Nguyên Tổ, số còn lại hầu hết đều bị thương hoặc bị choáng do uy lực của vụ nổ, mất đi năng lực chiến đấu.

--- Hết chương---

Chương 21: Ngân Nguyệt

Có vẻ hôm nay Đông Tà bước chân phải ra khỏi cửa trước nên hắn khá may mắn, chỉ nghe một tiếng "tinh" thanh thúy vang lên, cơn lốc lửa bỗng nhiên vặn vẹo như thể nó đang vô cùng đau đớn, như một con giun bị xéo vậy. Bỗng nhiên từ trong trung tâm cơn lốc phát ra tiếng hét giận giữ: "Aaaaaa! Bọn khốn! Sao... các ... ngươi... dám? "

Hắn lấy ra bộ đàm liên lạc với Vũ Minh đang ở gần nơi này.

Vũ Minh nói vừa lôi s·ú·n·g ra vừa nói vào bộ đàm: "Bắn cái gì? "

Đoàng! Đoàng!! (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong đầu hắn bây giờ tràn ngập những suy nghĩ. Bất chợt, nhớ đến lúc nãy Vu Tống tạo ra một quả cầu trong suốt, có lẽ đó là một dạng hình thức giản thể của Hắc thuật cấp cao, bởi vì với thực lực của Vu Tống thì hắn chưa thể hoàn chỉnh tạo ra được Hắc thuật cấp cao như vậy nên có lẽ quả cầu là một thứ mấu chốt giúp hắn thi triển chiêu thức này.

Choang!!!

Đó chẳng phải chỗ mà nhân viên của hắn đang phong tỏa sao. Trong lòng sợ hãi, hắn lấy điện thoại lập tức gọi cho người điều hành nhiệm vụ hỏi tình hình xảy ra. Phát hiện không gọi được, tiếng thông báo liên lạc không thành công từ điện thoại như một tảng đá đè lên lòng hắn.

Đông Tà chần chừ một chút rồi cũng lấy mặt nạ xuống khỏi mặt Ngân Nguyệt. Được bỏ đi vật cản, Ngân Nguyệt có thể thoải mái nhìn lên bầu trời, một nụ cười hiếm hoi lại xuất hiện: "Đội trưởng, trăng đẹp thật! " Nói xong, đôi mắt anh từ từ nhắm lại.

Ngay sau đó, tiếng s·ú·n·g xe gió vang lên, một viên đ·ạ·n xuyên qua lớp kính cửa sổ, xuyên qua những cành cây, hơi lệch khỏi đường đi một chút do ma sát với gió, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, viên đ·ạ·n đi với tốc độ cực nhanh, tiến tới mục tiêu mà Vũ Minh đã tính toán và rồi....

Vũ Minh phải đưa bộ đàm ra xa để tránh bị hỏng màng nhĩ, hắn cũng hét lại vào bộ đàm: "Mẹ mày, tao không nhìn thấy nó. "

Vu Tống bước ra từ cơn lốc lửa đang dần tan rã, bộ dạng của hắn thật dọa người, trên dưới hầu như đã bị lửa đốt cháy, người hắn tựa như một cục than đen có mắt mũi miệng, hàm răng trắng nghiến trèo trẹo, đôi mắt hằn tơ máu lộ vẻ điên cuồng.

Ngân Nguyệt đứng đó, nhìn lấy thanh kiếm đã đâm vào trái tim, do được cải tạo nên hắn sống được thêm một chút, tuy nhiên thời gian cũng sắp hết rồi. Người hắn lung lay, một cơn gió nhẹ thổi qua làm thân hình của Ngân Nguyệt ngã xuống.

Vu Tống tiếp tục gào thét, tuy nhiên chẳng có ai đáp lại. Sự chú ý của hắn hướng về Đông Tà cũng Ngân Nguyệt đang ở gần đó, dường như hắn đã mất đi năng lực suy nghĩ, hắn lao tới như một con đã thú, thanh kiếm đen lần nữa phi lên bầu trời đêm, trở thành vũ khí g·i·ế·t người. Hắn gào thét: "C·h·ế·t đi! "

Đêm nay, trăng treo cao, đúng ngày rằm nên trăng tròn trịa tỏa sáng, một màu ngân sắc chiếu sáng lấy hành tinh màu xanh.

Đông Tà nhìn thấy vẻ mãn nguyện trên mặt của Ngân Nguyệt. trong đôi mắt ít thấy chút bi thương, vẫn câu nói cũ, những con Quạ đã loại bỏ gần như hoàn toàn cảm xúc ra khỏi tâm hồn, nhưng thật sự như vậy sao? Đáp án chẳng ai biết.

Trong bộ đàm vang lên giọng nói lạnh băng của Vũ Minh: "Ừ. " Bộ đàm mất kết nối.

Tìm ra vấn đề xong thì phải giải quyết, nhưng vấn đề mới lại tới, quả cầu kia ở đâu rồi, nếu như nó còn tại chỗ đó thì tốt, nhưng nếu như nó bị Vu Tống thu hồi hoặc đã lẩn trốn đi chỗ khác thì rắc rối to, hoàn toàn bó tay. Đông Tà đánh cược vào sự may mắn, rút s·ú·n·g ra, lục lại trong kí ức để tìm ra vị trí đại khái của quả cầu.

Đông Tà hét vào bộ đàm: "Quả cầu tên Vu Tống tạo ra ấy. "

"Xoạch. "

Thật xin lỗi, những tuần qua thật sự quá bận rộn, nào là tổng kết, đi ngoại khóa, đi phong trào. Thật sự không có thời gian viết truyện. Sắp tới lịch ra chương sẽ là vào tối thứ 3 thứ 5 thứ 7, mời đón đọc.

Chương 21: Ngân Nguyệt

Tiếng gào đầy đau đớn pha cùng sự phẫn nộ và điên cuồng, tiếng của hắn khàn đặc và đứt khúc như đang phải chịu một nỗi đau vô tận. Cơn lốc lửa như đồng cảm cùng cơn giận điên cuồng, lần nữa phát ra nhiệt độ mãnh liệt cùng sức tàn phá kinh hoàng, tiếp tục cắn nuốt mọi thứ xung quanh.

Bị tấn công bất ngờ, Đông Tà cũng bị hoảng đôi chút do hình dáng của Vu Tống, nhưng trong lúc anh đang lúng túng, đột nhiên bóng người bên cạnh đứng dậy, cầm lấy dao quân dụng đâm vào kẻ đang lao tới.

Tiếng s·ú·n·g xe gió vang lên, những viên đ·ạ·n lao nhanh vào màn lửa, dựa theo vị trí đại khái trong não Đông Tà bắn vào cơn lốc lửa, Đông Tà hi vọng làm sao mèo mù vờ cá rán có thể bắn vỡ được quả cầu đó.

Đông Tà nhìn chuyện vừa xảy ra, hắn hiểu mình đã đánh trúng quả cầu, nhưng tại sao nó không bị phá hủy mà trái lại ngọn lửa còn trở nên mãnh liệt hơn. Hắn ngay lập tức hiểu ra, lực bắn của cây s·ú·n·g lục quá nhỏ, khiến cho viên đ·ạ·n dù trúng vào quả cầu nhưng không thể hoàn toàn hủy hoại nó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Ngân Nguyệt