Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Sau trận chiến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Sau trận chiến


Ngân Nguyệt là con của một cô gái bán d·â·m, trong một lần tiếp khách không may cô mang thai và rồi sinh ra Ngân Nguyệt.

Chương 22: Sau trận chiến

Đông Tà cảnh giác nhìn lên người trước mắt, khi chú ý đến huy hiệu của đối phương là hắn giật mình. Trong lòng hắn kinh ngạc: "Màu đỏ, là Điện chủ. "

Thấy Đông Tà không phản ứng, cô gái có vẻ không vui, cô lên giọng oán trách: "Ai da, hắn c·h·ế·t rồi, lũ Mật Cục các ngươi có lẽ nên đền cho ta người mới nhỉ? Ngươi tới, về làm ấm giường cho bản điện chủ. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên người phụ nữ cười to, tiếng cười ma mị say lòng người, cô ta nói: "Từ chối sao? Vậy c·h·ế·t đi. " Nói xong cô ta biến mất tại chỗ ròi xuất hiện ngay sau lưng Đông Tà. Nhẹ nhàng nắm lấy vai Đông Tà, cô ta thì thầm vào tai hắn: "Thế này đi, ta sẽ biến ngươi thành con rối, sau đó ngươi sẽ vinh dự được làm đồ chơi của ta như thế nào? "

Từ ngày đó cậu mang nỗi thù sâu sắc với Vu Tống, nỗi ám ảnh về Phản Nguyên Tổ. Cậu khao khát được g·i·ế·t c·h·ế·t Vu Tống, khao khát báo lấy mối thù của mẹ mình, cậu căm ghét giáo lí c·h·ế·t tiệt của Phản Nguyên Tổ.

Đông Tà nhìn lên bầu trời hít một hơi khí lạnh, gió luồn vào phổi mang theo cả mùi thịt cháy khiến anh buồn nôn, tro tàn khắp nơi khiến khung cảnh thật thê lương. Trận chiến này hình như đã kết thúc, nhưng có một vấn đề đeo bám anh từ lúc bọn Phản Nguyên Tổ xuất hiện: "Bọn chúng làm vậy chỉ vì một tên giáo dân? "

Trong lúc Đông Tà đang suy nghĩ, chợt có tiếng s·ú·n·g vang lên, nhưng không phải nhắm về hắn mà là về nơi khác.

Sau khi biết Ngân Nguyệt được sinh ra đã tới nhà và g·i·ế·t cả mẹ và toan g·i·ế·t luôn cả cậu. Hắn cho rằng cậu là một dã chủng không xứng đáng được sinh ra dưới chúc phúc của Tổ nên muốn g·i·ế·t luôn cậu nhưng may mắn là Mật Cục đã tới và đón cậu đi.

Cuộc chiến quá tàn khốc đến mức bất cứ ai cũng rợn cả người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đông Tà ôm lấy xác Ngân Nguyệt đã hi sinh ngồi lặng người trong gió lạnh. Hắn hiểu vì sao Ngân Nguyệt lại cố chấp với việc g·i·ế·t Vu Tống đến vậy. Lúc đang còn trong khóa huấn luyện, Ngân Nguyệt từng kể với hắn về cuộc đời mình.

Đông Tà không trả lời.

Nếu mọi chuyện chỉ thế thôi thì rất bình thường, trong xã hội còn nhiều hoàn cảnh như vậy. Nhưng tiếc thay, vị khách mà mẹ cậu tiếp chính là Vu Tống.

Đông Tà càng ngày càng run. người phụ nữ trước mặt như tỏa ra một áp lực vô hình khiến hắn sợ hãi, nghe được lời mời gọi của ả ta, Đông Tà tuy sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng đáp lại: "Cút!!! "

Người đó quay sang phía Đông Tà, tấm mũ trùm đen che hết nửa gương mặt, chỉ dể lộ ra một đôi môi hồng như khiêu gợi người tới chiếm đoạt, nhìn về phía sau, thấy xác của Vu Tống, cô ta cười: "Ai da, hắn c·h·ế·t thật thảm nha. Mà thôi, thứ vô dụng như hắn ta không cần. Tuy vậy bây giờ ta thiếu mất người làm ấm giường rồi. " Nói xong cô cười với Đông Tà.

Liên tục là những phát s·ú·n·g vang lên, nhắm về hướng của Vũ Minh.

Ngân Nguyệt đã hi sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới ánh trăng tròn như ngày cậu được sinh ra, cậu tự tay đâm c·h·ế·t người cha mà cậu căm ghét. Nhưng cái giá cậu phải trả là cả tính mạng. Tuy vậy cậu thỏa mãn, nỗi thù cả đời cậu báo được rồi, nhưng chỉ tiếc là chưa thấy ngày Phản Nguyên Tổ sụp đổ.

Giọng nữ ấy lại vang lên: "Thứ vô dụng, vậy mà cũng đòi leo lên giường của bản điện chủ. "

Nhìn cánh tay mảnh khảnh, da như ngọc, mịn màng như lụa lại có sức mạnh kinh người, chỉ thấy cô ta nhấc Đông Tà lên một cách nhẹ nhàng, trên môi nở một nụ cười tà mị, cô ta nói: "Bắt được rồi! "

Vu Tống cũng c·hết rồi.

--- Hết chương ---- (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng, cậu đã làm được. Năm xưa vào đêm trăng rằm cậu được sinh ra, mẹ cậu đã nhìn thấy ánh tròn trăng ngân sắc và đặt tên cậu là Ngân Nguyệt, sau này cậu vào Mật Cục vẫn giữ lấy cái tên đó làm mật danh.

Người xuất hiện như từ hư không đi ra, không có bất cứ động tĩnh nào, nếu như không phải là xuất hiện trước mặt thì thậm chí Đông Tà cũng không phát hiện. Đông Tà dừng lại, chăm chú nhìn đối phương, đối phương mặc áo trùm đen, lên ngực lấp lánh huy hiệu, là người của Phản Nguyên Tổ.

Giáo dân trong tầng lớp của Phản Nguyên Tổ là tầng lớp thấp kém nhất, là nguồn cung cấp tin ngưỡng cùng tài sản cho Phản Nguyên Tổ, việc cử tận 4 giáo đồ và 1 trưởng lão có thực lực chạm đến Phó giáo chủ như đêm nay quá kì lạ, phải chăng có âm mưu khác?

Mồ hôi lạnh thấm ướt áo Đông Tà, một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, chuyện đêm nay ngay cả điện chủ cũng cũng xuất hiện, phải là sự kiện cỡ nào mới có thể dẫn một tên điện chủ của Phan Nguyên Tổ hiện thân cơ chứ. Trong lòng hắn quặn một cái, hắn biết là mình không có khả năng chống lại người trước mặt. Khả năng đêm nay hắn cũng sẽ hi sinh, nhưng hắn phải tìm cách câu giờ chờ viện trợ tới nơi, nếu không nhiệm vụ sẽ thất bại. Hắn mở miệng ra hỏi: "Các ngươi muốn làm trò gì ở đây vậy? "

Nhưng tên kia như có mắt thần, hắn chặn lấy đường đi của cậu, tất cả những lối thoát đều bị hắn bắn phong tỏa, hoàn toàn không cho cậu cơ hội thoát ra, cậu còn phải lo cho một cô bé đang bất tỉnh.

Đông Tà gằn giọng: "Ta bảo cút. " Nói xong lời này, tim hắn dường như bị một bàn tay vô hình bóp lấy.

Toàn bộ nhân viên tác chiến gần như t·ử v·ong, đội 26 tổn thất 8 con quạ, Đông Tà bị trọng thương, Phan Thanh Chính đã hóa thành tro trong cột lửa.

Vũ Minh núp trong căn nhà cấp bốn, vừa rồi hắn đã để lộ vị trí nên tay s·ú·n·g bắn tỉa của đối phương ngay lập tức nắm lấy cơ hội muốn hạ sát cậu. Vũ Minh núp sâu vào trong nhà, muốn dùng những bức tường để tránh đi những viên đ·ạ·n của đối phương đồng thời tìm cách thoát ra khỏi căn nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới lớp mặt nạ, mồ hôi bao phủ một tầng lấy mặt của Đông Tà, bản năng thúc giục hắn hãy chạy thật xa, nhưng lí trí đang kéo hắn lại, hắn phải cố gắng câu càng nhiều thời gian càng tốt, rất nhanh Bồ Câu sẽ tới đây.

Đông Tà toát mồ hôi lạnh: "Hỏng, hắn phát hiện ra vị trí của Âm Nha rồi. "

Người áo đen trước mặt không để ý tới Đông Tà, dưới lớp mũ trùm làm cho người khác không biết nam nữ, chỉ thấy người đó tới chỗ một người đã cháy thành than, cúi xuống nhặt lên một vật, là một chiếc nhẫn, ngắm nhìn nó một lúc rồi bỏ vào trong ống tay áo. Lấy xong vật mình muốn, lúc này người áo đen mới chú ý đến Đông Tà, một giọng nữ cao lạnh vang lên: "Vu Tống c·h·ế·t rồi? "

Người phụ nữ áo đen có vẻ nghe không rõ, hỏi lại: "Cái gì cơ? "

May thay, vừa vị dồn vào góc c·h·ế·t, tiếng s·ú·n·g dừng lại. Đông Tà đã khóa được vị trí của tay bắn tỉa, hiện diện lâu như vậy nên sơ hở của đối phương đã bị anh phát hiện. Anh rút s·ú·n·g ra nã liên tục về hướng đó, s·ú·n·g hết đ·ạ·n. Bằng vận tốc kinh người anh nhanh chóng di chuyển tới tháp phát sóng gần đó, nơi đây là trạm ăng ten của thành phố, một nơi cao, tầm nhìn tuyệt hảo cho một tay s·ú·n·g bắn tỉa. Nhưng vừa lúc anh định lao khỏi bải đỗ xe thì lại có người xuất hiện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Sau trận chiến