Thiên Hạ Cục: Tình Kiếp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Thiên Biến
--- Hết chương ---
Dưới lớp áo trùm, vẻ mặt của cô ta vẫn treo một nụ cười. Đông Tà hiện tại có vẻ đã quy phục, nhưng cô ta không phải lũ bình hoa không có đầu óc.
Chương 23: Thiên Biến
Thấy Đông Tà như vậy, dưới lớp áo trùm lộ ra nụ cười, hiển nhiên cô ta biết Đông Tà sẽ hỏi câu này, nhưng cô sẽ không trả lời ngay.
Vũ Minh thành công trốn thoát ra khỏi căn nhà, hắn thở phào ra một hơi vì cuối cùng cũng thoát ra khỏi nơi nguy hiểm, vừa rồi may mà có Đông Tà hỗ trợ nếu không hắn chắc cũng khó lòng trốn thoát.
Đông Tà được đáp lại xong thì bắt đầu diễn vẻ ngập ngừng, tựa như học sinh hỏi bài giáo viên. Điều này khiến người trước mặt hắn có vẻ cáu và giục: "Hỏi nhanh lên. Đừng làm mất thời gian của ta. "
Dường như nghe được thứ mình mong muốn dưới lớp áo choàng đen vang lên giọng nói: "Tốt, ta thích những kẻ thức thời. "
Thấy giơ tay ra phía trước, cảm giác như các nhân vật hoạt hình sắp bắn ra thứ gì đó từ lòng bàn tay, sau đó cô ta hét: "Thiên Biến. "
Nói xong cô lại nhìn lấy ngón tay mình, trên đó chiếc nhẫn đã thu lại hình dáng vốn có của, cô nói: "Đây là một trong ba tạo vật hoàn hảo nhất của Ngài, một trong hai chiếc nhẫn trên tay ngài, Thiên Biến, không biết tên ngu ngốc nào tìm ra nó mà lại xem nó là một món hắc khí bình thường dám đi phân phát cho giáo dân làm ta phải chạy ngược chạy xuôi như thế này. Nhưng cũng tốt, ta may mắn được trải nghiệm tạo vật của Ngài, được chứng kiến sức mạnh của người ta sùng kính. Quá tuyệt! " Nói xong cô cười si ngốc một mình, đôi mắt mơ hồ như lâm vào tưởng tượng.
Trên tay cô ta là một khẩu đại pháo to lớn, có những đường vân đỏ rực lên nối với nhau như những mạch điện, thậm chí còn có cả một cái ống nhắm khiến cho cả khẩu đại pháo nhìn cực kì khoa huyễn, thấy cô ta mỉm cười, đưa ống ngắm lên mắt nhắm kĩ rồi đột nhiên khẩu đại pháo phát ra một cột sáng chiếu một đường thẳng hướng tới chỗ Vũ Minh đang lẩn trốn.
Dù vậy, hiện tại cô vẫn đang muốn xem diễn kĩ của Đông Tà nên vẫn đáp lại hắn: "Hỏi. "
Đông Tà nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, hắn lúc này rơi vào hỗn loạn, trước sức mạnh đáng sợ khiến cho hắn rơi vào sự hoảng loạn. Đây là bản năng của sinh mệnh trước những thứ có thể đe doạ đến bản thân. Trong não hắn bây giờ sau cùng sắp xếp lại chỉ có một suy nghĩ: "G·i·ế·t cô ta. "
Đương nhiên là cúi đầu, chỉ thấy Đông Tà buông thõng tay xuống, cả người giống như hết năng lượng nhưng trong con mắt lại đột nhiên có khát vọng sống mãnh liệt. Chỉ thấy hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Muốn. "
Trong mắt hắn cô gái trước mặt như hóa thành một con quỷ đang đe dọa đến tính mạng của hắn nhưng dù vậy tố chất của một chiến binh vẫn làm cho hắn giữ được cái đầu lạnh, mục tiêu tối thượng hiện tại là câu càng nhiều thời gian càng tốt, nhưng đánh không lại thì câu thời gian như thế nào?
Đông Tà làm ra vẻ kính cẩn, quỳ một chân xuống rồi cúi đầu nói: "Rõ. "
Đông Tà liếc mắt nhìn lên, dù chỉ thấy được nửa gương mặt do lớp mũ trùm đã che đi nhưng hắn vẫn thấy được vẻ mặt cao hứng của cô ta, hắn rụt rè hỏi: "Điện chủ, ta có thể hỏi được chứ? "
Bàn tay mảnh mai nắm lấy cổ Đông Tà, bàn tay yếu ớt ấy lại có sức mạnh phi thường, nó nắm mạnh đến mức Đông Tà không có một chút không khí nào để hô hấp. Mặt hắn đỏ lên vì thiếu oxi, hắn cố gắng dùng tay để gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ mình nhưng hoàn toàn vô dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đông Tà nhìn vẻ mất hứng trên mặt cô ta, hắn cảm giác đã ổn nên hỏi: "Vật lúc nãy điện chủ nhặt lên là gì vậy. " Câu hỏi này từ lúc khi cô ta xuất hiện đã nằm trong não Đông Tà, vật gì mà khiến cho một điện chủ đích thân xuất hiện để nhặt cơ chứ.
Bên này, Đông Tà run rẩy, cuối cùng ý chí của hắn cũng sụp đổ, chứng kiến sức mạnh ấy bất cứ ai cũng sẽ mất đi tinh thần phản kháng, chỉ còn có thể thần phục trước sức mạnh kinh dị này, hắn lắp bắp hỏi: "Thứ đó... thứ đó... đó... là ...cái...gì...vậy? "
Bàn tay ấy buông khỏi cổ Đông Tà, hắn quỳ trên mặt đất, cố gắng hít lấy không khí tươi mới xong lại ho sặc sụa.
Dưới lớp áo chùm, một gương mặt vô cùng xinh đẹp, ánh mắt sắc lạnh được kẻ rất đậm, lông mi cong cùng đôi môi được son màu đỏ tía làm cho gương mặt ấy tuy cho người khác cảm thấy người trước mắt nguy hiểm nhưng lại có sự mê người lạ lùng.
Hắn vừa lăn tới chỗ an toàn thì một cột sáng phóng tới, sức nóng khiến hắn rát cả mặt, đứa trẻ cậu cầm tay thì không may mắn như vậy, ngay lập tức cô bé biến mất trong cột sáng, chỉ để lại bàn tay đang được Vũ Minh nắm lấy, cô bé tan biến không để lại chút gì ngoài một bàn tay, có lẽ may nhất là cô không phải chịu đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ta nhìn Đông Tà, đôi môi cong lên một nụ cười chiến thắng, ánh mắt như đang nhìn món đồ chơi mình kiếm được. Cô ta cười nói với Đông Tà: "Từ nay ngươi được phép phục vụ cho bản điện chủ, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi. "
Sau tiếng hét, cái nhẫn đột nhiên bung ra một đống chất nhầy màu đen, bao bọc lấy tay cô ta thành một cục lớn rồi từ từ hóa thành hình một cây đại pháo khiến ngay cả Đông Tà bên cạnh cũng phải há mồm ra bất ngờ, hắn trợn mắt nói: "Cái quái gì vậy? "
Vũ Minh ngơ ngác nhìn phía trước rồi nhìn xuống bàn tay mình đang cầm, vừa rồi mình chỉ chậm khoảng một giây nữa là cũng sẽ hoàn toàn biến mất trong cột sáng vừa rồi, cột sáng to lớn đến mức chia đôi căn nhà, đốt cháy mọi thứ không để lại tro bụi, cậu trợn mắt nhìn lấy phía xa, thậm chí cả đến những dãy phố phía sau cũng bị đục ra một lỗ lớn như đang thị uy lấy sức mạnh của chiến nhẫn trên tay cô ta.
Cô ta quá hiểu những con Quạ như Đông Tà vì bản thân cô đã g·i·ế·t cả trăm con như vậy, và việc xem những con Quạ này giả vờ diễn vẻ quy phục rồi một lúc sau lại tấn công chính mình là một thú vui tiêu khiển của cô, cảm giác tự tay dày vò chúng tới c·h·ế·t quấn lấy cô tựa như chơi thuốc phiện vậy, không thể bỏ được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có vẻ đã nhắm kĩ, chỉ thấy cô ấy cười rồi móc ra một chiếc nhẫn đeo vào tay, cô nói: "Thử ít đồ mới lấy được đi, dùng một chút không mất miếng thịt nào đâu ha. " Nói xong cô quay về phía Đông Tà nói: "Nhìn cho kĩ. "
Chương 23: Thiên Biến
Đông Tà bị giơ lên giữa không trung, cảm giác không điểm tựa cùng với thiếu dưỡng khí làm cho ngay cả một con Quạ cũng sinh ra sự sợ hãi trong tâm trí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ta đi tới phía trước, nhìn xung quanh một cái, phẩy phẩy tay ra vẻ ghét bỏ mùi hôi của thịt khét trong không khí, cô ta nói: "Xong việc rồi, cũng là lúc nên rời đi, nhưng trước tiên cần giải quyết con chuột nhỏ kia trước " (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng nhiên cả người hắn lông tơ dựng đứng, não bộ tê rần như đang cảnh báo, hắn cầm lấy tay cô bé hôn mê đang nằm bên cạnh rồi nhanh chóng lăn sang một bên.
Cô ta nhìn lấy vẻ run rẩy của Đông Tà, trong mắt hiện lên sự tự hào, nhưng trong nháy mắt lại nghiêm giọng: "Không được phép quên kính ngữ, nếu ngươi muốn c·h·ế·t. "
Cô gái dưới lớp áo trùm cười đầy tà mị, cô hỏi: "Muốn sống sao? "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.