Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Vô thức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Vô thức


- Tiểu thư, tôi vẫn có việc cần làm tôi xin phép đi trước.

- Ừ.

Đối mặt với câu hỏi của Uyển Như, Vũ Minh cũng đang không hiểu sao mình lại nói như vậy. Hiển nhiên là cậu biết chơi, không những biết chơi mà chơi thậm chí còn có thể so với một số nghệ sĩ nhỏ, các loại nhạc cụ đều biết một chút, nhưng nếu không phải tình huống cần, cậu sẽ không lộ ra, tựa như trong vô thức lại có ai đang điều khiển cậu. Tuy vậy, ném lao phải theo lao, cậu trả lời:

Uyển Như cũng hoàn hồn lại, nãy giờ cô quá tập trung, cũng hoàn toàn quên đi mọi việc, thấy Vũ Minh như vậy, cô cũng đành thôi, chơi đàn nãy giờ cô cũng có chút mệt mỏi, cô nói:

Vũ Minh trả lời:

Một trong hai tiếng đàn dừng lại, là Vũ Minh, cậu cảm thấy sự bất thường, nửa tiếng vừa qua cậu hoàn toàn chìm đắm trong việc chơi đàn, bỏ qua mọi sự cảnh giác, việc này hết sức bất thường, cậu nói với Uyển Như:

Bác Andrew nghe như vậy, cảm thấy lòng tốt của mình ném không, bác lần nữa đè mạnh chân ga, nói với Vũ Minh:

- Về chăm sóc mẹ thật tốt, từ từ về cũng được, việc ở trang viên bọn ta lo được, thêm một phần việc nhỏ không quá sức. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhân viên hơi híp mắt, lại hỏi:

Tuột xuống khỏi căn gác xép, xác định mình đã khóa kĩ nơi này, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc, gọi điện cho bác Andrew bằng một giọng sắp khóc:

Vũ Minh không hiểu sao lại đáp ứng, cậu cảm thấy hơi kì lạ, mấy hôm nay cậu thường vô thức làm một số việc, dường như có ai đang tác động cậu, nhưng việc đó có thể sao? Có lẽ là không. Cậu cũng không suy nghĩ nhiều, tìm một chỗ rồi đứng đó, xem Uyển Như bắt đầu chơi đàn, cô chơi rất hay, có thể nói là rất có tài, tuy vẫn còn hơi non nớt nhưng tầm tuổi này đã rất tốt. Tuy vậy,...

Vũ Minh đâm lao phải theo lao, cậu nói:

Uyển Như dừng tay, quay ngoắt lại, đoạn nhạc này cô rất thích, nhưng mà cô khi nghe đoạn nhạc chơi của mình thì chưa bao giờ toả mãn, dường như thiếu cái gì đó, cô hỏi:

- Biết chơi violin chứ?

- Cậu còn biết chơi nhạc cụ khác chứ?

Uyển Như đáp lại:

Vũ Minh trả lời: (đọc tại Qidian-VP.com)

10 phút...

Nghe Vũ Minh trả lời, cô cũng bất ngờ, tiếp xúc với cậu không lâu nên cô cũng không biết, bác Andrew cũng chưa từng kể quá nhiều về cậu, cô hỏi tiếp:

Chiếc xe dừng ở trước nhà ga, bác Andrew giúp Vũ Minh khiêng vali xuống xe, dặn dò Vũ Minh vài câu:

- Lên xe, đừng tốn thời gian.

Vũ Minh mặt đen, cậu nói:

Bác Andrew bên kia nghe thấy Vũ Minh nói như vậy, giọng nói thấp thỏm dường như sắp khóc tới nơi. Bác ngay lập tức đồng ý:

1 phút...

- Ừm, sao? Hay không? Muốn ở lại xem chút chứ.

- Muốn đi đâu?

Vũ Minh đang định nói mình không biết nhưng một lần nữa, cậu lại vô thức trả lời:

Bên kia đầu dây nghe vậy, cũng nhanh chóng đáp lại: (đọc tại Qidian-VP.com)

Uyển Như bất ngờ cậu còn quá đa tài, cô chạy đến tủ lấy vali ra, từ trong đó lôi ra một cây đàn violin, cô hỏi:

- Chúc buổi tối tốt lành.

Uyển Như nghe tiếng bác Andrew thì nhanh chóng chạy tới mở cửa, đang định hỏi Vũ Minh đi đâu thì bác Andrew nói:

- Bác, cháu phải về nhà gấp, mẹ cháu bị bệnh rồi.

30 phút...

Uyển Như hơi nghẹn họng, sau khi hỏi bác Andrew tường tận mọi chuyện thì cô cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Tối đó, bác Andrew trổ tài nấu nướng, nấu cho Uyển Như một bữa thịnh soạn, bác Andrew có lòng thì Uyển Như có dạ, nhanh chóng giải quyết hêt món này tới món khác cho đến khi no căng.

- Chúc quý khách có chuyến đi thuận lợi, mời đến toa cuối cùng, đưa vé cho người soát vé ở đầu toa xe, chúc buổi tối tốt lành.

- Tiền phạt trừ vào lương cậu.

- Yên tâm đi, mẹ cậu sẽ ổn thôi.

- Mẹ cháu chỉ là bệnh cũ tái phát, nhưng điều cháu lo hơn lúc này là bác lái xe như vậy chắc chắn là sẽ không bị phạt chứ?

Chương 9:

--- Hết chương ---

Còn ở trang viên của Văn gia, Uyển Như trong phòng cảm thấy đói bụng, cô quyết định tạm dừng bộ phim mình đang coi và ra khỏi phòng tìm Vũ Minh đòi bữa tối, nhưng lạ thay cô tìm khắp nơi trong khu nhà vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu, trong lúc không biết có nên ra ngoài tìm cậu không thì bác Andrew gõ cửa, bác gọi:

Uyển Như nở nụ cười rồi đưa cây violin cho Vũ Minh. Trở về chiếc ghế chơi piano, cô nói:

- Không cần, tôi biết bài nhạc này.

Uyển Như trả lời:

Chương 9: Vô thức

- Rõ.

- Mẹ cháu bệnh thì nhanh chóng về nhà đi, đừng nói nhiều nữa, tiểu thư bác sẽ thay cháu qua chăm sóc. Ở lâu một chút cũng được, chắc chắn mẹ khỏe hãy trở về.

- Ừm, nếu không gấp thì nghỉ ngơi một chút, căn nhà được quét dọn hằng ngày nên cũng không quá bẩn.

- Lúc đi học có học qua, chơi cũng tạm được.

- Ừm, quần áo của tôi để tôi tự giặt đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Minh Hoàn hồn lại, đem chiếc vali ra sau cốp xe rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ của chiếc xe. Ngay lập tức, bác Andrew đạp mạnh ga, lái chiếc xe hướng nhanh về phía nhà ga thành phố.

- Báo cáo, tôi nghi ngờ mình bị ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài, tôi yêu câu được kiểm tra.

- Như vậy ổn chứ?

- Có ba loại, biến từ không thành có, biến từ có thành không, từ chỗ này biến tới chỗ khác, cậu xem loại nào?

Vũ Minh: "Tuyệt"

Vũ Minh chỉ có thể nói cảm ơn, chờ bác Andrew đi xa, cậu từ từ đi vào nhà ga, tìm một quầy bán vé khuất tầm mắt và vắng người. Tay cậu gõ trên cửa kính, nhân viên bên trong là một cô gái, cô gái hỏi cậu:

- Tiếng đàn là cô chơi sao?

- Cậu biết chơi đàn?

Vũ Minh thành công lên tàu, vừa rồi là mật ngữ của Mật Cục, câu đầu là ám hiệu, câu sau là lí do, từ không thành có nghĩa là đi chuyển tới địa điểm chấp hành nhiệm vụ, từ có thành không nghĩa là từ địa điểm làm nhiệm vụ đi về trụ sở, còn từ chỗ này biến tới chỗ khác nghĩa là thay đổi nhiệm vụ. Lần này quay về, cậu muốn kiểm tra để xem mình có vấn đề gì, một nhân viên tình báo được huấn luyện bài bản như cậu thường xuyên mất tập trung và nói ra những lời nói vô thức, với người thường thì không sao nhưng là một nhanh viên tình báo, cậu biết nhiều bí mật không thể nói ra, cậu cảm thấy đây là một tà thuật của Phản Nguyên Tổ nên không thể không nhanh chóng về trụ sở kiểm tra. Tiếng còi tàu vang lên, báo hiệu chuyến tàu sắp khởi hành.

- Uyển Như, mở cửa cho bác.

Vũ Minh đáp lại:

Nghe được lời đồng ý của bác Andrew, Vũ Minh tức tốc xách vali ra khỏi căn nhà khu Bắc, ném chiếc vali lên cái xe điện rồi mở hết tốc lực chạy về phía cổng. Chỗ cổng, bảo vệ đã đứng đợi mở của sẵn cho Vũ Minh, cậu vừa bưng chiếc vali xuống khỏi xe điện thì thấy bác Andrew đã lái xe chờ sẵn, Vũ Minh hơi sững sờ, bác Andrew nhăn mày quát:

- Nơi nào có ảo thuật thì đi.

- Có.

- Đoạn này nên kéo dài nốt thêm một chút, sẽ làm đoạn nhạc hoàn hảo hơn.

- Vũ Minh có việc nhà nên xin nghỉ vài hôm, những hôm tới dây bác sẽ tới chăm sóc cho cháu.

Vũ Minh hỏi lần nữa cho chắc:

Vũ Minh đáp ứng rồi nhanh chóng quay về phòng, lên gác xép mở máy tính rồi liên lạc cho Mật Cục.

Cậu lại trả lời ngay lập tức:

Vũ Minh mỉm cười đáp lại:

- Biến từ có thành không.

- Mọi thứ đều biết chơi một chút.

Uyển Như nghe vậy cũng không lo lắng, bắt đầu chơi đàn. Vũ Minh cũng bắt đầu kéo đàn violin, đây là một bản tình ca khá phổ biến và thịnh hành, cả hai đều tập trung chơi bài nhạc, một bản hoà tấu tình ca diễn ra trong căn phòng của Uyển Như.

- Âm Nha, rời khỏi địa điểm nhiệm vụ, nhanh chóng quay về trụ sở để tiến hành kiểm tra.

Vũ Minh bước vào phòng, thấy Uyển Như đang ngồi trên ghế, trước cô là một cái đàn piano, thì ra tiếng nhạc phát ra từ chiếc đàn này, cậu cũng không nhìn nhiều, bắt đầu dọn dẹp, căn phòng cũng khá rộng, có một cái cửa sổ để ánh nắng chiếu vào và nhìn ra bên ngoài, phòng cũng có ban công, là loại ban công tầng trệt, coi nó là một cái cửa sổ lớn cũng được, bên ngoài có một bộ bàn ghế, có thể ra đó đọc sách. Phòng cô có lót thảm, Vũ Minh chỉ cần dùng máy hút bụi là sàn nhà sẽ sạch sẽ, cậu chỉ cần lau chùi cửa kính cùng mang quần áo đi giặt là được. Nhưng lúc cậu định mang quần áo đi giặt thì bị Uyển Như ngăn cản, cô nói:

Nhìn chiếc đàn piano trong phòng, cậu hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái nhân viên mỉm cười:

Tuy vậy, tối bác Andrew vẫn phải rời đi, trong căn nhà rộng rãi, Uyển Như cảm thấy xung quanh có chút lạnh lẽo cùng cô đơn.

Chiếc xe lao vun v·út trên đường, Vũ Minh trong xe thì vẫn tỏ ra một vẻ thấp thỏm lo âu không lẫn đi đâu được, bác Andrew thấy cậu như vậy, nói vài câu trấn an:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Vô thức