Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 182: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân

Chương 182: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân


Giọng nói trịch thượng như nữ hoàng nhìn vào kẻ tôi tớ, Hirio chợt hiểu lý do tại sao cánh cửa lại được mở phía trên cao như vậy. Để nàng ta sẽ chỉ cần nhìn xuống dưới.

Mái tóc đỏ được thả trôi nổi rất tự nhiên, đôi mắt màu ngọc bích và dung nhan hoàn mỹ như tiên nữ. Nàng sở hữu một vóc dáng cực kỳ đầy đặn và nhờ vào bộ sườn xám càng làm nổi bậc dáng người yểu điệu hơn hẳn, và phía sau là một cô gái trông khá bình thường, gương mặt cũng có thể coi là xinh đẹp nhưng nếu so sánh với người trước mặt thì hoàn toàn lu mờ, thậm chí còn chẳng thể đặt chung bàn cân với Yumeko.

“Hirio.”

Anh nói, gương mặt bình thản như không và thần thức có thể cảm nhận được hai người này có chênh lệch thực lực rất lớn.

“Một người Level 2 [Bát tinh] và một người mình không thể nhìn thấu.”

Tự nói với bản thân, Hirio chậm rãi kêu gọi hệ thống.

“Dò xét cả hai.”

[Thông tin: -100 điểm tích lũy]

[Điểm tích lũy: 12310]

[Thông tin: -100 điểm tích lũy]

[Điểm tích lũy: 12210]

Hai bảng trạng thái hiện lên chỉ để một mình anh nhìn thấy, Hirio vẫn giữ nguyên tầm mắt và lướt nhẹ qua chúng.

[Tên:Kinoe]

[Tuổi: 316]

[Chủng tộc: Elf lai cấp thấp]

[Mật độ Mana: 18%]

[Thuộc tính: Hoả - Thuỷ]

[Level: 2] [Bát tinh]

[Công pháp: Không]

[Cảnh giới linh hồn: Sơ cấp]

[Thể chất: 1m63 - 55kg]

“Hmm… Không đáng chú ý.”

Hirio bỏ qua bảng đầu tiên và bảng khác xuất hiện.

[Tên: Eilrine Irene - Giang Ánh Chi]

[Tuổi: 2007]

[Chủng tộc: Eilrine]

[Mật độ Mana: 81%]

[Thuộc tính: Không Gian pháp tắc]

[Level: 5] [Cửu tinh]

[Công pháp: Cửu Chuyển Luân Hồi - Tầng: 8]

[Cảnh giới linh hồn: Cao cấp]

[Thể chất: 1m71 - 55kg]

“Không gian pháp tắc?”

Anh giật mình, nhưng phía trên cao thì cô gái tóc đỏ cũng chỉ cười nhạt và cánh cửa đóng nhẹ lại biến mất.

“Họ đi rồi?”

Trước mặt anh xuất hiện một tia sáng và Yumeko đứng im tại đó, nàng quay lưng lại với Hirio và đang nhìn quanh một lượt.

“Bộ pháp của cô?”

Hirio dự định nói rằng nó trông giống như Nguyệt Ảnh Bộ mà cả Lauriel cùng chị em Hanna sử dụng, nhưng có vẻ như việc công pháp có những kỹ năng giống nhau cũng không có gì lạ.

“Các thí sinh đợt này đúng là ngoạ hổ tàng long nhỉ? Vậy mà cũng gặp một người sở hữu Không gian pháp tắc.”

Yumeko chống nạnh nói.

“Tôi tưởng chỉ có mười nguyên tố, thuộc tính thôi chứ?”

Hirio nhớ về bài học của Phục Hy và xoa cằm hỏi.

“Còn hai thứ không nằm trong giáo trình của các loại thuộc tính, Không - Thời gian.”

Yumeko xoay người nhìn Hirio và như thể đang kiểm tra xem anh có b·ị t·hương không, nàng thấy vài vết sưng bầm và trầy xước khiến đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại.

“Những thuộc tính đó thật ra không còn được xem là nguyên tố hay gì đó tương tự nữa, chúng được chuyển vào một nhóm mới được gọi là các quy tắc của thế giới. Hiện tại chỉ có hai loại từng xuất hiện tại Eilrine mà thôi.”

Yumeko lấy trong không gian ra một hộp gỗ lớn, nàng đặt xuống đất và mở ra, bên trong là các dụng cụ y tế để giải quyết thương tổn ngoài da.

“Huynh ngồi xuống đi.”

Hirio gật đầu ngồi phịch xuống đất, anh tiến vào trạng thái hồi sức và ý thức lần nữa tiến vào Hỗn Độn Chân Tâm, mặc cho bên ngoài Yumeko đang chăm sóc các v·ết t·hương tích cho anh.

Thần thức vẫn luôn luôn được tỏa ra và bất cứ sát khí hay gì đó nguy hiểm sẽ ngay lập tức được anh nhận biết.

Yumeko rất nhẹ nhàng lau chùi và chữa trị ngoại thương cho Hirio, thậm chí đây là lần đầu tiên nàng tiến hành làm việc như này cho một người khác ngoài Akira biểu ca. Nhưng mọi lần đó đều sẽ bị sự xấu hổ làm lủng nhiễu quá trình, hiện tại thì dường như Yumeko không có cảm giác bối rối và quá lo lắng khi giúp đỡ trị thương cho Hirio. Nàng chỉ là cảm thấy rất thoải mái, cảm giác xấu hổ vẫn có nhưng không thể nào bằng những chuyện khác mà cả hai đã làm, thậm chí còn khiến nàng ngượng đến phải che mặt và cắn chặt răng.

“Cơ thể huynh rắn chắc thật.”

Nàng lau sơ qua phần ngực săn chắc của Hirio, bàn tay vô thức xoa xoa và cảm giác như thể đang sờ vào một bức tượng đá vậy, cực kỳ vững chắc và khoẻ khoắn.

“Đây là nhóm thể tu chuyên tu luyện công pháp rèn luyện thể chất nhỉ? Vậy huynh có dự định trở thành Chiến Binh hay Thiết Thủ Sư không?”

Nàng nói, nhưng sau vài phút thì Hirio vẫn đang nhắm mắt điềm nhiên như thể không nghe thấy. Gương mặt Yumeko có chút khó coi và nàng trề môi.

“Nè! Ta đang hỏi huynh đấy!”

Hirio vẫn không phản ứng, anh hoàn toàn nhận biết nhưng hiện tại cần tăng tu vi trở lại Level 3 [Thập tinh] nên không rảnh để trả lời nàng. Dù vậy thì có vẻ truyền âm chút ít cũng có thể.

“Tôi đang trong quá trình đột phá cấp tinh, nhờ cô hộ pháp giúp.”

Truyền cho nàng một lời, Hirio tiếp tục luân chuyển Hắc tinh bên trong tâm niệm.

“Hừ… Huynh vừa chẳng đẹp trai lại còn chỉ biết nhờ vả người khác, không giống với Akira ca-”

Yumeko chợt im lặng, nàng bỗng nhận ra bản thân mình chỉ lúc đem Hirio ra so sánh thì mới nhớ tới Akira, trước đó vì đỡ đòn của Lurion Tetsa mà ca ca đã bị dịch chuyển đi nơi khác, tình hình cũng không ổn và không có cách liên lạc do cả hai chưa kịp kết nối truyền âm. Kết nối chỉ có tác dụng trong một ngày và cần làm mới liên tục nên nếu không kết nối sẵn từ lúc đầu thì chỉ có cách gặp nhau trực tiếp.

Nhưng từ lúc nào, nàng lại bỏ quên mất đi sự tồn tại của Akira ca ca khỏi tâm trí mình.

“Mình… Đã thay đổi rồi sao?”

Bàn tay rụt lại, Yumeko lắc đầu và ánh mắt thể hiện sự quyết tâm. Chỉ là một khoảnh khắc khó khăn nên nàng tạm thời không thể kiểm soát được mà thôi, mọi chuyện về sau sẽ ổn cả thôi.

Oành!

Cơ thể Hirio bung mạnh ra một làn sóng, mana hệ Phong bắn mạnh và Yumeko đứng yên lặng như thể không bị tác động đến. Nàng chợt nhận ra Hirio cũng đang chậm rãi tiến vào Level 4 như nàng, nhưng dường như vẫn chưa hoàn toàn chạm đến tầng thứ này.

“Phù!”

Anh thở phào một hơi và đứng thẳng người, cảm giác cơ thể nhẹ như bay và khỏe khoắn tột cùng.

“Sảng khoái!”

Hirio đã thử chuyển các dòng chảy mana tinh khiết sang các bộ phận có lỗ hổng trong cơ thể và thật sự có thể dùng cách này để cơ thể anh vào tình trạng giống như lúc quan hệ với Yumeko, anh đã thành công khôi phục cấp tinh như cũ và dường như đặt nửa bước chân vào Level 4 [Nhất tinh].

“Huynh cũng sắp đột phá sao?”

Nàng là thiên tài số hai của gia tộc, vì thế nên tốc độ lên cấp chắc chắn rất ít người cùng thế hệ có thể đuổi kịp, nhưng Hirio lại hoàn toàn không thua kém gì. Có vẻ trên bàn cân ngoại trừ thiên tài Hanakii sẽ có thêm một người để Yumeko cố gắng.

Mặc dù trận chiến trên giường nàng đã thua triệt để, nhưng chiến đấu bên ngoài sẽ là kết quả khác.

“Ừm, cô đột phá lên nhị tinh rồi?”

“T-Ta cũng có chút cơ duyên nho nhỏ…”

Yumeko lí nhí nói, nhưng nàng lại tránh né ánh nhìn dò xét của Hirio và bặm môi.

“Này, tôi cũng cần thực hiện nhiệm vụ được giao để hoàn thành bài thi đấy. Nếu cô không định giúp thì có thể đừng đi theo không?”

Hirio phủi phủi vai và nói, anh đã giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ tuyển sinh rồi thì việc ở lại đây chỉ còn một ý nghĩa là cố gắng tìm kiếm vị hôn phu kia và giúp đỡ hắn. Nhưng nếu Yumeko vẫn cứ đi theo Hirio thì chắc chắn chuyện đó sẽ lại xảy ra, đêm qua chính là minh chứng thuyết phục nhất.

Nam nhân khỏe mạnh như Hirio và mỹ nhân kiều diễm như Yumeko song hành riêng tư trong nơi hoang vu rộng lớn thế này, có khi anh sẽ bị nàng hút cạn tinh khí mà c·hết.

“Mà khoan đã? Cô bao nhiêu tuổi vậy?”

Hirio cảm thấy Yumeko thoạt nhìn rất trẻ, nhưng do anh không thể xác nhận tuổi tác của những bán nhân Eilrine chỉ bằng ngoại hình nên vẫn cần phải hỏi.

“T-Ta 148 tuổi, hai năm sau là lễ trưởng thành của ta.”

“148… Là lớn gấp đôi mình à? Mà không đúng, Hanakii đã từng nói gì đó về độ tuổi chính xác của bán nhân nếu so sánh với nhân loại thì phải.”

Anh gật đầu và suy tư, ký ức cố gắng liên hệ lại những thứ đã được nói trong lần ngồi chữa trị v·ết t·hương trước đó.

“À, cư dân sinh ra tại Eilrine là đa chủng tộc nên mỗi tộc sẽ có mốc tính tuổi khác nhau. Nhưng dòng huyết mạch Tiên tộc thì điểm chung là 200 tuổi với nam và 150 tuổi với nữ chính xác là tuổi trưởng thành… Hả?”

Hirio nhìn lại Yumeko, nàng đã trở nên thành thục hơn lần đầu tiên anh gặp, nhưng nét non nớt vẫn còn đó và có phần đáng yêu.

“H-Hai năm nữa là lễ trưởng thành của cô?”

“Ừm, nếu huynh muốn tham gia thì ta sẽ gửi thư mời.”

Gương mặt Hirio bỗng xuất hiện mồ hôi, anh lại nhớ rằng Hanakii cũng từng nói nếu anh muốn so sánh tuổi với ai đó trên đây thì cần phải quy đổi sang chung hệ tính thì mới chính xác. Vậy hiện tại Hirio đã 76 tuổi thì quy đổi sang hệ tính của Fairyn cũng sẽ rơi vào hơn 600 tuổi.

“À…”

“R-Rất vinh hạnh.”

Anh nói, và bỗng thần thức có cảm giác được tà khí bay mạnh, nó bắt nguồn từ một nơi nào đó cách đây tương đối xa nhưng cũng đủ để Hirio có thể cảm nhận.

“Là đền thờ yêu ma sao?”

Hirio nhìn Yumeko, anh dự định hỏi nàng có thể bắt kịp mình không nhưng có lẽ đáp án sẽ là không, tốc độ của anh được chính sư phụ nhận xét là có thể so sánh với Level 4 tầm trung.

“Cô có muốn giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ không?”

“Có chứ! Ta sẽ giúp, nếu huynh cần…”

Nhận được câu trả lời từ nàng, anh xoay người và bế Yumeko với tư thế công chúa. Cần phải chạy vì luật của anh không cho phép nhảy cao quá hai mét, và để gọn gàng nhất thì cứ bế nàng mà chạy thôi, dù sao thì Yumeko cũng hoàn toàn nhẹ như một túi bông.

“T-Ta có thể bắt kịp anh mà!”

Yumeko mặt đỏ như sắp chín, nàng dùng hai tay che mặt và cơ thể phát nhiệt nóng hổi, nhưng ngay khi Hirio dậm mạnh xuống đất và cảnh vật như thể biến dạng liên tục xuyên qua tầm mắt Yumeko thì nàng chợt giật mình.

“Nhanh quá!”

Tốc độ rất nhanh, mặc dù nếu tính trong khoảng cách gần thì vẫn không bằng với Nhật Luân Bộ của nàng nhưng Yumeko chắc chắn không đủ mana để sử dụng Nhật Luân Bộ di chuyển một cách liên tục với quãng đường dài như vậy.

“Huynh ấy… Là một thiên tài luyện thể.”

Nàng vô thức đặt Hirio lên chung hàng với Hanakii - đối thủ khó nhằn nhất, nhưng trong thâm tâm dường như vẫn vô thức bỏ quên mất đi một người rất quan trọng với mình.


[Nguyệt Thần Kiếm: Bán Nguyệt]

Lưỡi kiếm cong nhẹ lại và cơ thể Lauriel b·ị đ·ánh lùi lại một đoạn, nàng xoay cổ chân mình và cơ thể lóe sáng cực nhanh trước mắt con ma thú khổng lồ.

Đây là Mentoris - Ma thú hạ cấp 4 với ngoại hình trông như con khỉ với cặp sừng và móng tay dài quá cỡ. Nó liên tục bắn ra các loạt đ·ạ·n từ miệng mình với khả năng công phá tương đối lớn, Lauriel di chuyển cơ thể liên tục và dừng lại trước đòn đâm thẳng từ Mentoris.

Oành!

[Nguyệt Thần Kiếm: Bán Nguyệt] phản lại đòn t·ấn c·ông và Mentoris bị đẩy bay thẳng về sau.

“Luật lệ của Học viện đúng là chẳng nể nang gì ai.”

Lauriel nói, nàng vận sức và toàn bộ Level 3 [Ngũ tinh] trở nên cực kỳ nặng nề. Vì nghe theo lời người bạn chí cốt là Hanna mà lần tuyển sinh này nàng cũng có mặt, và do đã sử dụng vật phẩm khóa tu vi mới có thể tham gia nên Lauriel có phần hơi chật vật khi phải chiến đấu với ma thú trên mình một Level.

Cũng may mắn là duy nhất Level bị giới hạn lại, còn sức mạnh thể chất và linh hồn đều vẫn giữ nguyên. Cảnh giới của công pháp cũng như vậy, đó là lý do mà nàng hiện tại vẫn có thể đánh ngang với Mentoris mà không bị thua thiệt quá nhiều.

“Đừng có ngáng đường ta!”

Nàng nói rất nhẹ nhàng, thanh trường kiếm lướt nhẹ trên không khí và một đạo kiếm khí xuất hiện phá huỷ hàng loạt cây cối xung quanh. Tạo ra một vùng trống trải để tiện quan sát.

“Trốn?”

Lauriel cười nhạt, nàng vung tay và lưỡi kiếm sáng bạc màu ánh trăng.

[Nguyệt Thần Kiếm: Ly Nguyệt]

Xoẹt!

Một cú bước chân nhỏ, Lauriel xuất hiện phía sau Mentoris và chém lìa đầu nó với động tác cực kỳ gọn gàng. Trước đó nó đã b·ị t·hương không nhẹ, và dù thế thì Lauriel cũng cần kha khá công sức để dùng thực lực Level 3 [Ngũ tinh] đánh g·iết ma thú hạ cấp 4.

“Hửm?”

Nhưng nó không ngã xuống, Lauriel lập tức nhảy cách một đoạn xa và cau mày. Nàng vẫn có thể cảm nhận được con Mentoris chưa tắt đi hơi thở, nghĩa là nó vẫn chưa c·hết dù đã b·ị c·hặt đ·ầu.

“Không lẽ mình đã sai ở đâu?”

Lauriel tự hỏi, nàng xoay kiếm và dự định lao vào kết liễu Mentoris thêm một lần nữa thì từ trong cơ thể con ma thú trồi ra một gương mặt cực kỳ tởm lợm trong như thây ma.

Nó là một con sâu lớn với cái miệng chiếm hơn nửa đầu và có một loạt các hàm răng dư thừa trông rất kinh khủng. Lauriel có dự cảm không tốt và bỗng nàng nhận ra con quái thai này là thứ gì.

“Ký sinh… Etomal? Ma thú cao cấp 5?”

[Nguyệt Thần Kiếm: Nguyệt Ảnh Bộ]

Cơ thể lóe ánh sáng bạc và Lauriel chém thẳng vào cổ Etomal, nó dửng dưng không có động tác gì và nàng đơn giản bị khí thế đẩy ngược về sau.

Roẹt!!!

Váy dài bị cắt đứt một bên, Lauriel thở chậm lại và quay người.

Với thực lực Level 3 [Ngũ tinh] thì dù có linh hồn cấp cao hay kỹ năng của công pháp thì giới hạn thực lực Level không cho phép Lauriel có thể chiến thắng, mọi thứ nàng sử dụng cũng sẽ bị giảm đi uy lực bằng với Level của bản thân.

Vì thế nên hiện tại phải tránh mặt thứ này, nếu nó không truy đuổi thì sẽ là tốt nhất. Nhưng dường như con Etomal cũng không có dự định bỏ qua cho nàng.

Xoẹt!

“Hự!”

Lauriel chắn tay về trước và một chiếc đuôi khổng lồ bỗng xuất hiện trước mặt và quất thẳng vào khiến nàng b·ị đ·ánh bay xuyên thủng vào một thân cây cổ thụ lớn cách đó hàng chục mét.

Ầm!!!

Lauriel lóe nhẹ và biến mất, nàng liên tục sử dụng Nguyệt Ảnh Bộ để di chuyển và cứ sau một khoảng cách thì chiếc đuôi khổng lồ lại xuất hiện và chặn đứng bước đi của nàng.

Có vẻ như vì nàng đã phá huỷ đi vật chủ của nó mà hiện tại thì Etomal khá thèm thuồng cơ thể Lauriel, hoặc nó chỉ muốn vật chất di dưỡng từ cơ thể nàng mà thôi.

Dù lý do là gì thì cũng không phải một chuyện quá hay, từ Level 5 đến Level 8 thì chỉ còn chín cấp tinh nên rất nhiều người đã chia thành ba nhóm chính của giai đoạn này thành:

Sơ cấp: Nhất, Nhị, Tam tinh.

Trung cấp: Tứ, Ngũ, Lục tinh.

Cao cấp: Thất, Bát, Cửu tinh.

Mặc cũng chỉ là cách gọi chung để tóm gọn cấp tinh của chung, đa phần mọi người đều rất thích gọi như thế để có thể vừa che giấu đi thực lực thật sự của bản thân và đồng thời che giấu đi thực lực của đối thủ, chẳng ai muốn đánh trận chiến khi cách biệt lên đến vài cấp tinh cả.

Oành!!!

Lauriel di chuyển liên tục và các đòn đánh của Etomal hoàn toàn không chạm đến người nàng, nhưng dư âm từ chúng vẫn khiến cơ thể nàng chịu kha khá thương tổn.

“Tiến không được, lùi cũng chẳng yên…”

Nàng tra kiếm vào vỏ và đứng im, cơ thể xuất hiện vầng hào quang sáng bạc như trăng.

[Nguyệt Thần Kiếm: Bán Nguyệt]

Keng!

Chiếc đuôi đánh vào vầng sáng và bị bật mạnh ra, Lauriel cau nhẹ đôi mi khi nghe ra được âm thanh của sự v·a c·hạm đó, tiếng động như thể hai khối kim loại đập mạnh vào nhau vậy.

Rõ ràng là với thực lực hiện tại thì nàng không có cách gây ra thương tổn cho Etomal, vậy thì phải nghĩ ra một cách gì đó khác, bỏ chạy cũng không thể thoát ra khỏi tầm t·ấn c·ông khi ma thú này có khả năng t·ấn c·ông tầm xa. Việc cố giữ khoảng cách với nó không phải là quyết định khôn ngoan.

Etomal di chuyển rất chậm, cơ thể nó trông như một ấu trùng khổng lồ và hiện đang ngóc đầu dậy. Miệng đầy răng của nó chảy dài các loại chất nhờn và chúng bao quanh lấy Lauriel. Nàng nhăn mặt bởi mùi hôi thứ này phát ra, có vẻ không ai muốn lỡ bước chạm vào cái thứ này cả.

Lauriel rút kiếm và phóng nó thẳng đến Etomal, hàm răng khủng kh·iếp kia cắn mạnh và lưỡi kiếm vỡ nát thành từng mảnh. Lauriel giơ tay và mana hệ Băng siết chặt các mảnh kiếm lại hướng thẳng vào mắt Etomal.

Nó chẳng hề phản ứng hay tránh né, thay vào đó thì phần đuôi khổng lồ từ trên cao đập thẳng xuống Lauriel và nàng lách người để né nhưng vẫn trúng một nửa thân dưới.

Oành!

Cơ thể Lauriel trượt dài trên mặt đất, nàng chống tay bay ngược về sau và một bên chân b·ị đ·ánh trúng khiến đùi thon dài xuất hiện một loạt các v·ết t·hương chảy đầy máu tươi.

“Đúng là mình chẳng thể nào có thiện cảm với sâu bọ được.”

Lauriel nói, nàng xoay kiếm chống đỡ hàng loạt đòn đánh từ đuôi Etomal và dần dần bị ép vào góc c·hết, phía sau lưng đã không còn khoảng trống để di chuyển nữa.

“Thôi vậy, mình đúng là chẳng có duyên gì với trường học.”

Nhìn thấy chiếc đuôi khổng lồ hướng về đỉnh đầu mình sau khi đã phá được toàn bộ khả năng phòng thủ của Lauriel, nàng thở dài trong lòng và kích hoạt ma thạch trong tâm trí.

[Phong Chi Lực: Thuẫn Sát]

Oành!!!

“Cô… Không sao chứ?”

Chương 182: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân