Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 183: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân

Chương 183: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân


Cơ thể to lớn chắn trước mặt Lauriel sau khi đoàn năng lượng hệ Phong đánh bay đòn t·ấn c·ông từ Etomal. Lauriel nhìn gương mặt cũng đã lâu không được thấy mà có chút cảm xúc dâng trào.

Đôi mắt nàng vẫn thanh tịnh như cũ nhưng giờ lại có thêm cảm giác nóng khó tả, bỗng cảm giác uất ức xuất hiện và Lauriel muốn ôm lấy người đàn ông này và kể lể mọi chuyện nàng đã phải trải qua.

“Không sao, chúng ta cũng có duyên nhỉ?”

“Ờm, chẳng biết tại sao một người Level 9 đỉnh như cô lại phong ấn tu vi để tham gia cuộc thi tuyển khốn nạn này nữa. Nhưng tôi mừng vì hai ta đã được gặp lại.”

Hirio đã sử dụng hệ thống dò xét và thần thức cũng cảm ứng được Lauriel, ban đầu anh còn hơi bất ngờ nhưng sao khi nghĩ kỹ thì có vẻ hoàn toàn hợp lý với tính cách của nàng. Nếu không đột phá thành công thì việc nàng xuất hiện tại đây cũng chẳng lạ gì.

Ầm!!!

Etomal phủi bay đòn t·ấn c·ông của Hirio và anh có chút giật mình, một con ma thú cao cấp 5?

Chiếc đuôi khổng lồ vung thẳng về phía cả hai và Hirio dậm mạnh xuống nền đất cứng.

[Huyễn Trấn Thiên Lực: Huyễn]

Cơ thể anh thủ thế, hai cánh tay hóa thành màu kim loại và Hirio vung thẳng hai tay hướng thẳng đuôi Etomal đang quật tới.

[Tiên pháp cấp 3: Kim Trảo]

Oành một tiếng như pháo nổ, Hirio bay thẳng ra ngoài với Lauriel nằm gọn trong lòng mình. Anh xoay chân và chạy thẳng một mạch, chiến đấu không lại thì chạy là phương án duy nhất.

“Ơ?”

Lauriel nằm yên trong vòng tay Hirio và ngửi được mùi mồ hôi cực kỳ nam tính kia, nàng đỏ tai và có cảm giác rất an toàn. Nhưng…

“Có mùi lạ.”

Hirio di chuyển cực nhanh, thậm chí vì anh chỉ dùng sức mạnh thể chất nên Etomal không dựa theo sự luân chuyển mana mà tìm chính xác vị trí của anh nên rất nhanh đã có thể trốn thoát.

“Bỏ xuống.”

Lauriel ngay lập tức lên tiếng ngay khi cả hai vừa thoát khốn, nàng lóe sáng và xuất hiện cách Hirio một đoạn ngắn.

“Chạy cũng nhanh đấy.”

Giọng nói có chút cứng, nàng phủi phủi váy mình và chân trái vẫn còn các vết trầy xước cùng máu dính trên đó.

Xoẹt!

Ánh sáng vàng kim lóe nhẹ, một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn và mái tóc đỏ rực, đôi mắt màu vàng kim như tinh thể đá quý cực kỳ đẹp đẽ, nàng nhìn Lauriel trong vài giây và dừng mắt khi liếc thấy Hirio.

“Huynh nhanh thật đó!”

Yumeko lên tiếng, bước đi thong dong về phía Hirio, váy nàng tung bay nhẹ nhàng cùng tư thái cực kỳ đoan trang. Nhưng hiện tại đã không còn nét non nớt ban đầu mà đã thêm chút ít tư thái thành thục.

“Ai đây?”

Lauriel cau mày hỏi.

“Yumeko từ gia tộc Yorima, còn cô là người quen của huynh ấy à?”

Yumeko nói, nàng trông rất tự nhiên và không có vẻ gì là bối rối.

Hirio gật đầu khi Yumeko nhìn anh, sau đó ánh mắt vô tình thấy biểu cảm của Lauriel có chút lạnh dần, bầu không khí cũng tự nhiên trở nên lạnh lẽo hơn hẳn.

“À… Thì ra là tiểu thư thiên tài của gia tộc Yorima tại Nhật Luân Thành, hòn ngọc quý của Nhật Luân lại kêu huynh gọi muội với một tên bán Fairyn như hắn sao? Cô có vẻ thân thiện dễ gần hơn ta tưởng đấy.”

Lauriel nói, nàng lắc người và biến mất.

“Ủa? Đi đâu mất rồi?”

Yumeko giật mình nhìn quanh, nàng quay sang và thấy Hirio đang khoanh tay trầm tư nhìn về một hướng khác.

Nàng thấy anh đang trầm tư nên dự định hỏi thăm cũng bị rút về, nhưng ngay sau đó là một t·iếng n·ổ lớn phát ra kèm theo một loạt dây tơ đâm thẳng về Yumeko.

[Nhật Luân Kiếm Pháp: Trảm Đạo]

Vòng tròn lửa xuất hiện từ nhát chém của Yumeko, nàng lùi lại hai bước và cơ thể cảm giác bị dư chấn đẩy mạnh vào cánh tay mình.

“Ư!”

Khẽ rên một tiếng nhẹ, Yumeko rút ta và nhìn thấy hai vết bầm tím cực nhỏ trên cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình. Nàng giật mình nhìn lại thì trước mắt là một cái đuôi khổng lồ có hàng trăm gai nhọn chĩa thẳng trên bầu trời.

“Nếu có lễ trao giải cho kẻ kiên trì nhất năm thì tên này chắc chắn có tên, nhỉ?”

Hirio xuất hiện chắc trước mặt Yumeko và tám vòng phép màu xanh lục xuất hiện.

[Phong Chi Lực: Thuẫn Sát]

Oành!!!

Anh đấm mạnh vào chúng, tám luồng năng lượng hệ Phong bắn thẳng và chiếc đuôi lớn vung vẫy đôi chút.

Nhưng có vẻ nhưng cũng không hề hấn gì cả.

“Để ta.”

Yumeko nói đoạn, cơ thể nàng lóe sáng màu vàng nhạt và lưỡi kiếm xé không chém thẳng hai đạo kiếm khí về Etomal.

[Nhật Luân Kiếm Pháp: Trảm Thiên]

Nhưng vẫn như cũ, chiếc đuôi lớn vung nhẹ và đòn đánh của Yumeko tan biến hoàn toàn. Nàng thủ thế dự định t·ấn c·ông tiếp thì Hirio ngay lập tức xuất hiện phía sau lưng Yumeko, anh bế nàng phóng thẳng một mạch.

“Này!”

“Cô muốn c·hết thì đừng có c·hết ở gần tôi, lỡ may gia tộc cô giận cá chém cả tôi thì sao?”

Hirio nói, mỗi bước chân của anh phóng đi hàng chục mét và cơ thể rất nhanh biến mất trong khu rừng thưa thớt.

Anh đang hướng về Lauriel, nàng đang di chuyển rất nhanh về Đền thờ yêu ma. Dường như nàng đang giận anh hay gì đó, hoặc có thể đã phát sinh thứ gì nằm ngoài tầm kiểm soát của Hirio.

Mặc kệ là gì, phải đuổi kịp nàng trước cái đã, đồng thời tránh né con quái thai bám dai này.


“X-Xin hãy thương xót…”

Cô gái hai tay ôm lấy cơ thể mình và liên tục cầu xin, trước mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khiến bất cứ ai có tâm lý vững chãi nhất cũng phải rùng mình.

Thi thể các thí sinh không nguyên vẹn ở khắp nơi, một loạt các vũng máu lớn đến mức có thể ngâm hoàn toàn một người bên trong nó. Vũ khí vỡ nát cùng các loại áo giáp, vật phẩm bị huỷ và vô số vỏ đ·ạ·n ma thuật khiến nơi đây ngập tràn mùi thuốc s·ú·n·g cùng máu tươi.

Ánh mắt tuyệt vọng của cô nhìn vào người nam nhân trước mặt mình, hắn bị máu tươi nhuộm đỏ toàn thân và chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tử tinh u ám. Một biểu cảm bình thản tột độ và cơ thể gần như sắp đổ gục vì các v·ết t·hương từ hàng trăm cuộc t·ấn c·ông liên tục.

Hắn vẫn đứng vững tại đây, sau hơn mười ngày chiến đấu với các thí sinh khác, và hiện tại chỉ còn duy nhất mình cô và hắn còn lại.

Mái tóc trước đó từng có màu trắng tinh tuyệt đẹp giờ cũng chỉ còn màu đen pha trộn với đỏ tươi, đôi tai Fairyn b·ị c·hém rách một bên và xương vai cũng bị nhàu nát.

Đôi mắt bình thản kia quay về phía cô, sự ớn lạnh và sợ hãi khiến cô gái chẳng thể nói thêm gì nữa.

“Cuối cùng… Mình vẫn ở đây.”

Hắn nói, chất giọng cực kỳ bình tĩnh và hoàn toàn không thể hiện cảm xúc gì cả.

Nhưng như thế càng khiến cho hắn trông như một ác quỷ xuất hiện tại đây chỉ để đồ sát sinh linh.

“T-Tôi không muốn làm hại anh… Từ đầu tôi chỉ muốn lặng im vượt qua kỳ thi, tôi chỉ muốn sống sót…”

Xoẹt!!!

Ánh mắt cô gái trở nên vô hồn, cơ thể cứng đờ và cái đầu nhỏ chậm rãi rơi xuống.

“Mình thật muốn ăn một bữa thịt nướng…”

Hanakii thở dài, cậu vứt thanh trường kiếm sang bên và cơ thể ngã thẳng về sau.

Đôi mắt nhìn về bầu trời âm u như thể nó sẽ mưa bất kỳ lúc nào, Hanakii đã không còn cảm giác bản thân mình có thể chiến đấu tiếp được nữa.

Mười ngày trước, Angell biến mất và Hanakii bị dịch chuyển vào một khu vực khác, tại đây đã có sẵn 400 thí sinh đều có chung đề bài với cậu.

Và ngay từ lần đầu tiên, Hanakii nhận ra rằng ma thạch bỏ quyền thi đã không thể kích hoạt.

Nói cách khác, bài thi này là một bài thi thật sự sử dụng sinh mạng bản thân để đặt cược.

•Vòng thi đầu tiên - cá nhân.

•Số lượng thí sinh hiện tại: 322 831

•Số lượng thí sinh đã hoàn thành: 398

•Yêu cầu cá nhân - Hanakii: Đã hoàn thành - Hạng: 1.

“Hạng 1?”

Cậu cảm giác cơ thể mình đang phân tách thành từng mảnh, một giọng nói bỗng từ đâu vang vọng trong không gian khiến Hanakii có chút giật mình.

“Anh đúng thật là rất đáng ngại đấy! Vẫn còn sống chứ?”

Angell đang nói chuyện với cậu, nhưng Hanakii tuyệt nhiên không thể nhìn thấy hay cảm giác cô đang đứng tại nơi nào cả.

“Tạm thời.”

“Tuyệt! Vậy thì anh cứ nghỉ ngơi đi, sau nửa năm nữa sẽ kết thúc phần thi cá nhân và những người đậu sẽ được tiến vào vòng trong.”

Hanakii vừa chữa thương cho chính mình bằng y thuật, cậu vừa nghe Angell nói chuyện với giọng tinh nghịch.

“Vậy tôi ở nơi đây nửa năm để chờ? Không thể trở về nơi ban đầu sao?”

Tuy ở đây cũng không tệ, nhưng do bản chất nơi Hanakii đang ở hiện tại là một vùng không gian tách biệt nên nguồn mana trong tự nhiên cực kỳ nồng nặc. Mặc dù điều đó rất tốt với những người khác khi có thể hấp thụ và tăng cấp tinh khá nhanh, cậu với cơ thể đang chịu đựng sự nén mana tột độ lại không quá dễ chịu trong đây chút nào cả.

“Vậy sao khi khoẻ lại, anh hãy kêu tên tôi và tôi sẽ đưa anh về nơi mọi thí sinh khác đang làm phần thi của họ.”

“Vậy cảm ơn cô.”

“Được rồi! Nghỉ ngơi thật tốt nhé! Hanako!”

Angell im lặng như thể đã rời đi, nhưng sau vài giây thì giọng nói của cô lại vang lên.

“À quên mất, sau khi phần thi kết thúc thì tôi cũng sẽ giải ma thuật trì hoãn kỳ trăng non mà anh đang chịu. Nên lúc đó hãy chuẩn bị kỹ càng trước nhé!”

“Cái!?!”

Trăng non là chu kỳ dư thừa nguyên Âm sẽ phát sinh mỗi khi nam nhân tu luyện Nguyệt Thần Kiếm Pháp, và hậu quả là sẽ trở thành nữ trong khoảng thời gian đó. Cho đến khi hết thời gian của kỳ Trăng non.


“Anh có ý gì?”

Lauriel cau mày nhìn Hirio, nàng khẽ liếc sang Yumeko đang thiền định cách đó không xa và trong lòng chẳng hiểu vì sao lại có chút bực bội.

“Cái đó tôi cần hỏi cô mới đúng đấy? Sao lại tự nhiên tránh mặt tôi?”

Hirio nói, anh nhìn thẳng vào mắt nàng và nhận thấy Lauriel dường như đang cố ý không gặp mặt anh.

Dù cả hai đã vô tình gặp trong bí cảnh của kỳ thi này thì nàng lại có vẻ rất kỳ lạ, và dường như lý do cho việc này là điều nàng dự định giấu kín.

“Tại sao tôi phải ở chung với anh? Bài thi của mỗi người đâu có giống nhau?”

Lauriel nói với biểu cảm dửng dưng.

“Đó không phải là lý do cho sự khó chịu của cô? Đúng chứ?”

Anh khoanh tay lại và nói, sau vài giây thì Hirio thở dài bất lực.

Ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, anh chống cằm và nhìn trực diện Lauriel.

Nhan sắc nàng vẫn sắc sảo xinh xắn như vậy, vẫn khiến trái tim anh đập liên hồi mỗi khi ở bên. Vẫn khiến cho toàn bộ từ linh hồn cho đến tâm trí anh đều được thư giãn, mọi cảm giác khó chịu hay mỏi mệt đều được hóa giải chỉ cần ở gần bên nàng.

“Nói cho tôi biết đi.”

“Chẳng quan trọng.”

Lauriel nhắm mắt và im lặng sau khi trả lời Hirio một cách rất nhạt nhoà, anh vẫn nhìn nàng một cách cực kỳ nghiêm túc.

Sau nửa giờ, Lauriel giật giật đôi mi dài và nhận ra Hirio vẫn đang nhìn chằm chằm mình.

“Đồ lì lợm.”

Ánh trăng lóe lên và Hirio giơ tay ra chụp lấy cổ tay Lauriel, nàng trừng mắt nhìn anh.

Thậm chí việc Hirio bắt được Lauriel ngay khi nàng thi triển Nguyệt Ảnh Bộ cũng bị nàng bỏ qua một bên.

“Là tôi đã làm sai gì sao? Hay là có vấn đề gì đã xảy ra?”

“Chẳng có gì cả.”

Lauriel nói, nàng vẫn chẳng biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt xinh đẹp kia.

“Là do việc đột phá Level 10 thất bại sao?”

Hirio hỏi, nhưng Lauriel lại im lặng không đáp.

“Hay là do tôi đã sử dụng quá nhiều tiền của cô?”

“Cho dù anh có mua cả một thành phố thì cũng không thể dùng hết tiền của tôi được.”

Lauriel đơn giản nói.

“Vậy là do Nguyên Dao? Việc tôi đi chung với cô ấy khiến cô ghen sao?”

“Anh đánh giá mình quá cao rồi, đừng làm như giá trị của anh trong lòng Lauriel này lớn lắm vậy.”

Nàng vận sức và cố giật tay ra, nhưng hiện tại thực lực của Hirio lại vượt trội hơn nên Lauriel cũng không thể thoát một khi đã b·ị b·ắt trúng.

“Bỏ ra.” - Lauriel.

“Sẽ không, cho đến khi tôi biết mình đã làm sai chuyện gì thì sẽ không buông tay.” - Hirio lì lợm nói.

“Bỏ ra!” - Lauriel gằn giọng.

“Sẽ không.” - Hirio lắc đầu đáp trả một cách bình tĩnh.

Ánh mắt anh nhìn Lauriel vẫn như cũ, vẫn rất nghiêm túc và hoàn toàn không có tồn tại bất cứ sự giả dối nào. Đây là khoảnh khắc ít ỏi mà Hirio thật sự nghiêm túc về một vấn đề nào đó, về một ai đó.

“Tôi nghiêm túc đấy. Bỏ ra!”

Hirio nhìn nàng, Lauriel mặc dù nói như thế nhưng biểu cảm gương mặt hoàn toàn không thể hiện lên sự tức giận. Nàng đã gần như có thể làm chủ cảm xúc của mình rất chặt chẽ.

“Tử Nghiên… Tôi thật sự thích em đến mức nào, yêu em đến bực nào… Chẳng lẽ em thật sự không biết sao?”

Bàn tay Hirio buông khỏi Lauriel.

Anh nói, chất giọng bình thản đã chẳng còn nữa mà thay vào đó là một âm giọng rất nhẹ nhàng, tràn đầy tha thiết cùng nặng nề như thể đang tâm sự.

Lauriel cắn nhẹ môi, nàng nhìn Hirio và cảm giác trong lòng bỗng tan biến chẳng còn lại chút gì, như thể trước đó chỉ là ảo giác của chính nàng vậy.

“Thì ra… Anh vẫn còn nhớ đến cái tên đó.”

Nàng nói, gương mặt lạnh tanh giờ đây đã trở nên mềm mại hơn và ánh mắt cũng xuất hiện biến hóa dù rất nhỏ.

“Tôi đã luôn cố gắng, rất cố gắng để đến đây, để có thể đồng hành cùng em và có ích cho em.”

Hirio rất chậm rãi nói, anh giơ tay lên trước mặt mình và lòng bàn tay đầy vết chai sạn trước đây đã không còn nữa từ khi chuyển đổi chủng tộc và trùng tu. Toàn bộ sự cố gắng ở quá khứ của Hirio đã không còn.

“Dù là kẻ mạnh đến đâu cũng sẽ có điểm yếu, chúng ta không phải là Thần nên vẫn có cảm xúc tồn tại bên trong.”

Anh đưa tay về phía tai Lauriel và nhận ra nàng không tránh né mình, anh chậm rãi chạm vào bờ má mềm mịn trắng nõn như ngọc thạch kia.

“Xin em hãy… Trở thành điểm yếu của tôi, hãy để tôi được phép cố gắng vì em.”

“Ha… Anh đang nói gì thật khó nghe.”

Lauriel bỗng mỉm cười và đầu nàng nghiêng nhẹ lên tay Hirio, anh có thể đôi tay nàng đang đỏ dần lên và trở nên nóng hổi.

“Vì tôi thật sự rất thích em, thật sự rất sợ sự tránh né của em.”

Hirio cúi đầu và tựa vào vai Lauriel, nàng bỗng bật cười và vuốt tóc anh.

“Thật là! Anh phải biết mình to xác đến mức nào chứ.”

Cách đó không xa, Yumeko thu hồi ánh mắt và trề môi.

Nàng hành động hoàn toàn không giống một tiểu thư của gia tộc Yorima nên có, nhưng cảm giác khó chịu khi nhìn thấy Hirio hoàn toàn thay đổi thái độ khi đối xử với nàng và khi gặp lại cô gái tóc xám tro kia. Thậm chí cô gái đó còn thể hiện thái độ thù địch ngay cả khi đã biết Yumeko là tiểu thư thiên tài của tộc Yorima.

“Thì ra tên đó thích kiểu con gái lạnh lùng như thế sao? Hay là huynh ấy thích bị người khác lạnh nhạt hắt hủi mình?”

Yumeko tự hỏi bản thân, nàng lắc đầu và bỏ qua dòng suy nghĩ vẩn vơ đó.

Dù sao chuyện xảy ra với Hirio cũng không phải phát sinh từ cảm xúc, cả hai đều ở trong trạng thái bất khả kháng. Hắn không có cảm xúc với nàng và đồng thời Yumeko cũng vậy, chưa kể đến việc cả hai chỉ vừa quen biết vài ngày ngắn ngủi mà thôi.

“Tên hỗn đản này lại còn tán tỉnh người khác ngay sau khi lấy đi trong trắng của mình, thậm chí còn cho nhiều như vậy vào bên trong… Hơn mười hai lần.”

Yumeko vô thức đưa tay xoa phần bụng dưới của mình, nàng bỗng nhớ cảm giác đó. Mặc dù chẳng hề dễ chịu chút nào cả, thứ kia gần như xé toạc cơ thể nàng làm hai nửa.

“M-Mình nghĩ gì thế này! Chuyện này nếu để Akira ca ca hay ngự tỷ Liliane biết được thì huynh ấy chắc chắn sẽ bị toàn tộc t·ruy s·át.”

Ong!!! Ong!!! Ong!!!

Âm thanh như tiếng chuông vang vọng đất trời, ngọn núi trước mặt Yumeko chậm rãi tách làm hai và lộ ra bên trong một cung đường dài ngoằn với đích đến là một ngôi đền nhỏ.

“Đền thờ yêu ma!”

Chương 183: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân