Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 184: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân

Chương 184: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân


Ngôi đền không quá lớn với một nét cổ kính rất xưa cũ, mọi thứ đều phủ đầy rêu xanh và âm khí tỏa ra không ngừng.

Lauriel nhìn vào ngôi đền kia, nàng vỗ vỗ vai Hirio và nói.

“Đề bài đã xuất hiện, anh đừng ôm em nữa.”

“Cho đến khi em đồng ý với tôi…”

Hirio tham lam hít vào từng ngụm hương thơm cơ thể Lauriel, anh thả lỏng cơ thể và nhận ra bản thân mình dường như có thể chống đỡ mọi rào cản.

“Hirio…”

Nàng nói, chất giọng vẫn rất lạnh lùng như giờ đã có thể nhận ra sự dịu dàng xuất hiện bên trong đó.

“Sau khi hoàn thành đề bài đã nhé.”

“Nghe em vậy, nhưng mà khoan đã!”

Hirio bỗng bật dậy và nhìn về phía đền thờ, anh nhìn lại Lauriel và xoa cằm mình trong vài giây.

“Đừng nói là đề thi của em là phá huỷ đền thờ yêu ma này nhé?”

“Ừm, không lẽ anh cũng?”

Anh gật đầu với nàng, gương mặt bỗng nở nụ cười tươi và bàn tay to lớn rất nhẹ nhàng nắm lấy tay Lauriel.

“Chúng ta lại lần nữa, có duyên với nhau rồi!”

Hirio có thể dễ dàng nhìn thấy đôi tai của Lauriel chuyển sang màu đỏ mận nhưng biểu cảm của nàng vẫn lạnh tanh, có vẻ như cô nàng này thật sự giỏi trong việc biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt mình. Chỉ có điều nàng không thể kiểm soát đôi tai xinh xắn kia nói dối giúp mình.

Anh yêu đôi tai nhỏ nhắn này, hiện tại thì bản thân Hirio cũng đã trở thành một bán Fairyn và có ngoại hình khá tương tự Lauriel, điều này càng khiến anh cảm giác thật gần gũi với nàng.

“Ánh mắt anh sao vậy? Trông d·â·m dê quá!”

Lauriel che tai mình lại, nàng chuyển búi tóc sang bên kia và liếc Hirio.

“Ồ, vậy thí sinh của năm nay cũng khá thú vị đó chứ.”

Giọng nói trịch thượng vang lên, Hirio ngay lập tức nhận ra và ngước nhìn về phía ngôi đền.

Trên đỉnh đền là một cô gái đang bắt chéo chân và ngồi chống cằm nhìn anh, dáng người cực kỳ đầy đặn của nàng cũng được bộ sườn xám kia khắc hoạ cực kỳ rõ nét.

Một tiểu yêu tinh cực kỳ quyến rũ lòng người.

“Giang Ánh Chi? Em gái của chị Irena? Không lẽ cô ấy là người giá·m s·át của phần thi này?”

Lauriel nói, nàng rút thanh trường kiếm sáng bạc lên tay và nhìn thẳng, Hirio bên cạnh có chút thưởng thức tư thế của Lauriel và toàn bộ mana hệ Phong bao phủ lấy thân anh.

“Ồ, cô biết chị gái ta à? Vậy thì dễ làm việc hơn rồi, nhiệm vụ của ta chỉ đơn giản là bảo vệ đền thờ yêu ma khỏi sự t·ấn c·ông của bất kỳ ai bên ngoài.”

Giang Ánh Chi mỉm cười và nhan sắc của nàng khiến Hirio có chút gì đó cảm giác rất lạ, như thể bị đính một loại ký ức đè nén nào đó. Anh vịn một tay lên trán và bỗng nhớ lại được một cảnh tượng quen thuộc.

Nhân giới.

Nữ nhân sử dụng Không gian chi lực.

Tôn Khả Khả.

Hirio ngừng tay, anh thở nhẹ một hơi và nhìn về Lauriel đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu bên cạnh mình.

Thời điểm yếu đuối kia đã là quá khứ, nhưng cảm giác khi đó vẫn chưa từng biến mất đi đâu cả. Anh vẫn chẳng đáng chú ý nếu đặt vào bất kỳ thế giới nào, dù vậy thì…

Cơ thể nhích về Lauriel, đôi mắt màu tím ngọc của nàng bỗng mở rộng ra và khuôn mặt đã lộ rõ ra một vẻ gì đó khó tả, như thể nàng vừa bị bất ngờ và mất đi khả năng xử lý biểu cảm vậy.

Hirio rời môi khỏi gò má Lauriel, anh nhìn nàng và cười nhẹ.

“Nếu có thể thì em chỉ cần tham gia sau khi anh đã thất bại, nhé?”

Giọng nói trầm ấm tràn đầy sự tự tin, Hirio thở phào một hơi và cơ thể bắn như một quả đ·ạ·n pháo thẳng về phía đỉnh đền cao v·út.

Ầm!

Nhưng ngay lập tức thân thể Hirio bị chấn bởi một trọng lực khủng kh·iếp, nó mạnh đến mức ép toàn thân Hirio lún sâu vào mặt đất tạo thành một hố sâu cả chục mét dưới lòng đất.

Anh không thể nhúc nhích hay thậm chí cả việc thở đã dường như trở thành một trở ngại lớn đến khó tả, Hirio cố nâng bản thân bằng mọi thứ từ mana cho đến sức mạnh thể chất nhưng vẫn không có cách nào hoạt động cả.

“Khốn!”

Anh nghiến chặt răng, trước mặt dần dần xuất hiện một hắc tinh và ngay thời điểm nó gần thành hình thì lại bị tan biến hoàn toàn.

Đôi mắt mang theo vẻ ngạc nhiên nhìn Hirio, Giang Ánh Chi nở một nụ cười hồn nhiên.

“Ngươi càng làm ta hứng thú hơn rồi đấy Hirio! Một tên bán Fairyn luyện thể lại có thể tu luyện thành công Hỗn Độn thuật? Thật khó tin!”

Nàng nói, gương mặt có chút hào hứng và ngón tay trỏ giơ nhẹ về phía Lauriel.

Oành!!!

Cơ thể Lauriel di chuyển chớp nhoáng liên tục nhưng lại bị một loạt mảnh gương vỡ bao quanh, nàng vô cảm nhìn Giang Ánh Chi và nhận ra bản thân đã bị gian vào một khối không gian vỡ nát.

“Tiền bối xin đừng can thiệp, lần này ta chỉ làm theo lời nhờ vả của đại tỷ mà thôi. Sẽ không g·iết hắn đâu, sau đó hai người cũng sẽ được đặc cách qua vòng thi này.”

Giang Ánh Chi truyền âm cho riêng Lauriel, nàng cau mày nhìn Hirio đang bị nén một cách cực kỳ khổ sở và trong lòng bỗng nổi lên cảm giác ác cảm với cô gái cao cao tại thượng đang đứng trên đỉnh đền kia.

“Irena muốn tìm hiểu về sức mạnh Hỗn Độn của hắn? Nếu thế thì kêu cô ta tự mình ra mặt.”

Lauriel nói, nàng giơ ngón tay lên trước miệng và cắn mạnh. Giọt máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay và Lauriel vẽ lên giữa hư không một ấn quyết đỏ tươi.

[Tử Chú Thuật: Tạp Niệm]

Không gian phong bế Lauriel bị xoá bỏ ngay tức thì, Giang Ánh Chi nhìn lại thì nhận ra xung quanh nàng đã bị bao vây bởi thứ tương tự. Một loạt các đường vẽ đỏ tươi bỗng xuất hiện trên làn da trắng nõn kia và nàng ngạc nhiên nhìn Lauriel.

“Ma thuật đen của tộc Eilrine? Không biết bằng cách nào mà tiền bối có thể học và dùng được nó, nhưng đây chỉ là bài thi nhỏ mà thôi. Có đáng phải dùng tới thứ này không?”

Giang Ánh Chi tỏ vẻ không hiểu, nàng cũng đã nói rõ là sao khi kiểm tra Hirio xong sẽ cho cả hai người qua bài và không làm khó dễ gì cả. Nhưng cô nàng từng mệnh danh Tuyệt Kiếm Tiên Tử này lại có vẻ khó chịu với điều đó, đến mức sẵn sàng dùng một Ma thuật đen chỉ để ngăn cản hành động của nàng.

“Là vì không muốn thấy hắn chịu quá nhiều thương tổn sao?”

Nàng không thể hiểu, chẳng lẽ tiền bối này là kiểu người thích những tên yếu ớt?

Giang Ánh Chi lắc đầu, mặc dù Lauriel dùng Ma thuật đen hoàn toàn có thể khóa chặt hành động của nàng. Nhưng hiện tại cả hai đang có cách biệt cực lớn với Level chênh lệch.

Mặc dù nếu tính Level thật sự của cả hai thì có lẽ không hề chênh lệch nhiều đến vậy, nhưng hiện tại thì nàng mới là người có quyền quyết định ở đây.

Xoẹt!

Giang Ánh Chi giơ cao hai tay và bóp chặt không khí, không gian nơi Lauriel đứng bỗng xeo vẹo không ngừng và nàng bị bóp chặt lại như một chiếc kén. Ánh mắt tuy vẫn rất bình tĩnh nhưng lại không có cảm giác quá thân thiện từ nàng dành cho Giang Ánh Chi.

Cơ thể hoàn mỹ của Lauriel bị bóp chặt, nàng không thể cục cựa hay làm bất cứ hành động nào nữa. Hirio thì vẫn chưa thể nhận biết chuyện gì đang diễn ra, đầu của anh còn chẳng có khả năng ngóc lên hay gì đó tương tự.

Rột.

Thanh âm xương gãy vang lên, Yumeko sau vài nhịp thì đã xuất hiện và nàng có chút chần chừ. Người này đã chạm đỉnh Level 5, và nàng chỉ là một kẻ vừa đặt chân lên cảnh giới Level 4 thì gần như không thể đỡ nổi một đòn. Cố gắng can thiệp thì chẳng mang lại bất kỳ lợi ích nào cả.

“Hừm… Ngươi khoẻ hơn ta nghĩ đấy.”

Giang Ánh Chi có vẻ hài lòng, nàng thả lỏng uy áp và Hirio ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng với nắm tay đã lóe sáng màu kim loại.

“Tốc độ cũng rất nhanh, dù thân thể có vóc dáng hơi quá khổ nhưng lại nhanh như mèo.”

Nàng gần như chẳng bất ngờ gì cả, Hirio đang vung tay thì cả cơ thể đứng im giữa trời trông rất quỷ dị. Giang Ánh Chi đi một vòng nhìn thật kỹ thân thể anh và gật đầu.

“Cơ bắp cực kỳ chắc chắn, xương cốt và động mạch cũng kiên cố như thạch nhũ. Làn da không quá đẹp nhưng lại tương đối nở nang, ngươi rất có tố chất để tham gia Cẩm Vệ Quân đấy, Hirio.”

Giang Ánh Chi nói, nàng giải trừ không gian phong bế Hirio và anh đấm thẳng vào giữa mặt nàng với không chút do dự.

Nhưng nắm đấm chẳng thể chạm đến Giang Ánh Chi chứ đừng nói tới việc làm tổn hại nàng. Cách biệt Level sẽ khiến mọi đòn đánh từ những kẻ thấp kém hơn không có cách nào chạm vào người mạnh mẽ hơn mình. Và dù có trúng thì nàng cũng sẽ chẳng có tổn hại gì cả.

“Phụt!”

Hirio phun ra một ngụm máu tươi, có cả những mảnh thịt chẳng biết từ đâu trong miệng anh bị đẩy ra ngoài.

Cánh tay run run như thể vừa bị bẻ gãy, Hirio lùi vài bước và nhìn thấy một cái kén như thể được dệt bằng ánh sáng cực độ đang gần mình. Cách đó khá xa là Yumeko đang cầm thanh kiếm trên tay và ánh mắt mang theo chút lưỡng lự.

Anh không thể lên tiếng nhờ vả Yumeko hay hỏi về Lauriel, chuyện này hoàn toàn phải do một mình Hirio tự giải quyết và vượt qua.

Và cho dù không thể vượt qua, anh vẫn sẽ không từ bỏ.

[Huyễn Trấn Thiên Lực: Huyễn]

Cơ thể nâng lên được một khoảng cực nhỏ, Hirio có thể cảm giác toàn bộ cơ bắp mình đều sắp đến giới hạn và sẽ vỡ vụn nếu anh tiếp tục chống cự lại sự đè nén kia. Không gian chi lực không đơn giản có thể bị cản lại chỉ với sức lực thông thường được.

“Graaaaaaaaa!”

Anh hét lớn và toàn bộ mana của cơ thể chuyển hóa thành ngoại lực, công pháp tiến đến tầng thứ hai và Level 3 [Thập tinh] phá vỡ ranh giới chính nó.

“Ồ! Cưỡng ép dùng áp lực để đột phá lên Level 4 [Nhất tinh] à, ngươi cũng đủ gan đạ để làm chuyện như này đấy.”

Giang Ánh Chi khoanh tay và có chút hứng thú nói, nàng thu tay lại và toàn bộ không gian đã trở về như cũ.

Cơ thể Hirio chậm rãi đứng thẳng lên và anh nhẹ nhàng bay lên.

[Huyễn Trấn Thiên Lực: Trấn]

Tầng thứ hai của công pháp luyện thể có khả năng chuyển hóa lực lượng thể chất để tạo thành ngoại lực, lực này giúp Hirio có thể tự nâng bản thân trong không khí hay t·ấn c·ông tạo ra những đòn đánh có dư âm truyền mạnh trong không gian.

Nhưng dù có như vậy thì việc chiến thắng một người có Level vượt trội là không thể, dù Hirio có tăng đến Level 5 [Nhất tinh] thì với Giang Ánh Chi đang có Level 5 [Cửu tinh] là vẫn không có cách đánh bại được nàng.

Hirio ngước đầu nhìn nàng, anh mỉm cười nhẹ và trước mặt xuất hiện một điểm đen xoay tròn.

“Lại định sử dụng hắc tinh à? Trình độ này thì ngươi mãi mãi không thể dùng thứ này trong thực chiến được đâu.”

Giang Ánh Chi nói, nàng nghiêng đầu và một đường nứt vỡ chạy ngang người Hirio. Anh giữ nguyên cơ thể lơ lửng giữa trời và giơ tay trái mình ra, cánh tay ngay lập tức hóa thành màu đen và như thể được tạo ra bằng vô số ngọn lửa đen ngòm gớm ghiếc.

“Hỗn Độn Chi Thể? Ngươi có thể sử dụng nó?”

Giang Ánh Chi lần nữa bất ngờ, nàng giật mình quay người lại phía sau lưng và giữa ngôi đền thờ đã xuất hiện một quả cầu nhỏ xíu màu đen đang không ngừng hấp thu toàn bộ vật chất.

Èo! Èo! Èo!

Hắc tinh xoay tròn không ngừng và Giang Ánh Chi tức tốc khóa chặt hắc tinh bằng phong bế không gian nhưng hoàn toàn không thể nhốt lại nó, hắc tinh cứ điên cuồng hấp thu mọi thứ kể cả không gian xung quanh khiến mọi thứ bị biến dạng đến khó tin.

Nàng lần nữa nhìn lại phía Hirio và nhận ra cánh tay trái của anh đã trở nên trong suốt, dường như việc tạo hắc tinh vừa rồi đã tiêu hao đi ngọn lửa đen bên trong cánh tay đó.

“Hà… Chỉ cần phá huỷ ngôi đền là được, chẳng có lý do nào để đánh nhau với cô ta cả.”

Giang Ánh Chi mỉm cười, nàng bước chân về trước và bay với tư thế cực kỳ yểu điệu về phía Hirio. Ngay thời điểm tiếp cận đủ gần anh thì nàng dừng lại, sau đó hai tay chắp lại và mọi thứ chuyển hóa thành màu đen che lấp toàn bộ không gian nơi đây.

“Anh có vẻ khá ngây thơ nhỉ? Tôi thích kiểu đàn ông như vậy đấy.”

Nàng thu tay và Hirio nhận thấy mình đang đứng giữa một tòa núi đá lớn, xung quanh là Lauriel bên trong chiếc kén và Yumeko cũng cách không xa đang đứng nhìn anh.

Nơi đây hoàn toàn khác hẳn với khung cảnh ban nãy.

“Dịch chuyển? Hay là ảo cảnh?”

“Đều không phải, đây mới là cảnh tượng thật sự vào lúc này. Hắc tinh ngươi dùng để phá huỷ ngôi đền cũng chỉ là một lớp không gian hai lớp ta đặt xung quanh ngôi đền mà thôi.”

Giang Ánh Chi xoa xoa ngón tay và Hirio nhìn thấy ngôi đền vẫn giữ nguyên như cũ. Hắc tinh kia chỉ phá huỷ được một phần ngọn núi bên cạnh ngôi đền nhỏ mà thôi.

“Ha… Vậy ra thì mình cũng chẳng có cách nào để thành công nhỉ?”

Hirio nói, anh thả lỏng và cơ thể rơi tự do xuống mặt đất.

“Chẳng sao cả, dù sao thì bài thi này cả hai người đều đã thông qua. Không cần phải lo lắng.”

Giang Ánh Chi nói, ngay lập tức một luồng dư chấn khiến nàng cau mày quay đầu lại và nhận thấy cổng đền đã bị vỡ một đoạn.

[Phong Chi Lực: Hắc Phong]

“Ngươi… Quả thật khiến ta cực kỳ bất ngờ đấy, thủ đoạn cũng không hề ít.”

Nàng nói, sau cái vung tay thì cả ba người kia đều biến mất tại chỗ và nơi đây chỉ còn lại Giang Ánh Chi cùng Kinoe.

Chương 184: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân