Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17. Đảo hoang

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17. Đảo hoang


“Cô lại đến chậm.”

Không thèm trả lời câu nói vô vị kia, người phụ nữ đi về phía cuối căn phòng và ngồi xuống, đầu và cuối, hai người đối mặt lẫn nhau.

Đó là một sự im lặng chẳng nói nên lời của bọn họ khi nghe những lời đó. Cuối cùng tất cả những gì mọi người phải nhận đều là xứng đáng với toàn bộ những gì thể hiện, mọi thứ đơn giản như vậy đấy.

Bầu trời trong xanh, bãi cát trắng, nước biển trong veo, lấp lánh nắng. Đây thực sự là một bờ biển tuyệt đẹp, sau bãi cát là những hàng cây cọ, cây dừa cao cao, lấp ló phía sau là rừng cây um tùm xanh tươi.

Bóng râm gần nhất, phía dưới những cây dừa cao lớn, mọi người tháo chiếc ba lô nặng nề sau lưng ra và ngồi bệt xuống nền cát. Thực ra ở đây vẫn chưa tính là bóng râm hoàn toàn, từng tia nắng đầy khó chịu vẫn đang xen qua kẽ lá có phần thưa thớt của cây dừa mà chiếu xuống khuôn mặt mệt mỏi của bọn họ.

Chương 17. Đảo hoang

Mắt đối mắt, bọn họ cứ như vậy bình tĩnh nhìn nhau, có lẽ trong lòng bây giờ đang mong có ai đó nhảy ra bắt chuyện trước. Nhưng mà ở đây về cơ bản đều là những kẻ thất bại hôm qua, chuyện xuất hiện những cá nhân như Nguyễn Tuệ hay Hoàng Yến Nhi là khá khó.

“Các ngươi có thể dừng lại việc ngây thơ được không?”

Nếu như đổi vị trí, bọn họ Rank C còn đối thủ Rank D thì họ sẽ có những lợi thế nhất định cho bản thân, thật sự là tuyệt đối bình đẳng nhỉ.

“Tớ là Lê Phong Thiên, cao 1m75 nặng 65kg thì phải, thích màu tím.”

Hiện tại, chưa ai muốn phải đâm sâu vào bên trong khu rừng nhiệt đới kia thám hiểm đâu, bọn hắn ít nhất vẫn đủ hiểu một số thường thức cơ bản cho sự sinh tồn. Trước tiên là tránh xa khu rừng um tùm cây cối kia đi đã.

Là một cậu có gương mặt khá điển trai lên tiếng. Tuy giọng nói vẫn còn mấy phần không ổn định nhưng ít ra cậu ta đã dũng cảm hơn những người khác rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có một điều khá thú vị ngay sau khi công bố danh sách [Người được chọn] thì có thể phân biệt được, trên danh sách chia đều nam nữ cả hai mỗi bên 200 người. Đó cũng là một trong số những bí ẩn về chi tiết đánh giá người được chọn mà hắn vẫn đang thắc mắc.

Sau màn giới thiệu kì lạ kia, cậu bạn có vẻ điển trai tên là Hoàng Kiên Cường và anh chàng nhiệt tình Trần Hạo Nhiên cùng lúc đứng ra gắn kết mọi người. Ít nhất thì có người chỉ huy rồi, sau đó những người còn lại cũng dần gỡ bỏ phòng bị mà hành động. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con người kia, người mà khi bọn họ chật vật lết tấm thân di chuyển trên bãi cát nóng bỏng giữa trưa thì cô ta đang nằm dài trên chiếc ghế, tay cầm ly nước cam nhẹ nhàng hút một hớp mát lạnh sảnh khoái.

Giọng gầm thét của ông ta quét thẳng về người phụ nữ xinh đẹp dưới kia. Còn cô ta thì... ngồi gảy móng tay. Chăm chú lên đôi bàn tay hoàn hảo kia, nàng dường như chẳng nghe thấy lão đang nói cái gì cả. Đây là đàn gảy tai trâu?

Những người ở đây, những [Kẻ thất bại] vừa bị bỏ rơi trên đảo hoang này với nhiệm vụ phải sống sót suốt 30 ngày. Nói về cảm xúc khi b·ị b·ắt ép bước xuống bờ biển đầy mộng mơ như trong phim này, hắn chỉ có thể nói là: TUYỆT!

“Vì kế hoạch lần này mà [Đế quốc] đã bỏ ra cái giá to lớn không phải là để cô đến và chơi đùa.”

“Ồ, vẫn nhanh nhẹn quá nhỉ. Mà vậy thì sao cơ chứ, đâu ảnh hưởng gì nhiều?”

Đạp lên bờ biển, rải bước về phía rừng cây, mỗi bước chân nặng nề như tâm trạng của bọn họ lúc này vậy.

“Khụ... Hay là trước tiên chúng ta giới thiệu về bản thân đi. Dù sao cũng sẽ phải chung sống trong suốt một tháng sắp tới.”

Bỏ qua những vấn đề đó, trước tiên là phải suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo đây. 20 con người này sẽ hành động như thế nào để ứng đối với những chuyện sắp diễn ra trên một đảo hoang sơ không dấu chân người như thế này.

“Nghe báo cáo. Cô lại phá luật, lần này là không cung cấp thông tin cho nhóm cô phụ trách?”

Tháng 10 đối với khu vực hải đảo xung quanh đây vốn dĩ nên là thời điểm thời tiết xấu nhất, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lại nắng đẹp đến bóc hơi.

. . .

“Nhắc nhở luôn, đối thủ của các ngươi, những đứa trẻ Rank C kia đều sẽ có được những thông tin cần thiết nha.”

. . .

Chia thành bốn nhóm, ba nhóm chia ba hướng vào khu rừng, một nhóm còn lại gồm bốn nữ một nam ở lại thu thập tất cả mọi thứ có thể kiếm đến tại bãi biển. Thống nhất là sau 3 tiếng nữa dù có gì đi chăng nữa cũng phải quay lại điểm tập kết lúc đầu.

Chẳng ai nói với nhau điều gì cả, mọi người cứ im lặng vậy rồi ngồi xuống, chốc lát một vòng tròn đã hình thành. Tính học theo những dân thổ địa chơi nhảy múa ăn mừng? (đọc tại Qidian-VP.com)

Người phụ nữ đó liếc mắt qua hết rồi khẽ nở nụ cười. Trong đầu cô hiện lên một bóng hình của cậu con trai chỉ mấy tuổi đang ngửa đầu lên ngắm nhìn tinh không. Sau đó, hình bóng nhỏ nhắn ấy hòa làm một với một thân hình cao gọn của một thiếu niên.

“Nên là, đám Rank D các ngươi, sẽ không được cung cấp một chút thông tin nào cả.”

Hành trình khó khăn chỉ mới bắt đầu vài giờ đồng hồ mà thôi.

Lê Phong Thiên vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, chú ý chi tiết ít nhất sẽ không khiến hắn phải lạc trong khu rừng này. Thử tưởng tượng xem nếu mà một thân một mình bị lạc ngay giữa khu rừng nhiệt đới này, hắn có bao nhiêu % sống sót cơ chứ.

Sau lưng vác theo chiếc ba lô quen thuộc và lết trên bờ cát, mới ngày hôm qua hắn cũng đã phải vácc theo chiếc ba lô này chạy khắp nơi. Bây giờ thì Lê Phong Thiên cùng những người còn lại nhanh chân đi vào dưới tán cây kia tránh nóng.

Haizz… Thế giới này thật rắc rối.

“Chúng ta có thể trở về và lấy lại địa vị như xưa hay không đều là ở đám nhân loại đó đấy.”

Mọi người có lẽ chỉ đang đánh giá những đồng bạn đang chung hoàn cảnh khó khăn như bản thân. Để tìm cảm giác an ủi?

Bầu không khí trở nên căng thẳng, những người còn lại thì hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đầy vẻ bất lực. Câu chuyện này cũng chẳng phải là lần đầu xảy ra. Từ khi đến Trái đất, chiếc bàn họp không biết đã phải đổi bao nhiêu chiếc rồi nữa.

Người đàn ông đang ngồi chính giữa kia nhíu mày nhìn về cô ta, người đang dẫm chiếc giày cao gót vang lên từng hồi “lộc cộc” kia.

Sau khi người cuối cùng giới thiệu xong, bầu không khí lại trở nên im lặng. Có tổng cộng 12 nữ và 8 nam trong nhóm, theo một mức độ nào đó để đánh giá thì nếu một nhiệm vụ như lần trước thì đúng là nữ sẽ dễ thất bại hơn nam thật.

Lê Phong Thiên thật không ngờ lần đầu tiên được ra khơi của hắn lại thành như vậy, có lẽ như những gì cô ta nói, hắn nên ngừng ngây thơ tin vào việc thế giới này có màu hồng.

Cậu con trai ngồi sát ngay bên cạnh cùng lúc dơ tay hưởng ứng và nhiệt tình tự giới thiệu bản thân. Dường như có người mở miệng đầu tiên đã mở khóa sự bế tắc cho đám người, và cứ thế đi theo vòng, từng người từng người một giới thiệu về bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô có thể thôi ngay việc p·há h·oại đi hay không? Hôm qua còn chưa đủ à!”

Ngay ngày đầu tiên đã là một thử thách lớn rồi, làm sao sống sót nổi 30 ngày đây?

Tại sao nhất định phải nêu ra màu mà bản thân yêu thích vậy nhỉ? Nhưng mà vì cậu bạn kia làm mẫu rồi sau đó ai cũng giới thiệu như vậy nên hắn cũng không thể trở nên lạc loài ngay lúc này được, đành phải vậy.

Rầm… Là mặt bàn phát ra tiếng? Lần này những người còn lại chỉ sau một giây đã thôi vẻ mặt tùy ý lúc nãy mà nghiêm nghị ngồi thẳng nhìn về phía người đàn ông đang nổi giận đứng vỗ bàn kia.

“Ta phải cho đứa nhỏ đó biết. Dám giả heo liền sẽ có ngày thành một con lợn trên giá nướng!”

Mà tất nhiên cũng có một số người cũng đang đánh giá xem có ai sẽ là một chỗ dựa tốt trong những ngày sắp tới không. Lê Phong Thiên có thể nhận ra có vài người trong ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ hướng tới, không muốn bỏ cuộc.

“Chỉ là một điểm thử thách nho nhỏ mà thôi.”

“Nếu công bằng thì làm gì phải mất công phân chia đánh giá các ngươi làm gì nữa, cho lên Rank S hết liền xong việc không phải à.”

Lê Thiên Phong đang đi sau cùng của nhóm người đi về bên phải của cánh rừng. Trong tay là một chiếc dao gọt hoa quả nhỏ được đặt trong ba lô mà mỗi người đều được phát. Hắn vừa đi vừa gạt bỏ những cành cây nhỏ hoặc đám dây leo dăng hai bên đường.

Sau khi sự căng thẳng đi đến cực điểm, cô ta mới gỡ chiếc kính râm đặt xuống bàn và ngước nhìn về tấm màn hình sau lưng lão ta. Trên đó là hàng trăm màn hình nhỏ đang hiển thị từng nơi, từng người mà nếu ai đó khác ở đây sẽ biết rằng đó chính là đảo hoang nơi diễn ra nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt kia.

Cách đó không xa, trên một tòa đảo hoang đầy bí ẩn kia. Một tổ đội gồm 5 người đang di chuyển chậm chạm trong khu rừng đầy rẫy nguy hiểm.

Ừm... Đúng là đảo hoang thật rồi!

Bởi vì ai cũng biết rằng, nếu đã không bỏ cuộc thì chỉ còn cách tiến về phía trước mà thôi. Phải, tiến về phía trước trong khu rừng um tùm và u ám này.

Dù là trong khu rừng đầy màu xanh này nhưng nhiệt độ cũng chẳng hề đỡ nhiều lắm, kèm theo độ ẩm tăng vọt khiến cho cảm giác cái nóng như đang th·iếp vào da sau lớp vải.

“Được rồi đừng có cứng nhắc như vậy. Chỉ là ở lại trêu đùa đám nhóc một chút thôi mà.”

“Mỗi lần đều nổi nóng như vậy. Ta xem chưa đến thời điểm trở về ông liền bốc hỏa c·hết luôn tại đây rồi đấy, bình tĩnh đi ông già.”

Rank D như bọn hắn, hiện tại chẳng có một chút thông tin nào cả, dù là cơ bản nhất.

Đây là một phòng họp, một bàn dài hai bên ngồi đầy những người mặc chung một kiểu trang phục. Tuy nét mặt từng người có vẻ khác nhau nhưng điểm chung đều là sự tùy ý nhàm chán kia. Nếu người ngoài nhìn vào họ đều sẽ cảm giác đám người này như đang đứng trên một bậc thang khác so với nhân loại còn lại.

Sau hắn cũng chỉ thêm 3 người nữa là hết. Rank 3-D, 20 người, tập hợp đầy đủ không thiếu một ai. Ít nhất việc không có ai vắng mặt cũng là một điều đáng mừng nhỉ. Chẳng ai biết được nếu có ai đó không đến thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào.

Lết đôi chân đang giẫm xuống cát lún kia, hắn cảm nhận được lượng nước trong cơ thể đang dần dần cạn theo thời gian. Giữa trưa với cái nóng hơn 40 độ như thế này, bọn hắn sẽ chẳng mấy chóc mà kiệt sức thôi.

Vắt chéo chân, cô ta tựa lưng vào ghế, nhếch miệng cười mà nói đầy trêu tức. Những nguời còn lại đều chẳng quan tâm đến hai người đó, dường như đây là việc quá đỗi hiển nhiên khiến họ chẳng thèm phản ứng.

Có lẽ 20 người ở đây sẽ chẳng thể nào quên được những gì mà người phụ nữ đó nói lúc nãy, những câu nói đã đâm thẳng vào linh hồn còn non trẻ của bọn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17. Đảo hoang