Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19. Phát hiện thông tin về nhiệm vụ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19. Phát hiện thông tin về nhiệm vụ


Hoàng Kiên Cường vẫn đang vất vả đi đầu tổ năm người thăm dò khu rừng bạt ngàn này. Phải biết, người đi trước luôn là người sẽ vất vả và nguy hiểm nhất, chẳng ai biết đằng sau lùm cây kia là một con đường tuyệt đẹp hay vách núi, cũng chẳng ai rõ có hay không đột nhiên nhảy ra một con rắn cắm thẳng vào mắt.

Dễ dàng nhất là hái lượm trái cây và rau nấm có thể ăn được, sau đó là bắt cá tôm hoặc săn thú rừng. Nói thì dễ làm mới khó, sẽ chẳng có gì đơn giản khi bạn trong một môi trường như thế này cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nghĩ đến điều này, bốn người bọn họ đều ngạc nhiên nhìn lại phía Hoàng Kiên Cường, người đang nhìn bọn họ và cười khổ kia. Cậu ta có lẽ cũng biết những đồng bạn của mình đang nghĩ về điều gì.

Hắn nhẹ gật đầu, sau đó thấy Hoàng Kiên Cường cũng nhìn về ba người kia, những người trong nhóm nhỏ lúc chiều đi vào rừng của bọn hắn. Ba cô gái liếc qua nhau một lúc, sau đó có hơi do dự rồi mới gật đầu. Lúc này cậu ta thở dài một hơi rồi mới đứng dậy.

Lúc này, gần như mọi người đều đã đối phó xong bữa tối của bản thân. Lê Phong Thiên đang uống từng ngụm nước để cuốn trôi thứ khô khốc vừa gặm xong thì bắt gặp ánh mắt của Hoàng Kiên Cường.

“Các cậu cũng lại đây xem sao đi. Hình như có liên quan đến nhiệm vụ.”

Đúng vậy, đây không phải là một buổi đóng quân dã ngoại thông thường. Có một thứ gọi là “Chiến tranh” mà bọn họ phải đối mặt, và đó cũng chính là lý do duy nhất khiến những người này phải chịu đau chịu khổ ở nơi đảo hoang này.

Trước tiên không nói việc lương khô khó ăn kia, thì vốn dĩ bọn họ cũng chỉ có mỗi 4 gói cho một người. Ngay khi nhìn đến cái danh sách ít ỏi đó, đám người bọn hắn cũng đã phải chấp nhận sự thật rằng phải kiếm ăn bên trên đảo hoang này nếu muốn duy trì sự sống.

Hít sâu một hơi rồi thở ra, Hoàng Kiên Cường mới tiếp tục nói.

Chiếm lĩnh thành công G1

Muôn vàn những cảm xúc khác nhau, không ai giống ai, mà đó chỉ là đoán thôi nhé.

Nhân loại sao mà tham lam!

Lời nói của cậu ta cũng được những người còn lại gật đầu đồng ý, dù sao đã đến nước này thì thà rằng cố gắng hết cỡ để xem có thể đạt được những thành tựu gì còn hơn là bỏ cuộc giữa chừng.

Mà điều đầu tiên cần làm là lên Rank cao hơn đi đã.

Đơn giản vài ba dòng mà thôi nhưng là một thông tin cực kì quý giá và chắc cũng là thông tin đầu tiên bọn họ biết được. Cơ mà, cái gì là G1, điểm nhiệm vụ có tác dụng gì vẫn còn là một màn sương mù. Mặc kệ, ít nhất thì đã đi ra được bước đầu tiên cho những bí ẩn này tức là đã quá tốt rồi.

Cũng đúng thôi, suốt cả ngày hôm nay, vất vả mệt mỏi như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy về thứ liên quan với “nhiệm vụ” kia.

Chương 19. Phát hiện thông tin về nhiệm vụ

Tất nhiên là phải làm đến bước này thì nhóm năm người bọn hắn đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi. Lê Phong Thiên cũng chịu, ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao đẹp đẽ vô ngàn kia. Hắn có thể hiểu được, những chuyện này có lẽ đều là trong kế hoạch của những người kia.

Bầu không khí thoáng trở nên im lặng. Cũng không phải là mọi người nghi ngờ nhau hay gì, chỉ đơn giản là đang nghĩ về nhiều trường hợp có thể xảy ra mà thôi. Với cả, nếu nghi ngờ thì thế nào? Vốn dĩ những người ở đây cũng chẳng có quen biết gì, chỉ mới gặp mặt cách đây mấy giờ đồng hồ mà thôi.

“Vì vậy, tớ rất mong mọi người có thể chia sẻ những thông tin có được cho tất cả mọi người cùng nhau thảo luận để có thể chuẩn bị tốt hơn cho nhiệm vụ này.”

“Như mọi người thấy đấy, cuối cùng chúng ta cũng có những thông tin cho nhiệm vụ khó khăn sắp tới.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngạc nhiên trông chốc lát, mọi người bắt đầu có những vẻ mặt khác nhau. Đoán xem đều là những cảm xúc gì đi? Thực ra là cũng không cần phải đoán gì nhiều, tự đặt bản thân mình vào đó cũng sẽ biết những người này đang nghĩ gì.

Nhưng dù trong hoàn cảnh này, cậu ta vẫn quyết tâm đi đầu. Dù tiến lên từng bước thận trọng nhưng tiến độ cũng không hề chậm, qua đó cũng có thể thấy Hoàng Kiên Cường dũng cảm đến mức nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

[ID Hoàng Kiên Cường

Ban thưởng: 10 điểm nhiệm vụ] (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hình như là vì cậu đến đầu tiên nên đã đạt được nó. Những người còn lại đến sau thì sẽ không được nữa?”

Mừng rỡ, phấn phởi, ngạc nhiên, ... Ghen tị, khó hiểu, khinh bỉ, ...

Nghe đến hai chữ “nhiệm vụ” khiến những người khác thoáng ngạc nhiên cả lên. Sau khi bị người phụ nữ ác độc nhẫn tâm kia bỏ rơi tại bãi biển, bọn họ đã gần như bỏ qua “nhiệm vụ” đó luôn đấy.

Đi nhanh đến chỗ của Hoàng Kiên Cường, mọi người xúm lại nhìn về phía màn hình vừa được cậu ta chia sẻ ra đến, trên đó chỉ có.

Đúng vậy, nếu như Hoàng Kiên Cường không ngạc nhiên thốt lên. À không, dù có như thế nếu cậu ta không muốn cho mọi người biết thì chỉ cần lấy lý do nào đó là được. Lần này, hoàn toàn là sự thành thật của cậu ta nên mọi người mới có thể biết đến điều này.

Những người khác thấy thông tin trên màn hình thì cũng tò mò xem lại vòng tay của bản thân, Lê Phong Thiên cũng vậy. Nhưng mà trên đó chẳng có gì ngoài bảng nhiệm vụ trơ trọi nằm ngay đó, thật là chướng mắt.

. . .

Gần hai mươi đôi mắt đổ dồn về phía con người vừa đứng dậy kia và tò mò. Mặc kệ từng ánh mắt chăm chú, cậu ta bắt đầu nói ra những gì đã sắp xếp sẵn trong đầu.

“Nên là tớ mong chúng ta có thể cùng nhau hợp tác và vượt qua nhiệm vụ lần này.”

“Ngày mai chúng ta nên phân công ra một bên dựng trại, một bên tìm kiếm thức ăn. Thật may mắn là nguồn nước sẽ được đảm bảo.”

Trong những lúc như thế này, việc có người để dựa vào hoàn toàn rất trọng yếu. Đơn giản là khi nhân loại lạc lõng không biết làm gì ở một nơi hoang dã như vậy, họ sẽ điên.

Hoàng Kiên Cường lúc đầu chỉ là liếc qua chiếc vòng tay như bình thường cậu ta vẫn làm mà thôi, sau đó thì phát hiện trên đó có thứ gì đó mới. Sau một giây giật mình thốt lên, cậu ta cũng đã hơi đắn đo nhưng sau cùng vẫn là cho mọi người cùng xem.

Tim hắn thoáng dừng một nhịp, nhanh chóng quay mắt xem chuyện gì đột nhiên xảy ra. Cũng may, chỉ là Hoàng Kiên Cường đột nhiên dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào vòng tay của cậu ta, có vẻ là có gì đó.

Nói đến đây, Hoàng Kiên Cường thoáng dừng lại một hơi và nhìn mọi người.

Nếu như đây là một trong những quy tắc trong nhiệm vụ lần này thì có khả năng 2 nhóm còn lại sẽ có người đạt được điểm nhiệm vụ như Hoàng Kiên Cường. Bọn họ rốt cuộc đã biết được một phần nhỏ trong cuộc chiến lần này rồi!

Những người đang xem màn hình mà Hoàng Kiên Cường chia sẻ ra đều trưng ra bộ mặt ngạc nhiên đáng sợ như bốn người bọn họ lúc chiều vậy.

Một cô gái trong nhóm lên tiếng thay cho tiếng lòng của những người còn lại. Đúng là dựa theo những gì trước mắt thì có khả năng quy tắc sẽ là như vậy, tuy nhiên vẫn cần thêm những ví dụ khác nữa để kiểm chứng.

“Lốp bốp” từng tiếng lửa cháy lách tách, cả nhóm hai mươi người lại tiếp tục ngồi thành một vòng tròn, lần này là lấy đống lửa làm trung tâm. Nam nữ phân biệt hai bên, cũng chẳng ai nói chút gì, chỉ đang nhìn ngọn lửa và gặm lấy thanh lương khô nhạt nhẽo.

. . .

Mặc kệ đôi mắt của từng người bắt đầu trừng lớn vì ngạc nhiên, Hoàng Kiên Cường nhanh chóng thao tác vòng tay của bản thân và sau đó đẩy ra một màn hình cho mọi người cùng xem.

Có vẻ chỉ có Hoàng Kiên Cường nhận được, điểm khác biệt duy nhất của cậu ta với những người còn lại là việc cậu ta đi trước tiên. Kết hợp với những gì trên màn hình viết thì câu trả lời có lẽ đã sáng tỏ.

Chẳng biết nên nói là ngây thơ hay tốt bụng nữa.

“Hay là chúng ta làm như thế này đi…”

“Bây giờ tớ sẽ cho mọi người xem qua.”

Cách đây mấy tiếng đồng hồ, buổi chiều nắng nóng trên một đảo hoang nào đó.

“Có thể bắt được cá không nhỉ?”

Vất vả đến tận trời tối trăng thanh, tất nhiên bây giờ sẽ chẳng thể dựng một căn lều che nổi nên mọi người quyết định đêm nay cứ vậy dùng túi ngủ ra đất mà nằm thôi.

“Đầu tiên thì phải nói rằng thật may mắn vì hôm nay chúng ta cũng đã tìm được một nơi hoàn hảo để ở cho những ngày sắp tới.”

Lúc đó là đã hơn một giờ đồng hồ sau khi bọn họ rời khỏi bờ biển đi vào khu rừng bên phải này. Lê Phong Thiên đang ở phía sau cùng của tổ đội, dùng con dao cắt hoa quả nhỏ nhắn cố gắng cắt đứt những cành cây ven đường thì một tiếng “A” đột nhiên vang lên từ phía trước.

Cậu ta quay lại nhìn bốn người đang lo lắng cho bản thân kia, do dự trong chốc lát rồi mới ra hiệu cho bọn hắn mà nói.

“Nhưng là dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng đang trong một nhiệm vụ nên là chẳng thể nào ngó lơ đi được.”

“Lúc nãy nó không hề phát ra âm thanh gì phải không? Nếu như cậu không nói cho mọi người thì cũng sẽ chẳng ai biết?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không biết, hai nhóm vào rừng còn lại có phát hiện như nhóm bọn tớ không?”

Hoàng Kiên Cường đúng lúc lên tiếng, bây giờ có thể nói là cậu ta đang tạm giữ chức thủ lĩnh của mọi người, ít ra thì cậu ta cũng thể hiện ra bản thân có thể hướng dẫn cả nhóm một cách đúng đắn.

Mọi người có thể không nói nhưng ai cũng đều hiểu được bản thân đang đứng trước nguy cơ gì. Mặc kệ tính cách mọi người có khác nhau như thế nào nhưng đã ở đây tức là có chung một ý nghĩ, chính là trở nên hoàn toàn tự do, trở thành người siêu việt bình thường.

“Và dù sao chúng ta đã cùng chung một chiếc thuyền, lên đến đảo hoang đầy nguyền rủa này để cố gắng vì một tương lai tốt đẹp hơn.”

Đến bây giờ Lê Phong Thiên vẫn đang cảm tạ trời đất là đã chẳng gặp phải rắn rết hay thú dữ nào cả đấy. Nếu xuất hiện một trong số chúng thôi, thì có thể mọi thứ sẽ loạn hết cả lên cho coi.

Lần này là cô gái nhút nhát Lý Thu Thủy lên tiếng. Giọng nói lí nhí của cô nàng nhưng lại như tiếng chuông vang lên trong lòng mọi người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19. Phát hiện thông tin về nhiệm vụ