Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20. Sự thật và giả dối
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Đều là chiễm lĩnh thành công một khu vực và nhận được ban thưởng là 10 điểm nhiệm vụ. Điểm khác ở đây là B1 và G1, có lẽ đó là kí hiệu đánh dấu của 2 khu vực. Như vậy xem ra từng khu vực đều có đánh dấu riêng, và những người đầu tiên đạt đến nó sẽ được tính là “chiếm lĩnh” rồi nhận thưởng.
“Nhưng mong là mọi người có thể bình tĩnh suy xét. Tớ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng như vậy đâu.”
Còn đội đi con đường ở giữa, dựa theo cước lực thì chắc là vẫn sẽ đạt đến nó một cách dễ dàng. Nói cách khác, hoàn toàn có khả năng có ít nhất 2 người nữa cũng sẽ nhận được thông báo như Hoàng Kiên Cường.
Nếu so sánh khoảng cách giữa con đường lúc chiều mà nhóm Lê Phong Thiên đi được cùng với khoảng cách đên chỗ thác nước này, thì sẽ nhận ra rằng, nơi này hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể nhận được phần thưởng như Hoàng Kiên Cường, thậm chí là còn vào sâu hơn lúc đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ban thưởng: 10 điểm nhiệm vụ]
“Xin lỗi, tớ cũng không có kiểm tra vòng tay của mình, giờ mới biết được là có thứ này cơ đấy. Mọi người xem đi.”
Ai biết được!
Với việc trong nhóm có người như Hoàng Kiên Cường, nhân phẩm của cậu ta được đảm bảo nhờ hành động đầy trung thực đó, nên cái cần để ý là hành động của những người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu có những người cố ý giấu đi thì bọn họ sẽ không chia sẻ cho những người còn lại và cứ vậy giữ cho bản thân. Nếu đặt Lê Phong Thiên trong tâm thái như vậy, hắn sẽ giấu kín rồi thăm dò xem ai là người đi đầu trong hai nhóm còn lại rồi cả 3 sẽ hợp lại lừa dối mọi người và tự kiếm điểm nhiệm vụ.
“Lộp bộp... Lộp bộp” Tiếng hoa lửa bắn lên phá vỡ bầu không khí kì lạ này. Mọi người cùng yên tĩnh lại nhìn về bóng hình trông có vẻ cô đơn kia. Sau khi thêm củi vào hết, cậu ta mới bắt đầu nói, dù ánh mắt vẫn đang chăm chú vào ngọn lửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau câu nói đó của Trần Hạo Nhiên, một cậu con trai cũng đứng lên. Gương mặt không biết là do ánh lửa và sự mệt mỏi hay gì mà có hơi đỏ lên. Cậu ta cũng nhẹ nhàng thao tác vòng tay của mình và hiển thị ra cho mọi người một bảng thông báo.
Tất nhiên cách đó sẽ không lâu dài, cuối cùng cũng bị lộ ra mà thôi, nhưng cho đến lúc đó thì cũng đủ kiếm đầy bồn đầy bát rồi. Nhất là với những người có khả năng lãnh đạo như Hoàng Kiên Cường hay Trần Hạo Nhiên, nếu bọn họ kết hợp lại lừa dối mọi người thì khả năng trót lọt là rất cao.
Cậu ta ngoác miệng nhiệt tình vẫy tay ý bảo mọi người nhìn về phía đó. Sau khi thao tác, một mà hình hiển thị ra cho mọi người cùng xem, trên đó cũng không khác mấy so với của Hoàng Kiên Cường, à có vài điểm khác.
Chiếm lĩnh thành công B1
Chương 20. Sự thật và giả dối
Không có âm thanh gì ngoài tiếng lửa cháy đốt nhánh cây thành than lách tách, cùng với tiếng nước ầm ầm đổ xuống xa xa kia.
Lê Phong Thiên còn tưởng là cậu ta sẽ tiếp tục nốt những gì cần nói, nhưng không. Đột nhiên chỉ nói đến đó, Hoàng Kiên Cường nở một nụ cười đắng chát rồi quay về chỗ ngồi của bản thân.
Haizz… Không biết hắn phải than thở về con người đến bao giờ nữa, dù Lê Phong Thiên cũng chính là “con người” mà hắn hay than thở.
Bọn họ vẫn chưa quên mình đang ở Rank D đâu. Còn là đang đứng ngay trước bậc thềm có thể rớt xuống Rank F bất cứ lúc nào. Hiện tại nếu cho bọn họ chọn giữa việc cố gắng cùng đồng đội và có nguy cơ hạ Rank và việc tự mình có điểm rồi lên Rank thì họ sẽ chọn gì đây?
Đó là còn chưa tính đến, lúc đầu nhiệm vụ đã viết sẵn đây là một hồi “Chiến tranh toàn diện” giữa 2-C và 3-D. Nếu bọn họ vẫn còn ở đây vướng vào những lợi ích cá nhân như thế này thì cuối cùng nhận về sẽ là những điều tồi tệ nhất mà thôi.
“Hôm nay cả buổi chỉ mải lo đi đường nên chưa có xem vòng tay lần nào. Thật may là có cậu nhắc nhở đấy Hoàng Kiên Cường!”
Chậm lại một chút, Hoàng Kiên Cường ngẩn đầu nhìn quanh về những người đang chăm chú vào cậu ta.
Chiếm lĩnh thành công D1
Thoáng cái, mọi người có vẻ bắt đầu rục rịch cả lên. Đã biết được một đầu quy tắc và có cả điểm thưởng như vậy, bảo mọi người không thèm cũng khó.
Thực ra nếu làm như thế có thể sẽ gây ra hỗn loạn và xích mích không cần thiết. Có lẽ ngay khi tập trung lại ở bãi biển nhóm bọn họ chủ động nói ra chuyện này thì hơn. Nhưng những người vốn có ý định giấu kín sẽ hùa theo nói ra để tránh việc bản thân bị chỉ trích. Như vậy bọn họ sẽ chẳng tài nào biết được những người đó thực sự đã nghĩ như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không còn sự ồn ào lúc nãy, mọi người giờ đang nhìn vào ba màn hình kia mà lẩm nhẩm to nhỏ. Ngay lúc này đây, ai cũng phải tự nghĩ cho tương lai của bản thân mình, khác biệt một chút cũng là một khoảng cách giữa bầu trời và đáy vực.
“Thứ hai chính là những người cũng đang ở trên đảo hoang này như chúng ta, những người thuộc 2-C, đối thủ của chúng ta.”
Trần Hạo Nhiên mừng rỡ đi đến vỗ vai với Hoàng Kiên Cường một cách thân thiết. Nhìn qua cậu ta dường như thật sự đã không hề kiểm tra vòng tay của bản thân cho đến lúc này. Thấy cậu ta “vui mừng khôn xiết” như vậy, mọi người có vẻ cũng đồng tình với lý do kia.
A, là chưa check vòng tay thôi mà. Không đáng trách, không đáng trách!
Mà Lê Phong Thiên còn đang nghĩ, không biết điểm nhiệm vụ kia có liên hệ như thế nào với nhiệm vụ lần này đây. Theo hắn thấy, mấy người như người phụ nữ kia cùng người đàn ông hôm qua, sẽ chẳng tạo ra những nhiệm vụ đơn giản với việc kiếm điểm bằng cách chạy nhảy khắp nơi như vậy đâu.
“A! Tớ cũng nhận được này!”
Lúc chiều, Lê Phong Thiên sau khi cân nhắc tình hình đã chủ động đề ra một cách dễ dàng để kiểm chứng những nhóm khác. Đơn giản chính là: Không làm gì cả.
Đến lúc này, những người còn lại đã bắt đầu nhận thức rõ được vấn đề. Chỉ trong phút chốc, tất cả bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Những con người này, phải quyết định xem tiếp theo bản thân nên chọn con đường nào để hoàn thành nhiệm vụ đầy khó khăn rắc rối này. Không có nhiều khoảng trống cho bọn họ, đây là điều mệt mỏi nhất, một tương lai mơ hồ luôn là điều khiến bọn họ chật vật suy nghĩ như vậy.
Đúng vậy, chuyện gì đang xảy ra? Nhóm 5 người ở lại bãi biển thì từ trong sự vui mừng cùng ghen tị quay sang khó hiểu nhìn về phía hai nhóm còn lại. Hai nhóm đi vào rừng còn lại thì đang nhìn lẫn nhau, à những người ý thức được thì đang nhìn về phía người đã đi trước nhất lúc chiều.
“Chúng ta trước tiên là còn thiếu rất nhiều thông tin, thậm chí tớ còn lo sợ chính những điểm nhiệm vụ đó là một cái bẫy.”
“Tớ đồng ý với Hoàng Kiên Cường. Chúng ta nên đồng lòng hợp tác thì hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sự chú ý bắt đầu kéo qua những khu vực được đánh kí tự riêng biệt cùng với điểm thưởng. Dường như mọi người cố ý hay vô tình bỏ qua việc hai người đó đã không chia sẻ cho mọi người thông tin đó.
Đúng lúc này, một cậu trai nhảy dựng lên, giọng đầy kinh ngạc vui mừng mà hét.
Ban thưởng: 10 điểm nhiệm vụ]
[ID Trần Hạo Nhiên
Đầu tiên là những đôi mắt ngạc nhiên nhìn màn hình kia và người mang nó ra, Hoàng Kiên Cường. Sau đó mọi người quay sang nhìn lẫn nhau, mắt đối mặt. Lê Phong Thiên sẽ dịch ánh mắt của mọi người như thế này:
“Tớ biết bây giờ mọi người đang lo lắng rất nhiều cho bản thân mình vì đang ở trong trường hợp khó khăn như thế này.”
Ít nhất, với những gì được biết thì một bức tranh về nhiệm vụ này đang dần được hình thành rõ ràng hơn trong đầu của Lê Phong Thiên. Tất nhiên là chỉ một góc nhỏ, vì còn quá nhiều điều không biết, nhất là “c·hiến t·ranh” với 2-C kia nữa.
Nhưng mà, đến lúc này thì chẳng thể nào tốt đẹp hơn được nữa. Cũng vì vậy mà Hoàng Kiên Cường mới thở dài rồi đang đứng nơi này hỏi về phía những người còn lại.
“Sẽ chẳng phản đối điều đó, vì chính bản thân mình mới là quan trọng nhất, những chuyện còn lại chỉ là đi kèm mà thôi, đối với ai cũng vậy.”
Không có chuyện ngày đêm phòng trộm được. Trước hết là chặn toàn bộ đường lui của những kẻ hèn đó. Dù sao cũng chỉ mới ngày đầu tiên, bị lộ ra thì mọi người vẫn sẽ tha thứ hoặc thậm chí cũng chẳng để tâm đâu. Sau đó tất cả mới dễ dàng đồng lòng làm việc hơn.
Không khí thật trong lành, gió mát rười rượi thôi qua khuôn mặt của từng người. Đều đã đến gần tối khuya rồi, những người ngồi ngắm nhìn ngọn lửa lúc này đang suy nghĩ về điều gì đây nhỉ?
Tạm bỏ qua một bên, cứ nắm giữ tình hình hiện tại một cách chắc chắn cái đã.
Cả ba người đều nhận được giống nhau, chỉ khác mỗi địa điểm mà thôi. Qua đây, mọi người đều có thể tổng kết ra quy tắc này rồi. Là người đi đến đầu tiên của khu vực nhất định nào đó sẽ nhận được điểm nhiệm vụ.
“Tớ vẫn không quên người phụ nữ kia nhấn mạnh [Kẻ thất bại] như thế nào đâu. Rõ ràng, nếu chúng ta cứ như vậy mà đối đầu với những [Người được chọn] kia thì sẽ cực kì bất lợi.”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Dù sao đến cuối cùng mục đích của mọi người ở đây đều là lên những mức Rank cao hơn, thậm chí là hướng về Rank S, nên là khi biết được số điểm thưởng thuộc về hoàn toàn một cá nhân chứ không phải chia đều khiến cho mọi thứ có vẻ trở nên tế nhị.
“Chắc sẽ có người cũng nhận được thông báo như tớ mà phải không?”
[ID Vương Đào
Lúc này hắn liếc nhìn về phía Hoàng Kiên Cường, người đang dần dần nhạt đi nụ cười trên môi. Hai ánh mắt chạm nhau, và cũng may là cậu ta có thể hiểu được những gì hắn muốn nói. Sau đó chỉ thấy, cậu ta quay sang mang thêm một chồng củi gỗ, đi đến đống lửa ngay giữa trung tâm và ném vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.