Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21. Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Không phải vì sự kiệm lời hay vẻ bề ngoài hào nhoáng kia, đơn giản là chỉ cảm thấy người đó phát ra thứ gì đó khiến khi ở cạnh cô cảm thấy rất an tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên thần là sẽ có đọc tâm thuật à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỏ qua, nếu được thì hắn muốn chụp lại khoảnh khắc này, đảm bảo giáo viên nghệ thuật đầy khó hiểu của hắn cũng sẽ cho 100 điểm về chỗ.
Cũng may, giọng cười vui vẻ của Phạm Hinh Nhi đã cứu vớt cả hai.
[Ở đây sương khói mờ nhân ảnh. Ai biết…]
Sau khi nghe lời đánh giá đầy “đau lòng” kia, hắn không biết phải phản ứng như thế nào nữa. Cứ như vậy hắn há to miệng tính nói gì đó lại nói chẳng nên lời, bầu không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ cả lên.
Cũng không kêu ca gì nhiều nữa, hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chỉ mong là ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời. Những người còn lại cũng đang cắn răng chịu đựng sự bất tiện khó chịu này mà chìm vào giấc ngủ, nói thật là giờ đây mọi người đều mệt c·h·ế·t rồi.
Đầu tiên là cô nàng hiền dịu Phạm Hinh Nhi lên tiếng ủng hộ những lời của Hoàng Kiên Cường, cô nàng vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng ấy mà nói. Sau đó là một cô gái khác ngồi ngay bên cạnh Phạm Hinh Nhi.
Trong giây lát, toàn bộ mọi người đều đã thống nhất đồng ý với việc nên đoàn kết hợp tác trong nhiệm vụ lần này. Những con người ở đây, những người lạc lõng bị đánh giá chỉ là Rank D đang mong muốn nâng bậc này, quyết định sẽ đồng lòng vì chiến thắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với sự hiền dịu cao cả kia, cô nàng đang an ủi hắn một cách tuyệt vời nhất, thậm chí còn ẩn ý khen nữa là. Những người có EQ cao như vậy đúng là sẽ khiến người khác rất dễ có thiện cảm. Ít nhất thì trước mắt trong cảm nhận của Lê Phong Thiên thì cô nàng đã xếp lên cao chỉ sau bốn người bạn vừa kết giao được của hắn.
Hình như tên là Lý Thanh Thanh, cả hai cùng trong nhóm ở lại bãi biển lúc chiều. Cơ mà lúc Lý Thanh Thanh nói ra lời ủng hộ đầy nghiêm túc đó, dường như cô nàng đang nhìn chăm chú vào Vương Đào vẫn đang cúi gầm mặt ở phía đối diện.
Sau đó chưa kịp để cho hắn kịp phản ứng, cô liền giật mình đưa tay che miệng lại rồi nhảy ra xa xa. Gương mặt bỗng đỏ ửng lên, bây giờ nàng mới kịp nhận ra là bản thân cũng chưa có đánh răng, ra dòng suối cũng chính là vì để vệ sinh cá nhân đó a.
Nhìn lại chiếc bàn chải trong tay, lại nhìn về gương mặt thoáng hồng kia, hắn cũng bắt đầu hiểu ra. Con gái đúng là dễ dàng để ý những điều đó nhỉ? Mà cũng may là hắn cũng không quá gần, dù sao hắn cũng chưa có đánh răng đâu.
Về cơ bản, sương sớm là điều hiển nhiên sẽ có vào những buổi sáng tại một khu rừng nhiệt đới như nơi này, nhưng mà làn sương mù nồng nặc kia lại khiến Lê Phong Thiên có phần hơi khó thích ứng.
Dù mọi người khá bất ngờ trước lời nói đầy thâm ý kia của cô những những người khác cũng bắt đầu phản ứng lại. Lúc này nếu không bày tỏ lập trường tức là phản đối, trong khi đang tụ tập lại thành một nhóm mà có sự phân biệt về ý kiến tức là sẽ có ngăn cách.
Nghe hắn nói như vây, Phạm Hinh Nhi dường như khá là ngạc nhiên. Cô dừng lại trong giây lát và đánh giá lại cậu con trai trước mặt nàng. Để mà nói thì hôm qua lúc ở trạm xe cô đã bắt đầu chú ý đến con người này.
“Nhưng là nhớ sau khi dùng xong phải xúc miệng thật kĩ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng của Phạm Hinh Nhi vang lên từ phía sau. Lê Phong Thiên quay người lại nhìn cô gái đang cười nhẹ nhàng đi về phía hắn. Chưa đến 1m5, nếu không tính những đứa trẻ con mấy tuổi thì cô là thấp nhất trong những người mà hắn biết. Cô nàng giữ cho mình một mái tóc ngắn gọn nhẹ mà cũng nhờ đó hiện ra khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn dễ thương của mình.
Hôm nay hắn dậy sớm hơn thường ngày, bây giờ mới chỉ gần 6h sáng mà thôi. Sau khi thức dậy vì tấm lưng đã báo động đỏ kia, hắn có thể nghe tiếng răng rắc lúc vươn mình. Nằm trên mặt đất cứng rắn như vậy thật sự là một ý kiến tồi.
Nhanh tay đưa cho cô nàng vẫn đang che miệng với khuôn mặt đỏ ửng kia, Lê Phong Thiên trở lại khu trại để làm cái mới. Lúc này, bắt đầu cũng có những người khác bắt đầu thức dậy. Khu vực xung quanh lửa trại bắt đầu nhộn nhịp cả lên.
Lê Phong Thiên nhìn qua những người đang giơ tay lên và nói những câu như “Hoàn toàn đồng ý” “Nhất trí” “Tán thành” kia. Hắn có thể cảm nhận được vẫn còn rất nhiều sự rối loạn trong này nhưng trước mắt có lẽ kết quả vẫn đang hướng về phía tốt đẹp mà Hoàng Kiên Cường mong muốn.
“Tớ cũng đồng ý. Việc đặt lợi ích cá nhân lên trên trong khi chẳng có thông tin nào cả là một suy nghĩ ngu xuẩn.”
“Cái kia. Hay là cậu dùng cái này đi, chưa dùng qua đâu. Giờ tớ về làm lại cái mới là được.”
Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi 0h sáng, có một người nào đó đang im lặng thao tác vòng tay của bản thân.
“Cảm ơn cậu. Được một cô gái dễ thương như vậy an ủi khiến tớ cũng yên tâm hơn phần nào.”
Lê Phong Thiên cũng chẳng để tâm đến cuối cùng cuộc trò chuyện kết thúc như thế nào. Hình như sau một hồi cùng nhau trò chuyện, mọi người đều nghĩ là Hoàng Kiên Cường nên làm thủ lĩnh tạm thời của bọn họ.
Lê Phong Thiên nhìn thoáng qua Phạm Hinh Nhi hóa mèo nhanh nhẹn nhảy ra xa xa kia mà đầy mặt chấm hỏi??? Hắn làm cái gì à?
Chương 21. Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Và thế là hơn 10h tối, quanh đống lửa vừa được chất thêm rất nhiều củi khô kia, mọi người bắt đầu lấy ra túi ngủ của bản thân trải ra nền đất cứng rắn này. Nói là túi ngủ nhưng thật ra chỉ là một cái túi vải thông thường, thậm chí còn chẳng có bông đệm cơ.
“Ước gì mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp như vậy.”
. . . (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật đẹp!”
“Ha ha. Tớ đùa thôi mà. Cậu có vẻ kiệm lời nhưng rất quan tâm người khác phải không? Tớ thấy cậu dành thời gian để ý đến người khác nhiều hơn.”
Ấn tượng đầu tiên luôn rất quan trọng. Sau đó chính là hai người cùng lúc tham gia nhiệm vụ lần này. Nhưng là vì hoàn cảnh nên đến tận bây giờ Phạm Hinh Nhi mới có cơ hội bắt chuyện.
Thêm một lý do nữa đó là khi cô hoàn thành nhiệm vụ đánh giá kia và đến phòng tập số 1, cô nàng cùng lúc nhìn thấy trên màn hình cảnh một cậu con trai nhanh chóng nắm lấy tay của một cô gái kéo về phía mình giúp cô nàng tránh được làn đ·ạ·n.
Thấy hắn lại im lặng chẳng biết trả lời như thế nào, Phạm Hinh Nhi lại bật cười khanh khách quay sang nhìn cậu. Cô gái đứng giữa làn sương mơ hồ dưới ánh nắng sớm và cười vui vẻ, sự mờ mịt của giọt sương cùng lấp lánh của ánh nắng càng khiến mọi thứ trở nên huyền ảo cả lên.
Nếu hôm qua không kiếm được chỗ nào thoáng đãng như thế này thì có khi mọi người sẽ gặp rất nhiều rắc rối trong khu rừng kia cho coi.
Hắn đang đứng cạnh dòng suối không xa khu vực đốt lửa tối qua. Nhìn trên mặt nước vẫn còn lơ lửng từng hơi sương mờ, ánh nắng chen qua đám mây vướng bận kia chiếu xuống dòng suối. Lấp lánh từng giọt ánh sáng như đang treo giữa không trung, nếu có thể bỏ qua mọi thứ và chỉ nhìn trước mắt thì:
“A, cậu cầm thứ gì trên tay vậy.”
Vậy là trong tiếng “lốp bốp” của đống lửa, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ chẳng mấy ngon lành. Thay may mắn là ít nhất thì tất cả đã thống nhất sẽ đoàn kết, thật mong chờ bình minh sáng mai quá nhỉ.
Sau đó là liên quan về điểm nhiệm vụ kia. Hoàng Kiên Cường đã quyết tâm khẳng định rằng sẽ sắp xếp cho mọi người đều kiếm được điểm nhiệm vụ một cách đồng đều, không có sự chênh lệch nào ở đây cả!
Một ngày mới bắt đầu.
Cô nhẹ nhàng vắt hai tay ra sau lưng rồi rải bước đến bên cạnh mặt suối đứng cách Lê Phong Thiên cũng không xa. Giọng nói của cô nàng thật sự nghe rất yên dịu, là kiểu mà hắn thích nhất, vì nó tạo cảm giác rất thư thái không gò bó cho người nghe.
“Khen người khác dễ thương ngay lần đầu nói chuyện. Có vẻ cậu cũng không phải là kiểu người thành thật nhỉ, chắc sẽ có nhiều người vây quanh lắm cho coi.”
Đâu đó có thể nghe được những lời phàn nàn phát ra trong màn đêm tĩnh mịch này. Lê Phong Thiên chui vào trong túi ngủ với chỉ một cái thảm phía dưới cùng mảnh vải mỏng ở trên. Chỉ vừa nằm xuống thôi hắn đã có thể cảm nhận rõ rệt được mặt đất phía dưới tấm lưng của hắn chỗ nào phẳng chỗ nào gồ ghề.
Thì ra kiệm lời cũng sẽ bị chú ý sao? Hắn có lẽ nên cân nhắc điều này trong tương lai, vì thực sự hắn chẳng muốn bản thân bị chú ý một chút nào. Ngoại trừ những phiền phức không cần thiết ra thì cũng là do hắn không biết nên ứng phó thế nào với người khác. Đúng vậy, Lê Phong Thiên này là một người tệ trong khoản xã giao.
Hắn đưa chiếc bàn chải hơn cả thô sơ ra cho cô nàng xem, cũng may là hắn còn đang bận ngắm cảnh chưa có bắt đầu dùng. Phạm Hinh Nhi nghe là bàn chải đánh răng, mắt liền sáng lên. Cô nàng không kiềm được sự kinh ngạc mà hướng đến và thốt lên “A” một tiếng.
Để ý xung quanh lúc đó, hắn thấy có 2 vị trí đã trống, chỉ để lại đó hai chiếc ba lô, có vẻ hai người đã đã dậy còn sớm hơn hắn và đã đi đâu đó rồi. Sau đó hắn mới ra con suối để rửa mặt.
Cũng không thể để một mình cô nàng nói chuyện như vậy được, Lê Phong Thiên cũng cười đáp lại sự thân thiện đó. Đối với hắn mà nói, tốt hay xấu rất khó mà phân biệt được, nên là hắn sẽ chủ động bỏ qua và chỉ đáp lại những gì người khác mang đến cho bản thân.
“Cái này là bàn chải đánh răng tớ tự làm. Ra đây cũng là tính đánh răng rửa mặt mà.”
Nhưng mà này, đừng có ô danh người ta như vậy chứ. Thậm chí có thể nói, cô mới chỉ là người con gái thứ ba mà hắn có thể trò chuyện tiếp xúc gần như vậy thôi đấy. Lấy đâu ra cái kết luận “nhiều người vây quanh” đó vậy.
“Trên đó là than củi mà tối qua chúng ta đốt, trước mắt không có kem đánh răng thì dùng nó thay thế tạm vậy.”
Thật vậy chăng?
Không biết những người khác nghĩ như thế nào về những lời đó, đối với hắn thì hắn thấy nên đi ngủ để giữ sức cho ngày mai. Cả ngày hôm nay đối với hắn đã đủ tiêu hao quá nhiều năng lượng rồi. Vất vả từ sáng đến giờ, hắn chỉ muốn được ngủ ngon.
Gian khổ chỉ mới bắt đầu thôi ha.
“Với cả, cậu đúng là kiệm lời nhưng không phải vì thế mới khiến người khác chú ý đâu. Bản thân cậu mới là thứ đáng chú ý mà.”
Lê Phong Thiên đáp lại cô nàng rồi ra hiệu cô nhìn vào phía khu rừng. Nếu trên mặt suối sương mù đẹp đẽ bao nhiêu thì trong khu rừng nó càng đáng sợ bấy nhiêu. Cánh rừng vốn dĩ đã rậm rạp u ám, bây giờ thêm cả làn sương mờ không thể thoát ra khỏi tán cây kia khiến cho nó trong như những khu rừng trong phim ma kinh dị hơn.
“Cậu là Lê Phong Thiên phải không? Chung nhóm với Hoàng Kiên Cường hôm qua nhỉ, người luôn luôn rất kiệm lời.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.