Chương 51: Đến nơi
Đổng A sau khi lấy ra thiết bị nhanh chóng cài đặt bẫy ở xung quanh, không muốn hấp dẫn thêm nhiều quái vật nên không dùng thuốc nổ, các loại mũi tên có buộc thuốc nổ cũng không dùng. Sở Tuyết trở lại cũng giúp một tay bố trí bẫy nên rất nhanh hoàn thành.
Chưa tới 5 phút trên vài con hẻm nối liền nơi đây đã đặt đầy bẫy. Đem ra chai nước đường uống một hơi cạn sạch bổ sung năng lượng, nhắc nhở lẫn nhau cẩn thận xong, cả hai liền cứ như vậy nghênh ngang chạy về phía phòng ốc kia.
Thời gian ngắn như vậy mà tình hình chống cự của phòng ốc kia mơ hồ lộ ra xu thế suy tàn, tiếng súng đã ít đi thấy rõ. Quái vật thấy có con mồi mới tiến đến, một số con liền rời đi cục xương cứng khó gặm kia t·ấn c·ông con mồi "dễ gặm" hơn. Thế là nháy mắt ba đầu thằn lằn quái bị 2 người chém rụng.
Thấy đồng bọn bị g·iết, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, bọn chúng liền bỏ qua phòng trọ kia, lao hết về phía Đổng A.
"Chạy!" Đổng A hô lên một tiếng liền hướng một đầu ngõ hẻm chạy vội. Sở Tuyết không chậm chút nào, hướng một hẻm khác lao v·út đi.
Lũ quái cũng mượt mà chia đôi đội hình đuổi theo hai người. Chưa tiến vào con hẻm được bao lâu đã vang lên tiếng quái vật kêu thảm không ngừng. Nào là bị cùm kẹp chân, nào bị cây sắt găm vào người, bị axit làm mù mắt, bị lưới thép cho mắc lại,... Bẫy không tạo thành quá nhiều t·hương v·ong, thằn lằn quái bị kéo lại một phần ba.
Đổng A thấy bẫy hoạt động tốt liền cười cười, rút ra đao quân dụng xông tới. Dựa vao tốc độ, sự linh hoạt và địa hình phức tạp trong hẻm du đấu, đem quái vật từng đầu, từng đầu giải quyết, tốc độ cực nhanh.
Đợi cho lũ quái từ trong bẫy thoát khốn, Sở Tuyết và Đổng A đã một lần nữa hội hợp. Quái vật lúc này đã tổn thất hơn phân nửa 2 người lại lông tóc không tổn hao gì.
Cảm thấy không thả diều được nữa cả hai liền hợp sức chơi cứng một phen. Thế là đưa lưng về phía nhau toàn lực ứng phó...
Thanh Nhã ở trong phòng trọ chỉ biết đưng chờ, nội tâm nàng như kiến bò trên chảo nóng. Tát mình một cái thật mạnh, quyết tâm tự nhủ không bao giờ dám xúi dại nữa...
Quay lại chiến trường,không biết từ bao giờ Đổng A đã vứt đi đao quân dụng tràn đầy vết mẻ, dùng tay trực tiếp đem hàm răng sắt nhọn của thằn lằn quái xé ra làm hai mất đi một phần hàm để lại phần đầu nối sơ sài với thân, con quái này triệt để phế đi, bị vô tình vứt sang một bên.
Không để ý tới một con quái vật khác đã đâm móng vuốt vào eo, hắn một tay giữ lấy lưng nó, một tay kép lại thành chưởng hướng bụng nó đâm tới, dưới sức lực to lớn, bàn tay giống như mũi mác không bị da dày thịt béo của quái vật cách trở chút nào, thoải mái đâm vào. Đợi tới khi rút ra chưởng đã biến thành trảo kèm theo một trái tim xanh lục, thằn lằn quái cũng ngưng giãy dụa.
Sở Tuyết có võ công cao cường, nhưng nàng quen thuộc sức mạnh mới chưa lâu nên tình cảnh có chút chật vật. Nhờ Đổng A từ bỏ tốc độ siêu nhanh của mình, dùng siêu hồi phục đứng ra làm tanker mới giảm đi tổn thương cho nàng. Sở Tuyết không còn lưu lực, chỉ chém, chém, không ngừng chém. Chém g·iết quá nhiều, mắt nàng có chút đỏ bừng, lộ ra một cỗ điên cuồng.
Thấy quái vật b·ị c·hém sạch sẽ Sở Tuyết còn vung đao loạn lên, Đổng A liền từ phía sau tiếp cận ghìm chặt lấy vai nàng, đợi cho ngừng lại mới ân cần hỏi:
"Em làm sao vậy? Có cần nghỉ một chút hay không?"
"Không! Chỉ bị say máu quá mức. Bây giờ không sao rồi. Em chưa làm chủ được sức mạnh của mình, cần về tìm tòi nghiên cứu thêm một phen. " Sở Tuyết hoàn hồn lại, vừa suy tư lại trạng thái lúc nãy vừa trả lời.
"Vậy là tốt rồi! Bình thuốc kia vẫn chưa cần dùng tới, xem ra em tiến bộ không tệ." Đổng A vừa nói vừa nhìn về phía bình kim loại đeo trên hông nàng động viên nói.
"Chúng ta mau chóng cứu người rồi chạy tới cửa hàng trung tâm thôi." Sở Tuyết vội vàng nhắc nhở rồi cùng Đổng A chia ra, nàng chạy về phía căn nhà màu cam đón Thanh Nhã, còn Đổng A thì chạy lại tòa phòng ốc kia.
Khi hắn đến nơi đã thấy người bên trong phá vây thành công chạy đi không còn một mảnh. Bên ngoài phòng ốc chỉ để lại mấy bộ t·hi t·hể cùng xác quái vật. Đổng A xác định không có xác của 2 đứa bé mới nhẹ nhàng thở ra.
Đợi Thanh Nhã tu hợp xong, 3 người liền vác lên balo theo mùi của những người kia chạy vội đi theo. Không tốn thời gian bao lâu liền thấy được đội ngũ của nhóm người nọ, cả ba chỉ xa xa bám theo chứ không có hòa vào. Tình huống phi thường không cần phải gây lên nghi kị không cần thiết.
Chẳng mấy chốc bọn hắn đã tiến về cửa hàng trung tâm, trên đường đi giải quyết không ít thằn lằn quái. Cửa hàng trung tâm cũng bị quái vật cho bao vây nhưng đều bị binh lính của căn cứ Z giải quyết rơi. Tại cổng còn đứng đấy một người mặc xương vỏ ngoài thiết giáp.
Tại đây có hoả lực từ tường cao yểm trợ, cộng với quái vật tại trung tâm thương mại không nhiều, cửa hang ở bên này cũng nhỏ hơn nhiều so với bên trong căn cứ Z nên không có bị bọn chúng tận diệt.
Thấy có người sống sót xuất hiện binh sĩ không có ngăn cản, lục tục có vài đội ngũ đẫn người tiến về cửa hàng trung tâm, mà hầu hết đội ngũ men theo tường cao chạy là an toàn nhất, còn những đội ngũ khác đều có người b·ị t·hương.
Cũng biết người sống sót có thể tiến đi đến đây đều không dễ nên các binh sĩ cũng không có làm khó gì, chỉ yêu cầu giữ trật tự. Đương nhiên cũng có người bởi vì sợ hãi quái vật hoặc mất mát người thân quá bi thương làm chuyện điên rồ, đều bị binh sĩ không chút lưu tình bắn g·iết.
Chẳng mấy chốc, bên trong sân rộng trước cửa hàng trung tâm đã chật ních người. Đổng A, Sở Tuyết, Thanh Nhã lẫn trong đám người, không chút thu hút.
Đổng A đang định kiếm một chỗ dừng chân thì nhóm người được hắn cứu giúp đi qua bên này. Cầm đầu là một người trung niên cao tới gần 2m lưng hùm vai gấu, nhìn cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy. Chưa đợi Đổng A nói gì, người trung niên kia vội nói:
"Ta không biết các ngươi làm sao làm được - nhưng - Cảm ơn đã cứu giúp bọn ta!!! Cảm tạ." Hắn nói rất chân thành, khuôn mặt còn mang đầy vẻ biết ơn.
"Chỉ thuận tay mà thôi. Còn sống là tốt rồi." Đổng A không nhiều lời, chỉ bày tỏ đây là thuận tay mà vì.
Đúng lúc này ở trung tâm đoàn người, đứng đó mười mấy đứa bé con, một đứa tinh ranh nhất đang nắm tay bé gái nhận ra 3 người liền vội vàng hô lên:
"Thanh Nhã tỷ, là ngươi đến cứu chúng ta đúng không? Cảm ơn ngươi a."
Cả đoàn người kia mới giật mình quay đầu nhìn về phía cậu bé. Cậu bé bị nhiều ánh mắt cho nhìn chằm chằm có chút sợ hãi liền rụt đầu lại.
"Tiểu Dũng, Tiểu Xảo, các ngươi còn sống? vậy là tốt rồi! Hai ngươi vẫn bảo vệ cho nhau phải không? Không tệ. Đợi đến khi hết t·ai n·ạn trở lại tiệm tạp hóa ta cho ngươi kẹo. Trùng lá tre của ngươi giúp chúng ta rất nhiều đây." Thanh Nhã vui vẻ trả lời.
Những người khác đều bị đối thoại cho kinh đến, không nghĩ tới 3 người kia vậy mà quen biết hai đứa trẻ, nhìn như giao tình còn không tệ. Không nghĩ hai đứa trẻ mồ côi được thủ lĩnh thuận tay cứu vớt lúc trước bị không ít người phản đối bây giờ lại gián tiếp cứu mạng mình.
Những kẻ phản đối trước kia bây giờ sẽ có suy nghĩ gì?
Người trung niên kia nhìn như thô kệch tâm tư lại n·hạy c·ảm, nhận ra thái độ của Đổng A - người dẫn đầu trong ba người, nói chuyện với hắn hờ hững, ánh mắt nhìn về mấy đứa bé con lại nhu hòa liền đoán được tám chín phần mười là vì cứu lũ trẻ mới mạo hiểm tiến đến. Hắn liền hướng Đổng A nói:
"Ta tên Thái Sơn, mặc kệ vì lý do gì, ta và mọi người ở đây đều nợ ngươi một mạng. Nếu sau này có cần cứ việc phân phó." Hắn nói ra lời này đầy ý kết giao.
Thứ nhất người có thể có cửa hàng trong trung tâm thương mại, không có ai là đơn giản.
Thứ hai hắn lúc trước phòng thủ ở tuyến đầu đã phần nào thấy được sức mạnh của 2 trong 3 người, đủ lấy hai chữ biến thái để hình dung. Giao hảo với bọn họ trăm lợi mà không một hại.
"Không cần phải để trong lòng! Hai đứa bé kia đã trợ giúp bọn ta, nếu nằm trong khả năng sẽ trợ giúp một chút." Đổng A rất nghèo từ. Hắn vốn không coi trọng báo đáp của bọn họ.
Đổng A đang lo lắng cho trạng thái của Sở Tuyết bèn giao lại mấy việc xã giao này lại cho Thanh Nhã, mình thì nhanh chóng cùng Sở Tuyết kiếm một chỗ đất trống, ngồi xuống ân cần hỏi han.
0