Tại căn cứ trên núi, việc Tô Dự biến mất, căn cứ bị lục soát, rồi không hiểu đến bị cuốn vào vòng tranh đấu của các thế lực lớn, khiến cho tinh thần của tất cả mọi người bị đả kích không nhẹ, nhất là Đổng A. Một tháng sống trong tâm trạng không thoải mái, dẫn đến:
“ Đội trưởng của chúng ta thế mà bị ốm rồi?” Thanh Nhã một mặt khó có thể tin hướng về Sở Tuyết hỏi ngược lại. Từ khi nhận biết Đổng A hơn hai năm qua, chưa bao giờ thấy có bệnh tật gì.
“Hình như là bị cảm, cả người rất nóng, đã mê man đi. Ta cũng đã cho anh ấy uống thuốc, nhưng chưa thấy hiệu quả gì.” Sở Tuyết một mặt lo lắng nói.
Nàng là người rõ ràng nhất về tình trạng của Đổng A, lúc đó, sốt cao tới gần 50 độ, nếu là người bình thường đã sớm thăng thiên, nhưng hắn không giống, vẫn còn chống chọi được.
Thuốc đã thử hết các loại, lại không thấy hiệu quả, nàng bèn tập trung hết mọi người trong căn cứ,hỏi thăm, nhưng chẳng ai có thể đưa ra được chủ ý gì hay.
Đúng lúc này, lão Tân mở miệng:
“Tình huống bị sốt của Đội Trưởng khá là bất thường. Không còn cách nào khác, ta phải tiến về căn cứ Z một phen, tìm người trợ lý, hẳn là có cách giúp chữa trị.”
Lão Tân cũng không có đề cập tới, người trợ lý xưa nay không làm việc không công bao giờ. Cùng lắm, hắn quay lại, tiếp nhận cải tạo một lần nữa, đi làm nhiệm vụ, dù hắn tốn không biết bao nhiêu đại giới mới thoát khỏi vòng xoáy kia, nhưng mà như thế tính là gì.
Đối với thể xác của hắn mà nói lần thứ 2 cải tạo chính thức sẽ biến mình thành một cỗ máy móc biết suy nghĩ, có còn là mình hay không thì không thể nào biết được.
“Đội trưởng, ngươi đã cứu ta một mạng, ta đem mạng này trả ngươi là được.” Lão Tân thầm nghĩ.
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, làm cho cả đám hết hồn. Đổng A một mặt tái nhợt từ trong phòng đi ra.
Hắn biết mọi người đang đứng ở đây lo lắng cho mình. Trong lòng có chút ấm áp mới nói:
“Ta không sao. Giải tán đi, ai về việc nấy.”
“Sở Tuyết, em đi theo anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Sở Tuyết lúc này đã tiến lên dìu lấy Đổng A trở về phòng. Thấy mọi người rời đi hết, mới đóng cửa.
Cả hai ngồi đối diện nhau, Đổng A mới nói:
“Anh không phải là bị sốt đâu, chỉ là đang khôi phục một ít ký ức mà thôi.”
Kể từ lần nói chuyện lúc trước với người trợ lý và Lão Tân, hắn biết được một ít bí mật, cộng với mấy ngày này tâm trạng không thoải mái, vô tình thức tỉnh một ít ký ức.
“Có một số chuyện phải nói rõ với em, chúng ta (em và anh) không phải cái gì cải tạo chiến sĩ như lời của người trợ lý. Anh không nhớ được chúng ta là gì, nhưng biết chắc là không phải.”
“Ở quá gần căn cứ Z không phải chuyện tốt đẹp gì, sớm muộn cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của bọn họ. Chúng ta phải đi tìm một nơi an cư mới xem như một biện pháp dự phòng, vừa an toàn lại tránh xa hết thảy. Còn phải đi kiếm Tô Dự trở về, cậu bé là đứa trẻ ngoan, mặc kệ dược nhân hay không phải dược nhân, đã là đội viên của chúng ta, không thể để cậu bé một mình đối mặc với tất cả được!”
“Nhưng chúng ta không biết Tô Dự đã đi đâu? Hoặc giả có còn sống hay không?” Sở Tuyết có chút băn khoăn nói.
“Tính cách của cậu anh hiểu. Tô Dự đã quyết định rời đi chứng tỏ có nắm chắc một mình sống sót. Không phải có người luôn đi tìm hay sao? Chúng ta theo chân của bọn họ là được.” Đổng A trả lời.
“Anh định đi làm lính đánh thuê cho căn cứ Z hay sao?”
“Đúng vậy, Nếu bọn họ đã tạo sẵn cho chúng ta thân phận cải tạo chiến sĩ thì tại sao lại không lợi dụng nó cơ chứ?”
“Chúng ta không bàn bạc với tất cả mọi người?”
“Thông báo với mọi người một tiếng. Còn về phần Lão Tân đã cố gắng lắm mới thoát khỏi vòng xoáy kia, cũng không muốn vì chúng ta mà nhảy trở lại. Để hắn ở đây bảo vệ lũ trẻ cũng không tệ.”
Hai người bàn bạc với nhau thật lâu...
Thực tế hơn một tháng này trôi qua, Đổng A không phải không làm gì. Hắn muốn thử nghiệm xem máu của mình có thể khiến cho người khác mạnh lên giống như Sở Tuyết hay không.
Nếu được, an toàn của mọi người có thêm một phần bảo đảm. Chỉ tiếc, tiêu hao hơn 100 con chuột núi không đạt được kết quả gì, để cho hắn có chút buồn rầu.
Số chuột núi này sinh sản rất nhanh là một loài vật mới trong khu chăn nuôi, do Lão Tân và Lập Thành đi vào núi lấy củi phát hiện được đem về. Bọn chúng được nuôi rất sạch sẽ, có thể dùng ăn được. Dù cho loài này sinh sản rất nhanh cũng cần vài tháng sau mới có thể khôi phục số lượng.
Đổng A cho rằng Sở Tuyết có thể là trường hợp cá biệt, cũng có thể máu của hắn chỉ phản ứng với người, nhưng không có đối tượng thử nghiệm đành tạm thời từ bỏ.
Việc trở thành lính đánh thuê cho căn cứ Z hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ qua. Nói như vậy, muốn trở thành lính đánh thuê chính thức cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Thứ nhất phải có thực lực, thứ hai là nguồn gốc rõ ràng.
Hai điều kiện này, may mắn mà có lão Tân quen biết với Người trợ lý nhẹ nhàng đạt yêu cầu, không biết có bao nhiêu người vót nhọn đầu muốn hợp tác chính thức mà không được.
Sau đó Đổng A cũng không có giấu giếm, đem việc này công khai với tất cả đội viên. Ban đầu Lão Tân nhất quyết muốn gia nhập, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của đội trưởng cộng với khi nghe tới mình còn phải ở lại bảo vệ lũ trẻ mới coi như thôi. Còn những người khác chỉ biết lo lắng cho đội trưởng. Bọn họ cũng không phải là “cải tạo chiến sĩ” giống như Đổng A. Điều duy nhất họ có thể giúp đó chính là cố gắng hết sức bảo vệ mọi người trong căn cứ an toàn.
“Ngươi cũng hiểu, ta và Sở Tuyết cùng với cải tạo chiến sĩ khác có chút không giống, để tiện hành động, ta cần ngươi ra mặt xin người trợ lý cho ta và nàng một biên chế tiểu đội riêng.”
“Đội trưởng không cần lo lắng, năng lực của người, ta cũng biết một chút, hơn xa cải tạo chiến sĩ bình thường, hẳn là phiên bản cải tiến. Cái này có thể lo liệu được. Chỉ là với phong cách làm việc của bọn họ sẽ luôn có một bài kiểm tra, ta tin ngài có thể nhẹ nhõm ứng đối.”
Chuyện này đến đây xem như thương lượng xong. Chỉ chờ thời tiết thuận lợi trở lại có thể tiến về căn cứ Z.
…
Hơn một tháng trôi qua, sương mù đã bị ánh nắng xua tan đi từ lâu, mang cái khô hạn trở lại với vùng đất này. Chỉ là gió ngày một lớn, mang theo cát bụi không ngừng vần vũ trên không, bây giờ ra ngoài chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là gió cát. Gió lớn như vậy ở gần biển, lại không có mưa, sóng gần bờ có mãnh liệt chút ít, nhưng càng ra xa bờ mặt biển càng tĩnh lặng, giống như hồ nước vậy, mang đến cho người ta cảm giác quái dị.
Mấy ngày nay Đổng A không có tiến về căn cứ Z mà vẫn nán lại căn cứ trên núi đều có lý do cả. Hắn đang đợi…
Một ngày này, Đổng A đang loay hoay máy khí tượng ở phòng chỉ huy trung tâm.
“Đến rồi!” Đổng A kêu lên.
Bị tiếng kêu bất chợt làm cho giật mình, những người khác trong phòng đều quay đầu nhìn lại. Không đợi mọi người hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, Hắn hỏi trước:
“Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Lão Tân như hiểu được nhanh chóng trả lời: “Tất cả đều ổn.”
Những người khác đều hiểu được vấn đề nhanh chóng rời đi phòng điều khiển trung tâm. Đổng A cũng chỉ ở lại thêm một chốc lát điều chỉnh máy móc sau đó trở lại mặt đất. Vừa leo lên trên, dưới chân đã truyền đến rung động, ban đầu chỉ lắc lư nhẹ, tiếp theo nhanh chóng mạnh lên, sau đó rung lắc dữ dội.
0