Sáu trăm năm trước, Đại Đế Đô.
Tại một trạm dịch trung chuyển quái thú, mỗi một canh giờ đều có hàng dài đoàn xe ra vào hầu như đều là vì Binh Bộ vận chuyển. Càng có không ít được đưa về cho các gia tộc, thương buôn đoàn lái rải rác khắp mọi nơi.
Trạm dịch trung chuyển như vậy không phải hiếm thấy ở Đại Đế Đô nhưng rất ít nơi vận chuyển thú, bởi vì khâu quản lý thú loại rất vất vả. Lương thấp, việc nhọc may mắn nó hỗ trợ rất nhiều trong vận chuyển cho nên được phe phái Triều Đình công nhận giúp đỡ nhiệt tình.
Đại Đế Đô rộng lớn như vậy nhưng thực tế trạm dịch trung chuyển quái thú ở đây số lượng cực kỳ thưa thớt, e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong đó, một nơi lớn nhất sinh ý mười phần đủ đến nỗi có thể thấy lực lượng của Binh Bộ Triều Đình không ngừng ra vào, luận phạm vi trạm dịch đã kéo dài mấy hàng xá.
Phải biết, Đại Đế Đô tấc đất tấc vàng !
Một đám quân binh, đều mặc quân phục Triều Đình, đây là quân huy của Cấm Vệ Triều Đình không thuộc bất kỳ lực lượng nào trong Lục Quân của Lục Đại Tướng. Cấm Vệ rất ít xuất hiện trên đường lớn, bởi vì nhiệm vụ trọng yếu của bọn hắn là bảo vệ cho Nhân Hoàng, canh cẩn hoàng cung.
Nhưng một khi Cấm Vệ xuất hiện tại ngoại, nói rõ Nhân Hoàng có nhiệm vụ trọng yếu buộc bọn hắn phải thực hiện, ai dám cản đường ?
Cấm Vệ làm việc rất bá đạo, hoàn toàn có thể “Tiền trảm hậu tấu” cho nên ngay cả Tể Tướng Nhân tộc cũng không thể xen vào, một trạm dịch trung chuyển quái thú đương nhiên không dám lãnh đạm trước bọn hắn, đem thứ kỳ trân dị thú vừa tìm thấy hai tay dâng lên.
Một con Hắc Ngạc Ngư khổng lồ !
Hắc Ngạc Ngư này chí ít to lớn hai mươi trượng tả hữu, cực kỳ hung tợn, nếu không phải có Khốn Tỏa Yêu Liên đem nó ràng buộc ở đó nói không chừng toàn bộ dịch trạm bị nó phá tan nát tức thì.
Đội trưởng Cấm Vệ mang theo mấy chục tên Cấm Vệ tinh anh đi theo, khí thế vô cùng bước đến trước mặt Hắc Ngạc Ngư, đem nó quan sát thật kỹ từng chút một.
Chưởng quầy đi theo sát phía sau, hai lòng bàn tay chà chà cười gian: “Ngao đội trưởng quả nhiên phi phàm, kẻ khác gặp nó đều sợ bạt hồn khiếp vía. Ngài vậy mà dám đến gần quan sát, phi phàm a !”
Ngao Y, đội trưởng Cấm Vệ, tu vi Trúc Cơ đỉnh phong đại viên mãn đã lâu năm, khí cơ trầm ổn, cực kỳ cẩn trọng trong hành sự luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ của Nhân Hoàng giao phó. Luận danh tiếng đều không thấp trong cả Đại Đế Đô. Hắn tuổi mới 40, Trúc Cơ cảnh tại độ tuổi này được xem là thiên tài, được đánh giá và kỳ vọng cao sẽ đạt Kết Đan ở tương lai gần.
Ngao Y lườm chưởng quầy, nói: “Các ngươi từ đâu bắt được chủng loại này ? Chớ có giấu diếm, Hắc Ngạc Ngư cực kỳ hiếm thấy thậm chí nghe nói sớm tuyệt tích khỏi thế gian, như các ngươi bẩm báo đầy đủ chắc chắn Nhân Hoàng bệ hạ sẽ ban thưởng.”
Chưởng quầy nghe vậy mừng như điên: “Tạ ơn Ngao đội trưởng ! Ta tuyệt đối không dám giấu diếm, thế nhưng trước tiên tiểu nhân phải nói một chút a. Để bắt được nó chúng ta đã . . .”
Ngao Y đưa tay chặn lại, nói: “Không cần nhiều lời, Triều Đình sẽ trả giá cao cho các ngươi.”
Chưởng quầy kinh hỉ, mặt mũi bỉ ổi vô cùng đem câu chuyện kể lại đầu đuôi: “Để bắt được con Hắc Ngạc Ngư này, phải kể về cố sự mười tám năm trước . . .”
Theo lời hắn, mười tám năm trước khi mà Yêu Địa cùng Nhân Thổ còn qua lại giao thương. Con đường giao thương này phải đi qua Cửu U Thành, mới tới Yêu Địa, ở đây lúc bấy giờ xảy ra một sự kiện không tưởng.
Cổ Họa đại sâm lâm xảy ra nội loạn !
Nhận lệnh treo thưởng của trạm dịch trung chuyển quái thú, Đại Lan dong binh đoàn tức tốc lên đường đi săn Tiểu Yêu cấp Yêu Quái đem về thuần hóa.
Bởi vì con đường giao thương còn mở, Yêu tộc không cấm săn lùng Tiểu Yêu cho nên Nhân tộc có thể tự ý ra vào hành sự. Từ Yêu Thú đến Yêu Quái, phàm là không thuộc thế lực lớn đều nơm nớp lo sợ bởi các Liệp Thú Giả, Liệp Thi Giả cực kỳ bá đạo.
Bọn hắn như cá gặp nước, thừa nước đục thả câu khi Cổ Họa rơi vào nội loạn. Đừng nói Tiểu Yêu, ngay cả Thượng Yêu đều bị cuốn vào vàng thau lẫn lộn, làm ngư ông đắc lợi Nhân tộc sao bỏ qua cơ hội này.
Cái bắt thì bắt, cái nhốt thì nhốt. Giết, ăn, phá, . . . Tội ác không thể đong đầy, cho đến khi bọn hắn chọc giận một chủng tộc. Thứ chủng tộc sớm bị ruồng bỏ khỏi Yêu tộc, bị phỉ báng và sợ hãi, Hắc Ngạc tộc.
Hắc Ngạc tộc, thiên sinh là tạp chủng, mang hai dòng máu Ma và Yêu. Bị Yêu tộc ruồng bỏ tại một cấm vực, nơi mà các thợ săn phải đi qua nếu đi từ Nhân Thổ bên kia. Một con Hắc Ngạc Ngư từ đâu xuất hiện, dũng mãnh kinh người, nó hung hãn tới nỗi khiến cho Đại Lan dong binh đoàn đều tan nát không ai có thể chống cự.
Các Liệp Thú Giả, Liệp Thi Giả đều nhìn ra đây là chủng Hắc Ngạc Ngư trong truyền thuyết, giá trị liên thành. Càng như vậy, bọn hắn càng điên tiết tham lam, vứt bỏ sợ hãi lại phía sau đem toàn lực cố bắt giữ lấy Hắc Ngạc Ngư cho bằng được.
Cái giá cho sự tham lam không hề nhỏ, Đại Lan dong binh đoàn tử thương thảm trọng nhưng rốt cuộc khống chế được Hắc Ngạc Ngư, đoàn trưởng mặc dù là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong nhưng bởi vì trận chiến này mà dường như kiệt quệ hoàn toàn, và hắn cũng là kẻ duy nhất còn sống sót.
Phải biết, Tiểu Yêu đỉnh cấp là Yêu Quái, Yêu Quái là có thể so sánh với đỉnh cấp Luyện Khí. Nói cách khác, đạt đến Trúc Cơ cảnh đã có thể xem là Thượng Yêu ở Yêu tộc. Nhưng Hắc Ngạc Ngư một tôn Tiểu Yêu đỉnh cấp lại đánh cho cả một dong binh đoàn Đại Lan cùng tu vi ngang cấp sơ kỳ Thượng Yêu đều thương vong thảm trọng.
Đây là thiên sinh lực lượng của chủng tộc bị ruồng bỏ, chính vì sự điên cuồng khát máu này cho nên bọn chúng mới bị xa lánh.
Ngao Y đội trưởng nghe xong, không khỏi trầm ngâm: “Cổ Họa đại sâm lâm vậy mà có nội loạn ? Làm sao tin tức này không truyền đến tai Triều Đình a ?”
Chưởng quầy giật mình: “Ta tuyệt đối không dám nối dối, là đoàn trưởng Đại Lan cung cấp thông tin. Nhìn bộ dạng của hắn như vậy ta tin tưởng đây là sự thật a !”
Sau đó, Ngao Y đem Hắc Ngạc Ngư mua lại với giá liên thành, bắt đầu vận chuyển nó về nơi biên cương. Theo lệnh Nhân Hoàng truyền xuống, Cửu U Quân đang cần gấp hàng loạt cự thú để hỗ trợ xây thành, chỉ cần là cự thú bất luận tính cách thế nào cũng có thể bị thuần hóa, đem đến là được.
. . .
Nửa tháng sau đó, Cấm Vệ đi đến Cửu U Thành.
Cửu U tộc nhân vật cao tầng đi ra nghênh đón, Ngao Y mang Hắc Ngạc Ngư tiến vào yết kiến Cửu U Quân. Vừa gặp thứ này, ngay cả Cửu U Quân cũng đều kinh ngạc đem nó tiếp nhận.
. . .
Lại nửa tháng sau, Hắc Ngạc Ngư không còn bị Khốn Tỏa Yêu Liên trói chặt mà trở nên trầm ổn nghe lời Cửu U Quân răm rắp, nó là một cự thú dũng mãnh. Hầu như tại khu vực thuộc về sơn trang đều do nó đôn đốc đám cự thú khác đi xây dựng, mà không phải ai khác.
Hoang lâm có quá nhiều hiểm nguy, chỉ có thân thuộc thiên nhiên mới có thể tiếp cận. Nhân loại căn bản không có cách khai thác, đây là lý do Cửu U Thành có thể dựng dục kiến tường dài hàng ngàn vạn dặm xa.
Chục năm sau đó, Hắc Ngạc Ngư mang thai, bào thai là kết tinh của nó cùng một con Quái Ngưu sừng sỏ. Cả hai sớm tối chung đụng, hơn mười năm trời nảy sinh cảm giác lạ, nó vậy mà thật hạ sinh một biến chủng lạ.
Một con dị thú, dị thú đi như nhân loại, hình thể là Quái Ngưu nhưng từ bộ da cho đến hàm răng con mắt đều là Hắc Ngạc. Cực kỳ ác tính, cực kỳ đáng sợ !
Ngày nó hạ sinh, trời nổ sấm chớp, đem đàn cự thú hoảng sợ. Ngay cả Quái Ngưu cha nó đều kinh hãi, Cửu U Quân biết chuyện nhưng thật không quan tâm cho nên nó may mắn lại sống trong sự bao bọc của Hắc Ngạc Ngư.
Ngày sau đó, Cấm Vệ đến, Ngao Y dẫn theo hàng loạt Cấm Vệ phụng Nhân Hoàng thánh chỉ đi tìm bắt lấy Hắc Ngạc Ngư. Cửu U Quân mặc dù rất quý trọng con cự thú này, nhưng đối phương là Nhân Hoàng không thể cải biến, chỉ có thể đối với nó xin lỗi đồng thời cam đoan bảo vệ hài tử của nó.
Hắc Ngạc Ngư cuối đầu cảm tạ, đem tiểu dị thú giao cho Cửu U Quân.
Thoáng chốc lại qua chục năm, tường thành xây dựng hoàn tất, bầy cự thú bị di dời tứ phía không còn như xưa. Khi Cửu U Thành hoàn tất, cũng là lúc Cửu U Quân biến mất biệt tăm, tiểu dị thú rơi vào hoang mang.
Nó không có bảo bọc từ Cửu U Quân, không có cha mẹ che chở, liền trở thành mục tiêu công kích đặc biệt khi nó có thể đi đứng như người. Hoàn toàn bị xem là Yêu chủng, truy tung diệt sát !
Sợ hãi, đau đớn, một vết sẹo do Khốn Tỏa Yêu Liên để lại trên quầng cổ còn đó. Nếu không phải một sức mạnh kỳ bí tại trúc lâm Bạch Tuyết Sơn Trang bắn ra giúp đỡ, nói không chừng lúc kia nó đã chết.
. . .
Đầu Nhất rờ vào vết hằn da thịt trên quầng cổ, sát ý lẫm lẫm, nếu không có Tử Âm Xà gọi lại hắn sợ là kích phát ra chỗ sâu trong nội tâm.
Hắn dù sao cũng là con của Hắc Ngạc Ngư, mang hai dòng máu Ma và Yêu !
Tử Âm Xà nhìn thấy Đầu Nhất trĩu nặng tâm tư, giục một tiếng: “Lão Đại ! Bọn hắn tới !”
Một tên nam hán tử to lớn, một tên mặt mày dữ tợn lão đầu. Hai cái đồng hành đi vào, lão đầu nói: “Lão Đại, lão Nhị hai vị tựa hồ đang tâm sự rất vui vẻ a !”
Nam hán tử ôm quyền: “Đại ca, Nhị ca !”
Tử Âm Xà thè lưỡi, nói: “Lão Tam lão Tứ các ngươi tới trễ a !”
. . .
—
Kết chương 14.
manhgame
0