Phong Hậu nhoẻn miệng cười, ánh mắt hướng về nơi chân trời xa xăm, lại ngước nhìn vĩnh hằng Huyết Nguyệt, từ tận sâu trong linh hồn thở dài một hơi. Rốt cuộc nàng đã làm được !
Trong tầm mắt nàng chỉ còn một đám chạy trối c·hết, không một ai không sợ hãi, dù là La Dực cường giả khét tiếng như vậy cũng sợ đến mất mật. Toàn bộ đều nằm trong kế hoạch, suôn sẻ đến nàng khó tin.
Dù sao Phong Hậu từng là một tôn Yêu Vương lừng lẫy, mặc dù tu vi nàng bị mất nhưng thân thể này từng hạt tế bào hay xương cốt đều là Vương cấp. Một khi bạo thể, khó ai tưởng tượng được sát thương khủng kh·iếp cỡ nào. Từ xưa đến nay, chưa hề có tiền lệ Vương giả tự bạo, cho nên không ai có thể ước lượng sự hủy diệt kia.
Phong Hậu tâm tư giống như được giải thoát, nàng lẩm bẩm, thân thể càng lúc càng mất khống chế không tự chủ lơ lửng bay lên cao hơn.
Giống như buông xuôi, càng như kiệt quệ. Đây là hậu quả của Hiến Tế, thân tử đạo tiêu !
“Tại một thế khắc nghiệt như vậy, mấy ai giữ vững được chính mình a ?”
“Sư tôn, đệ tử có lỗi với lão nhân gia người, là ta khiến ngươi hổ thẹn, là ta phụ lòng người."
"Nếu như có kiếp sau, Phong nhi nguyện vì người làm trâu làm ngựa, hết lòng hồi báo.”
"Sát Tẫn Vương vạn tuế. . .vạn tuế . . .vạ. . ."
Ánh mắt nàng nhắm nghiền, lệ thủy không tự chủ lăn dài xuống khóe mắt. Nguyệt huy dạ lên gương mặt nàng, tôn lên sự thanh lãnh mà kiệt ngạo của một đời Yêu Vương.
Nàng từng là tộc trưởng một đại tộc, là một Yêu Vương khét tiếng, nàng nhấc tay động chân đều khiến tứ phương kinh động. Nhưng tận sâu trong tâm trí nàng, nơi tâm khảm mềm yếu nhất kia, vẫn luôn là một tiểu nữ cô độc.
. . .
Phong Yêu tộc từ rất lâu về trước quyền thế đã ngập trời, trong tộc cao thủ nhiều không đếm xuể, đến nỗi đủ xưng là đại tộc. Dù cho Yêu Vương cũng phải kiêng kị nhượng bộ mấy bước.
Năm đó một tiểu công chúa ra đời, nàng trời sinh linh trí khả ái đáng yêu chiếm trọn tình thương trong tộc. Thẳng đến một ngày cha mẹ nàng bị hại c·hết, cái gọi là công chúa cũng không đáng một xu, bị toàn tộc t·ruy s·át !
Năm đó nàng mới 4 tuổi, trong mắt nàng trên trời không lối dưới đất không dung, thê thảm trốn khỏi Yêu Địa. Trời cao không có mắt, Tiểu Yêu non nớt đó lại bị Nhân tộc tu sĩ bắt nhốt đến Nhân Thổ, sống một đời gà chó không bằng, làm tỳ làm nô nhục không bằng c·hết.
Cái gì là nhân sinh, cái gì là nhân tính nàng đều thấm qua. Đau khổ cỡ nào nàng cũng từng cảm nhận, thẳng đến một ngày trong cơn uất hận nàng g·iết kẻ súc sinh kia, lại khiến tu vi càng mạnh hơn tu sĩ tức giận, xỉ nàng là nghiệt súc đáng bị tru diệt.
Một ải lại một ải, nàng không còn là tiểu công chúa yếu đuối. Sống trong đau khổ và uất hận, Phong Hậu nhờ đó trưởng thành, ngày ngày đối mặt vô vàn khốc liệt, cái gọi là tình thân hay cảm xúc từ rất lâu đ·ã c·hết trong lòng nàng.
Nàng muốn đồ Nhân tộc, diệt Phong tộc !
Rốt cuộc tin tức "Yêu Nghiệt" làm loạn kinh động Đại Đế Đô, Nhân tộc cao thủ tiến đến đem nàng trấn áp mang về gặp Nhân Hoàng. Lòng nàng như tro nguội, không còn tha thiết, bởi nàng tin rằng không ai có thể cứu nàng mà hơn hết nàng cũng không cần.
Sinh ra một thế này, đối với nàng chỉ là bất hạnh, có lẽ cái nàng lưu luyến nhất là chưa báo được thù !
Nhân Hoàng ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, cách tấm bình phong Hoàng Kim Long mà phán tội nàng, hòng đem nàng tế sống ở Điện Lưu Ly dọa kẻ gây ác quả.
Nhân Hoàng thanh âm giống như Long Khẩu, từng lời từng chữ quán xuyên nội đan nàng, đem tu vi của nàng đánh vỡ trở về nguyên sơ. Về phần Nhân Hoàng là ai, nàng làm sao không biết, là một trong ba bá chủ khủng bố nhất ở Dương Gian, nàng không có khả năng phản kháng.
Ngay tại nàng từ bỏ, một lão giả bình thường đi vào, hắn nói rất bình thường, vài ba chữ. Nàng cứ thế mà được thả, nàng chỉ thấy cao cao tại thượng Nhân Hoàng vậy mà đích thân đi xuống, khách khí, tay bắt mặt mừng cùng lão giả đó.
Nàng tự hỏi, lão giả là một trong hai vị bá chủ còn lại ? Nhưng không phải ba vị này như nước với lửa, làm sao tay bắt mặt mừng ?
Lão giả dắt tay nàng, một già một trẻ nghênh ngang thong dong bước ra Hoàng Thành, đi đến đâu tu sĩ quỳ lạy tới đó.
Chỉ gặp bọn họ liên miệng kêu "Bái kiến Sát Tẫn Vương !". Thông thường, có hiệu Vương, hẳn là Vương cấp đi ?
Nàng không quan tâm !
Cứ đi theo, lòng đ·ã c·hết, nàng không có ý chí, thù không thể báo tu vi thì bị phế. Nàng không có tâm tư giao tiếp cùng lão giả, thẳng đến đêm tối nàng bất tri bất giác ngủ đi, là vô thức gục ngã vì mệt mỏi.
Tỉnh dậy, một cuốn mật tịch rách nát nằm trên người nàng, nó đề bốn chữ [Sát Thiên Mật Tịch].
Thứ đem cả cuộc đời nàng thay đổi.
. . .
Ba mươi năm sau, nàng đạt đến Thượng Yêu cảnh.
Trăm năm sau, nàng phá vào Đại Yêu, chứng đạo Yêu Vương.
Phong Yêu tộc g·iết nên g·iết, tha nên tha, nàng đường đường chính chính đem oan ức phụ mẫu đòi lại, trở thành tộc trưởng. Nhân tộc cũng đưa nàng một công đạo, đem dòng dõi tên súc sinh kia cùng kẻ hãm hại nàng đều đọa chín đời, nhưng Phong Hậu không cần cũng không đếm xỉa.
Quyền uy tân Vương như tinh tú trên trời, không ai không kinh hãi. Ấy vậy mà, tân Vương uy quyền đó bây giờ đang tại Hầu Cốc, khom người trước vị lão giả bình thường kia.
"Tiểu yêu có ngày hôm nay cũng là nhờ tiền bối ban tặng, ngài đối với ta ân nặng như núi, ta đem cả đời báo đáp tuyệt đối trung thành !"
Mỗi một vị Yêu Vương đều là trụ cột, đều có kiệt ngạo riêng tuyệt không phục tùng ai. Có thể cúi đầu lập thệ đã nói rõ nàng ân oán phân minh, tuyệt không bình thường.
Lão giả ngồi câu cá bên hồ, bình thản đạo: "Ngươi vậy mà lĩnh ngộ được cuốn mật tịch đó a, ha hả. Xem như hữu duyên đi !
Lão giả thở dài, Phong Hậu hỏi: "Ngài có phiền muộn ?"
"Thông thường ai học được [Sát Thiên Mật Tịch] đều bị ta nhận làm đệ tử, ngươi dù sao cũng là Yêu Vương. . ."
Phong Hậu kinh hỉ, quỳ mợp xuống đất, đầu lâu dập sát đất, cung kính: "Đồ nhi bái kiến sư tôn !"
"Ngài nói đùa, có thể làm đệ tử ngài là đại cơ duyên, đệ tử bái kiến Sát Tẫn Vương !"
Lão giả này, chính là một đại cự đầu, cầm quyền chúa tể ở Yêu tộc. Kẻ mà dù cho ba vị tộc tể không nể mặt không được, trăm năm trước Nhân Hoàng tha cho Phong Hậu là vì nể mặt lão.
. . .
Nói thì chậm, Hiến Tế sớm đã ở giai đoạn khẩn thiết, sóng nước lãnh hải điên cuồng khuấy động, cuồng phong gào thét. Trật tự Âm Gian dường như bị đảo lộn, trời đất hôn ám.
Lúc này.
Cuồng phong kéo tới, chỉ thấy một đầu tử linh hiện thân, thân thể nó tuy là hồn phách nhưng cực kỳ ngưng thực, trên hồn thân khắc đầy Hắc Ấn đây là dấu hiệu của kẻ chứng đạo.
Tộc trưởng Hồn tộc, Oan Hồn tu vi Vương cấp !
Nó chỉ đứng xa xa nhìn về nơi này, mặc dù đã thu liễm nhưng khí tức thật sự rất kinh khủng, giọng nói như lệ quỷ kêu gào: “Phong Hậu Yêu Vương, vì cái gì ngươi muốn hại Hồn tộc, tộc ta cùng ngươi không thù không oán vì cái gì muốn Hiến Tế tại nơi này ?"
"Như ngươi có thiện chí, bản vương dám lập thệ, dùng toàn bộ pháp lực đưa ngươi đi nơi khác, tuyệt không có chút tham lam chí bảo trên người ngươi. Đồng thời vừa rồi đoạn ân oán kia ta cũng sẽ không truy cứu, ngược lại đem ngươi coi như bằng hữu sống c·hết không từ !”
Có thể để một tôn Vương cấp hạ mình như vậy, đổi lại bình thường thì đây là chuyện thiên phương dạ đàm.
Phong Hậu giống như không nghe thấy, nước mắt cứ tràn xuống gò má, trong miệng thì lẩm bẩm:
"Phong Hậu ta lấy ba hồn bảy vía lập ra Hiến Tế, nguyện dâng lên hết thảy Tinh Khí Thần còn sót lại cho đấng Chí Tôn tồn tại trong mảnh thiên địa này. Chỉ để đổi con ta kiếp sau được an an ổn ổn mà sống một đời !"
Ước thệ xác lập, Hiến Tế triển khai. Hắc khí bủa vây nàng điên cuồng chui vào từng tế bào, đem nàng tứ mã phanh thây, tiếng đau đớn của Phong Hậu giống như vang vọng cả lãnh hải. Đãi cho hắc khí tan biến, còn xót lại chỉ là từng hạt huyết châu, cả một đời Yêu Vương chỉ còn như thế.
Huyết châu xếp thành một vòng đồ án. Huyết Trận Đồ, thứ dệt từ máu cùng ba hồn bảy vía của Phong Hậu, cứ một mực lơ lửng giữa không trung. Nó ngày càng phát ra huyết quang, đem vùng không gian nơi này ánh như huyết hải.
Oan Hồn đứng một bên vừa giận mà vừa sợ, hắn dù là Vương giả nhưng không dám can thiệp, lại giận vì tổ địa Hồn tộc sắp bị vạ lây.
Năm đó tám trăm vạn dặm đất đai bị hóa bạch sắc đến nay còn in sâu trong lòng hắn, dù là hiện tại Không Bạch Lĩnh Vực không phải cấm khu, nhưng tuyệt không có bất kỳ tử linh nào dám bén mảng đi vào.
Oan Hồn thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Khốn kiếp ! Ngươi đem lời nói bản vương để ngoài tai ?”
Oan Hồn bùng phát Vương khí, quanh khu vực mấy trăm dặm hải lý sóng kêu biển ghềnh, lực lượng của hắn mãnh liệt tới mức thiên địa khí tượng giống như vì đó thay đổi. Một kích toàn lực của Vương cấp sơ kỳ b·ị đ·ánh ra, hắn muốn đem Huyết Trận Đồ phá diệt, cản trở Hiến Tế.
“Vèo.”
Một đạo hắc tiễn từ chân trời lao đến, đem chưởng ấn toàn lực của Oan Hồn chia năm xẻ bảy tiêu hao không còn một mảnh.
Oan Hồn giận run người: “Hắc Quang Tiễn, không nghĩ tới Ngạ Oa ngươi lại can thiệp, rốt cuộc ngươi muốn cái gì ? Muốn có người thi triển Hiến Tế để rước trừng phạt từ đấng Chí Tôn, ngươi cùng tộc ngươi sẽ trở thành Âm Gian chi địch !”
Oan Hồn sau đó phủi tay rời đi, nhanh nhất có thể mang theo tổ địa Hồn tộc rời khỏi khu vực này. Hắn là sợ Hiến Tế dẫn nơi đây sẽ thành cái thứ hai Không Bạch Lĩnh Vực, vạ lây tổ địa.
Mà càng để hắn kinh hãi là thực lực của Ngạ Oa, tộc trưởng Ngạ Quỷ tộc, một tôn Ngụy Quỷ Vương.
Hồn tộc cùng Ngạ Quỷ tộc đều là nhị tộc thuộc Hạ Vị tộc. Hắn vậy mà không có sức hoàn thủ với Ngạ Oa !
Hiến Tế sắp kết thúc, viên mãn ý nguyện Phong Hậu. Tự đằng xa lại vụt đến một chi Hắc Quang Tiễn, một tiễn này không có kinh thế chi uy như lần trước, nhưng lực lượng vô cùng tinh chuẩn, thẳng hướng Huyết Trận Đồ.
“Đoàn!”
Chỉ nghe tiếng ai oán giống như hồn linh vang vọng khắp đất trời, là âm thanh cay đắng oán giận của Phong Hậu.
Huyết Trận Đồ bị phá một góc, Hiến Tế của Phong Hậu trở thành thất bại.
Huyết Trận Đồ không còn uy năng, không có đủ ba hồn bảy vía của Phong Hậu thủ hộ, trở thành một đống huyết châu lơ lửng. Mỗi một viên huyết châu đều tản ra huyết quang diệu vợi, như là đại bổ đan dược.
“Ha hả, ông trời giúp ta. Phong Hậu a Phong Hậu, không nghĩ tới a, lão phu làm sao bỏ qua cơ hội này.”
Một thanh âm già nua truyền đến, không phải Thi Ân lão thi quỷ thì là ai ?
Nhìn đống huyết châu kia lão rung động đến đỏ mắt, Thi Ân có thể tưởng tượng được một khi thôn phệ chúng thì tu vi không thể nào không đột phá, lúc kia còn không phải phá vào Vương cấp ?
Sống đến tuổi của hắn, danh vọng địa vị quyền lực tuy cần thiết nhưng cái nào thắng qua tuổi thọ cùng phá cảnh ? Không phá cảnh, chỉ có c·hết, c·hết là hết đem theo được gì ?
Hắn kẹt tại đỉnh phong đại viên mãn Quân cấp bao nhiêu lâu ? Mấy trăm năm hay mấy ngàn năm đều không nhớ nổi. Vòng Huyết Tế này không những mang ba hồn bảy vía của Phong Hậu mà còn có cốt thân, nhục thân Vương giả. Đối với dạng già nua như hắn, là kinh thiên đại bổ đan !
Đây là lý do mà Thi Ân quyết tâm không đi, dù cho có giáp mặt với Vương giả cũng không sợ hãi kiên quyết đến cùng.
“Lão phu từ đầu căn bản không quan tâm mấy thứ chí bảo kia a, đều là hư cấu, trên đời này căn bản không tồn tại Sinh Giới. Nếu không sư tôn ngươi đã sớm tìm được đi ?"
"Mà lại, nếu ngươi có Sinh Giới, làm sao lại không đưa hắn mà lưu lạc đến Âm Gian ? Xâu chuỗi lại liền hiểu, ngươi căn bản không có chí bảo, là do ngươi muốn dùng Hiến Tế, muốn mượn đám đông đuổi g·iết mà thực hiện Hiến Tế giống Cửu U Quân đi ?"
Thi Ân không nói nhiều lời, muốn nhanh nhất một ngụm nuốt lấy huyết châu. Chỉ là lúc này một cỗ cực kỳ âm tà, giống như chí ác chí tà hiện thân, Thi Ân cảm thấy cả mảnh thiên địa này đều đang run rẫy, trong mắt lão thi quỷ chỉ còn một cảnh tượng.
Thiên khung bị xé toạt làm hai !
Tại trong rạch trời, một con ngươi màu đỏ máu, tiếp đó một đôi cự mục, lại tới móng vuốt, cánh lớn, . . . chui ra ngoài.
Nhanh chóng, một loại không thể hình dung khủng bố cự thân che lấp thiên địa này, nó mang dáng dấp của ác quỷ, cái này để Thi Ân như hóa đá, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.
Hắn khô khốc lẩm bẩm: “Quỷ. . . Quỷ Vương !”
Vô Thần Giới chia làm Dương Gian cùng Âm Gian. Nhưng từ rất xa xưa về trước, nơi đây không có Thần Linh chỉ có Quỷ Ma, một giới này Quỷ Ma chính là tồn tại cao nhất, là Chí Tôn, là đồ đằng đại diện cho trường sinh bất tử, được thiên hạ quỳ bái.
Ác Quỷ hung tợn gầm thét, tiếng hống như từ vạn trượng thâm uyên truyền lên, xung quanh mấy ngàn dặm sinh mệnh đều hóa thành hư vô, bao quát Thi Ân bậc cao thủ này.
Thi Ân tại chỗ bỏ mạng ngay cả nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, chỉ còn đống vải vụn rơi xuống sông Đại Thiên Hà. Đỉnh cấp Quân cảnh tồn tại, cảnh giới bị tu sĩ điên cuồng khát vọng hướng đến, cứ nhẹ nhõm như vậy bị diệt !
Ác Quỷ nhìn chằm chằm tàn phẩm của Huyết Trận Đồ, nó vậy mà hóa thành một đạo linh hồn muốn dung nhập đi vào, tại cách trận đồ ba tấc bỗng nhiên bị một đạo kết giới cản lại, giống như bị định thân treo lơ lửng giữa không trung.
Một màn này như bị Thi Ân thấy chắc chắn càng kinh hãi !
Chí Tôn như vậy lại bị định trụ, đây là lực lượng cỡ nào ?
Mà tại xa xa nơi chân trời, một gã trung niên mặt quỷ nhìn về nơi này kinh hãi: “Chí Tôn làm sao dừng lại, hay là đã bị các bậc Chí Tôn khác phát giác ? Không được, bản vương đã hết sức không thể để bị phát hiện.”
Nói xong hắn cực tốc bỏ trốn, đem hết thảy ký ức chặt bỏ, không muốn liên lụy.
Hắn chính là kẻ cứu Phong Hậu từ tay Oan Hồn, cũng là kẻ phá thuật Hiến Tế của Phong Hậu, Ngạ Oa tộc trưởng Ngạ Quỷ tộc.
. . .
Hồn linh Trương Thượng phiêu dạt ức ức vạn năm mà tính, bị tước đi quyền được c·hết, ký ức t·ang t·hương cùng tri thức sâu rộng từ các thế giới đi qua, các triều đại cường thịnh nhất gộp lại để cho sự thông tuệ của hắn vượt xa phạm trù của một phàm nhân nên có.
Hắn có lẽ đã không còn là Trương Thượng của năm đó, không chỉ là một Đội Trưởng Đội 7, không chỉ là "Báu Vật Quốc Gia Đặc Biệt".
Hắn đã trở thành một [Thực Thể Tinh Tú] đôi lúc hắn vô thức hiện thế, đôi lúc lại vô tình xuất hiện khi thế giới bị ai đó cứu rỗi. Đều là may mắn, vì hắn căn bản không làm được gì ngoài du ngoạn.
Để rồi [Thực Thể Tinh Tú] đó vô tình bị thế nhân ca tụng, một đời truyền một đời, một giới truyền vạn giới, một năm đến ức vạn năm như vậy.
[Thực Thể Tinh Tú] tự bị tôn thành [Tinh Linh Vương] !
[Tinh Linh Vương] dần bị ghi tạc lại sử sách bởi sự trường sinh bất hủ, truyền qua các thời đại, nhưng có lẽ tại Vô Thần Giới như vậy [Tinh Linh Vương] chưa từng là một khái niệm, chưa từng xuất hiện trong cổ sử.
Cũng không biết đi đến khi nào dừng lại, Trương Thượng đã từng hi vọng mình sẽ hồi sinh đúng nghĩa, để trở thành một con người bình thường thậm chí là một động vật nhỏ. Nhưng suy nghĩ và khát vọng của hắn từng chút một bị thời gian mài mòn cho đến tuyệt vọng vô dục.
Rốt cuộc, tại một nơi nào đó u ám, hắn thấy một tia huyết quang. Khung cảnh hiện lên càng rõ, là một đống huyết châu lơ lửng, cùng một con Ác Quỷ ?
[Ting.]
[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi đã hoàn thành quá trình [Du Ngoạn Chư Thiên Vạn Giới] có thể tiến hành trùng sinh.]
[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi có 1 giây lựa chọn: 1 - Thôn Phệ và Trùng Sinh. 2 - C·hết.]
Trương Thượng kinh hãi, không kịp suy nghĩ chọn cái thứ nhất, đây là thứ hắn hằng mong mỏi. Chỉ thấy bản thân bị một cỗ lực lượng khủng kh·iếp lôi kéo, đâm xuyên qua ánh sáng màu đỏ thứ mà Ác Quỷ biến thành, hấp thụ tất cả và chui vào tàn phẩm của Huyết Trận Đồ.
Cứ như vậy, từ đầu chí cuối, bao quát ba hồn bảy vía của Phong Hậu, huyết châu hay Ác Quỷ đều dung nhập vào Trương Thượng.
Huyết Trận Đồ lập tức tái hiện, lấy một loại khủng bố gấp hàng vạn lần bùng phát, chiếu rọi toàn Âm Gian một cái rồi vụt mất. Trả lại một Âm Gian u ám, tiếng gió rít cùng sóng xô ầm ầm tái hiện.
Cô tịch, thanh lãnh . . . nơi Âm Gian.
. . .
________
Chương 3 đã sửa.
Mạnh.
0