Dương Gian, năm Thánh thứ 846, Nhân tộc được trị vì bởi Nhân Hoàng Đại Thiên thiên hạ thái bình, vạn dân ấm no.
Cửu U Thành.
Làm một trong Lục Đại Thành Trì, Cửu U Thành tuy tọa lạc tại tiền tuyến xa xăm nhưng đón nhận vô số thương đoàn. Bởi vì nơi này là chốt giao quan trọng giữa Yêu Địa và Nhân Thổ, nói cách khác mỗi một ngày vạn người tới lui là chuyện bình thường.
Theo lệ thường, ở đây tuy đông đúc nhưng rất trật tự nề nếp, đều là do có Binh Bộ cai quản. Chủ nhân của Cửu U Thành, là Cửu U tộc, tộc này mở đại biệt phủ Bạch Tuyết Sơn Trang cũng là to lớn tráng lệ nhất trong thành, chiếm cứ một nửa diện tích toàn phần.
Binh Bộ không phải ai xa lạ, mà là quân sĩ từ Cửu U tộc rèn luyện đi ra. Đích thị mà nói, là quân nhân dưới trướng của Cửu U Quân Đoàn, có thể xem bọn họ là người của Cửu U tộc cũng có thể coi là lính của triều đình.
Dù sao, Cửu U Quân cũng là một trong Lục Đại Tướng của Nhân tộc. Lục Tướng phò tá Nhân Hoàng Đại Thiên, cho nên Binh Bộ ở đây theo một góc nhìn nào đó cũng xem như người của triều đình, tuyệt đối không đơn giản, quyền uy dẫn đến cao ngạo.
Nhân sinh có phồn hoa, có cơ hàn, kẻ thì phú quý người thì đói khổ, muôn người muôn vẻ là điển hình hợp lý nhất ở đây.
Binh Bộ bị ghét hận, cũng được thương mến, đủ thứ vấn đề để cho một bá tánh hay nhân sĩ bàn tán thâu đêm. Đặc biệt, khi tam thiếu gia Cửu U tộc đăng cơ kế vị, thuế má tăng cao, ăn chơi đàn đúm, dân chúng oán hận.
Ngày hôm đó, Cửu U Thành dậy sóng không yên, nhị thiếu gia Cửu U tộc vậy mà t·ự t·ử vì hổ thẹn. Để người thổn thức, muôn vàn tiếc hận !
. . .
Trương Thượng sau khi lựa chọn thứ nhất, bị cỗ lực lượng huyền bí kéo vào Huyết Trận Đồ. Tỉnh lại đã thấy xung quanh toàn là hắc ám, không có bất kỳ thứ gì ngoài bản thân hắn.
Thanh âm đó lại vang lên.
[Hệ thống thông báo: Bởi vì ngươi hoàn thành [Du Ngoạn Chư Thiên Vạn Giới] sau khi trùng sinh mang theo vô tận hồi ức cùng khả năng vượt xa phạm trù của một phàm nhân. Cho nên ngươi có hai lựa chọn: 1 - Phong Ấn, 2 - Giải Khai ?]
[Phong Ấn: Hệ thống tiến hành phong ấn hết thảy năng lực cùng khả năng, do ngươi tự mở ra dần theo tu vi tăng cao lên. Nhưng bởi vì khó khăn từng chút, hệ thống sẽ cận kề chăm sóc cho ngươi với điều kiện nhất định, song hỗ trợ ngươi xây dựng Đại Linh Hải.]
[Đại Linh Hải: Khác với tu sĩ thông thường, Ý Thức Hải của ngươi sẽ trở thành nơi vững chắc nhất, không cho phép kẻ khác xâm nhập. Theo tu vi càng cao, Đại Linh Hải càng lớn mạnh kiên cố, tự hình thành một giới.]
[Giải Khai: Lập tức nhận tất cả năng lực sau khi trùng sinh, ngươi lập tức đạt đến cảnh giới dựa theo khả năng phi phàm đó. Tuy nhiên thân thể mới có khả năng Bạo Tạc, hay qui tắc thế giới ngươi đang sống không có khả năng tiếp nhận dẫn đến Bài Trừ.]
[Bạo Tạc: Mang theo tất cả sức mạnh tổng hợp từ Tinh Thần Lực của ngươi p·hát n·ổ, vạn vật c·hôn v·ùi.]
[Bài Trừ: Mỗi một thế giới đều có quy tắc riêng, nếu ngươi trái nó thì bị loại bỏ, nếu ngươi cường đại hơn nó thì ngược lại.]
[Hệ thống nhắc nhở: Lựa chọn của ngươi là gì ?]
Trương Thượng nhoẻn miệng cười, dứt khoát: "Thứ nhất !"
[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi tiến hành lựa chọn [Phong Ấn] báo cáo tổng thu hoạch: Ngươi sau khi hoàn thành [Du Ngoạn Chư Thiên Vạn Giới] tiến hành [Thôn Phệ và Trùng Sinh] đã thôn phệ thành công Thiên Thù Ác Quỷ tu vi Hoàng cấp Quỷ Hoàng đỉnh phong đại viên mãn, thôn phệ thành công toàn bộ Tinh Khí Thần cùng ba hồn bảy vía của Phong Hậu tu vi Tướng cấp đỉnh phong đại viên mãn, thôn phệ thành công [Sinh Giới] - mầm sinh mệnh của thế giới, thôn phệ thành công Cốt Hủ tu vi Quân cấp Cốt Quân sơ đẳng thượng kỳ, thôn phệ thành công lượng lớn quân đoàn La Sát - tám trăm ngàn tôn La Sát, thôn phệ thành công La Dực tu vi Quân cấp La Sát Quân đỉnh phong thượng kỳ, thôn phệ thành công Thi Ân tu vi Quân cấp Thi Quân đỉnh phong đại viên mãn.]
[Hệ thống nhắc nhở: Đại Linh Hải đã được xây dựng, ngự tại Ý Thức Hải, ngươi có thể dùng ý niệm ra vào bên trong. Toàn bộ thu hoạch đều nằm tại nơi này, tùy ngươi sử dụng.]
[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi được quyền hỗ trợ từ sự thông tuệ của hệ thống, có thể vấn đáp bất kỳ thứ gì từ ngươi, có điều kiện.]
. . .
Phiêu dạt ức ức vạn năm, hắn tâm tính thay đổi rất nhiều cho đến hiện tại đã trở nên không cầu không nghĩ, đem mọi thứ xung quanh đều là xem nhẹ. Hắc ám bủa vây thì sao ? Với hắn cũng không có gì lạ, giống như lúc trước.
Chỉ là đến bây giờ hắn cũng không thể khép miệng cười, hắn biết mình sắp trùng sinh. Sống lại, là thứ hắn khát vọng nhất, chí ít hắn có được quyền được c·hết.
. . .
“Nhị thiếu gia, là ta hại ngươi !"
"Ta đáng c·hết a, Mạnh phu nhân ta có lỗi với người. Ta làm sao ngu xuẩn như vậy, tại sao lão thiên không lấy mạng ta a !"
"Nhị thiếu a nhị thiếu, ngài là bị ta hại c·hết !"
Tiếng khóc than ai oán bên tai đem hắn tỉnh lại, đó là một tên tiểu đồng quần áo tả tơi, khuôn mặt tiều tụy. Hắn gọi Lưu Hỷ, mới mười mấy tuổi, là tiểu đồng đi theo tiền thân quá cố, từ nhỏ một mực hầu hạ bên cạnh Mạnh Nại Hà.
Cửu U tộc thuộc hàng đại tộc, Cửu U Quân có năm người con. Con cả Cửu Úc m·ất t·ích biệt dạng, con thứ Mạnh Nại Hà, con trai thứ ba gọi Cửu Linh cuối cùng là hai vị công chúa nết na thùy mị.
Bởi vì là con thứ, cho nên gọi Mạnh Nại Hà mà không phải Cửu Nại Hà. Cũng là người đã mất, bị Trương Thượng trùng sinh đi vào.
Lưu Hỷ cảm nhận được có gì đó không đúng, dần ngẩng mặt lên, không khỏi để hắn kinh hãi: "A !"
"Nhị thiếu, ma quỷ, aaa cứu mạng a. . ."
Toàn thân hắn run rẫy vô độ, sắc mặt trắng bệch. Hắn tuy kính trọng Mạnh Nại Hà nhưng tuyệt nhiên sợ ma, rõ ràng là một n·gười c·hết vì sao sống lại ?
Trương Thượng không quan tâm, đưa tay phải lên cao, đến tay trái, kiểm tra đến các vùng khác trên bộ thân thể này. Hắn không cầu gì, chỉ cần như vậy là đủ !
Hắn không khỏi chảy nước mắt, tự hỏi đây không phải mơ đi ?
"Lưu Hỷ ?" Trương Thượng tự nói.
Lưu Hỷ thở dốc, đem bản thân trấn an: "Ngươi. . . ngươi là nhị thiếu gia sao ?"
Trương Thượng cũng không ngăn cản, từng dòng ký ức của tiền thân tuôn về, dần dần dung hợp, hắn rốt cuộc hiểu rõ tiền căn hậu quả mà tiền thân Mạnh Nại Hà c·hết.
Trương Thượng khó khăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lưu Hỷ, bình thản nói: “Nếu như ta nói không phải đây ?”
Ánh mắt kia cực kỳ thâm sâu, giống như đem tâm tư Lưu Hỷ nhìn thấu đáo từng chút một. Lưu Hỷ không khỏi tuyệt vọng, buồn bã nói: "Như vậy ngươi hẳn là Ma Quỷ đi, hay là Yêu Nghiệt ? Ta chỉ là một tên tiểu đồng tùy ngài định đoạt."
Lưu Hỷ nói đến đây, vội vàng dập đầu sát đất nói:
"Ta chỉ cầu xin ngài một chuyện, hãy báo thù cho nhị thiếu gia nhà ta. Rõ ràng nhị thiếu là một người hiền hậu, từ nhỏ tật nguyền càng không thể tu luyện, ấy vậy mà. . . bị tên đó hại c·hết. Không, là bị ta hại c·hết, xin ngài hãy báo thù cho thiếu gia để hắn có thể yên nghỉ nơi suối vàng."
Trương Thượng gật đầu: “Chuyện đó ngươi không cần lo lắng, ta sẽ !”
Lưu Hỷ vui mừng: “Nghe nói tháng trước ở trong Cửu U Thành có gia tộc nhỏ, gia chủ trong đêm hạ sinh con trai, nhưng đứa nhỏ khốn khổ vừa sinh liền biến thành vũng máu. Chuyện còn chưa dừng lại, vũng máu lại tái tạo thành hình thù quái vật điên cuồng g·iết chóc, may nhờ Cửu U Tông nội môn đệ tử tới kịp nếu không kết cục khó nói.”
Nhìn thấy Trương Thượng cười cười nhìn mình, Lưu Hỷ không khỏi chột dạ, nhưng rốt cuộc lắc đầu chán nản: “Bỏ đi, ta đối với nhị thiếu gia có quá nhiều tội lỗi. Bây giờ cũng bị giam lỏng tại đây, sớm đã sống không bằng c·hết, ngài như muốn lấy mạng ta thì cứ tự nhiên.”
Trương Thượng cau mày: “Ngươi vì sao bị giam tại đây ?”
Sau đó, theo lời hắn kể lại, bi kịch xảy ra độ mấy ngày trước:
Lưu Hỷ từ lâu đã là một dược đồng tập sự, bởi vì thân phụ là một dược đồng dày kinh nghiệm cho nên từ nhỏ hắn đã được dạy bảo rất nhiều về kiến thức thảo dược. Hôm đó hắn cùng một dược đồng khác ra ngoại ô Cửu U Thành hái thảo, may mắn tìm được Tứ Phiến Thảo cho nên quyết định đem trân thảo về tộc làm cống hiến.
Dược đồng kia mặc dù không đủ kiến thức nhìn hàng nhưng khi đem chuyện này nói với chủ nhân của nó, một Luyện Dược Sư cấp Học Đồ sơ giai, Tứ Phiến Thảo liền bị hắn bỏ vào túi riêng. Đáng nói ở chỗ, hắn tự nhận là của mình, trắng trợn c·ướp công của Lưu Hỷ và ai cũng tin tưởng điều đó.
Tứ Phiến Thảo vốn dĩ rất quý hiếm, chữa được nhiều loại bệnh n·an y·. Giá trị của nó có thể nói liên thành, nếu đem nó luyện thành đan để chữa thương, là cực kỳ hiệu quả.
Cửu U tộc có vài kẻ nắm thân phận rất cao, tỉ như Tộc Trưởng, Gia Chủ, hay Hội Đồng Trưởng Lão.
Hội Đồng Trưởng Lão gồm mười một người hết thảy, đương hiện chín người. Chỉ có Đại Trưởng Lão cùng Thập Nhất Trưởng Lão ít gặp, Tứ Phiến Thảo được kỳ vọng có thể chữa trị cho Cửu Thập Nhất, đem vị Trưởng Lão được cho là trẻ tuổi mà tài năng nhất này tỉnh lại.
Một khi cứu được Thập Nhất Trưởng Lão, Cửu U tộc phục hưng lần nữa, thì đây là cỡ nào công lao ? Vị Luyện Dược Sư cấp Học Đồ kia nghĩ đến thôi cũng thấy vui mừng, con đường thăng tiến còn xa sao ? Chuyện càng đáng giá, chính là nghe đồn Thập Nhất Trưởng Lão là con trai của vị Đại Trưởng Lão thần bí kia.
Cổ sử ghi chép, Đại Trưởng Lão Cửu U tộc, không chỉ tu vi cường đại còn là một tôn Luyện Dược Sư cấp Đại Sư, tài năng đến mức được Nhân Hoàng Đại Thiên khâm chỉ mời về Đại Đế Đô làm Đan Ti Chấp Quản Sự, chỉ nhiêu thôi cũng đủ để tên Học Đồ muốn ôm bắp đùi đến phát điên
Nhưng ă·n c·ắp vẫn là ă·n c·ắp, là hắn đoạt được từ Lưu Hỷ, vốn dĩ Tứ Phiến Thảo là do Lưu Hỷ tìm về dùng để đổi điểm cống hiến. Với mong muốn có thể đem điểm cống hiến trao đổi được thứ tốt, mang cho nhị thiếu gia Mạnh Nại Hà của hắn.
Rốt cuộc, Tứ Phiến Thảo cũng luyện thành đan, trái với mong đợi sau khi Thập Nhất Trưởng Lão dùng xong không những hết bệnh ngược lại phún huyết càng thêm trầm trọng. Hội Đồng Trưởng Lão vì đó nổi trận lôi đình, đem kẻ dâng đan đi lên xét xử.
Bằng tài lực cùng quan hệ của mình, tên Luyện Dược Sư cấp Học Đồ đem toàn bộ đầu mâu chỉ về Lưu Hỷ. Tuyên truyền Lưu Hỷ muốn vì nịnh nọt Thập Nhất Trưởng Lão mà nhờ vả mình dâng đan, còn ngụy tạo rằng hắn vốn dĩ không quan tâm những thứ phù phiếm như vậy nhưng bởi Lưu Hỷ quá mức cầu khẩn cho nên nhẹ dạ giúp đỡ.
Lưu Hỷ không quyền không thế, thấp cổ bé họng chỉ có thể hứng chịu hết thảy tội danh hãm hại Trưởng Lão, không một ai thèm vì hắn minh oan. Bị t·ra t·ấn cùng h·ành h·ạ trong địa lao đến mức sống không bằng c·hết nhưng tuyệt nhiên hắn không có nửa điểm thừa nhận mình làm, hắn không phục, hắn bị oan !
Thẳng đến tam thiếu gia Cửu Linh đến đây thăm hỏi hắn, giận dữ quát tháo kẻ tra khảo vì hắn đòi công đạo, hắn mới cảm động vô cùng. Cửu Linh cũng hứa hẹn đem hắn cứu ra ngoài, giúp hắn minh oan, chỉ cần hắn ngoan ngoãn ký vào một tờ giấy.
Giấy trắng có đề ba chữ: Thư Minh Oan.
. . .
Sáng hôm sau, hắn cực kỳ vui mừng khi rốt cuộc được thả tự do, hình bóng Cửu Linh trong lòng Lưu Hỷ tự trở nên lớn nặng như núi, hắn không biết báo đáp thế nào cho đủ. Vì trong lòng hắn nhủ bản thân được thả, nghĩa là đã được minh oan !
Nhưng đãi hắn đang cực hỉ lúc, một tin tức khác khiến hắn c·hết lặng, nhị thiếu gia Mạnh Nại Hà t·ự v·ẫn mà c·hết trên đỉnh núi Thiên Ma Lĩnh !
. . .
Lưu Hỷ điên cuồng chạy lên Thiên Ma Lĩnh, đem một thi, một thư nhìn thấu.
Thư này cũng đề ba chữ: Thư Minh Oan.
Nhưng trong thư nội dung là khác, Lưu Hỷ quên mất mình làm phàm nhân, Cửu Linh là tu sĩ. Phàm nhân bị tu sĩ qua mặt, trắng đen đảo lộn, dấu ấn bằng máu còn ở cuối nhưng cái này không phải là thư minh oan, càng giống thư ép tử.
Nói cách khác, là bởi có máu của hắn mà Mạnh Nại Hà mới tin tưởng đây là thật.
Nói cách khác, là hắn đã hại c·hết Mạnh Nại Hà !
Mạnh Nại Hà cũng là phàm nhân, không thể biết mình bị gạt !
"Rầm !"
Thiên khung dậy sấm, tiếng sấm vang trời, mưa rơi như khóc xót một kẻ dại khờ.
Lưu Hỷ đau đớn tận tâm can quỳ khóc, hắn ngửa mặt lên trời gào thét: "Ông trời a, tại sao !! Tại sao bất công như vậy a, ta đã làm gì sai, ta chưa từng hãm hại một ai, ta chỉ là một phàm nhân a."
"Ta vì thiếu chủ mà tìm thảo dược là sai sao ? Ta bị hãm hại chịu t·ra t·ấn cũng là ta sai sao ?"
"Tại sao chưa đủ ? Tại sao ông còn tước đi mạng nhị thiếu gia !! Aaaaa. . . ta hận các ngươi. . . ta hận Cửu U tộc tàn ác !!!!!"
. . .
Trương Thượng đem hết thảy hiểu rõ, không hiểu sao trong lòng dâng lên từng tia chua xót. Tự nhủ Lưu Hỷ hay Mạnh Nại Hà đều quá thê thảm đi, bởi vì tại dòng ký ức dung nhập kết thúc, hắn cũng hiểu rõ cảnh tượng trước khi "đi" của Mạnh Nại Hà:
Chiều hôm đó, hoàng hôn tà dương ở phía chân trời, đem Thiên Ma Lĩnh nhuộm lên màu cô tịch.
Mạnh Nại Hà vốn là con thứ trong gia tộc Cửu U, thế nhưng từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp qua mặt mũi phụ mẫu. Từ trước đến nay, chỉ có Lưu Hỷ bầu bạn, sống cô lập trên Thiên Ma Lĩnh.
Thiên Ma Lĩnh là một ngọn sơn phong cao nhất trong phạm vi của Bạch Tuyết Sơn Trang. Ở đây, mắt thường cũng thấy tứ phía nhộn nhịp, thậm chí xa xa Cửu U Thành đều thấy đến một hai, nhưng càng như vậy thì hắn càng cô đơn.
Lưu Hỷ vì giúp hắn mà g·ặp n·ạn, hắn làm sao biết. Một kẻ vô hại, một tên tật nguyền sớm ngồi xe lăng từ nhỏ như Mạnh Nại Hà, luôn bị bất kỳ ai trong Cửu U tộc dè bỉu. Một nhị thiếu gia phế vật, không chỉ Cửu U tộc, mà tiếng đàm tiếu còn đến từ khắp Cửu U Thành.
Đó là nhân chi thường tình, không phải chuyện lạ !
Như mọi ngày, Mạnh Nại Hà ngồi nghệch ra nhìn về phía hoàng hôn, đôi mắt đuộm nỗi buồn, sự vô hồn kia tựa như thật sự khiến hắn trở thành một t·hi t·hể. Một âm thanh truyền tới:
"Nhị ca, có nhã hứng như vậy sao !"
Cửu Linh cùng một thị vệ từ xa đi tới, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Trong năm huynh muội, sớm từ nhỏ chỉ có Cửu Linh tới lui Thiên Ma Lĩnh, cho nên Mạnh Nại Hà không phải ngạc nhiên. Hắn mỉm cười: "Tam đệ, ngươi hôm nay lại đến chơi với ta sao ?"
Cửu Linh trầm giọng: "Ta làm sao rảnh rỗi như nhị ca đây, đại ca m·ất t·ích, phụ thân cũng m·ất t·ích, như không có ta Cửu U tộc sớm loạn một bầy."
"Đúng rồi, tiểu đồng nhà ngươi gây loạn a, đây là Thư Minh Oan hắn ghi cho ngươi. Ngươi đọc được chữ sao ?"
Mạnh Nại Hà ho khục khục, lau đi tia máu trên miệng, cười: "Được, Lưu đệ có dạy ta một chút."
Đem thư mở ra, từng dòng chữ in tạc vào lòng hắn:
"Nhị ca, Lưu Hỷ đã phạm phải tội tày trời chắc chắn sẽ c·hết, các Trưởng Lão trong tộc cùng với tộc nhân đều cho rằng phải xử tử thị chúng, nhưng ta biết hắn là thân tín của ngươi nên không thể không cứu. Lưu Hỷ dưới sự giúp đỡ của ta thì đã đỡ phần t·ra t·ấn, nhưng tội c·hết có thể miễn tội sống khó tha, hắn bị ép uống một chén canh độc. Uống hết, như còn sống thì bỏ hết tội lỗi, như đ·ã c·hết thì xem như rửa tội.
Ta lấy danh nghĩa của mình xin Hội Đồng Trưởng Lão, rốt cuộc có thể thay đổi một chút h·ình p·hạt khắc nghiệt này. Nhị huynh ngươi là thiên tài tu luyện, thừa hưởng thiên phú của phụ thân cho nên vượt xa phàm nhân, nếu ngươi có thể thay Lưu Hỷ uống chén canh này thì hắn liền hết tội. Chỉ cần ngươi uống hết, bất luận sinh tử thì Lưu Hỷ cũng được tha thứ, đây là ta đã giúp đỡ hết sức, lựa chọn nằm ở ngươi. Hoặc là cứu Lưu Hỷ, hoặc là mặc kệ hắn.
Yên tâm, dù thế nào ta đều sẽ đến thăm ngươi, không cần sợ cô đơn. Thiên Ma Lĩnh địa thế đặc biệt, Hội Đồng Trưởng Lão sớm muốn nắm quyền Cửu U tộc, ta không thể không bày tỏ tâm tư qua giấy trắng, ngươi hiểu ý ta sao ?"
Mạnh Nại Hà đọc xong, đem ánh mắt hướng nhìn Cửu Linh, hắn đắng chát nở nụ cười.
Hoàng hôn tà dương đem khung cảnh thật đượm buồn, hắn tựa đầu ngồi trên xe lăng, từ đỉnh Thiên Ma Lĩnh nhìn xa xăm về phía cuối đất trời, thở dài một hơi.
Hắn từ tốn: "Tam đệ hôm nay có mang theo canh độc sao ?"
Cửu Linh chợt khựng lại, mỗi một lần hắn đến Thiên Ma Lĩnh chơi, Mạnh Nại Hà luôn hỏi thứ hắn đem theo sau đó cố gắng tìm thứ tốt hơn đáp lại.
Nhưng tức thì ánh mắt Cửu Linh lại tàn nhẫn: "Người đâu dâng canh !"
Mạnh Nại Hà không hoảng, giống như xem nhẹ, mỉm cười: "Tam đệ hôm nay đem canh độc, nhị ca không có gì quý giá hơn đáp lại, chi bằng hết lòng tiếp nhận."
Hắn đem canh độc uống hết một hơi, tiếng sành vỡ nát cứ văng vẳng Thiên Ma Lĩnh, một thi một thư nằm tại đỉnh núi.
. . .
Trương Thượng bước xuống giường trúc, đưa tay phải xoa đầu Lưu Hỷ, nói:
"Tiểu tử ngốc, cố gắng đừng để tái phạm sai lầm, ta chỉ có thể cứu ngươi lần này a.”
Trương Thượng rơi lệ, đem Lưu Hỷ rung động không nói nên lời.
Trương Thượng rất mau lấy lại cảm xúc, nói: "Vừa rồi là tất cả mà Mạnh Nại Hà muốn chuyển cho ngươi, ta ngược lại không phải hắn, chỉ có thể tận lòng biểu hiện đi ra."
Thật tế, Mạnh Nại Hà nào có ý tứ như vậy, là vì Trương Thượng muốn an ủi tiểu đồng này một chút.
Thấy Lưu Hỷ khóc càng thảm, hắn trầm giọng: "Ngươi khóc hắn sống lại sao ? Oan có đầu nợ có chủ, đem đoạn nhân quả này giải quyết tìm lại công bằng cho hắn !"
Lưu Hỷ kinh ngạc, lần đầu hắn thấy được một khuôn mặt "Mạnh Nại Hà" đầy cương quyết và đáng sợ như vậy.
Trương Thượng mỉm cười: “Được rồi, vậy thì trở thành một Luyện Dược Sư a, chính tay ngươi có đủ quyền lực để bẻ gãy sự tàn nhẫn của gia tộc này, ngươi thấy sao ?”
Sau đó, Trương Thượng để Lưu Hỷ lui ra ngoài, mà bản thân thì ngồi tĩnh tọa trên giường để tiến vào tu luyện. Vốn dĩ hắn muốn truyền thụ cho Lưu Hỷ một vài công pháp tu luyện Tinh Thần Lực để làm cơ sở trở thành Luyện Dược Sư, nhưng ngặt vì bản thân tu vi còn chưa có, cho nên trước tiên cần phải cải thiện điểm này mới lo tới những thứ khác được.
[Hệ thống thông báo: Ngươi vừa xoa diệu nỗi đau của Lưu Hỷ, điểm Mệnh Cách: + 1 Nhân.]
[Hệ thống thông báo: Ngươi vừa dẫn lối cho Lưu Hỷ báo thù, điểm Mệnh Cách: +1 Lệ.]
[Hệ thống thông báo: Vì ngươi thắp lên hi vọng cho Lưu Hỷ, điểm hảo hữu + 1.]
. . .
------------
Đã sửa xong chương 4, bản ReUp
Mạnh.
0