Luyện Dược Sư hay bất kỳ chức nghiệp ngành nghề nào tại thế giới này, đều có cảnh giới phân chia cụ thể từ thấp đến cao rõ ràng. Cổ sử có ghi lại, thấp nhất là Tiểu Đồng lại đến Học Đồ, Đại Sư sau cùng là Tông Sư.
Phụ tử Lưu Hỷ là thuộc về cấp bậc Tiểu Đồng, còn tên khốn Luyện Dược Sư hãm hại Lưu Hỷ thì chính là cấp Học Đồ. Mỗi một phân cấp đều có nét riêng biệt nhưng chênh lệch cực lớn bởi vì để thăng tiến là một quá trình gian truân, một chu kỳ dài đăng đẳng đến nỗi để cho rất nhiều kẻ si tâm vọng tưởng bỏ cuộc giữa chừng.
Dù là Luyện Dược Sư, Luyện Khí Sư, Đạo Mộ Giả, Luyện Thú Sư, . . . bất kỳ chức nghiệp nào đi nữa đều cần ba thứ để thăng tiến: ngộ tính, tu vi cùng đam mê. Thiếu một cái cũng không được, vì nó quyết định con đường kẻ đó đi được bao xa.
Trương Thượng tuyệt đối tin tưởng chỉ cần Lưu Hỷ có thể trở thành tu sĩ, không còn chỉ là một phàm nhân như bây giờ, liền có thể xưng một tiếng Luyện Dược Sư cấp Học Đồ.
Nói thì chậm, lúc này hắn đang ngồi tại trong phòng, đem ngoại thân tra xoát kĩ một lượt mới biết cổ thân thể này cỡ nào tàn tạ.
"Mạnh Nại Hà căn bản không bị tật nguyền, xem ra là vì nản chí mới sinh bệnh. Là hắn tự nghĩ mình phế, đem thân tựa xe lăng, c·hết tiệt a. Ngồi không biết bao nhiêu năm, giả bệnh cũng thành chân bệnh đem thân thể suy dinh dưỡng đến đáng sợ."
Tóm lại, ngoại thân không có tổn hại quá nghiêm trọng, còn có thể cứu vớt. Sau đó hắn đem ý thức tập trung nội thể, muốn kiểm định thật kĩ một phen, đáng tiếc bản thân chỉ là phàm nhân không có cách nào tự dò thể nội.
Nghĩ đến cái gì, hắn đem Đại Linh Hải tưởng tượng đi ra, chớp mắt mở mắt đã thấy mình lạc tại chốn hư không phiêu phù vô định.
Ở đây lung linh tả không hết, trên trời dưới đất đều là tinh thần sáng lấp lánh, ngược lại đem hắn sợ ngây ra.
Có thể nói hệ thống sau khi tiến hành Phong Ấn mặc dù đem hết thảy của hắn đều phong bế lại, nhưng cảm giác phiêu phù hàng triệu ức vạn năm kia vẫn lạc sâu vào linh hồn hắn, không cách nào xóa nhòa được. Tuy nhiên cũng vì cảm giác cô độc kinh thiên đó, để cho hắn biết ơn từng chút một, biết ơn việc sống lại, được nói được tu luyện như một phàm nhân, nói chung mọi thứ xung quanh dù chỉ là nhỏ nhất.
Trương Thượng càng lúc càng kinh hãi, rốt cuộc nhịn không được hỏi thăm: "Đây là Đại Linh Hải sao, làm sao giống như lúc đang [Du Ngoạn Chư Thiên Vạn Giới] như vậy ? Chẳng lẽ hết thảy đều là giấc mộng, căn bản không có trùng sinh ?"
[Hệ thống nhắc nhở: Bởi vì ngươi lần đầu đặt câu hỏi, hệ thống nhắc nhở một lần cuối, nếu điều ngươi hỏi vốn dĩ thuộc về ngươi thì được đáp vô điều kiện. Ngược lại nếu không thuộc về ngươi, sẽ yêu cầu khấu trừ thọ nguyên.]
[Hệ thống thông báo: Đây là Đại Linh Hải được xây dựng dựa trên cơ sở tổng hợp từ bản thân ngươi.]
Trương Thượng không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra Đại Linh Hải thật là của ta đi mới không bị khấu trừ thọ nguyên."
Chợt hắn trầm giọng: "Đại Linh Hải lấy quang cảnh này, là ngươi cố ý ?"
[Hệ thống nhắc nhở: Cần khấu trừ 500 năm thọ nguyên, ngươi nguyện ý sao ?]
500 năm thọ nguyên ??
Cái này. . . !!
Trương Thượng nào dám đồng ý, hắn dù sao cũng chỉ là phàm nhân, đụng một chút chỉ có vài chục năm tuổi thọ, làm sao kiếm ra 500 năm thọ nguyên !
Hắn quyết định sau này không thể tùy tiện lên mặt với hệ thống, vì nó cũng rất thú tính, căn bản không phải quả hồng mềm tùy người nhào nặn. Đãi hắn sau khi đem ý thức thu hồi khỏi Đại Linh Hải, chỉ là một ý niệm để hắn thấy thú vị.
Lặp đi lặp lại mấy chục lần ra vào Đại Linh Hải tự nhiên như vậy, hắn mới an tâm, không quên hỏi dặm: "Đại Linh Hải này không cần tu vi ta cũng vào được sao ? Lúc ta đi vào thì bên ngoài thân thể ta ra sao ?"
[Hệ thống nhắc nhở: Câu hỏi thứ hai cần khấu trừ 5 năm thọ nguyên, ngươi nguyện ý sao ?]
Trương Thượng không khỏi vì đó lau mồ hôi, động một chút là mất thọ nguyên, quá tổn thọ đi !
Hắn gật đầu lúc, hệ thống lên tiếng: [Hệ thống nhắc nhở: Thứ nhất: Đại Linh Hải vốn được xây dựng cho ngươi giống như một dạng thiên phú cho nên tùy ngươi sử dụng, lúc ngươi đi vào Đại Linh Hải thì chân thân bên ngoài trở thành một cỗ thân thể rỗng vô hồn.]
Trương Thượng kinh hãi: "Nói như vậy, khi ta đi vào thì bên ngoài mất đi toàn bộ năng lực vận động sao, cái này không được quá nguy hiểm a. Sau này muốn vào trước phải tìm một chỗ an toàn a."
Hắn lại hỏi: "Hệ thống, ngươi có thể tra ngộ tính, thiên phú,... mấy thứ thuộc về ta dạng như vậy được sao ?"
[Hệ thống thông báo: Đây là Bảng Chỉ Số sau này tùy ngươi ý niệm liền hiện lên.
Tên: Trương Thượng.
Thọ nguyên: 15/45 năm.
Thiên phú: Đại Linh Hải.
Tu vi: Phàm Nhân (0/100).
Ngộ tính: Không.
Thể chất: Không.
Mệnh cách: Nhân (1/100) Lệ (1/100).
Bối cảnh: Trùng sinh sống lại vào con thứ của gia tộc Cửu U, sau khi chọn Phong Ấn trở về thành phàm nhân.
Chức nghiệp: Không.
Bản mệnh v·ũ k·hí: Không.
Kĩ năng chủ động: Không.
Kĩ năng bị động: Không.]
Không xem thì thôi, xem rồi cái cằm đều nhanh rơi xuống đất, làm sao cái gì cũng không ?
Đây không phải là phàm nhân, mà là rác rưởi nhất phế nhân a !
Trương Thượng kinh hãi: "Làm sao, hệ thống ngươi quá đáng, dù ta chọn Phong Ấn cũng không đến nỗi tệ như vậy đi ? Đây là muốn ta sống tàn tàn mấy năm lại c·hết ?"
Nếu không có Đại Linh Hải, hắn thật cái gì cũng không, đơn giản là phế hơn cả phế.
Trương Thượng cắn răng: "Tại sao tất cả đều là không ? Hệ thống tính toán chỉ số bị sai sao ?"
[Hệ thống nhắc nhở: Bởi vì ngươi chọn Phong Ấn, toàn bộ những thứ chỉ số vốn có đều theo đó Phong Ấn về không.]
Trương Thượng não nề: "Được rồi, ta hỏi hai câu cuối, thứ nhất như tu vi ta tiến triển thì chỉ số có thay đổi sao ?"
[Hệ thống nhắc nhở: Chỉ số ngươi sẽ thay đổi nếu tu vi tăng, khi tu vi tăng Phong Ấn sẽ nới lỏng.]
"Được rồi, hệ thống ngươi có danh mục hay chỉ dẫn nào đó được ghi chép cho ta đọc, sau đó hoàn thành thì được thưởng sao ?"
[Hệ thống nhắc nhở: Cần khấu trừ 4 năm thọ nguyên để biết, ngươi nguyện ý sao ?]
"Thọ nguyên 45 năm, còn 41 năm, ổn, nói đi."
[Hệ thống nhắc nhở: Hệ thống có tồn tại Kim Chỉ Nam.]
"Ta muốn đổi Kim Chỉ Nam, giá cả thế nào ?"
[Hệ thống nhắc nhở: Cần khấu trừ 99% thọ nguyên để lấy Kim Chỉ Nam, ngươi nguyện ý sao ?]
"Cái gì ! 99% của 41 năm, 40.59 năm thọ nguyên a !"
Trương Thượng khó thở, rơi vào trầm tư: "Một cuốn Kim Chỉ Nam lại đòi 99% thọ nguyên, xem ra nó là hàng khủng a. Nếu như không phải bây giờ, tỉ như ta được 500 năm thọ nguyên thì 99% bị tước đi cỡ nào hoan phí ?"
"Được ăn cả ngã về không, chơi đi !"
[Hệ thống thông báo: Ngươi vừa quyết đoán trọng đại làm thay đổi cuộc đời, điểm Mệnh Cách: + 3 Cuồng.]
Một cỗ cảm giác suy nhược xẹt qua thân thể hắn, đem hắn quật ngã ngửa trên giường. Đãi hắn mở mắt ra lúc, chỉ gặp từng dòng hắc tự hiện ra giữa không trung, là một cuốn kim phổ mỏng nhẹ, hắc tự là lạc ấn trong bìa sách.
"Làm sao giống như. . . màn hình game ?"
Từng dòng hắc tự nhỏ li ti, mỗi một cái đều có ghi rõ ràng nhiệm vụ cần làm, phần thưởng ra sao. Có nhiệm vụ hằng ngày, nhiệm vụ tuần, tháng, năm, . . .
Trương Thượng mừng như điên, có cái hắn chắc chắn làm được, cái thì không thể. Nhưng làm được tất là có thưởng, không thể làm thì từng chút một cố gắng sẽ làm được.
Trương Thượng lắc đầu: "Nại Hà a Nại Hà, làm sao ngươi chỉ có 45 năm thọ nguyên ? Do ngươi đoản mệnh hay do hệ thống gây ra đây ?"
[Hệ thống nhắc nhở: Mạnh Nại Hà bản chất là Bán Yêu, bởi vì bị sinh non trong bào thai b·ị t·hương tổn cho nên khi trưởng thành thọ nguyên hao hụt trầm trọng.]
Nghe vậy, Trương Thượng mí mắt không khỏi giật giật, hệ thống còn biết phản bác đúng sai ?
Hắn không dám đắc tội nó, mà bắt đầu lúi cúi ngồi dậy đi ra ngoài sân nhỏ.
Trong mục nhiệm vụ hằng ngày, có vô vàn lớn nhỏ, trong đó có "Quét lá trên sân nhỏ" với phần thưởng là "+1 exp tu vi." dựa vào Bảng Chỉ Số không phải mục tu vi sẽ có tiến triển sao ?
Sẽ trở thành "Phàm Nhân (1/100)" sao ?
. . .
Sắc độ khí trời ban mai, đem đỉnh Thiên Ma Lĩnh tưới màu ấm áp, để Trương Thượng không khỏi hưởng thụ cảm giác này, một loại cảm giác hắn từng tha thiết chạm được lúc còn chu du chốn hư không.
"Thật tốt, đây là cảm giác được sống sao ?"
Đỉnh núi Thiên Ma Lĩnh rất nhỏ, nó tỉ lệ nghịch với chiều cao sơn phong cho nên muốn đi lên đây chỉ có thể dùng truyền tống trận. Tại trót vót xuyên qua cả áng mây to, như bồng lai tiên cảnh lại có phần điều hiu này chính là đỉnh Thiên Ma Lĩnh.
Đứng ở đây có thể thấy cảnh chân trời biển mây, ngày mây tạnh, đứng ở đây có thể quan sát bát hoang tứ phía nhìn ngắm sơn hà. Đừng nói là Cửu U Thành, ngay cả xa xăm vời vợi như Yêu Địa cũng có thể ngó chừng một hai. Thiên Ma Lĩnh hùng vĩ như vậy, nhưng lại giam giữ một người, phế nhân mà ai cũng nghe danh nhưng chưa từng gặp.
Mạnh Nại Hà quá cố !
Trương Thượng tính toán một chút, cảm giác cấp bách đè nặng trên thân hắn. Bởi vì lấy được Kim Chỉ Nam, toàn bộ 99% thọ nguyên của hắn đều bị hệ thống rút sạch, 41 năm bị rút 99% bây giờ hắn chỉ còn khoảng 6 tháng để sống tiếp.
6 tháng này, nếu kiếm được 100 exp, nói không chừng có thể chân chính thoát khỏi kiếp phàm, đạp vào con đường tu luyện ?
Nghe nói một khi trở thành tu sĩ, thọ nguyên sẽ có gia tăng, nếu như vậy hắn không s·ợ c·hết sớm. Đây là lý do hắn liều mạng làm nhiệm vụ, chỉ mong kịp lúc, vì bây giờ hắn đã không còn thọ nguyên dư dả để hỏi thăm chỉ dẫn từ hệ thống.
. . .
__________
Chương 5 đã xong, bản ReUp viết lại nhé chư huynh đệ.
Mạnh.
0