Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 55: Mục đích
Đầu giờ trưa, tuy trên đường có gặp qua vài đợt t·ấn c·ông của zombie, nhưng với việc sử dụng v·ũ k·hí nóng, đám người vẫn đến được địa điểm tập hợp rất thuận lợi mà không tổn thất gì nhiều.
Tuy bây giờ đang là giờ trưa, nhưng đám người lại không cảm thấy có một chút nóng bức.
Bởi bọn hắn đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, xung quanh là những bụi cây cùng với những cây cổ thụ cao lớn, làm cho hoàn cảnh có một chút âm u, lạnh lẽo.
Ở đây sớm đã có một nhóm người, nhưng bởi vì ở đây trước đây là một khu rừng nhỏ, không có một tòa nhà, nên bọn hắn phải dựng lều để ở tạm.
Sau khi thấy đám người lái xe tới, bọn hắn mới lục tục ra đón lấy.
Đi đầu là một ông lão gầy gò, râu tóc bạc trắng, nhưng đôi mắt sáng rực có thần chặn trước đoàn người.
…
Sau khi bước ra khỏi xe, Trần Đông nhìn thấy ông lão kia, hắn không khỏi nhăn mày.
Sau đó quay người về phía Bạch Vân cười nói:
“Bạch Vân huynh, không ngờ ngươi lại cẩn thận như vậy, còn cho cả Mặc lão lặn lội đường xa đi trước như vậy”.
Bạch Vân vừa xuống xe thì nghe được âm thanh của Trần Đông, hắn cũng không hoang mang đáp:
“Mặc lão là giáo sư nghiên cứu về thực vật có tiếng trong trường, nhiệm vụ lần này ta đúng là phải làm phiền đến Mặc lão rồi”.
Từ đằng xa, Mặc lão như nghe được Bạch Vân, hắn cười vui vẻ lên tiếng. m thanh của hắn vang vọng trong tai của đám người:
“Việc này là việc ta nên làm, không vất vả, không vất vả”.
Nói hắn đi về phía Bạch Vân.
Nghe được được có chút âm dương quái khí cuộc trò chuyện, Cao Phương vừa xuống xe cũng hiểu được phần nào, chỉ là hắn cũng không nói gì.
Trần Đông cũng không để trong lòng mà lên tiếng:
“Đã mọi người đã có người đi trước tìm hiểu địa hình, có lẽ cũng không cần ta chỉ dẫn nữa. Như vậy đi, chúng ta tách nhau tại đây, như thế nào?”.
“Tốt, cứ như vậy đi” Bạch Vân gật đầu đồng ý.
Một bên Cao Phương cũng không có ý kiến.
Cuối cùng Trần Đông vẫn là nhắc nhở thêm đám người:
“Hôm nay chúng ta có một buổi chiều để hoạt động, trước khi trời tối nên tập trung tại đây, không nên lang thang trong rừng”.
Đám người biết việc này là tốt cho bọn hắn nên liên tiếp gật đầu.
Trần Đông tách ra khỏi đám người đi về một hướng khác.
Một tên thanh niên đi sau ông lão kia cũng tách khỏi đoàn, sau đó đi theo Trần Đông.
Trần Đông đi trước, hắn như thể đang thưởng ngoạn giữa núi rừng, không hề có chút lo sợ nào sẽ có zombie từ trong đó lao ra:
“Có tiến triển gì không?”.
Đi sau thanh niên kia lên tiếng trả lời:
“Không có tiến triển gì, những cây hoa ăn thịt người kia thật sự quá nhiều, những dị năng giả mà chúng ta đưa vào hầu như không thể trở ra được.”
Trần Đông nhăn mày: “Tuy bọn hắn không phải người của căn cứ, nhưng dị năng giả hiện tại cũng rất thiếu thốn, không thể tổn thất quá nhiều”.
Thanh niên kia bất đắc dĩ đáp:
“Chúng ta cũng không còn cách nào, nếu không có ai đi vào trước dò đường, việc tiến thêm là không thể nào”.
Trần Đông nhìn về phía xa xa đang điều chỉnh đám người, sau đó quay người lại bình tĩnh nhìn lấy tên thanh niên kia:
“Ngươi là dị năng giả cấp 3?”
Đột nhiên nghe được Trần Đông đột ngột chuyển chủ đề, thanh niên kia nhất thời chưa kịp đưa ra câu trả lời.
Lấy lại tập trung, hắn mới nhìn về phía Trần Đông, sau đó đột nhiên hắn mỉm cười:
“Là Tam Nương phát hiện ra?”
Hắn cũng không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại Trần Đông.
Trần Đông nghiêm túc: “Ta không nghĩ chỉ vì một cái cây leo chưa biết, mà các ngươi lại chịu khó phái ra một dị năng giả cấp 3 như vậy”
“Thậm chí còn chịu ủy khuất làm cấp dưới của ta nữa, mục đích của các ngươi là gì?”
Tên thanh niên kia không để ý mà vui vẻ đáp:
“Ngươi yên tâm, chúng ta cũng không có ý định gì với các ngươi. Chỉ là tiện đường nên hợp tác với các ngươi một chút mà thôi”
Trần Đông hơi nhăn mày, hắn chằm chằm thanh niên kia:
“Tốt, hi vọng lời ngươi nói là thật”
Nói hắn quay người rời đi.
Tên thanh niên nhìn lấy Trần Đông rời đi, sau đó cũng đi theo trở về.
…
Cao Phương nhìn về bên cạnh một thanh niên cao to nói:
“Có tìm hiểu được gì?”
Thanh niên cao to tỏ vẻ khó xử đáp: “Chúng ta không thể vào sâu trong rừng, nên cũng không có thông tin gì của đám cây ăn thịt người kia.”
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục: “Nhưng chúng ta thấy được có rất nhiều dị năng giả đã tiến vào, chỉ là không thấy đi ra”.
Cao Phương nghi ngờ: “Có rất nhiều dị năng giả đã đi vào trước?”
Tên thanh niên kia gật đầu đáp: “Đúng vậy”.
Cao Phương mặc dù có nghi ngờ, nhưng hắn biết có hỏi thêm chắc chắn cũng không được gì, nên ra hiệu cho người kia lui ra. Chỉ là hắn không hiểu tại sao người của Trần Đông lại để bọn hắn tự tiện tiến vào như vậy, hắn không tin là người của Trần Đông không có năng lực để kiểm soát được bọn chúng.
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể bỏ qua việc suy nghĩ về nó, sau đó hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn về đám người:
“Mọi người cũng đã nghe rồi, đã có những dị năng giả khác đã tiến vào trước chúng ta. Cho nên chúng ta cũng sẽ phải cẩn thận hơn nhiều, không những phải đề phòng hoa ăn thịt người, còn phải đề phòng dị năng giả.”
Đám người gật gật đầu nói tốt.
Nhìn thấy đám người đã hiểu, hắn lên tiếng:
“Tốt. Nếu không còn gì nữa thì xuất phát”
Hắn dừng lại một chút xem thử còn ai có ý kiến gì không, sau khi không thấy ai biểu thị gì, hắn quay người đi đầu.
Đám người thấy vậy, cũng lục tục theo sau.
Dưới sự dẫn đầu của Cao Phương, bóng lưng đám người dần biến mất sau những bụi cây.
Những điều tương tự cũng xuất hiện ở 2 nhóm người còn lại.
…
Đằng xa, trên một cành cây cổ thụ đứng đó 2 người.
Bọn hắn như thể có thể nhìn xuyên qua đám sương mù, quan sát 3 nhóm người đang càng ngày càng tiến sâu vào rừng.
Trong đó một tên thanh niên tướng mạo thô cuồng ồm ồm lên tiếng: “Ngươi để bọn hắn vào như vậy à? Dù sao những hạt kia đối với chúng ta cũng rất có ích”
Bên cạnh hắn một thanh niên nho nhã chỉ đơn giản bình tĩnh đáp: “Chúng ta cần thực lực của bọn hắn để kiềm chế những cây hoa ăn thịt người kia, trả công cho bọn hắn một chút cũng không sao”
“Mục tiêu của chúng ta sau khi hoàn thành, thì những cây năng lượng kia muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Hơn nữa những cây hoa ăn thịt người kia cũng không đơn giản, muốn lấy được hạt năng lượng cũng phải có mạng để giữ lấy nữa”.
Tên thanh niên thô cuồng kia vẫn không hiểu: “Với thực lực của chúng ta, thì đám hoa ăn thịt người kia không phải là vật trong tay sao, cần gì tới đám người kia?”
Thanh niên nho nhã cũng không tỏ vẻ gì, mà chỉ ôn hòa giảng giải:
“Ta nói ngươi bao lần rồi, ngươi quá dễ dàng bị xao động. Nếu chúng ta ra tay, thì thứ ẩn sâu trong kia sẽ chịu để yên cho chúng ta sao?”
“Chúng ta bây giờ cần chính là tập trung tất cả sức mạnh vào nó, còn đám hoa ăn thịt kia thì để đám người kia cầm giữ lấy là được. Cũng chỉ là một ít hạt cây năng lượng thôi, không đáng giá nhắc tới.”
Dừng lại một nhịp, hắn tiếp tục:
“Còn nếu bọn hắn muốn thu cây năng lượng để tự trồng? Ý nghĩ này không cần nhắc tới, những cây năng lượng này có thể phát triển chính là nhờ ở gần thứ sâu trong kia. Rời đi nó không c·h·ế·t quá nhanh đã là phúc, đừng nói đến việc trồng nó”
Nói hắn hướng tầm mắt về phía xa xa, như thể phía đó có thứ gì đó đang chờ lấy hắn.
Tên thanh niên thô cuồng kia cũng chỉ coi như thôi: “Ta cũng chỉ không muốn những kẻ khác nhúng chàm vào đồ vật của chúng ta mà thôi”.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một âm thanh khác ngắt đi đang muốn tiếp tục thanh niên thô cuồng:
“Lục Quân, vậy nên những quyết định quan trọng của căn cứ không nên nghe theo ngươi. Lưu thiếu đây là muốn giảm thiểu nhiều nhất rủi ro mà chúng ta phải đối mặt, không đẩy chúng ta vào mức quá nguy hiểm mới làm như vậy.”
Một tên thanh niên khác không biết lúc nào đã lơ lửng giữa không trung cạnh 2 người lên tiếng.
Người này chính là người trước đó nói chuyện cùng Trần Đông.
Cao to Lục Quân không chịu thua trừng lấy người mới tới, nhưng hắn cũng không phản bác gì.
Nho nhã Lưu thiếu thì mỉm cười nhìn về người tới: “Lăng Cửu, vất vả ngươi rồi, một vị dị năng giả cấp 3 lại phải hạ mình để làm mấy việc vặt kia.”
Lăng Cửu không có gì đáp: “Cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao chỉ cần mục tiêu lần này thành công thì những thứ bỏ ra đều đáng giá”.
Nói hắn lôi trong người ra 1 tờ giấy đẩy về phía Lưu thiếu.
Tờ giấy rời khỏi tay Lăng Cửu sau đó bay đến lơ lửng trước mặt Lưu thiếu.
m thanh Lăng Cửu vang lên: “Là tên kia truyền tới”.
Lưu thiếu sau khi xem xong nội dung vẫn chỉ là bình tĩnh nhìn về phía xa, còn tờ giấy rời khỏi tay hắn sau đó tự động bốc cháy thành biến mất giữa thiên địa.
Lăng Cửu nhìn thấy bình tĩnh Lưu thiếu không khỏi nghi ngờ: “Ngươi không ngạc nhiên?”.
Đứng một bên Lục Quân nhăn mày: “Có chuyện gì sao không nói thẳng mà cứ úp mở như vậy?”
Lăng Cửu thấy Lưu thiếu không có ý định giải thích, cũng đành phải lên tiếng: “Tên kia truyền về tin tức, căn cứ kia có thể tồn tại dị năng giả cấp 4”.
Lục Quân như đang trầm tư: “Cái khả năng cảm nhận được nguy hiểm của hắn hoạt động vẫn rất tốt”.
Dừng lại một chút, hắn quay qua nhìn Lưu thiếu nói: “Ngươi lần trước cho người tập kích 2 người kia, không sợ tên đó tiến về trả thù? May mà lần trước tên kia cảm nhận được tấn công thẳng vào căn cứ kia sẽ nguy hiểm”
“Nếu không việc tấn công vào một căn cứ có cấp 4 dị năng giả, hậu quả có thể rất dễ đoán được”.
Lưu thiếu hít vào một hơi, sau đó lên tiếng giải thích:
“Ta lần đó nghĩ rằng thứ mà tên kia cảm nhận được nguy hiểm, có thể là do dây leo mà căn cứ kia đang nuôi dưỡng, nên mới dùng cách bắt 2 người kia để lấy thêm thông tin. Nếu thất bại, thì đám dây leo cũng không thể đuổi theo chúng ta, chỉ là không nghĩ tới lại có một vị dị năng giả cấp 4 đang trốn trong đó”
“May mà tên kia cảm nhận được tấn công trực tiếp sẽ nguy hiểm, nên ta không lựa chọn trực tiếp tấn công”.
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục: “Còn tại sao lại không ngạc nhiên khi biết căn cứ kia có dị năng giả cấp 4? Bởi vì khi nhìn thấy kẻ thấp bé, trùm kín mít trong đội ngũ kia, ta cũng đoán được phần nào rồi.”
Lần này đến lượt Lăng Cửu nghi ngờ:
“Tên kia có vấn đề?”
“Hắn là một con zombie, hơn nữa còn là zombie cấp 3. Ta cảm nhận được, nó thậm chí đã đi được một đoạn dài ở cấp 3 này rồi. Mà một thứ có thể khống chế được zombie mạnh cỡ này, thì so với cấp 4 cũng chênh lệch không nhiều.” Lưu thiếu giải thích.
“Thì ra là vậy, lúc nãy khi tiếp xúc gần với nó, ta đã cảm nhận được gì đó rất lạ, nhưng không biết là lạ ở đâu. Nhưng nếu như nó có khả năng giấu được bản thân ngay trước cấp 3 là ta, có thể dị năng của nó thuộc dạng tinh thần hoặc là tương tự” Lăng Cửu cũng nghi ngờ nói ra.
Lục Quân chen vào: “Nếu như vậy, tên dị năng giả cấp 4 kia cũng có khả năng khống chế zombie giống như ngươi?”
Nói hắn nhìn về Lưu thiếu.
“Ta không cảm nhận được trên người của con zombie có bất kỳ dấu hiệu nào của dị năng khống chế cả, có thể tên kia đơn thuần chỉ dùng sức mạnh tạm thời cưỡng ép nó đi theo” Lưu thiếu lắc đầu.
“Nếu tên kia đã là cấp 4 dị năng giả, như vậy đám dây leo kia chúng ta tạm thời không nhúng tay vào được rồi.” Một bên Lăng Cửu nói.
“Không thu được nó cũng không sao, nếu lần này chúng ta thành công thì đám dây leo kia cũng không quá cần thiết. Đây cũng là cơ hội để trở thành một trong những căn cứ lớn có thủ hộ giả thụ, sau này phát triển cũng sẽ dễ dàng hơn” Lưu thiếu không quá quan trọng lên tiếng.
Hai người còn lại gật đầu biểu thị đồng ý.
Đột nhiên Lục Quân như thể nhớ ra gì đó nói: “Bây giờ thành phố của chúng ta chắc cũng đã trở thành thiên đường cho đám zombie kia rồi”.
Lời này như thể gợi nhớ lại những ký ức không tốt đẹp trong lòng 2 người còn lại, làm bọn hắn hơi nhăn mày.
Cảm nhận được bầu không khí có chút âm trầm, Lăng Cửu lên tiếng: “Thanh Tuyết nàng sao rồi?”
Lưu thiếu đơn giản đáp: “Nàng đang nghỉ ngơi”.
Nghe được câu trả lời, Lăng Cửu thở dài: “Ta đi thăm nàng một chút”
Nói hắn lướt bay đi, sau đó biến mất sau đám sương mù.
Nhìn thấy vậy, Lưu thiếu lên tiếng: “Chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút”
“Tốt” Lục Quân đáp tốt.