Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 56: Mạnh mẽ Đoàn Soái
Một bên khác, Cao Phương đang dẫn đầu đoàn người tiến lên trong rừng.
Bởi vì ở đây bụi rậm rất nhiều, nên Cao Phương phải dùng chính thân thể to lớn của mình để mở đường.
Hắn đi xuyên qua bụi rậm, mặc kệ chúng cào xé trên người, để lại một lối đi nhỏ cho đám người đi theo. Chỉ là những bụi cây này không hề để lại trên người Cao Phương bất kì một vết xước nào, mà chỉ làm áo quần của hắn hơi rách nát một chút.
Đột nhiên đằng sau vang lên âm thanh hô to của Cao Nguyệt: “Cẩn thận phía trước”.
Đi phía trước Cao Phương cũng nhận ra được nguy hiểm, hắn bắt chéo 2 tay chắn ngang phía trước.
ẦM
Đám người chỉ nghe được một tiếng vang lớn, sau đó như có thứ gì đó bay qua, rồi biến mất phía sau.
Sau khi nhìn lại, bọn hắn mới biết được thứ bay qua đó là Cao Phương, bởi phía trước đã không thân ảnh của hắn nữa.
Chỉ là vừa lấy lại tinh thần, đám người đã nghe được phía trước có tiếng xé gió truyền đến.
Thấy vậy, vừa mới vào cấp 2 Trường Cửu chuẩn bị lao lên, chỉ là lúc này có một thứ nhanh hơn hắn lao lên trước, đó chính là mới trở lại Cao Phương.
Cao Phương lao lên, kèm theo đó là tiếng thét lớn: “C·H·Ế·T”
Hắn giơ ra nắm đấm tay phải để đón đỡ thứ đang lao tới.
ẦM
Lại một lần nữa tiếng vang lớn nổ ra, lần này Cao Phương bị lần nữa đẩy lui, nhưng chỉ là mấy bước, hắn lại ổn định lại bước chân.
Thứ tấn công về phía hắn cũng bị cự lực đẩy lùi, sau đó lơ lửng giữa không trung.
Lúc này đám người mới thấy rõ được thứ tấn công bọn hắn chính là một đoạn dây leo sần sùi lớn. Chúng như được vài dây leo nhỏ hơn bện thành, đang lơ lửng giữa không trung như đang kiểm tra những kẻ đột nhập trước mặt.
Lúc này Cao Nguyệt lần nữa lên tiếng: “Bên dưới”.
Nhưng nàng cảnh báo đã muộn, một dây leo to lớn khác đã trồi lên từ dưới mặt đất cuốn lấy chân của thanh niên cường tráng Lưu Cường, sau đó treo ngược hắn lên cao, rồi ném hắn ra đằng xa.
Biến cố đột nhiên làm đám người chỉ kịp rời xa khỏi nơi dây leo vừa mới xuất hiện, nhưng khi bọn hắn nhìn lại thì nào có bóng dáng của dây leo nào nữa, mà thay vào đó chỉ là một cái hố nhỏ.
Cao Phương thét lên trấn tĩnh đám người: “Không được hoảng loạn, kéo giãn khoảng cách để dễ quan sát, sau đó để ý xung quanh”.
Nói hắn lao về phía dây leo sần sùi trước mặt.
Dây leo kia cũng không chịu thua. Nó bắt đầu lao lên, sau đó cố gắng vòng quanh Cao Phương, nhằm cuốn hắn lại.
Nhưng Cao Phương không để nó vừa ý, hắn lùi lại một bước, rồi chờ đúng chuẩn lúc dây leo lao lên thì nắm lấy ngay đầu dây leo. Một cảm giác thô ráp, cùng với lạnh lẽo thông qua tay truyền về não của hắn.
Hắn dùng 2 tay toàn lực kéo dây leo về phía mình, dây leo cũng không chịu thua liên tục giằng co cùng hắn.
ẦM
Chỉ là trong lúc 2 bên giằng co với nhau, phía sau lại truyền đến một tiếng vang lớn.
Lần này nạn nhân chính là Lý Bác, hắn bị một đoạn dây leo khác cuốn lấy chân sau đó bị ném vào một thân cây cổ thụ lớn.
Nhưng Lý Bác ngay lập tức đứng người lên như thể không có gì xảy ra. Vừa đứng lên, hắn vừa dùng 2 tay xoa bóp lấy cơ thể, còn không quên khen một tiếng:
“Lực đạo không tệ, chỉ là nó vẫn chưa đủ để làm cho ta bị thương”.
Như thể nghe hiểu được lời này, một dây leo khác từ dưới đất lao lên cuốn lấy chân của hắn. Chỉ là lần này Lý Bác đã chú ý hơn, hắn co người lại sau đó bật nhảy ra một khoảng cách xa hơn.
Dây leo thấy chuyện không thành, cũng chỉ có thể rút lui về lòng đất.
Đám người còn lại như ruồi không đầu, liên tục cảnh giác lấy xung quanh.
Bên kia, Cao Phương thấy được chuyện không thể tiếp tục như vậy, hắn hít sâu một hơi, gân xanh bắt đầu nổi lên khắp người, cơ thể cũng to ra gấp đôi có thừa. Hắn hạ hai trọng tâm cơ thể xuống, 2 tay bắt đầu phát lực, hắn muốn lôi dây leo này ra ngoài.
Dây leo bị Cao Phương kéo căng có vẻ như là không chịu nổi, nó bắt đầu rung động trong không khí tạo ra âm thanh ong ong vang dội vào trong tai đám người, làm đám người khó chịu không thôi.
Trường Cửu thấy dây leo có vẻ như đang dần được kéo ra ngoài, nên muốn lao lên phụ một tay. Chỉ là hắn vừa mới đặt tay vào dây leo kia, thì bên hông của hắn từ lúc nào cũng đã xuất hiện một đầu dây leo khác, hơn nữa đã cuốn quanh một vòng eo của hắn.
ẦM
Trường Cửu bị quăng vào một cây đại thụ.
Hắn không như Lý Bác có cái cơ thể dẻo dai như cao su, chỉ đơn thuần dựa vào man lực để chịu một đòn vừa rồi. sau đó có chút chật vật đứng người lên.
Một bên, Cao Đường đang cố bình tĩnh để nghe được động tĩnh bên dưới, sau một hồi xác định, nàng la lên: “Ba, có 3 dây leo nữa đang ở bên dưới”.
Nhưng có vẻ như âm thanh của nàng thu hút thành công dây leo, có một cái nhô lên chuẩn bị cuốn lấy cổ chân của nàng.
Trong lúc nàng nghĩ mình sẽ bị dây leo cuốn lấy, thì phía sau truyền đến một cự lực kéo nàng quăng ra xa khỏi dây leo kia.
Đoàn Soái sau khi dùng tay phải nắm lấy cổ áo của Cao Đường, rồi ném nàng đi. Hắn cũng nhanh chóng lùi lại đằng sau, trong lúc lùi lại hắn còn không quên ném vào mới nhô lên dây leo kia một quả cầu lửa.
ẦM
Một hố sâu hơn 2 mét hình thành sau quả cầu lửa của hắn, lần chấn động này thu hút toàn bộ ánh nhìn của những người còn lại.
Nhưng đám người chưa kịp vui mừng, thì bên dưới lòng đất đã truyền đến tiếng ré chói chai.
CRITTTT
Có lẽ bởi vì đòn tấn công vừa rồi làm phòng ngự của đám dây leo thất thủ, Cao Phương cảm nhận được sự kháng cự của đám dây leo đang yếu dần.
Hắn thét lên: “Ta sẽ tạo ra tiếng động, Cao Đường ngươi cố gắng nghe ra tung tích đám dây leo sau đó nói cho Đoàn Soái cùng Thải Vi”.
Chỉ là ngoại trừ chiếc dây leo mà hắn đang nắm lấy, không còn một chiếc nào lao ra tấn công nữa.
Cao Phương đầu đầy gân xanh có chút nhăn mày, hắn đoán dây leo kia tấn công dựa vào âm thanh, nhưng lần này hắn thét lên lại không nhận được phản ứng.
Nhưng hắn cũng không thể kéo dài thời gian như vậy được, hắn nhìn về vừa đứng lên Trường Cửu: “Trường Cửu, qua phụ ta một tay”.
Vừa mới phục hồi từ cơn choáng, Trường Cửu đáp tốt, sau đó chạy nhanh tới phía trước Cao Phương. Hắn hít sâu một hơi, sau đó dùng cả 2 tay ôm lấy dây leo hết sức bình sinh kéo ra phía sau.
Có thể là do 2 người hợp lực, dây leo bắt đầu chịu không được bị bón hắn kéo dần ra, đằng xa ở dưới lòng đất cũng có chút rung rung.
PẶC
Hai người thành công kéo dây leo ra khỏi mặt đất, nhưng bởi vì quá đột ngột, 2 người cùng nhau văng ra phía sau.
Chỉ là khi nhìn thấy đoạn dây leo trong tay, Cao Phương nhăn mày. Bởi vì chẳng có gì ngoài một đoạn dây leo ngắn nằm trong tay hắn cả.
Đám người nhìn thấy vậy cũng có chút thất vọng.
Lúc này, âm thanh của Cao Đương vang lên thu hút đám người: “Lúc nãy ta có nghe đằng xa dưới lòng đất có chút rung động, ta nghĩ bản thể của nó ở phía đó”
Nói nàng chỉ về một hướng: “Cách chúng ta 50 mét, chỉ là ta nghĩ có chút sâu”.
Cao Phương nhìn về phía Cao Đường vừa chỉ, hắn suy nghĩ một lúc sau đó lên tiếng:
“Đoàn Soái, có thể nó sợ đòn tấn công của ngươi. Ngươi dùng dị năng của mình chỗ Cao Đường chỉ, xem thử ép nó ra được không”
“Tốt” Đoàn Soái cũng không nhiều lời.
Hắn cũng không có tiếp tục tiến lên, mà chỉ đứng lại chỗ sau đó bắt đầu giang rộng hai tay, rồi từ từ đưa về trước.
Một quả cầu lửa bắt đầu xuất hiện trước mặt, cách hắn chưa tới 2 mét. Chỉ là sau mấy hơi thở, quả cầu lửa đường kính đã hơn 1 mét, nhưng nó vẫn chưa có dấu hiệu của dừng lại, nó vẫn tiếp tục lớn hơn nữa.
Đám người xung quanh bắt cũng bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng từ quả cầu lửa tỏa ra, nhưng có thể là do Đoàn Soái đã hạn chế nhiệt độ từ quả cầu lửa tỏa ra, nên đám người vẫn chưa đến nỗi không chịu được.
Một bên quan sát Ninh Thanh Phong cùng Đường Y tỏ ra kinh dị bởi quả cầu lửa không ngừng to lên.
Hai người bọn hắn đều là dị năng hệ hỏa, chỉ là cho dù 1 lần dùng hết năng lượng trong cơ thể, bọn hắn cũng không dám chắc là có thể tạo ra được một quả cầu lửa y vậy hay không. Không, phải nói chắc chắn là bọn hắn không thể.
Ninh Thanh Phong nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ ước ao Đường Y, có một thứ như ngọn lửa vô danh nào đó đang sinh sôi trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi nắm chặt lấy 2 tay.
ẦMMMM
Chỉ là một tiếng nổ lớn, cùng với chấn động mạnh làm đánh hắn trở lại hiện thực. Sau đó một đợt sóng xung kích quét qua làm hắn có chút đứng không vững.
Hắn cố mở mắt nhìn về phía xa xa, nơi mà hơn 2 mét quả cầu lửa đáp xuống. Nhìn thấy cảnh tưởng đó làm hắn có chút không điều khiển được biểu cảm của mình, đôi mắt hắn trừng lớn, miệng không tự chủ được mở ra.
Chỉ là không riêng hắn, tất cả những người ở đây cũng phải choáng ngợp trước sức công phá của đòn tấn công vừa rồi.
Cách bọn hắn đang đứng 50 mét, một hố to hơn 10 mét được tạc ra, những cây cổ thụ ở đó ngay lập tức bốc hơi chỉ chừa lại phần thân trên đổ ngang dọc. Xung quanh cái hố lớn là còn có những vết nứt hình mạng nhện trải dài ra xung quanh, thậm chí có vài đường kéo dài tới chân của bọn hắn.
Cao Phương một bên cũng thật sự bị rung động bởi đòn tấn công này, hắn nên đánh giá lại sức mạnh Đoàn Soái.
Trong cảm nhận của hắn, dị năng của Đoàn Soái rất bình thường, nên trước đó hắn đánh giá là Đoàn Soái vừa mới bước vào cấp 2 không lâu.
Nhưng sau đòn tấn công vừa rồi, hắn biết mình đã sai. Hắn thấy được đòn tấn công vừa rồi Đoàn Soái không hề dùng sức, chỉ đơn giản là hời hợt ra một đòn mà thôi.
Tuy phải mất mấy hơi thở để niệm được quả cầu lửa này, nhưng uy lực của nó là không ai ở đây có thể đỡ được, hắn thậm chí không biết mình có thể đỡ được 2 quả liên tục không.
Tất nhiên trong chiến đấu, hắn sẽ không để Đoàn Soái thời gian để niệm quá lâu, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, đòn tấn công này thật sự rất mạnh mẽ.
Trong lúc đám người lấy lại tinh thần, Cao Đường một bên đột nhiên nhắc nhở: “Nó muốn chạy”.
Đám người lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía hố to kia. Lần này bọn hắn cũng cảm nhận được ở dưới lòng đất đằng kia có thứ gì đó đang di chuyển.
Chỉ là lúc này một cảm giác quen thuộc kéo đám người quay lại.
Một quả cầu lửa hơn 2 mét từ lúc nào đã thành hình phía trước Đoàn Soái, sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy tay về phía trước. Quả cầu lửa như đạt được mệnh lệnh, nhanh chóng lao về phía trước.
ẦM ẦM